Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 22: Oi bức

/148
Trước Tiếp
Cố Hân không chú ý đến ánh mắt của La Diễm Văn, cô tự ý mở điện thoại lên Weibo xem xét. Bởi vì trưởng khoa Trần nói chuyện kia nên mọi người cũng đang nhìn điện thoại, nên cô cũng không bị coi là đặc biệt.

Ánh mắt của La Diễm Văn kỳ lạ, bỗng nhiên hiểu ra vì sao nửa đêm hôm qua Cố Hân lại gọi điện cho mình. Cố Hân bảo gọi nhầm số nhưng hiện tại xem ra cũng không phải như thế. Đại khái là muốn hỏi anh xem có biết chuyện trên Weibo không, nhưng cũng cũng không biết vì sao cô không nói ra miệng.

Nhưng mà thời gian một đêm, tin tức của anh ở trên mạng đã được xóa gần hết. Cái này… Có quan hệ với Cố Hân à?

La Diễm Văn vẫn trầm tư suy nghĩ, trong lòng khó tránh khỏi có mấy phần hỗn loạn.

“Lão La, tôi vẫn không hiểu được tại sao mấy người trên Weibo có số điện thoại của cậu nữa. Không phải hôm qua cậu bận tiếp điện thoại quấy rầy nên mới mang theo cặp mắt thâm quầng này đi làm đấy chứ.” Ngô Hưng cười hỏi.

La Diễm Văn bất động động thanh sắc cười, “Nửa đêm đúng là đã nhận được điện thoại quấy rầy…”

Cố Hân vểnh tai lên nghe, mặt cô đỏ rần, không biết người mà La Diễm Văn nói có phải là mình không.

La Diễm Văn nhàn nhạt nói tiếp: “Nhưng mà cũng không phải là mấy người trên mạng gọi đến quấy rầy.”

“Tôi nhớ ra rồi, điện thoại của thầy La thường tắt máy vào buổi tối, chỉ có người được lưu số mới có thể gọi đến thôi.” Đặng Bân giải thích hộ La Diễm Văn, “Đây cũng là một cách tốt đấy chứ.”

Sau khi các y tá giao ban đi ra, trưởng khoa Tràn tùy tiện ngồi xuống một vị trí, cảm thán nói: “Cư dân mạng bây giờ đúng là thần thông quảng đại, tùy tiện tìm một chút là ra được thông tin cá nhân của người khác. May mà tố chất tâm lý của các bác sĩ như chúng ta cao, đụng đến người có tố chất tâm lý không tốt thì không biết phải làm sao?”

Vậy có biện pháp gì đâu, bây giờ mỗi số điện thoại đều có ghi thông tin mỗi người, muốn tra ra cũng không phải việc gì khó khăn.

La Diễm Văn nhìn trưởng khoa Trần một cái, cười nhạo nói, “Thôi đi ngài, việc này xảy ra làm gì có chuyện ngài không biết? Video ở khoa cấp cứu đã sớm truyền ra, từ đầu tới cuối đều không liên quan đến chúng ta. Bọn họ đi náo bệnh viện còn tìm sai địa chỉ. Hôm qua mấy người cố ý không làm rõ, để dân mạng mắng chửi tôi rồi đến hôm nay mới công bố chân tướng. Đây là để nâng cao danh tiếng của bệnh viện chúng ta ở thành phố này thôi.”

Cố Hân sửng sốt, bệnh viện cố ý? Khó trách có đủ loại hành vi không tốt mà bệnh viện lại không có động tĩnh gì. Đáy lòng Cố Hân sinh ra một cỗ tức giận, bệnh viện mà cũng làm như thế sao?

Mục đích chỉnh bị nói thẳng ra khiến trưởng khoa Trần không thể xuống đài được, ông lúng túng cười, “Cháu cũng đừng tức giận, chú không có cách nào khác cả. Với cả chuyện này cũng không có nhiều quan hệ với bệnh viện của chúng ta nên có thể xoay chuyển sự tình. Không phải hôm nay chú đã tới để làm rõ mọi chuyện đây sao, tuyệt đối sẽ không tạo ra thương tổn gì cho cháu đâu.”

“Bị người ta công bố số điện thoại lên Weibo, còn bị đám dân mạng mắng đủ kiểu, thậm chí có người còn muốn gửi vòng hoa cho thầy La. Cái này còn bảo là không có thương tổn gì?” Cố Hân đột nhiên cười lạnh một tiếng, không chút sợ hãi bật lại lời nói của trưởng khoa Trần, cô cảm thấy lời này của ông thật sự rất nực cười.

Thấy sắc mặt của trưởng khoa Trần không tốt, La Diễm Văn lười biếng nói: “Trưởng khoa Trần nói đúng, không có thương tổn gì nhiều… A, đây là học sinh của cháy, tiểu cô nương còn chưa tốt nghiệp, không hiểu chuyện.”

Trưởng khoa Trần nghe thấy thế tất nhiên cũng sẽ không tính toán với một cô gái nhỏ còn chưa tốt nghiệp. Trên thực tế, nếu không phải thân phận của La Diễm Văn đặc thù thì ông cũng không cần tự thân chạy đến khoa chỉnh hình làm gì.

“Cách làm của bệnh viện đại khái tôi cũng hiểu, nhưng mà lão La cũng được coi là người nổi tiếng của viện chúng ra. Chuyện ở khoa cấp cứu vẫn là các y tá của chúng ta chịu ủy khuất, trưởng khoa Trần, nếu việc này xử lý không tốt sợ sẽ làm mất lòng nhân bệnh viện chúng ta.” Giọng nói của chủ nhiệm ôn hòa, ông ấy kéo tay trưởng khoa Trần, ra hiệu bọn họ cùng đến văn phòng chủ nhiệm thảo luận thêm.

Chủ nhiệm và trưởng khoa Trần đến văn phòng, mọi người cùng nhau quay lại nhìn Cố Hân.

“Tiểu Cố à, chú xem thường cháu rồi, cũng dám nói bóng gió trước mặt trưởng khoa Trần.” Ngô Hưng trêu chọc cô.

Cố Hân cũng không hối hận khi nói câu kia, nhưng giờ bị mọi người trêu chọc thì có hơi xấu hổ, mặt giống như phát sốt mà đỏ bừng lên.

Ngô Hưng còn muốn nói thêm nhưng bị La Diễm Văn đẩy một cái, “Giao ban xong rồi còn không nhanh nhanh đi kiểm tra phòng. Chê số bệnh nhân hôm qua là quá ít à?”

Nghe thấy thế Ngô Hưng liền tố khổ một hồi, khóc tang nói: “Không biết tên đáng chết nào thả hộp Vượng Tử vào trong ngăn kéo chú. Làm cho hôm qua nhiều bệnh nhân đến như thế chứ.”

Đám người nghe vậy thì cười vang, Tô Tạp đứng ở một bên cầm CT nói: “Không phải là rất tốt sai, tránh cho tiền thưởng của thầy Ngô lại tiếp tục đứng hạng chót trong khoa.”

Cố Hân cũng cười, cô vô thức nhìn về phía ‘tên đáng chết’ mà Ngô Hưng vừa nói.

La Diễm Văn là kẻ cầm đầu lại rất chững chạc đàng hoàng, thực sự không để người ta nhìn ra anh là người để hộp sữa bò Vượng Tử vào ngăn bàn của Ngô Hưng.

Mặc kệ Ngô Hưng, La Diễm Văn ra hiệu cho Cố Hân cùng đi kiểm tra phòng với anh.

Kiểm tra phòng và dặn dò bệnh nhân xong đã đến mười giờ. Mấy lần liền có y tá gọi đến thông báo lời dặn của bác sĩ có vấn đề, “Giường số mười một là nước muối mà? Bác sĩ La kê thành nước đường rồi.”

“Hôm nay không phải giường 34 lấy máu xét nghiệm sao? Sao lại có lệnh rút máu khác.”

La Diễm Văn nhìn qua, “Tiểu Cố viết sai rồi, không sao đâu, để tôi sửa lại.”

“Xét nghiệm máu là để ngày mai kiểm tra sau phẫu thuật, quên ghi chú.”

La Diễm Văn vừa nói vừa ra hiệu cho Cố Hân sửa lời dặn của bác sĩ.

Điều khó chịu nhất đối với các y tá là lời dặn của bác sĩ xảy ra vấn đề. Nhưng mà Cố Hân mới thực tập ở khoa chỉnh hình một thời gian, cô đã quen với các y tá nên vừa sửa lời dặn vừa nói xin lỗi với họ.

“Loại sai làm cấp thấp này đã lâu rồi cô chưa từng phạm phải mà.” La Diễm Văn lấy ra một hộp thuốc lá nhưng sau đó lại bỏ về, rồi lại lấy ra một hộp kẹo cao su.

Cố Hân cũng không hiểu mình bị làm sao, cũng không biết phải giải thích như nào nên chỉ có thể im lặng không nói lời nào.

La Diễm Văn ném hộp kẹo cao su cho Cố Hân, “nhanh đi kiểm tra lại các lời dặn khác có vấn đề gì không đi, một lúc nữa chúng ta còn phải lên phòng phẫu thuật.”

Sáng nay có một ca phẫu thuật lúc mười một giờ. Đến mười giờ mọi người đã nuối nhau lên phòng phẫu thuật, chờ các bác sĩ gây tê rồi đến mười một giờ mới bắt đầu phẫu thuật.

Cố Hân liền vội vàng gật đầu.

Trong phòng phẫu thuật, Cố Hân nhìn thấy Tống Thiên. Đang lúc cô cảm thấy kì quái thì Tống Thiên đã tiến lên đón, “Thầy La, hôm nay đến ca của anh phẫu thuật sao. Anh có để ý nếu tôi hỗ trợ không?”

La Diễm Văn vừa rửa tay xong, đang mặc đồ vô khuẩn nghe thấy thế thì nhìn Tống Thiên một cái, ôn hòa nói: “Lần này e là không được, tôi đã mang theo hai thực tập sinh rồi. Nếu cô muốn có thể đợi ca phẫu thuật chỉnh khớp ngày mai.”

Tống Thiên không hề nghi ngờ chút nào, vội vàng nói cảm ơn và ngày mai lại đến học tập.

Cố Hân nhíu mày, chuẩn bị ra ngoài rửa tay. Tô Tạp cũng đi theo cô, cô ấy hỏi nhỏ: “Sao hôm nay Tống Thiên nga lại đến xem giải phẫu?”

“Các khoa thay phiên nhau đến phòng phẫu thuật.” Cố Hân tùy ý suy đoán, khoa gây tê vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật mà các bác sĩ thực tập thì vẫn luôn hỗ trợ khoa gây tê.

Tô Tạp rất không quen nhìn Tống Thiên, luôn cảm thấy cô ấy quá mức kiêu ngạo, “Nếu là thực tập sinh khoa gây tê thì làm gì được phẫu thuật cùng La đại thần. Tính tình của La đại thần cũng tốt quá đi.”

Cố Hân đi rửa tay, không nói nhiều lời. Chỉ là trong mắt cô vẫn có mấy phần thất lạc. Ngay cả Tô Tạp cũng cho là La đại thần có tính tình tốt, tại sao đến lượt mình tính tình lại kém như vậy?

Nhưng dù sao Cố Hân cũng là một cô gái có tư tưởng tiến bộ. Nghiêm túc nghĩ lại thì cũng cảm thấy không thể trách La đại thần được, ban đầu cô đến khoa chỉnh hình cũng không biết một cái gì cả. Đa số các giáo viên hướng dẫn đều thích những người có nền tảng tốt và hiểu chuyện.

“Hai bác sĩ thực tập nhỏ, thầy của các cô đều đã chuẩn bị xong, nếu còn không đi vào mặc trang phục thì sẽ bị muộn đó.” Y tá lưu động đứng trước cửa gọi hai người.

Cố Hân lấy lại tinh thần, cô vội vàng gọi Tô Tạp vào thay quần áo.

La Diễm Văn đã chuẩn bị xong tất cả, “Hai người lề mề làm cái gì đấy.”

Cố Hân cúi đầu nói xin lỗi, nhanh chóng mặc quần áo phẫu thuật và đeo bao tay.

La Diễm Văn vốn chỉ thuận miệng thúc giục, nghe thấy câu xin lỗi của Cố Hân thì không khỏi cau mày. Vui buồn của Cố Hân quá mức rõ ràng, chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể thấy rõ. La Diễm Văn có thể nhận ra tâm tình của cô bây giờ rất xấu.

Thời gian làm phẫu thuật Cố Hân vô cùng tập trung, sau khi La Diễm Văn cắt da chuẩn bị phẫu thuật, cô liền thuần thục nhận lấy dụng cụ và chăm chú quan sát động tác của anh.

“Ở đây bị vỡ mạch máu nên vẫn luôn chảy máu, sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn của chúng ta. Trước tiên cần phải cầm máu.” Thanh âm của La Diễm Văn từ dưới lớp khẩu trang truyền đến, trầm thấp mà lạnh lùng.

Cố Hân gật đầu, nhận lấy kìm cầm máu từ y tá rồi kẹp vào gốc mạch máu.

Mị lực của La Diễm Văn ở bàn phẫu thuật là vô hạn, nguyên nhân chính là vì khẩu trang và quần áo phẫu thuật đã che toàn bộ cơ thể anh lại, chỉ để lộ ra đôi mắt thanh lãnh kia.

Anh nhìn chằm chằm vào vết thương của bệnh nhân, xử lý từng chút một ở quanh vết thương, giống như đang xử lý một tác phẩm nghệ thuật. Bình tĩnh và khắc chế, chỉ cần anh đứng ở chỗ này sẽ khiến cho người khác cảm thấy cho dù bên trong có xảy ra tình trạng tồi tệ đến mức nào thì vẫn có thể giải quyết được vấn đề.

Cuộc phẫu thuật vô cùng thuận lợi. Lúc làm được một nửa Ngô Hưng có sang xem một chút, thấy không có vấn đề gì cần giúp thì chú ấy trực tiếp trở về văn phòng.

Làm xong phẫu thuật đã là hai rười chiều.

Cố Hân cởi quần áo phẫu thuật, tháo khẩu trang. Cô vừa xoa bóp bả vai đã cứng ngắc vừa cùng Tô Tạp than vãn: “Tớ đã đói đến mức ngực dán vào lưng rồi.”

La Diễm Văn ký xong mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật, đúng lúc đi đến phía sau hai người, “Chắc vẫn còn cơm cho mọi người lỡ bữa, có thể hâm nóng lại rồi ăn.”

Cố Hân quay đầu hỏi, “Thầy La có đi ăn không?”

La Diễm Văn gật đầu, “Giờ đặt giao hàng cũng không kịp. Mặc dù cơm lỡ giờ của bệnh viện không quá ngon nhưng được cái sạch sẽ.”

Cố Hân và Tô Tạp cười ra tiếng, đồ ăn của bệnh viện làm ra cũng chỉ được khen là sạch sẽ.

Trong phòng nghỉ đã sớm có người, thấy bọn họ đi vào thì mỉm cười, “Thầy La phẫu thuật xong rồi à? Đúng lúc, tôi hâm nóng cơm cho anh.”

Là Tống Thiên!

La Diễm Văn cảm thấy kinh ngạc, khách khí nói cám ơn sau đó cầm lấy cơm hộp rồi đưa cho Cố Hân và Tô Tạp mỗi người một hộp, “Ăn nhanh đi, lão Đặng vừa rồi có gọi tôi.”

Buổi chiều không có nhiều ca phẫu thuật, Tống Thiên cũng không cần đi theo giáo viên phụ trách làm gây tê nên chạy đến chỗ La Diễm Văn nói chuyện. La Diễm Văn rất có kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương