Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 15: Hỗ trợ

/148
Trước Tiếp
Quy trình làm việc trong một ngày của bác sĩ đều như nhau: giao ban, kiểm tra phòng, kê đơn theo lời dặn của bác sĩ. Nếu là bác sĩ ngoại khoa còn phải làm phẫu thuật, cuối cùng là viết hồ sơ bệnh án.

Tuy không phải là một trong ba bệnh viện nổi tiếng trong nước nhưng cũng là bệnh viện đứng đầu trong ba bệnh viện ở tỉnh. Mà ba bệnh viện khoa chỉnh hình tại tỉnh cũng đều có chút danh tiếng, mỗi ngày bệnh nhân đến tìm đến khám bệnh đều nối liền không dứt. Vì số lượng giường bệnh có hạn nên rất nhiều bệnh nhân làm giải phẫu xong đều sẽ chuyển xuống tuyến dưới để phục hồi sức khoẻ. Chính vì nguyên do đó nên việc lưu chuyển bệnh nhân rất nhanh, vậy nên việc xử lý hồ sơ xuất viện luôn gấp gáp.

Cố Hân gặp khó khăn khi đối mặt với hai mươi hồ sơ xuất viện trong tay. Bây giờ cũng đã cuối t nếu không nhanh chóng giao lại cho quản lý khoa sẽ lại gọi điện tới thúc giục. Một lúc nữa cô còn phải cùng La đại thần phẫu thuật, xem ra cô chỉ có thể lại tăng ca.

Đúng lúc La Diễm Văn đi qua chỗ Cố Hân: “Đừng xem nữa, khi nào rảnh thì lại tiếp tục làm hồ sơ xuất viện.”

“Quản lý khoa sẽ gọi điện tới thúc giục.” Cố Hân nhíu mày.

“Kệ cho bọn họ thúc giục, chưa làm xong hồ sơ xuất viện bọn họ còn có thể cướp hay sao?” La Diễm Văn dường như không để tâm đến chuyện này.

… Thế nhưng nếu không giao hồ sơ xuất viện kịp thời sẽ bị quản lý khoa đánh giá ba rồi trừ tiền lương, đại thần sẽ bị trừ lương.

La Diễm Văn biết Cố Hân đang suy nghĩ gì, anh chỉ nói: “Muốn trừ lương thì tuỳ bọn họ.”

Cố Hân nghe xong cũng không nói lại được thêm câu nào.

Cách làm của khoa ngoại và khoa nội hoàn toàn khác biệt, quản lý khoa rất quan trọng việc thúc giục hồ sơ xuất viện của khoa nội tuy nhiên đối với khoa ngoại thì lại c để vào mắt.

La Diễm Văn đứng dậy: “Đi vào phòng phẫu thuật thôi.”

Cố Hân nhất thời không theo kịp tiết tấu: “Đi luôn bây giờ? Ca giải phẫu của chúng ta có tới ba giường giải phẫu bắt đầu vào lúc mười rưỡi, bây giờ phòng giải phẫu đâu có tiếp nhận bệnh nhân.”

“Không phải ca của chúng ta, chúng ta đi hỗ trợ bác sĩ Đặng phẫu thuật.” La Diễm Văn vẫy tay bác sĩ Đặng ra hiệu đem phim chụp X-quang của bệnh nhân tới, bọn họ đứng bên cạnh nhìn ánh sáng đèn thản nhiên nói: “Chúng ta đều hiểu tình huống của bệnh nhân giường số ba, hôm nay có thể phẫu thuật hay không còn phải xem xét thêm. Khối u trong gan của bệnh nhân tương đối lớn có thể vỡ bất cứ lúc nào.”

Nói đến ca phẫu thuật của bệnh nhân giường số ba, sắc mặt Cố Hân càng thêm ảm đạm. Cô học y nên sẽ biết tất cả bệnh có khối u bên trong chỉ có ung thư gan là chẩn đoán ung thư lâm sàng chứ không có kết quả giải phẫu. Cuối cùng Cố Hân nhìn xuống bệnh án thấy chẩn đoán đều được xác định là ung thư gan. Mỗi lần gặp bệnh nhân ung thư cô lại nhớ tới cha của mình. Lúc này cô rất muốn gọi điện cho cha nhưng sờ tay vào túi lại không thấy điện thoại đâu. Cô dừng một chút nhớ lại sáng nay trước khi đi mua bữa sáng đã đặt ở đâu, khi nhìn lại đã không thấy điện thoại, lúc này cô mới hốt hoảng.

Bất đắc dĩ Cố Hân đành hỏi La Diễm Văn: “Thầy La, anh có nhìn thấy chiếc điện thoại màu xanh nhạt ở trên bàn không?

La Diễm Văn chầm chậm đặt phim chụp X-quang xuống, trầm ngâm một chút rồi nói: “Điện thoại? Hình như thầy Ngô vừa cất một cái điện thoại vào ngăn kéo. Đúng rồi, chính là cái ngăn kéo kia.”

Cố Hân vội vàng kéo ngăn kéo kia ra, quả nhiên đúng là điện thoại di động của cô, cô mỉm cười định gọi điện cho cha nhưng lại thấy có tin nhắn nhắc nhở. Mở ra xem, trái tim cô đã lạnh đi một nửa hoá ra là thúc giục nộp học phí...

Học phí năm ở viện y học chỉ hơn sáu nghìn nhưng Cố Hân luôn giữ vững nguyên tắc không nhắc đến chuyện học phí với cha mẹ dù chỉ nửa chữ, bình thường cô cũng đều bớt ăn bớt mặc và làm thêm nên mới tích được hơn một nửa học phí.

Cố Hân đứng tại chỗ mà cau mày suy tính làm thêm mấy công việc bán thời gian để không phải xin cha mẹ tiền học phí.

Đột nhiên Cố Hân bị người khác kéo đi, cô lấy lại tinh thần thì thấy Tô Tạp sắc mặt lo lắng đứng trước mặt mình: “Sao sắc mặt cô khó nhìn vậy, gặp phải chuyện phiền phức gì sao?”

“Không phải.” Cố Hân ngẩng đầu nhìn cô ấy cười cười, bình tĩnh tắt màn hình rồi cất điện thoại vào túi, thuận miệng nói dối: “Chắc là do sáng nay tôi ăn ít nên máu mới cung cấp không đủ dẫn đến đầu óc chậm chạp đó mà.”

Tô Tạp bật cười, liếc mắt nhìn về phía cửa, thì thào nói: “Vậy cô mau mau tỉnh lại đi. Cô vừa thất thần thì thầy La gọi nên vẫn chưa trả lời đó.”

Cố Hân kinh ngạc quay đầu nhìn thì đúng thật là La Diễm Văn đang tựa tiếu phi tiếu đứng ở cửa nhìn cô.

Không ổn rồi! Lúc Cố Hân đứng ngây ngốc La Diễm Văn đều biết cả. Cô lập tức không còn quan tâm đến chuyện học phí gì hết chỉ vội vàng chạy đến chỗ anh đang đứng. Cố Hân định giải thích mấy câu nhưng lúc cô vừa tới thì anh liền xoay người đi mất.

Dường như La Diễm Văn không tức giận một chút nào. Anh vẫn để Cố Hân phẫu thuật, khi đã xong thì tiếp tục để cô khâu vết thương.

Thật ra trong lòng La Diễm Văn chỉ cảm thấy buồn cười. Không phải anh vừa bắt gặp Cố Hân ngây người ra đó sao, anh vẫn biết cô là vì có chuyện mà phiền lòng cũng không để ý gì chuyện đó. Nhưng Cố Hân trong cả quá trình giải phẫu lại ra sức tỏ vẻ tập trung để chứng minh bản thân không phân tâm.

La Diễm Văn đã cởi bỏ bộ trang phục vô khuẩn ngồi bên cạnh nhìn lão Đặng chỉ đạo Cố Hân.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Hân đã bị che mất hơn nửa mặt vì phải đeo khẩu trang, chỉ còn nhìn thấy đôi mắt, đôi mắt ấy lại nhìn chằm chằm vết thương mà chớp chớp, thật không giống như đang nhìn máu thịt be bét dưới lưỡi dao mà như đang nhìn một tác phẩm nghệ thuật.

Thấy thế La Diễm Văn không khỏi trầm ngâm, đúng là Ngô Hưng nói không sai, quả nhiên đồng nghiệp với nhau đều có những chủ đề tương tự nhau.

Cửa phòng giải phẫu được mở ra, mọi người đều đã cởi bỏ trang phục giải phẫu mà chỉ mặc áo vô khuẩn. Ngô Hưng đi tới: “Lão La à, giải phẫu xong rồi sao còn chưa đi? Chú ở bên kia đã xong từ sớm rồi.”

La Diễm Văn sờ cằm nói đầy ẩn ý: “Tôi cảm thấy chú nói rất đúng.”

Ngô Hưng nhíu mày nghĩ không ra anh đang nói cái gì.

Ngô Hưng đang định hỏi lại thì La Diễm Văn đã đứng dậy nói lại một câu: “Lão Đặng nhìn giờ rồi làm sớm đi nhé.” Sau đó đi ra khỏi phòng phẫu thuật.

____

Ra khỏi phòng phẫu thuật, Cố Hân nhìn điện thoại, đã mười hai giờ, cô không khỏi kêu lên một tiếng.

Nếu như bình thường giờ này đã sớm xong ca giải phẫu, nhưng hôm nay Cố Hân làm ca tối. Bây giờ cô mới giải phẫu xong còn chưa viết hồ sơ bệnh án cũng chưa viết hồ sơ xuất viện. Đợi xong hết mọi việc cô sẽ ngủ bù. Quan trọng nhất là cô còn có thời gian làm thêm việc khác không?

Cố Hân ủ rũ trở lại văn phòng nhìn thấy La Đại Thần đang ngồi ở đó, hơn nữa còn đang làm hồ sơ xuất viện! Đôi mắt Cố Hân dán vào nhìn, mặc dù trình độ nghiệp vụ của La đại thần cao, nhưng cô đi theo anh lâu như vậy nên rất rõ tính cách anh, chính là anh vô cùng không thích làm hồ sơ bệnh án. Bình thường nếu không có thực tập sinh thì anh bắt buộc phải làm, kể từ khi cô làm việc đó La đại thần được thoải mái hơn cùng lắm là nhìn qua một lần rồi bảo cô chỉnh sửa lại một chút.

C lẽ La đại thần không thích cô xử lý việc xuất viện quá chậm? Cố Hân lấy dũng khí tiến lên dự định giải thích một chút và xin La Diễm Văn để cô tăng ca xử lý nốt việc.

Không ngờ La Diễm Văn thấy Cố Hân trở về văn phòng. Anh liền tắt máy tính, ném hết hồ sơ xuất viện ra đằng sau máy tính.

“Tôi cũng muốn viết hồ sơ xuất viện...” Cố Hân ngăn cản nói.

La Diễm Văn kéo Cố Hân ra chỗ khác: “Hôm qua tôi vừa sinh nhật tròn hai mươi tư tuổi, hôm nay lại giải phẫu tới trưa. Giờ còn làm thêm cái gì nữa, tan làm thôi.”

Cố Hân nhìn máy tính lưu luyến không rời. Trong văn phòng các bác sĩ khác đều mỉm cười nói: “Tiểu Cố à, thầy La cũng không lo lắng bị trừ lương vì giao trễ hồ sơ bệnh án thì cô lo lắng cái gì nữa.”

La Diễm Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn bọn họ một lượt, chậm rãi nói với Cố Hân: “Trước khi làm hồ sơ bệnh án, tôi có việc cần cô giúp.”

Cố Hân có chút sửng sốt suýt chút nữa tưởng mình nghe nhầm, La Đại Thần có chuyện cần cô giúp đỡ?

La Diễm Văn không giải thích, Cố Hân cũng không hỏi nhiều. Hai người thay áo blouse rồi xuống lầu. Cố Hân cầm theo túi xách đứng bên cạnh nhìn La Đại Thần lùi xe, trong lòng càng thêm nghi ngờ, hỗ trợ cái gì mà còn cần đi xe?

Cố Hân ngồi vào ghế phụ, cuối cùng cô cũng không nhịn nổi: “Thầy La, anh có chuyện gì mà lại cần tôi giúp một tay vậy?”. Cô nghĩ có thể là cần giải phẫu cho bạn bè quốc tế, để cho cô đi giải phẫu cùng làm phiên dịch? Cố Hân cũng chỉ có thể nghĩ được đến đây dù sao việc cô có thể làm cũng không nhiều.

Đúng lúc La Diễm Văn dừng xe chờ đèn đỏ, anh hơi nghiêng đầu nhìn Cố Hân nói: “Tôi có người bạn phụ trách kinh doanh với người Đức. Hôm qua cậu ta cứ đi theo tôi phàn nàn công ty phiên dịch không đủ dùng, cô có đồng ý đến hỗ trợ cậu ta lúc cấp bách?”

Cố Hân không muốn lại đi phiên dịch nhưng nhớ tới hôm qua bị thúc giục nộp học phí liền nghĩ nếu làm phiên dịch sẽ được trả lương nhanh hơn nhiều so với việc làm thêm ở siêu thị nhiều. Dù sao cô cũng đã quen thuộc với cái nghề phiên dịch này nên cũng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Đúng là đồng tiền bức tử anh hùng. Mặc dù chính Cố Hân c phải là anh hùng gì nhưng nếu như không muốn xin tiền cha mẹ thì đây chính là cách tốt nhất.

“Tôi không đề cập đến tiền lương nhưng là người tôi giới thiệu qua hỗ trợ thì cậu ta chắc chắn sẽ không bạc đãi.” La Diễm Văn nói thêm. Anh chợt nhớ tới Cố Hân ở phòng phẫu thuật phát sinh chuyện xung đột với Kiều Thanh Vũ, giọng điệu ngược lại có chút không chắc chắn: “Đương nhiên nếu như cô không muốn phiên dịch vậy coi như tôi chưa nói gì.”

“Không, không có.” Cố Hân lấy lại tinh thần, cô nào có thể để cơ hội kiếm tiền trước mắt chạy đi mất, vội vàng nói: “Tôi chỉ không muốn bị ép phải làm những thứ họ cho là đúng mà thôi. Tôi học ngoại ngữ nhiều năm như vậy đâu thể chỗ nào gọi đi cũng đi được.”

Đây là lời thật lòng của Cố Hân, tính tình của cô chính là ngoài mặt ôn nhu nhưng bên trong lại rất bướng bỉnh, không thích bị người khác ép buộc bất cứ chuyện gì, nếu không được tự do thì cô sống không bằng chết. Cố Hân không thích bị người khác chèo kéo đi phiên dịch nhưng cũng c phải là chán ghét gì. Hơn nữa hiện tại cô đúng thật là rất cần tiền. Không cần nghi ngờ cũng biết làm phiên dịch tốt hơn việc hạ giá bản thân đi làm thêm ở siêu thị rất nhiều. Nghĩ tới đây, trong lòng Cố Hân căng t, cơ hội này đến cũng thật quá trùng hợp, c lẽ La đại thần nhìn thấy tin nhắn kia nên mới cố gắng tạo cơ hội cho cô? Sau đó cô thả lỏng hơn một chút nghĩ điện thoại của cô do Ngô Hưng cất vào trong ngăn kéo, La đại thần không đụng vào điện thoại của cô nên chắc chắn không thể trùng hợp như vậy được.

Nghĩ thông suốt tất cả những điều này Cố Hân yên tâm hơn hẳn, cũng bởi vì bên kia gửi tin nhắn thúc giục mà căng t như vậy giờ thì cô có thể nhẹ n thả lỏng bản thân, bất kể là thế nào cô cũng có thể giải quyết được việc này. “Vậy bây giờ chúng ta đến công ty của bạn anh sao?”

Khoé miệng của La Diễm Văn khẽ giật giật: “Công ty bạn của tôi ở Bắc Kinh, nếu cô đồng ý tôi sẽ đưa phương thức liên lạc để cô bàn bạc cụ thể.”

“Vậy bây giờ chúng ta đang đi đâu?” Cố Hân ngây người hỏi.

“Hơn mười hai giờ rồi, cô không đói sao?” La Diễm Văn miễn cưỡng nói: “Đương nhiên là đi ăn cơm.”

Nói rồi La Diễm Văn đạp chân ga, đi thật nhanh hướng ra đường cái.

Ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, hai người ngồi trong xe, yên tĩnh không nói chuyện.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương