Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 25: Phát giác

/148
Trước Tiếp
Tần Húc là người phụ trách công việc phiên dịch mà Cố Hân đang nhận đồng thời cũng là vị cứu tinh đã giúp cô hoàn thành việc đóng học phí nên vừa nghe thấy Tần Húc có chuyện muốn nói thì cô cũng nhanh chóng đồng ý, dù sao anh ta cũng là người cầm đằng chuôi không thể đắc tội được. Nhưng thực sự là rất lạ lùng, Tần Húc có chuyện gì cần nói mà phải để La đại thần nói lại chứ không trực tiếp liên hệ cho cô.

Lúc Cố Hân cầm theo túi xách đi đến chỗ cửa ra vào thì La Diễm Văn cũng đang chờ cô ở đấy.

Cố Hân chạy tới: “Tần tổng có chuyện gì cần nói với tôi phải không?”

Tần tồng? Có chuyện cần nói? La Diễm Văn hơi nhướng lông mày. Chẳng lẽ tên tiểu tử Tần Húc dám nói này nói kia với cô? Anh thầm nghĩ có thời gian nhất định sẽ gọi cho hắn nói một phen, học sinh của anh mà cũng dám gây khó dễ.

Trong chuyện này Tần Húc quả thật vô tội, La Diễm Văn đặc biệt nhờ cậu ta chiếu cố cô. Kể cả người anh giới thiệu có không ra gì cậu ta cũng phải ngoan ngoãn đưa tiền huống hồ là Cố Hân đang ở cấp bậc chuyên nghiệp. Để cho cô phiên dịch Tần Húc vô cùng hài lòng, tiền luôn được quyết toán theo sự chuyên nghiệp của cô.

Chỉ là Cố Hân cho rằng người ta tuy là tổng giám đốc nhưng lại hết sức bình dị, gần gũi ngoài ra tiền lương cũng trả rất hào phóng hơn nữa lại là bạn của La Diễm Văn cho nên khi tiếp xúc cũng thể hiện sự tôn trọng mà thôi.

Đợi mãi cũng không thấy La Diễm Văn nói gì Cố Hân không khỏi lo lắng: “Chẳng lẽ lần này phiên dịch có vấn đề?” Thế mà Tần Húc còn đặc biệt để anh nói cho cô vậy lần này chắc là vấn đề lớn.

“Không phải.” La Diễm Văn lấy lại tinh thần che giấu đi sự bối rối của mình: “Cô phiên dịch rất tốt, cậu ta còn nói muốn tăng lương cho cô.”

Mắt Cố Hân tròn xoe. Còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa, cô đương nhiên là cao hứng. Nhưng đây lại là bạn của La Diễm Văn nên cô cũng ấp a ấp úng: “Tần tổng trả cho công phiên dịch cho tôi bình thường đã rất cao rồi bây giờ lại tăng lương liệu bên họ sẽ không lỗ vốn à?”

La Diễm Văn nghe thấy thế thì cười: “Gian thương như bọn họ thì sao có thể lỗ vốn được.”

Hay lắm, lúc này Tần Húc đã biến thành gian thương.

Khi hai người rời khỏi bệnh viện Cố Hân chuẩn bị tạm biệt La Diễm Văn thì thấy anh nhíu mày rồi chỉ tay hướng bãi đỗ xe: “Tôi tìm được chỗ ăn ngon, cùng nhau đi thôi.”

Cố Hân chỉ vâng dạ một tiếng. Trong lòng có chút mơ hồ, không phải chuyện Tần Húc muốn chuyển lời đã nói xong rồi à? Tại sao còn muốn đi ăn cơm cùng nhau. Cô thật sự nghĩ không thông về chuyện tự dưng lại tăng tiền lương mà Tần Húc còn đặc biệt nhờ La đại thần đến chuyển lời? Đến cuối cùng cô chỉ có thể chốt lại vấn đề là mối quan hệ giữa hai người bọn họ chắc chắn là rất tốt.

La Diễm Văn đưa mắt nhìn Cố Hân một chút thì hiểu luôn cô đang nghĩ gì nên bình tĩnh nói: “Chuyện Tần Húc muốn chuyển lời đương nhiên là chuyện khác nếu là chuyện tăng lương cho cô thì Tần Húc sao có thể để tôi đặc biệt chuyển lời được chứ.”

Chẳng trách, Cố Hân gật đầu.

“Trong một chốc một lát không nói rõ được, đợi một chút nữa chúng ta vừa ăn vừa nói.” La Diễm Văn nói một câu trước khi rảo bước đến bãi đỗ xe.

Cố Hân phản ứng có chút chậm chạp rồi chạy theo anh.

La Diễm Văn lái xe rời khỏi bệnh viện rồi dùng bảng điều khiển trên xe tìm đường đi nhưng anh thích yên tĩnh nên vừa hiểu rõ tuyến đường thì cũng tắt luôn thông báo hướng dẫn.

Cố Hân có chút hoảng hốt không hiểu tại sao dạo này La đại thần rất thích tìm quán ăn bên ngoài bởi trước kia cô nhớ lúc anh ở ký túc xá dành cho nhân viên của bệnh viện thì luôn ăn ở căng tin hoặc đặt đồ ăn.

Xe bỗng nhiên dừng lại, Cố Hân nhìn quanh khu phố tự hỏi không biết lần này sẽ đi ăn cái gì nhưng lại chỉ thấy một cửa hàng tiện lợi. “...”

La Diễm Văn dập điếu thuốc rồi giải thích: “Tôi đi mua bao thuốc, cô chờ tôi một lát.”

Thế nhưng xe lại tấp vào ven đường bây giờ lại là giờ cao điểm tan làm nên trên đường tất nhiên chỉ toàn xe là xe nên sẽ không dễ gì mở cửa xe. Thấy vậy Cố Hân nhân tiện nói: “Để tôi đi mua cho.”

Cố Hân cũng không đợi anh trả lời đã xuống xe.

La Diễm Văn đang định nói không mua cũng không sao nhưng Cố Hân đã đi mất. Anh đặt tay lên vô lăng nhìn cô chạy vào cửa hàng tiện lợi.

Bỗng nhiên vang lên thông báo Wechat nên La Diễm Văn vô thức nhìn điện thoại của mình thấy không có thông báo. Nhìn sang ghế phụ quả nhiên thấy điện thoại của Cố Hân đang để đó.

Màn hình vẫn sáng, dòng thông báo hiển thị trên màn hình.

La Diễm Văn không cố ý nhìn trộm nhưng ánh mắt anh lại vô tình lướt qua: “Tớ thức đêm xóa thông tin cá nhân của thầy La, có phải cậu nên thưởng cho tớ không nhỉ?”

Ánh mắt của anh trầm ngưng, cũng bởi nhà anh là có gia giáo nên trong lòng anh lúc này có cuồn cuộn sóng gió thì người khác nhìn vào cũng không nhận ra. Bởi vậy khi Cố Hân cầm theo bao thuốc chạy tới anh cũng không lộ ra một chút nào mất tự nhiên dù trong lòng có nhiều nghi vấn.

Bao thuốc Cố Hân mua chính là hãng thuốc lá bình thường La Diễm Văn vẫn quen hút nên khi nhận lấy khóe môi anh có hơi giật giật. Sau đó rút điện thoại ra gửi cho cô một chiếc hồng bao.

Cố Hân nghe thấy tiếng thông báo từ Wechat vang dội chỉ nhìn một chút và coi như không thấy hồng bao do La Diễm Văn gửi tới. Chỉ là một bao thuốc lá cô đâu cần anh phải gửi tiền.

Cô không nhận hồng bao cũng không nói gì chỉ tắt màn hình điện thoại rồi để sang một bên.

La Diễm Văn để ý thói quen của Cố Hân, khi cô ở chung với mọi người sẽ rất hiếm khi cầm điện thoại trừ phi là có tin nhắn quan trọng gửi đến nếu không phải như vậy cô tuyệt đối sẽ không vùi đầu chơi điện thoại mà không để ý người bên cạnh.

Anh đã thấy rất nhiều thực tập sinh trẻ tuổi tay không buông điện thoại thậm chí lúc có việc cũng vẫn bỏ điện thoại ra lướt Weibo. Chính vì vậy việc cô thể hiện thái độ đó với mọi người nên cô dễ dàng lấy được thiện cảm từ mọi người: “Cuộc giải phẫu hôm nay cô có gì không hiểu không?“. La Diễm Văn vừa lái xe vừa cùng Cố Hân nói chuyện phiếm.

Anh đã dẫn dắt cô lâu như vậy rồi nên khác hẳn với sư luống cuống trước đây. Thỉnh thoảng cô hỏi sâu vài câu đương nhiên một số lúc cũng hỏi câu rất ngớ ngẩn tuy nhiên anh vẫn trả lời nghiêm túc. Điều này giúp cô tăng đáng kể sự nhiệt tình trong việc đặt câu hỏi.

Quả nhiên La Diễm Văn vừa mở miệng Cố Hân đã nghĩ ra rất nhiều vấn đề.

Tâm trạng hôm nay của La Diễm Văn rất tốt, khóe miệng nở một nụ cười. Cho dù thời gian chờ đèn đỏ rất dài cũng không gấp gáp mà giảng giải cho Cố Hân nghe đáp án.

Cố Hân nghiêng đầu chăm chú nghe rất thành thật. Trong lúc nghe cô cảm thấy không nhớ nổi nên lén bật ghi âm để về nhà chăm chỉ ghi chép lại.

Có lẽ bởi vì Cố Hân đã bật ghi âm trở về cũng có thể nghe nên cũng thoải mái hơn. Giọng điệu của La Diễm Văn rất đặc biệt khi nói về kiến thức chuyên nghiệp, ngữ điệu đều đều mang theo mấy phần lạnh lùng khi nghe sẽ cảm thấy rất thuyết phục. Trước khi phẫu thuật cho bệnh nhân anh cũng trò chuyện như vậy. Dù câu chuyện có phức tạp đến đâu anh cũng có thể nói bằng ngôn ngữ rất bình dân. Với khả năng của mình thì cái gì của anh cũng có thể nói được.

Tuy nhiên khi anh nói chuyện với các đồng nghiệp cũng không thế này, tùy từng lúc anh cũng có thể từ nói tục vài câu chuyển sang chế độ đàng hoàng, chững chạc. Cho dù La đại thần làm gì anh cũng khiến người khác cảm thấy đặc biệt.

Cố Hân gật đầu thầm cảm thấy người này có khuôn mặt phúc hậu.

La Diễm Văn đang lái xe nên đầu óc có chút lơ đễnh cũng không chú ý Cố Hân sớm đã thất thần. Sau khi bàn xong về ca mổ được thay toàn bộ xương hông thay vì xương đùi thì đã đến chỗ ăn.

Cố Hân quan sát một chút, đây dường như là khu biệt thự…

Ai lại vô nhân đạo đến mức mở nhà hàng trong khu biệt thự.

“Đừng quên cầm theo túi xách nhé.” La Diễm Văn nhắc Cố Hân cầm theo túi xách xuống xe sau đó khóa xe đưa cô đến một biệt thự độc lập.

Đã có người đứng sẵn ở cửa ra vào cung kính lễ phép hỏi: “Xin chào hai vị, không biết quý khách có thẻ hội viên không?”

Cố Hân cũng đã từng tới một chi nhánh khác của nhà hàng này tại thành phố B, cũng là một nơi mà người bình thường không vào được nếu muốn dùng bữa tại đây thì phải có thẻ hội viên mới vào được. Thành phố C không phát triển kinh tế bằng được thành phố B nên cô không nghĩ đến thành phố C cũng có có chi nhánh của nhà hàng này.

La Diễm Văn đưa một tấm thẻ cho người phục vụ xem qua ngay lập tức hai người họ được đưa đến bàn ăn: “La tiên sinh có cần thực đơn không hay muốn gọi món như lần trước.”

Rõ ràng anh rất quen thuộc với nơi này và cũng đến đây không ít lần.

La Diễm Văn quay sang nhìn Cố Hân: “Đưa thực đơn cho tiểu bằng hữu này xem là được.”

Cố Hân còn chưa tốt nghiệp lại ăn mặc như học sinh, nhìn cô từ đầu đến chân mang lại cho người khác cảm giác thanh thuần, quan trọng nhất là nhìn cô còn thấp hơn anh rất nhiều, anh gọi cô là tiểu bằng hữu quả thật rất hợp lý.

Người phục vụ mỉm cười đưa cho Cố Hân một bản thực đơn tinh tế.

Cố Hân hơi đỏ mặt. Việc dáng dấp của cô ấy không được cao cũng không phải là một lỗi sai gì hơn nữa cô cũng cao những một mét sáu mấy.

Cố Hân mở thực đơn ra xem một chút rồi gọi hai món ăn nghe tên rất êm tai. Lúc đưa thực đơn cho phục vụ cô còn bỗng nhiên lắm lời hỏi thêm một câu xem giá cả ra sao.

Chờ phục vụ đi ra, Cố Hân mới trầm trồ tán thưởng nhìn La Diễm Văn với ánh mắt mong chờ: “Thầy La à, tiền lương của anh cao đến mức này sao?”

La Diễm Văn khẽ nhướng mày, rượu vang đỏ được chưng cất ở đây đã được phục vụ mang lên, anh tinh tế ngửi mùi rượu rồi nói: “Muốn dùng tiền lương của bác sĩ để lấy thẻ hội viên ở đây thì chắc phải đợi đến kiếp sau.”

Cũng có nghĩa là mặc dù lương của bác sĩ khoa chỉnh hình không hề thấp thế nhưng để được trở thành hội viên ở đây thì cũng không dễ.

Các món ăn ở đây được phục vụ rất chậm. Nghe nói đầu bếp rất nổi tiếng, quy trình nấu nướng cũng giống như quá trình tạo ra một sản phẩm thủ công. Cố Hân bĩu môi không nói gì chỉ thầm nghĩ: “Cuộc sống đúng thật cần có chút cảm giác nghi thức thế nhưng nếu quá nghi thức thì cũng không tốt.”

“Thời gian đợi món ở đây khá lâu nhưng hương vị thực sự không tệ.” La Diễm Văn gọi phục vụ đem lên cho cô một ly nước trái cây: “Cô ở phòng giải phẫu ăn được bữa cơm mà mệt mỏi như vậy thì chắc ăn ở đây sẽ tốt hơn một chút.”

Vừa nhắc đến chuyện ở phòng phẫu thuật khóe miệng Cố Hân cứng đờ, quả nhiên nếu nói dối thì cô phải dựa vào vô số lời nói dối thì câu chuyện mới có thể chân thực được, có ông trời mới biết được cô không khó tính một chút nào.

“Thầy La à, sản phụ mà chúng ta tiếp nhận ngày hôm nay có thể phẫu thuật mà không gây tổn hại gì đến đứa trẻ trong bụng không?” Cố Hân cảm thấy quá nhàm chán nên nhắc đến chuyện bệnh nhân để nói chuyện với La Diễm Văn.

Khung cảnh ở đây được bài trí rất trang nhã đến cả bình hoa đặt trên bàn cũng không phải loại thông thường, trong không gian như vậy nhưng lại nói đến chuyện giải phẫu? La Diễm Văn tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: “Cô thật sự muốn biết hay chỉ vì buồn chán mà tìm chuyện để nói?”

Anh chỉ vừa nhìn đã thấu tâm tư của Cố Hân, cô đành ngượng ngùng nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện phiếm thôi mà.”

La Diễm Văn gật đầu đặt chén rượu xuống: “Trong không gian này nếu có tìm chuyện để nói thì cũng nên tìm chuyện gì hay ho một chút mới phải chứ.”

Cô nhìn La Diễm Văn dường như đang xem anh có chuyện gì muốn nói không.

La Diễm Văn nhẹ nhàng nói: “Trên Weibo có thông tin cá nhân của tôi là cô tìm người xóa?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương