Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 18: Náo loạn bệnh viện

/148
Trước Tiếp
Bởi vì… vụ tai nạn xe cộ lần này nên trong viện mọi người vội vàng như người ngã ngựa đổ.

Trong văn phòng các cuộc điện thoại của bác sĩ không ngừng vang lên, Ngô Hưng vừa nghe điện thoại vừa gọi Cố Hân hỗ trợ mình: “Cố Hân xem giúp tôi có kết quả bốn hạng mục truyền máu của bệnh nhân mới chưa?”

Cố Hân gật đầu rồi vội vàng mở máy tính kiểm tra kết quả.

Đặng Bân nhìn thực tập sinh của mình là Tô Tạp rồi cười, nói: “Chắc chắn một lúc nữa thầy Ngô sẽ phải lên giải phẫu, cô đi theo, đứng ở phía dưới nhớ học tập cho tốt.”

Hai mắt Cố Hân sáng lên, cô cũng muốn đi.

Thực tập sinh nào mới được vào phòng giải phẫu đều rất hốt hoảng, ít nhất thì Cố Hân rất thích phẫu thuật. Cũng bởi kĩ năng vô khuẩn của thực tập sinh chưa được tốt nên lần nào vào phòng giải phẫu cũng bị y tá phun thuốc vô khuẩn đến thảm.

Dưới sự dẫn dắt của La đại thần Cố Hân sớm đã không còn vấn đề gì với thao tác vô khuẩn nên cô càng muốn học thao tác cấp độ sâu hơn.

Cố Hân quay đầu về phía La đại thần nhìn, anh cũng nhìn lại cô, cười hỏi: “Cô muốn phẫu thuật à?”

Cố Hân gật đầu.

La Diễm Văn nhìn Cố Hân không khỏi cảm thán dáng dấp đôi mắt thật tốt không che giấu được cảm xúc. Khi nhìn nhau lại cảm thấy có sự ngây thơ và thẳng thắn khiến đối phương cảm thấy mềm lòng. “Một lúc nữa sẽ có hội chẩn khoa cấp cứu, cô muốn đi hội chẩn cùng tôi hay đi giải phẫu với thầy Ngô?.”

Cố Hân dừng lại một giây suy nghĩ một chút rồi nói: “Tô đi hội chẩn cùng anh.”

Ngô Hưng dẫn theo những ba thực tập sinh đi cùng, Cố Hân đoán chừng cơ hội thao tác của bản thân không cao tuy nhiên nếu đi cùng La đại thần thì khác, cô sẽ được anh dạy thực tế luôn.

Nghe thấy thế khóe môi La Diễm Văn cong cong, tâm trạng vui vẻ tiếp tục xét duyệt hồ sơ bệnh án do Cố Hân viết.

“Chỗ tôi có ba ca giải phẫu đang chờ anh… Tôi biết chỗ anh cũng đang cần gấp nhưng tôi thật sự đi không đi được…” Ngô Hưng càng nói càng thấy sốt ruột, cuối cùng bất đắc dĩ đành nói: “Thế này nhé, tôi sẽ nhờ đồng nghiệp qua tôi qua chỗ anh, có được không?”

Chắc chắn là bên kia đã đồng ý. Lúc này Ngô Hưng mới cúp điện thoại, cất giọng hỏi mọi người trong văn phòng: “Các huynh đệ của tôi ơi, có ai có thời gian đến khoa cấp cứu giúp tôi với, bên đó bận không thở nổi, nhất định cần bác sĩ chuyên khoa đến đó một chút để xem xét tình huống.”

La Diễm Văn ngẩng đầu nhìn lên từ màn hình máy tính, thong dong nói: “Để tôi đi.”

Ngô Hưng suýt nữa quỳ xuống cảm ơn La Diễm Văn bởi tình huống ở khoa cấp cứu khó có ai đủ khả năng đến xem xét, bác sĩ nội trú đi chú ấy còn cảm thấy không đủ kinh nghiệm nhưng nếu anh đi thì lại khác chú ấy có thể hoàn toàn yên tâm.

Ngô Hưng định đi đến chỗ anh đang xem máy tính bắt tay thể hiện sự xúc động của mình thì bị La Diễm Văn bày tỏ sự chê bai và né ra chỗ khác.

“Không lời nào cảm tạ hết đại ân đại đức này. Lão La à, lần sau nếu cháu mời chú đi ăn nhất định chú sẽ ăn ít hơn một chút.” Ngô Hưng không thèm quan tâm đến việc anh thể hiện cảm xúc chê bai một chút nào.

Tất cả thực tập sinh thấy thế đều cười vui vẻ, Cố Hân vừa cười xong vội vàng nói: “Thầy Ngô à, tôi đã xem kết quả của hai bệnh nhân mới tiếp nhận. Bốn hạng mục truyền máu đều đứng hạng đầu. Không có bệnh truyền nhiễm, vấn đề đông máu cung bình thường.”

Ngô Hưng vỗ tay cái đốp: “Rất tốt, gọi phòng giải phẫu đến đón người.”

“Nào, các mỹ nữ, muốn giải phẫu thì đi theo tôi.” Ngô Hưng cước bộ sinh phong tiêu sái.

La Diễm Văn gõ gõ mặt bàn rồi nói với Cố Hân: “Chúng ta cũng đi thôi.”

Cố Hân đi theo La Diễm Văn đến khoa cấp cứu phát hiện cả khoa đều đã chật kín người. Cả bác sĩ và y tá đều hận không thể giả bộ có phong hỏa luân* dưới chân.

*Phong hỏa luân dưới chân của Na Tra

Bác sĩ ngoại khoa của khoa cấp cứu chào đón La Diễm Văn: “Thầy La à, anh đến thật quá tốt. Có hai bệnh nhân đang được cấp cứu trong phòng quan sát bị nhồi máu cơ tim. Tuy nhiên do tai nạn xe hơi nên xương sườn bị gãy. Anh kiểm tra giúp tôi xem phần xương đó có ảnh hưởng làm tổn thương đến phổi của bệnh nhân không. Nếu không, tôi sẽ gọi khoa tim mạch đến xử lý phần tiếp theo.”

Mặc dù là tai nạn xe cộ, nhưng khi đến cấp cứu thường mang theo nhiều vấn đề khác nhau. Dựa theo nguyên tắc của khoa cấp cứu thì nguyên nhân trí mạng của bệnh nhân sẽ phải xử lý đầu tiên, các vấn đề còn lại sẽ được xử lý sau tùy theo từng mức độ nặng nhẹ khác nhau.

La Diễm Văn đi theo vào phòng cấp cứu, hỏi: “Đã chụp X-quang chưa?”

Lập tức có y tá đưa cho anh phim chụp X-quang của bệnh nhân.

La Diễm Văn xem xét một chút rồi nói: “Gọi khoa tim mạch xử lý chứng nhồi máu cơ tim của bệnh nhân trước. Việc gãy xương sườn của bệnh nhân không làm ảnh hưởng đến các cơ quan nội tạng khác nên có thể trì hoãn điều trị.” Anh tiếp tục xem xét đến thông tin cơ bản của bệnh nhân: “Bệnh nhân chỉ gãy phần xương sườn nên việc giải phẫu cũng không nhiều. Chưa kể bệnh nhân đã sáu mươi tuổi, chưa chắc bệnh nhân và gia đình sẽ đồng ý phẫu thuật. Trước tiên hãy dùng băng vải cố định.”

Phàm đã là tổn thương xương cốt thì phải mất đến một trăm ngày để cơ và xương hoạt động được. Nếu tình trạng gãy xương sườn không nghiêm trọng, các cơ quan nội tạng khác cũng không có vấn đề gì thì việc cố định chấn thương để xương tự phát triển tốt lên cũng là một phương pháp điều trị.

Bác sĩ khoa cấp cứu gật đầu rồi cử y tá đưa bệnh nhân đến khoa tim mạch điều trị.

“Bác sĩ Dương, bệnh nhân bên này tim đột nhiên ngừng đập.” Một y tá hốt hoảng chạy vào nói.

Bác sĩ kia vội vàng đến xem xét: “Tiêm bắp một miligam atropie, nhanh!”

Y tá vào lấy thuốc cấp cứu đâu ra đấy sau đó đưa bác sĩ xác nhận rồi tiêm vào người bệnh nhân.

Sau khi thuốc đi vào người bệnh nhân liền có sự cải thiện ngay lập tức, điện tâm đồ của bệnh nhân đã có ba động.

“Ép ngực tiếp khí cho bệnh nhân.”

“Bác sĩ Dương à, không đủ người.” Y tá không khỏi cau mày.

Tiêu chuẩn của thao tác ép ngực rất cao, người bình thường sau khi ấn liên tục một phút sẽ đỏ mặt tới mang tai, hai tay nhũn ra, nhất định phải thay người. Mà bây giờ khoa cấp cứu chật kín người, thiếu người thao tác trầm trọng.

Hơn nữa một khi ngừng ép ngực, bệnh nhân có thể lập tức sẽ không qua khỏi.

La Diễm Văn vỗ về y tá: “Để tôi.”

Cố Hân tới tiếp nhận sau khi La Diễm Văn xong.

“Bác sĩ La, cảm ơn anh.” Y tá bệnh viện trước khi quyết định làm ở khoa nào sẽ luân chuyển làm việc tại tất cả các khoa nên biết anh chính là bác sĩ minh tinh của bệnh viện.

Anh không trả lời mà chỉ gật đầu.

Cố Hân khẩn trương nhìn bệnh nhân thỉnh thoảng lại quay qua nhìn điện tâm đồ.

Qua năm phút La Diễm Văn nói: “Lặp lại việc tiêm mũi bắp một miligam atropie!”

Y tá lập tức làm theo lời bác sĩ.

Khi cô thực hiện phương pháp ép ngực lần thứ hai, nhịp tim của bệnh nhân hồi phục lên năm mươi nhịp và bắt đầu tăng đều đặn.

Cố Hân thở phào nhẹ nhõm khi biết bệnh nhân đã được cứu sống.

“Không sao đâu, không cần ấn nữa.” La Diễm Văn nắm lấy bàn tay vẫn còn đang ấn của Cố Hân, cảm thấy tay cô vẫn còn hơi run vì căng thẳng hồi lâu nên vỗ vai cô vỗ về.

Bàn tay của Cố Hân di chuyển đến vị trí tim của bệnh nhân cảm nhận được nhịp đập cô liền quay lại mỉm cười với La Diễm Văn, bệnh nhân đã được cứu sống, thật tuyệt vời.

Anh lướt qua nhìn cô, ánh mắt dần trở nên u ám. Ở khoa cấp cứu này chính là bờ vực sinh tử của biết bao nhiêu người. Trong lòng La Diễm Văn cũng bất giác cảm thấy có gì đó bắt đầu mọc rễ nảy mầm phát triển trong người mình.

Cố Hân vẫn đang chìm đắm trong việc cứu người thành công của mình, không chú ý đến tâm trạng phức tạp của La Diễm Văn.

Các bác sĩ và y tá trong phòng cấp cứu phấn khích một lúc rồi lao vào cứu bệnh nhân khác. Sau khi bệnh nhân được lên dây treo truyền nước thì y tá chuẩn bị đưa họ về khoa điều trị theo dõi.

Khoa chỉnh hình không còn chuyện gì, La Diễm Văn ra hiệu Cố Hân trở về văn phòng.

Bọn họ vừa đi ra khỏi phòng cấp cứu thì nghe thấy phía trước vọng lại âm thanh nặng nề nghe như một loại vật nặng va vào cơ thể người.

“Sao anh lại đánh người?” Một giọng nữ sắc bén vang lên.

“Hay thật, bệnh nhân vừa đến bệnh viện các người đã lập tức chế ngự. Y tá và bác sĩ các người ăn cơm khô mà làm việc hay sao?” Có người giận dữ hét lên.

Tiếp đó lại vang lên tiếng vật nặng rơi xuống đất, xem ra là máy tinh ở trạm y tá bị đập vỡ.

La Diễm Văn nhíu mày rồi rảo bước ra ra ngoài.

Đã đứng thành một vòng người đứng vây quanh trạm y tá, người ném máy tính lại đánh người khác là một người đàn ông chừng năm mươi tuổi, dáng người không cao, toàn thân đầy khí phách.

Trong trạm y tá, y tá trưởng đứng ở phía trước còn phía sau là một cô y tá nhỏ bị đánh chảy máu đầu được hai đồng nghiệp đỡ, họ nhìn tình huống này trong lòng vừa sợ lại vừa giận.

“Anh làm cái gì vậy? Nếu không hài lòng với các bác sĩ và y tá ở bệnh viện chúng tôi, anh có thể liên hệ với bộ phận y tế để khiếu nại, nếu anh cho rằng quy trình điều trị của chúng tôi không đạt tiêu chuẩn cũng có thể đâm đơn kiện.” Y tá trưởng trừng mắt nhìn người đàn ông, âm thanh không kìm được mà run rẩy.

“Bộ phận y tế cũng thuộc bệnh viện của các người. Tôi chỉ là một tiểu bách tính sao có thể so được với bệnh viện hạng ba của các người. Cha tôi chết ở bệnh viện của các người thì các người phải chịu trách nhiệm.” Người đàn ông kia khí thế bừng bừng, trong tay còn xách theo một cái ghế, xem ra còn có ý định động thủ.

Phía sau người đàn ông ấy còn có thêm hơn hai mươi người đều một dáng vẻ như cùng chung một mối hận. Dường như bốn y tá yếu đuối không đủ khả năng để xử lý chuyện này.

La Diễm Văn khẽ quay đầu nói với Cố Hân: “Báo cảnh sát! Xong rồi cô đến phòng cấp cứu đợi tôi.”

Nếu không phải là bác sĩ hay y tá thì không ai được phép vào nên tương đối an toàn.

Cố Hân lần đầu gặp phải trường hợp này nên có phần lúng túng không biết nên làm gì chỉ vội vàng gật đầu rồi lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Suy nghĩ một hồi cô còn gọi điện cho bảo vệ của bệnh viện và bộ phận y tế.

Các bác sĩ nam của khoa cấp cứu nghe phong thanh lập tức chạy tới. Trước tiên đưa cô y tá nhỏ kia đi băng bó vết thương, sau đó thuyết phục y tá trưởng vẫn còn đang bừng bừng lửa giận rời đi.

Bác sĩ Dương dùng thái độ tốt nhất để giải thích: “Anh cho tôi hỏi, anh là người nhà của bệnh nhân nào vậy?”

“Cha tôi tên Trương Sơn chính là bị bệnh viện của các người giết chết. Lúc ông ấy tới bệnh viện vẫn còn bình thường, sau khi ở bệnh viện một đêm thì đã không qua khỏi.” Người đàn ông liếc nhìn bác sĩ Dương như để đo sức nặng: “Anh là lãnh đạo của bệnh viện sao? Gọi lãnh đạo của các người tới nói chuyện với tôi.”

“Nói chuyện gì? Đàm luận về tiền bồi thường sao?” La Diễm Văn đi tới.

Có hai bác sĩ nam cao lớn đứng đây, thái độ của người đàn ông mới bắt đầu thu liễm, giọng điệu cũng không còn ương ngạnh như lúc đầu. Có người đứng phía sau đẩy anh ta lên trước, anh ta nói: “Bệnh viện các người chữa chết người đương nhiên là phải chịu trách nhiệm rồi.”

Bác sĩ Dương chuẩn bị đưa người đàn ông đó đến bộ phận y tế nói chuyện thì bị La Diễm Văn ngăn lại: “Trước tiên kiểm tra xem Trương Sơn nhập viện lúc nào và lý do tử vong là gì.”

Cô y tá gan lớn không né tránh, nghe xong lời này lập tức lên hệ thống kiểm tra thông tin.

Chỉ hai phút sau, y tá đã nói hết sức kỳ lạ: “Bệnh nhân tên là Trương Sơn sao? Bệnh nhân này chưa từng đến khoa cấp cứu chúng tôi.”

Người đàn ông căng thẳng: “Cô nói nhảm, hôm trước tôi vừa đưa cha tôi về nhà mà.”

La Diễm Văn hờ hững nhìn người đàn ông, không cố ý nhưng lại tạo ra một cảm giác áp lực lên người anh ta: “Cha anh điều trị ở bệnh viện hạng ba chúng tôi sao?”

“Bệnh viện hạng ba? Các ngươi không phải là bệnh viện Nam Nhã à?” Người đàn ông như bị mắc họng, lúng búng không nói được gì.

Bác sĩ Dương lúc này hiểu ra vấn đề, tính khí lập tức liền không tốt: “Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện hạng ba.”

Người đàn ông phát hiện mình tìm nhầm bệnh viện, trong lòng bứt rứt không biết nên nói cái gì.

Anh ta vừa định rút đi thì bị La Diễm Văn ngăn lại.

“Muốn đi à?” La Diễm Văn cười: “Đánh y tá của chúng tôi mà muốn dễ dàng rời đi sao, không có chuyện tốt như vậy đâu.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương