Bà Bùi, Em Đã Kết Hôn full

Chương 190: Đã không còn là thích đơn thuần nữa

/982
Trước Tiếp
“Đội trưởng, về sau tôi phải làm thế nào để tìm được cô?” “Hiện giờ tôi là cô Cả của nhà họ Phó, đang học tại trường trung học số 1 Vân Thành.

Trước khi thi đại học, tôi sẽ luôn ở trong trường.

Nếu anh muốn tìm tôi thì đến trường.” Nét mặt của Ngô Danh dịu đi phần nào: “Được!”.

Phó Thiên Thiên chạy về phía khu nội trú, Ngô Danh cũng quay người biến mất trong màn đêm, thoáng cái đã không thấy đâu.

Phó Thiên Thiên vừa mới đi tới trước cổng khu nội trú thì nhìn thấy thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Bùi đang vội vàng đi ra, sau đó và phải cô.

“Tôi xin lỗi!”.

Thành viên của đội vệ sĩ cuống quýt muốn đi ra ngoài.

“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?” Phó Thiên Thiên gọi người đó lại.

Người nọ nghe thấy là giọng của Phó Thiên Thiên liền vô thức nhìn cô, sau khi chắc chắn người trước mặt là Phó Thiên Thiên, anh ta mừng đến nỗi gần như muốn nhảy cẫng lên.

“Mợ chủ, tốt quá rồi, mẹ không có chuyện gì thật sự là quá tốt!” Phó Thiên Thiên nhíu mày: “Tôi có thể có chuyện gì chứ?” Người đó giơ bộ đàm trong tay lên, nói thật nhanh: “Tìm được mợ chủ rồi, tìm được mợ chủ rồi.” Phó Thiên Thiên: “...” Tình huống gì đây?

Anh ta cất bộ đàm, nhìn Phó Thiên Thiên với vẻ nghi hoặc: “Mợ chủ, không phải mợ đến phòng bệnh bên cạnh lấy trái cây sao? Sao bỗng nhiên lại biến mất? Hơn nữa...còn đột nhiên xuất hiện ở đây?” Phó Thiên Thiên: “...” “À, tôi chợt nhớ ra, tôi cũng không có dao gọt trái cây nên xuống lầu mua.

Nhưng tôi vừa mới đi đến quầy bán quà vặt thì quầy bán quà vặt đã bán hết dao gọt trái cây rồi.” Phó Thiên Thiên nói dối.

Người nọ nói với vẻ mặt bất đắc dĩ: “Mợ chủ, nếu mợ muốn mua dao thì có thể bảo chúng tôi đi mua, sao có thể để mợ đích thân đi mua chứ?” “Vừa hay tôi đã ngồi không cả ngày nên muốn vận động một chút.” “Mợ chủ, mợ mau về phòng bệnh đi, biết mợ mất tích, lại không cầm điện thoại theo, cậu chủ đã rất lo lắng.” Phó Thiên Thiên nhíu mày.

Bùi Diệp sẽ không vì kích động mà lại làm rách vết thương đấy chứ? Phó Thiên Thiên và người đó lập tức trở về phòng bệnh.

Biết Phó Thiên Thiên không sao, Bùi Diệp vẫn luôn ở trong phòng bệnh cho cô.

Nhìn Bùi Diệp đang đứng quay lưng về phía mình trong phòng bệnh, cô cảm nhận được bóng lưng căng thẳng của anh.

Anh...

đang lo cho cô sao? “Bùi Diệp, tôi...” Phó Thiên Thiên vừa định giải thích thì Bùi Diệp đang đưa lưng về phía cô đột nhiên xoay người lại, đi thẳng đến chỗ cô, kéo cô vào lòng bằng một tay.

Anh không nói gì, chỉ lẳng lặng ôm cô như vậy.

Vì chênh lệch chiều cao, mặt Phó Thiên Thiên bị Bùi Diệp ôm vùi ở trước ngực anh, bởi vậy cô không thấy được biểu cảm trên mặt anh.

Nhưng, cô có thể cảm nhận rõ được lực tay siết chặt của Bùi Diệp khi ôm cô, sự siết chặt đó chất chứa rất nhiều lo lắng.

Trái tim của cô bởi vậy mà trở nên mềm nhũn.

“Bùi Diệp, anh...”.

Bùi Diệp nhẹ giọng cắt lời cô, nói bên tai cô rằng: “Em không cần giải thích gì cả, quay về là tốt rồi.” Vì Phó Thiên Thiên đi lấy trái cây mãi không về nên Bùi Diệp cho người sang phòng bệnh bên cạnh xem thử thì nghe được tin cô không có ở trong phòng, nhưng không ai nhìn thấy cô từ trong phòng đi ra.

Anh tưởng Phó Thiên Thiên cứ thể biến mất, giống như cô đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời anh rồi lại đột nhiên biến mất vậy.

Có điều, bây giờ cô đã về rồi.

Không có gì khiến anh vui hơn việc cô đã quay về.

Qua chuyện này, Bùi Diệp cảm thấy mình đã không chỉ đơn thuần thích Phó Thiên Thiên nữa rồi!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
hotrodoctruyen@all đã kick hoạt - sent 2023-12-03 02:30:39
tranhoanganad duyệt thẻ e với ạ - sent 2023-12-03 00:16:59
tranhoanganad duyệt thẻ cho em với ạ - sent 2023-12-03 00:08:12
mminhkhue180999Ad duyệt thẻ cho em với ạ - sent 2023-01-12 09:38:06
thanhvan68520Duyệt thẻ cho mình ad ơi - sent 2023-01-07 16:21:21
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương