Bình Hoa Di Động full

Chương 7: Đi thang bộ mười mấy tầng lầu

/153
Trước Tiếp
Mạnh Minh Đàn còn muốn nói gì đó nhưng Bạch Tiểu Điểu đã kéo cô: “Tôi còn rất nhiều thứ phải học, đúng là không phải một người đại diện đạt tiêu chuẩn.”

Cô biết thiếu sót của bản thân. Về năng lực, tài ăn nói, cô đều không phải một người đại diện đạt yêu cầu. Nếu không cô đã không bó tay với việc lần này.

Hi Bạch xua tay đuổi người ra ngoài, anh muốn yên tĩnh.

Mạnh Minh Đàn mừng thầm trong lòng. Cô đã thắng trong lần đầu tiên giao chiến với Hi Bạch nhưng lại không cười nổi vì tất cả thang máy đều dừng lại, cô chỉ có thể đi thang đi bộ.

Mười mấy tầng, đi xuống mỏi nhừ cả chân.

Nếu đổi lại là Mạnh Thất của hồi xưa, đi mười mấy tầng dù có mệt cũng sẽ không quá tốn sức. Nhưng bây giờ Mạnh Minh Đàn chỉ có thể lắc đầu.

Lúc xuống đến tầng một với Bạch Tiểu Điểu thì chân cô đã mềm nhũn. Ngồi ở bậc thang, cô cảm giác hai chân như không còn là của mình.

Chuyện đả kích còn ở phía sau, thang máy kiểm tra trước đó đột nhiên mở ra vào khoảnh khắc hai cô đi xuống.

Hi Bạch mặc bộ đồ thời nhà Đường màu trắng theo sau là Thu Cảnh và Hoa Thần Ngọc, tư thế nhàn nhã như đi tản bộ. Anh đi về phía Mạnh Minh Đàn và Bạch Tiểu Điểu: “Chuyện này là thế nào, có thang máy không đi mà lại đi thang bộ.”

Giọng nói trầm thấp của anh vẫn mang vẻ lười nhác tùy ý, khóe miệng Mạnh Minh Đàn giật giật: “Luyện tập một chút, thể lực không ổn sau này quay phim cũng là một trở ngại.”

Hi Bạch cúi người, vỗ gương mặt nhỏ của Mạnh Minh Đàn: “Ngoan.”

Một khuôn mặt có làn da săn chắc, đàn hồi, mịn màng, anh không nhịn được lại vỗ thêm một cái.

Não thiếu oxy trầm trọng dẫn đến trí thông minh và năng lực ứng biến đều giảm xuống. Mạnh Minh Đàn ngẩn ra bởi động tác này, lúc phản ứng lại thì bóng dáng màu trắng kia đã đi xa.

“Hi Bạch, đậu… má… ông nội anh!” Ba chữ sau cùng đã được Bạch Tiểu Điểu bịt lại, cô không muốn leo cầu thang nữa.

Vì vậy, lời nói của Mạnh Minh Đàn đã thành nghĩa khác khi đến được tai người khác.

Người trong sảnh lớn thì thầm, thẳng thắn như vậy gan cũng lớn ghê. Hi Bạch chỉ quay đầu liếc nhìn cô gái không rõ sống chết kia một cái, không nói thêm gì rồi xoay người đi.

Quần chúng còn lại cảm thấy kỳ lạ, không ngờ sếp mình lại có giáo dục như vậy, không lôi cô gái phát ngôn bừa bãi ra xử bắn một trăm lần, quả nhiên là có mờ ám.

Mạnh Minh Đàn chịu thiệt, khốn kiếp, oan uổng quá!

Bạch Tiểu Điểu liều mạng che miệng không để cô nói chuyện, Mạnh Minh Đàn đã gần như kiệt sức khi xuống mấy chục tầng, giãy khỏi sự khống chế của Bạch Tiểu Điểu đã là chuyện của mấy phút sau. Nếu còn chạy ra ngoài đuổi theo xe của Hi Bạch để mắng chửi người thì rất không có phong độ, cô chỉ có thể hung hăng trợn mắt với Bạch Tiểu Điểu.

Bạch Tiểu Điểu vịn vào cầu thang mới đứng dậy được, cúi đầu cũng không nhìn Mạnh Minh Đàn mà đi ra bên ngoài: “Đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”

Mạnh Minh Đàn nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Điểu. Dáng người cao 1 mét 6 ,thấp hơn cô mười cen-ti-mét, trông mảnh mai yếu đuối, ngay cả bóng lưng cũng không cứng cỏi, vừa đi vừa cúi đầu, vai còn run run.

Mạnh Minh Đàn cảm thấy không ổn liền rảo bước đuổi theo, quả nhiên cô ấy còn rơi nước mắt.

Cô không còn bình tĩnh nổi nữa: “Sao cô khóc?” Dáng vẻ Bạch Tiểu Điểu còn rất tủi thân.

Bạch Tiểu Điểu không trả lời cô, còn bước nhanh hơn.

Mạnh Minh Đàn nóng nảy nhưng không đến mức vô tâm. Trong sảnh lớn có nhiều người qua lại, rõ ràng không phải lúc tranh luận vấn đề này.

Lúc ra ngoài, Bạch Tiểu Điểu lái xe của mình. Cô ngồi ở ghế lái, không còn nước mắt nhưng cũng không thấy nụ cười, chỉ nói hai chữ đơn giản: “Lên xe.”

Mạnh Minh Đàn lên xe, vẻ mặt của Bạch Tiểu Điểu không thay đổi: “Bố mẹ cô tới rồi, họ muốn gặp cô. Tôi đã sắp xếp họ ở khách sạn rồi, có phải cô nên đi gặp họ không?”

Bố mẹ của nguyên chủ sao, Mạnh Minh Đàn nhất thời không phản ứng kịp. Minh Đàn, minh châu ngọc thạch. Nguyên chủ cũng là cục cưng trong tay bố mẹ, hai người họ sao có thể làm ngơ với chuyện này. Nhưng nếu đi gặp bọn họ thật thì Mạnh Minh Đàn lại không điều chỉnh được tâm trạng, cảm thấy không được tự nhiên. Đó không phải bố mẹ của cô, nhưng trên người cô lại chảy dòng máu của họ.

Sự thật giống như một kính chiếu yêu bỗng chốc chiếu vào người Mạnh Minh Đàn, làm lộ bộ mặt thật của cô. Không thể không thừa nhận, dù cuối cùng ông cụ không tin cô thì Mạnh Minh Đàn vẫn nghĩ mình là Mạnh Thất. Cô không thay đổi thân phận, chỉ đổi một cái xác. Bây giờ, sự xuất hiện của ông bà Mạnh như thể một cái gậy nện lên đầu cô. Cô không còn là Mạnh Thất mà là Mạnh Minh Đàn, là một ngôi sao, hoàn cảnh gia đình bình thường và có một tương lai không rõ ràng. Bản thân còn đẩy mình vào chỗ chết, ký khế ước bán thân hai mươi năm.

Mạnh Minh Đàn im lặng, Bạch Tiểu Điểu không nhịn được liếc cô, lại phát hiện người này đang ngẩn ra: “Rốt cuộc có đi gặp họ không?”

“Hôm nay tạm thời không đi.” Mạnh Minh Đàn nhìn thế giới bên ngoài cửa kính. Thế giới này vốn là nơi cô quen thuộc, nhưng trong lúc bừng tỉnh đã thay đổi như thể rất xa lạ. Lạ đến mức trở thành dáng vẻ cô chưa từng thấy, bản thân cũng không dám tin đây là nơi cô trưởng thành.

Bạch Tiểu Điểu không biết sự phức tạp trong lòng cô, chỉ cảm thấy như vậy dường như rất tuyệt tình: “Bọn họ đi đường xa như vậy tới…”

Trong giọng nói mềm mại xen lẫn vài phần chua xót: “Nếu tôi cứ vậy đi gặp họ, họ sẽ càng lo lắng hơn.” Vốn không nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt tím tái của Mạnh Minh Đàn, nhưng Bạch Tiểu Điểu lại cảm thấy người này hình như đang đau lòng.

Cô không sao chứ?” Cuối cùng Bạch Tiểu Điểu vẫn không nhịn được hỏi. Tuy trước đó rất giận nhưng Bạch Tiểu Điểu càng mềm lòng hơn, cô không thể thấy người khác rơi nước mắt trước mặt mình.

Mạnh Minh Đàn im lặng, không biết nên nói gì, cũng không muốn nói với người khác. Phải nói sao đây, nửa năm trước cô chết ngoài ý muốn, khi mở mắt ra thì người đàn ông từng yêu và chị họ của mình đã bước vào lễ đường.

Cô không mở nổi miệng, cũng không có cách nào nói ra. Mạnh Di Tu quá lý trí nên không tin cô, cũng không làm gì cô, nhưng không có nghĩa người khác sẽ không. Vốn đây là chuyện khó bề tưởng tượng, vậy Bạch Tiểu Điểu sẽ tin, sẽ thản nhiên chấp nhận sao?

Nói với người lớn đã là một chuyện rất kích động, rất mạo hiểm rồi, cô không muốn mạo hiểm thêm nữa. Nhưng kết quả của không nói chính là trong lòng ngày càng khó chịu, thật sự rất bức bối.

Bạch Tiểu Điểu lập tức giải nghĩa thành một hàm nghĩa khác: “Được rồi, không đi thì không đi. Với dáng vẻ này mà đi thì sẽ càng khiến họ lo lắng, đợi lành lặn rồi hẵng đi vậy.” Thật ra Bạch Tiểu Điểu muốn hỏi chuyện hiện giờ hơn.

Rốt cuộc Mạnh Minh Đàn đã mất sợi dây thần kinh nào mà lại đi làm loạn đám cưới của người ta vậy? Rõ ràng cô gái này hoàn toàn không có bất cứ quan hệ nào với hai con người trong đám cưới kia.

“Tại sao muốn đi làm loạn đám cưới của người ta?” Cuối cùng Bạch Tiểu Điểu vẫn hỏi thẳng: “Cô nói cho tôi biết về vấn đề tôi nghĩ mãi không thông đi.”

Vấn đề này là điều cấm kỵ của Mạnh Minh Đàn, câu trả lời của cô ngắn gọn, dễ hiểu: “Thấy bọn họ không vừa mắt.”

Đây coi như câu trả lời gì chứ, chỉ với cái này mà kết thù với nhà họ Lục, chắc chắn não Mạnh Minh Đàn bị đứt mất sợi dây thần kinh nào rồi.

Bạch Tiểu Điểu không cam lòng, nhưng Mạnh Minh Đàn đã nhắm mắt, từ chối giao tiếp. Biết sẽ không hỏi được gì nên Bạch Tiểu Điểu không hỏi nữa, tập trung đưa người về nhà. Trên đường cô nhìn thấy biển quảng cáo của Mạnh Minh Đàn mà hai ngày trước bị gỡ đã được dựng lại. Bạch Tiểu Điểu lắc đầu, không khỏi thở dài. Rốt cuộc sức mạnh của Hi Thế lớn đến đâu nhỉ?

“Tại sao lúc nãy cô khóc?” Giọng nói trong trẻo, mềm mại vang lên rất gần. Bạch Tiểu Điểu không biết người này tỉnh lại lúc nào, cô nhìn Mạnh Minh Đàn với vẻ phức tạp.

“Đâu có, tôi không khóc.” Cô lên tiếng phủ nhận, nếu thừa nhận thì quá mất mặt rồi.

Mạnh Minh Đàn nói Bạch Tiểu Điểu nói dối: “Cô tủi thân vì không được làm người đại diện sao?”

Bạch Tiểu Điểu lại im lặng đã chứng minh được suy đoán của Mạnh Minh Đàn: “Tôi sẽ để cô tiếp tục làm người đại diện.”

Cô không muốn chuyện này liên lụy Bạch Tiểu Điểu, hoặc là nói, cô không ngờ người bị cô liên lụy nhiều nhất là Bạch Tiểu Điểu.

Bạch Tiểu Điểu từ chối cho ý kiến. Sự im lặng của cô đại diện cho thái độ của cô, cô hoàn toàn không tin tưởng Mạnh Minh Đàn.

Mạnh Minh Đàn cũng không giải thích mà tiếp tục im lặng.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
- T - - T -Duyệt thẻ giúp mk với - sent 2023-07-02 20:55:19
linachan channelduyệt the vs a - sent 2023-04-20 21:53:28
luckyluckyDuyệt thẻ dùm mình với - sent 2023-04-06 08:22:53
nguyenthihonggamDuyệt thẻ dùm với ạ... - sent 2023-03-26 21:42:20
annhien31051993Duyệt the giup minh voi sj - sent 2023-03-20 12:21:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương