Bình Hoa Di Động full

Chương 8: Không chịu ngồi yên

/153
Trước Tiếp
Mạnh Minh Đàn ở một căn biệt thự bình thường mà cô tự mua, không quá xa hoa nhưng dù sao cũng là nhà mình, vừa bước vào đã có cảm giác an toàn. Bạch Tiểu Điểu đưa cô về nhưng không đi luôn mà xem qua tủ lạnh, vất bớt những thứ hết hạn rồi mới lái xe đi.

Mạnh Minh Đàn đi tắm rửa sạch sẽ, gột rửa hết xui xẻo, thay đồ ngủ gợi cảm. Cô nhìn gương nhe răng nhếch miệng, nhìn có hơi thảm, nhưng vết thương cũng không quá đau. Có lẽ khoảng hai ngày sẽ bớt sưng.

Nói đến đây, cô mới nghĩ ra một chuyện, lúc ra khỏi trại tạm giam, cô cảm thấy thiêu thiếu gì đó, giờ mới nghĩ ra, không thấy paparazzi đâu.

Chuyện lớn như thế mà không thấy paparazzi đâu, mỗi ngày đều bình bình đạm đạm, ngoại trừ vụ náo động nho nhỏ khi mới vào Hi Thế thì không ai quan tâm đến chuyện của cô nữa.

Trước đó cô không nhận ra vì cuộc sống trước kia chẳng liên quan gì đến paparazzi, bây giờ thì khác rồi, tốt xấu gì cô cũng là một ngôi sao nhỏ, chuyện này trôi qua bình thản như vậy, Mạnh Minh Đàn vẫn cảm thấy hơi lạ.

Cô chưa kịp nghĩ nhiều đã có tiếng mở cửa, Bạch Tiểu Điểu về, mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cho vào tủ, biết cô đang ở trong phòng tắm nên cô ấy chỉ dặn dò mấy câu rồi đi.

Mạnh Minh Đàn tắm rửa xong thì quấn khăn tắm đi ra, biệt thự hai tầng chỉ còn lại mình cô, trống trải nhưng rất tự tại. Chỉ là khi đối mặt với đống nguyên liệu nấu ăn kia, Tiểu Mạnh nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng.

Cô… không biết nấu ăn.

Vậy nên cô đã gọi đồ ăn ngoài.

Cô đã quen sống cuộc sống đầy đủ rồi, cho dù đã từng đi lính nếm trải cực khổ nhưng nói thật, cô cũng chẳng thích tự mình làm gì, chẳng qua là bất đắc dĩ không ai giúp nên mới phải tự mình làm thôi.

Khoảnh khắc đầu ngả vào gối, cô vất hết chuyện đã qua lại, vất Lục Minh Thời và Mạnh Tam lên chín tầng mây. Dạo này cô không ngủ được giấc nào ngon cả, nên cô đã ngủ đến tận khi đói mới tỉnh dậy.

Lúc mở mắt ra cô hơi mơ hồ, cảm giác đây không phải là nhà mình, cũng không phải doanh trại, vậy đây là đâu? Cuối cùng cô mới nhớ ra, đây là nhà mình, bây giờ cô không còn là Mạnh Thất nữa mà là Mạnh Minh Đàn.

Ánh đèn phía ngoài chiếu vào, cô mở đèn ngủ, nhìn đồng hồ, đã nửa đêm, đoán chắc giờ này không còn đồ ăn ngoài nữa. Cô thở dài, bay đến phòng bếp như linh hồn, rửa dưa chuột và cà chua để ăn.

Trong tủ còn có thịt tươi, nghĩ một lúc, cô cho thịt vào nồi nấu lên.

Thịt luộc không ngon lắm, nhưng có còn hơn không, cô còn biết luộc trứng, nhưng cô không muốn ăn trứng gà, chỉ có thể ăn chút thịt nhạt nhẽo vô vị. Đến cuối cùng cô không ăn nổi nữa mới dừng, cũng không dọn dẹp mà quay về giường ngủ.

Hôm sau khi Bạch Tiểu Điểu tới, thấy bữa ăn đơn giản không thể tưởng tượng nổi trên bàn trà, đừng nói là hôm qua Mạnh Minh Đàn vừa mới nấu nhé. Cô nhịn không được mà đi đến phòng ngủ, dưới chăn phồng lên, còn có tiếng ngáy rất nhỏ.

Hừm, ngủ mê mệt!

Thật muốn túm tóc lôi cô dậy hoặc đá cho cô một cái, nhưng khi người phụ nữ xoay mặt về phía này, Bạch Tiểu Điểu không đành lòng, không chỉ không đành lòng mà còn xắn tay áo đi vào bếp, đồng thời không quên đem nồi thịt luộc trên bàn trà đi.

Cô nhìn lướt qua miếng thịt, răng người này tốt quá, thịt còn tơ máu mà vẫn ăn được!

Mạnh Minh Đàn vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm, cô mặc nguyên đồ ngủ đi theo mùi hương, vừa đến phòng khách đã bị Bạch Tiểu Điểu gọi vào ăn. Nhìn cháo hoa, thịt muối và rau trên bàn, Mạnh Minh Đàn không nói hai lời đã cầm đũa định ăn nhưng Bạch Tiểu Điểu cướp lại đôi đũa.

“Đi rửa tay.”

Mạnh Minh Đàn nhìn Bạch Tiểu Điểu: “Tôi đói.” Cô cau mày, quẹt miệng tỏ vẻ đáng thương.

Song Bạch Tiểu Điểu coi như không thấy: “Rửa tay“.

Bánh bao vừa ra lò, đang mềm nhưng rất nóng. Vì để không bỏng miệng nên Mạnh Minh Đàn chỉ có thể đi rửa tay.

Rửa tay thì phải rửa cả mặt, người ở trong quân đội không cảm thấy có vấn đề gì với khuyết điểm đó, ngoại trừ hơi lười thì những chuyện khác vẫn ổn. Rất nhanh Mạnh Minh Đàn đã đi ra rồi ngồi xuống, một tay bưng cháo một tay cầm đũa gắp thịt muối.

Hừm, nói chứ, mặc dù chưa chín lắm nhưng khá ngon, cô lại ăn thêm một miếng rau, không ngờ Bạch Tiểu Điểu còn có tài năng này.

“Hôm qua tôi đến khách sạn gặp bố mẹ cô.” Giọng Bạch Tiểu Điểu vang lên: “Tôi không nói với họ cô đã ra, tôi chỉ nói là cô sắp ra, sợ họ tìm đến thẳng đây.”

“Ừ”, một âm tiết đơn giản, không nghe ra tâm trạng gì. Bạch Tiểu Điểu liếc cô một cái, thấy chỉ lo ăn, không có biểu cảm thừa nào.

Cô cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không nói được, cuối cùng vẫn là chuyện nhà người khác, thân đến mấy cũng không thể can thiệp.

Hai người đều có tâm sự khi ăn sáng cùng nhau. Mạnh Minh Đàn ăn xong không nhúc nhích, cũng không dọn dẹp gì. Một lúc sau, Bạch Tiểu Điểu chỉ vào cô: “Cô càng lúc càng lười”, rồi đứng lên dọn dẹp bát đũa.

Mạnh Minh Đàn lè lưỡi, đắc ý lắc lư.

Bạch Tiểu Điểu không thèm để ý đến tiểu nhân đắc chí, dọn dẹp xong thì định đi, không làm người đại diện nữa nhưng vẫn phải đến công ty xem công ty sắp xếp cho cô việc gì. Kể cả họ muốn sa thải cô, cũng phải có lí do.

Mạnh Minh Đàn nhìn Bạch Tiểu Điểu đi ra rồi mới đứng lên, định làm gì đó nhưng cả thể xác và tâm hồn đều tiêu cực, không có sức làm gì, cuối cùng đành thả người xuống sofa, ngửa mặt nhìn trời.

Nói trắng ra là tâm hồn với thân thể mâu thuẫn từ bản chất nhưng cô không muốn đối mặt, vẫn hi vọng bản thân có thể tự do.

Phương thức phát tiết tốt nhất là vận động và mua sắm, nhưng nhìn khuôn mặt trong gương thì đúng là không thể gặp ai. Thôi thì đành đi tập thể dục vậy!

Phòng tập của nguyên chủ chỉ có máy chạy bộ, khá đơn điệu, cô bước lên máy chạy bộ nhưng không đủ sức, chạy được một ngàn mét đã thấy mệt phát hoảng. Không biết có phải do thừa dinh dưỡng mà cơ thể nặng nề khiến cô mệt phờ cả người.

Nói thật, không phải ai cũng có thể thích ứng được, mỗi lần chạy đều cảm thấy mắt mờ đi, không nhìn rõ phía trước. Toàn thân lạnh run, dáng người này cũng không đáng để kiêu ngạo như vậy.

Cô trời sinh là người không chịu ngồi yên, đối với cô mà nói, chuyện mà thân thể này thiếu chính là sức khoẻ tốt.

Sau khi ký hợp đồng bán thân, cô đã không có cảm giác an toàn rồi, nếu còn tiếp tục “mảnh mai” thế này nữa cô sẽ phát điên.

Không ai ở Hi Thế tìm đến cô, đương nhiên rèn luyện thân thể là ưu tiên hàng đầu.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập WebTruyenVip.com
Đang nhập để bình luận
- T - - T -Duyệt thẻ giúp mk với - sent 2023-07-02 20:55:19
linachan channelduyệt the vs a - sent 2023-04-20 21:53:28
luckyluckyDuyệt thẻ dùm mình với - sent 2023-04-06 08:22:53
nguyenthihonggamDuyệt thẻ dùm với ạ... - sent 2023-03-26 21:42:20
annhien31051993Duyệt the giup minh voi sj - sent 2023-03-20 12:21:17
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương