Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 27: Bác sĩ cũng có nỗi khổ riêng.

/148
Trước Tiếp
Cố Hân thò đầu ra từ phía sau nhìn sản phụ rồi lại thu ánh mắt quay sang nhìn La Diễm Văn âm thầm ngưỡng mộ dáng người cao ráo cùng với làn da đẹp của anh. Anh là một bác sĩ có ngoại hình sáng và khí chất lạnh lùng, nếu so sánh với diễn viên Ngô Khải Hoa đóng phim Diệu thủ nhân tâm còn sáng chói hơn mấy phần. Đương nhiên thị lực của La đại thần rất tốt nên không cần phải đeo kính.

Bởi vì La Diễm Văn đi vào phòng bệnh nên cũng yên tĩnh hơn một chút. Sắc mặt của lão tiên sinh trông rất khó coi, không biết có phải do bởi khiếu nại người khác nên không ít thì nhiều cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng tuy ông ta tức giận nhưng lại không trút lên người anh mà nổi giận đùng đùng với sản phụ: “Cô có thể yên lặng một chút được không? Tôi đã hỏi bác sĩ rồi chỉ là gãy xương mà thôi, không chết người được, chờ sinh đứa bé ra sẽ làm phẫu thuật.”

Chưa đợi La Diễm Văn lên tiếng những bệnh nhân khác cùng với người nhà đã nói giúp: “Ông cho rằng gãy xương thì không đau sao? Cô nương này là con dâu lại mang trong mình cháu của ông đó. Ông lại nỡ lòng nào để cô ấy chịu đau đớn những mấy tháng trời hỏi còn có lương tâm hay không vậy?”

“Thật tình, ông đưa con dâu đi khám tại bệnh viện mà không đồng ý điều trị lại không tin bác sĩ vậy còn đến bệnh viện làm gì?”

“...”

Người nhà và bệnh nhân giường khác nói vào mấy câu nên lão tiên sinh kia cũng khó lòng trả lời.

Cố Hân biết lão tiên sinh này có thân phận không phải dạng vừa, đoán chừng ông ấy là anh trai của cựu trưởng phòng y tế nên sản phụ này chính xác là Vương Linh Linh, cô ấy không có gì ngoài khí chất con dâu của nhà hào môn thế nhưng lại bị ngược đãi không khác gì Tiểu Bạch Thái*.

*Nhân vật lịch sử Trung Quốc.

Thế nhưng Cố Hân cũng chẳng thích Tiểu Bạch Thái này. Cô ấy luôn nước mắt ngắn nước mắt dài mà chịu nhục trước mặt cha chồng nhưng chỉ vừa quay người đi thì đã ngay lập tức hùng hổ rung chuông gọi y tá để gây chuyện trong khi chuyện cũng chẳng có gì mới ngoài vết thương đau. Vấn đề là dù vết thương rất đau nhưng cô ấy cũng chẳng dám trái lời cha chồng chỉ có thể tiếp tục chịu đau rồi lại gây chuyện.

Các y tá nói chuyện phiếm với nhau bàn tán rằng sản phụ này chính là cô bé lọ lem được gả vào nhà hào môn nhưng lại không được đối xử tốt. Nhắc về sản phụ bọn họ cảm thấy tức giận thay cho sự bất hạnh mà cô ấy phải chịu đựng. Một cô nương tốt như vậy sao không tìm một công việc bình thường sau đó lấy một người đàn ông điển hình rồi trải qua một cuộc đời yên bình, như vậy không phải tốt hơn sao?

Đương nhiên những chuyện này đều là do Cố Hân nghe mọi người nói chuyện phiếm với nhau nên câu chuyện thực hư ra sao thì tạm thời chưa thể kiểm chứng.

“Bác sĩ La có thể cho tôi biết làm cách nào có thể điều trị mà không ảnh hưởng đến đứa trẻ không?” Bệnh nhân giường số ba mươi bảy chân đang băng bó thạch cao sau khi phàn nàn lão tiên sinh kia xong thì quay sang hỏi La Diễm Văn.

La Diễm Văn bước vào rồi dùng tay ấn lên vết thương của Vương Linh Linh: “Vâng, không cần định vị bằng tia X chỉ cần giảm mở và cố định bên trong, thao tác này được thực hiện sau khi gây mê. Phương pháp là được gọi là phẫu thuật thủ công thuần túy.”

Lời của La Diễm Văn nói đều là để lão tiên sinh kia nghe mặc dù bệnh nhân là Vương Linh Linh thế nhưng lại không có ý thức tự chủ mà chỉ nghe theo lời của cha chồng.

Lão tiên sinh suy tư một chút rồi hỏi: “Vậy trong cuộc phẫu thuật này có bất kỳ rủi ro nào không?”

La Diễm Văn nhướng mày: “Bất kỳ là ca giải phẫu nào cũng đều sẽ có rủi ro, không có ai có thể bảo đảm trăm phần trăm.”

“Vậy không được, nhà chúng tôi không gánh nổi cái phần trăm rủi ro này được.” Lão tiên sinh vẫn dứt khoát cự tuyệt.

La Diễm Văn quay sang nhìn Vương Linh Linh trầm giọng hỏi: “Ý kiến của cô thế nào?” Sợ cô ấy nghe không hiểu nên anh giải thích thêm: “Chúng tôi tôn trọng ý kiến của bệnh nhân.”

Ngụ ý trong câu nói này chính là ý kiến của người nhà chỉ có thể tham khảo ngoài ra cũng có thể không để ý tới.

Vương Linh Linh lại bắt đầu cắn môi dưới, nước mắt lưng tròng nhìn cha chồng rồi lại nhìn La Diễm Văn với vẻ mặt không biết phải làm sao.

Cố Hân thầm liếc mắt tiếc nuối cho sản phụ dù biết chắc cô ấy sẽ không tranh cãi với cha chồng mà chỉ biết buồn tủi cho sự bất hạnh của chính mình.

Lão tiên sinh nghe La Diêm Văn nói xong chỉ khịt mũi lạnh lùng rồi bình tĩnh nhìn Vương Linh Linh.

Quả nhiên Vương Linh Linh chật vật lắc đầu: “... .Không cần đâu, đứa bé này đối với tôi rất quan trọng nên không thể để bất kỳ sơ suất nào có thể xảy ra, cảm ơn bác sĩ La.”

Đối với lời từ chối của Vương Linh Linh, La Diễm Văn cũng không có vẻ gì gi là ngạc nhiên mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Vết thương sẽ rất đau, lát nữa tôi sẽ dặn dò y tá mang túi đá đến chườm cho cô. Nếu cô không muốn điều trị cũng có thể làm thủ tục xuất viện.”

Đi ra khỏi phòng bệnh rồi nhưng trong lòng Cố Hân vẫn cảm thấy rất căm giận: “Quả nhiên là con dâu nhà hào môn không dễ làm, vì sinh con mà không cho điều trị. Bác sĩ La, anh nói xem có phải là nhà ông ta có cả ngai vàng cần phải thừa kế không?”

La Diễm Văn nhìn lướt qua Cố Hân thấy cô khóe miệng cô khẽ giật giật cố gắng nở nụ cười nên vội quay mặt ra chỗ khác.

“Bệnh nhân không có tiền, Lục Viễn cũng không gật đầu thì Vương Linh Linh định lấy gì để phẫu thuật?” La Diễm Văn thản nhiên nói.

Hóa ra lão tiên sinh này tên là Lục Viễn. Cố Hân luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc dường như đã nghe qua từ lúc nào. Nhất thời cô không nhớ ra được ai nên bỏ qua rồi quay lại tập trung vào vấn đề chính là Vương Linh Linh không có tiền mà anh vừa nhắc đến: “Trên thực tế việc gây quỹ từ thiện trên các nền tảng trực tuyến rất thuận tiện chỉ cần nói tình hình thực tế thì sẽ có những người hảo tâm quyên góp.”

Cố Hân nói xong thì dừng lại một chút quay đầu nhìn về hướng phòng bệnh dường như muốn tạo cho Vương Linh Linh một cơ hội khác.

Suy nghĩ của Cố Hân luôn thể hiện rõ lên mặt. La Diễm Văn vừa nhìn đã biết cô nghĩ gì nên vươn tay nắm lấy tay cô xuyên qua lớp áo blouse. Cố Hân sững người, thậm chí còn xuyên qua áo blouse và chiếc áo đen cô mặc bên trong nữa, dường như cô có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay anh.

“Câu chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu.” La Diễm Văn không nhanh không chậm buông tay của Cố Hân ra. Lúc cô cúi đầu ánh mắt của anh cũng nhìn xuống nơi đỉnh đầu của cô. “Nếu như chỉ vì không có tiền phẫu thuật mà Vương Linh Linh phải nghe lời Lục Viễn thì câu chuyện đã dễ dàng giải quyết.”

Lời nói của La Diễm Văn ngừng lại, Cố Hân cũng ngơ ngác nhìn anh.

La Diễm Văn: “...”

Một lúc sau La Diễm Văn mới nâng trán: “Đừng nghe những lời bàn tán đó, nói cái gì mà lọ lem bị khi dễ vì được gả vào nhà hào môn.”

La đại thần biết những y tá này ở sau lưng bàn tán những cái gì. Nhìn thấy ánh mắt của Cố Hân thì liếc xéo cô: “Đừng tưởng là tôi không biết cô đứng nghe nhóm y tá bàn tán say sưa nhé.”

Cố Hân ngượng ngùng mỉm cười. Cũng bởi nhàn rỗi không có việc gì làm nên cô mới đứng nghe mọi người bàn tán chút thôi mà.

La Diễm Văn không phải là người thích buôn chuyện sau lưng người khác nên sau khi anh biết được thông tin cũng không giải thích lại cho Cố Hân. Thế nhưng sau khi trở về văn phòng anh có mở hồ sơ bệnh án của Vương Linh Linh ra xem tới xem lui thì mới thở dài nói: “Bác sĩ của chúng ta đúng thật là rất muốn giúp đỡ bệnh nhân nhưng nếu muốn phẫu thuật thì bắt buộc phải ký bản đồng ý với phương án điều trị, mà chúng ta thì không có quyền chưa nhận được sự đồng ý của bệnh nhân rồi tự ý phẫu thuật.”

Bác sĩ chỉ có thể dùng kỹ năng chuyên môn của mình để đề nghị còn việc quyết định thế nào lại hoàn toàn nằm ở bệnh nhân. Nếu như bệnh nhân không chịu nghe bác sĩ đề nghị thì bác sĩ cũng không thể đưa ra được giải pháp tốt hơn nữa.

Lời này là anh nói cho Cố Hân nghe nhưng cả văn phòng đều nghe thấy. Ngô Hưng lúc này mới gật đầu phụ họa: “Thế nên làm bác sĩ thực sự rất gian khổ. Bên này bác sĩ đã nói phải trái cho bệnh nhân nghe xem giải phẫu thế nào rồi nhưng bên kia bệnh nhân lại cứ do dự không chịu ký làm trễ nải thời điểm tốt nhất để phẫu thuật rồi nếu có mệnh hệ gì thì lại bắt bác sĩ phải chịu trách nhiệm.”

“Vậy… Thầy Ngô à, sản phụ tại khoa phụ sản chuẩn bị sinh mà người nhà lại yêu cầu sinh thường trong khi sản phụ mong muốn sinh mổ thì trong trường hợp này nên nghe ai đây?” Hôm nay Tô Tạp rất rảnh rỗi nên sau khi viết hồ sơ bệnh án xong thì lên diễn đàn y học xem ngồi đợi tan làm lại nghe được Ngô Hưng nói vậy nên hỏi luôn.

Ngô Hưng sờ cằm: “Tình huống này rất phức tạp, chủ yếu phụ thuộc và thời điểm sản phụ yêu cầu. Nếu là trước khi đau đớn do chuyển dạ thì không sao nhưng nếu là lúc đang nằm trên giường sinh lại đau quá trong khi người nhà yêu cầu sinh thường thì đúng là rất hoang mang.”

“Đúng vậy, không phải khoa sản bệnh viện chúng ta từng có chuyện như thế sao. Vốn dĩ là định sinh thường thế nhưng vị trí của thai nhi lại không đúng nên trong lúc sinh thường sản phụ sẽ đau đến không chịu được mới ký tên để sinh mổ. Thế nhưng về sau người nhà bệnh nhân lại tố cáo bệnh viện nói là không được người nhà anh ta đồng ý mà lại tiến hành sinh mổ. Cuối cùng bệnh viện còn phải bồi thường cho trường hợp này.” Đặng Bân cũng gia nhập nhóm Wechat của bệnh viện.

Cố Hân cũng không thể tưởng tượng nổi: “Chuyện này mà cũng phải bồi thường tiền? Sản phụ đã ký tên vào bản đồng ý sinh mổ sao có thể gọi là chưa từng đồng ý?”

Đặng Bân ý vị thâm trường: “Người nhà sản phụ nói lúc đó cô ta đau đến không còn tỉnh táo nên lúc ký không có hiệu lực pháp luật. Quan trọng nhất là đến sản phụ cũng nói là lúc đó đau đến mức không biết mình đã ký cái gì.” Một nhóm thực tập sinh ngồi đó thể hiện cảm xúc: “Tại sao những người này lại không biết xấu hổ như vậy?” Đặng Bân nhún vai: “Cho nên đến cuối cùng bệnh viện vẫn phải bồi thường tiền.”

Cố Hân vẫn chưa tốt nghiệp, kiến thức cũng có hạn cũng không nghĩ lòng người lại có thể xấu đến mức này.

Không biết từ lúc nào chủ nhiệm đã bước vào, trong tay còn xách theo một túi hoa quả lại nghe thấy mọi người bàn tán vấn đề này nên đặt túi hoa quả xuống bàn rồi nói: “Thực ra sản phụ đó cũng rất đáng thương. Hai mươi tuổi đã kết hôn rồi mà điều kiện của nhà chồng cũng không được tốt mà chính bản thân sản phụ đó cũng không có thu nhập gì nên khi nhà chồng muốn tố cáo bệnh viện thì cũng chỉ có thể làm theo ý muốn của họ mà thôi.”

Nhưng sản phụ đó cũng không thể có ân trả oán chứ, Cố Hân thầm nghĩ, quả nhiên người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Chủ nhiệm nhìn đã quen những vụ tranh chấp như vậy trong ngành y nên cũng không để ý điều đó làm gì mà chỉ vào túi hoa quả nói: “Tôi được tặng túi hoa quả này từ một bệnh nhân cũ. Người đó nói vườn cây nhà trồng đã ra trái. Mọi người cùng nhau ăn đi.”

Tô Tạp vui vẻ tiến tới chỗ để túi hoa quả rồi rửa một bát nho tươi mời mọi người nếm thử: “Thơm quá, ăn ngon hơn nhiều so với mua ở tiệm bán trái cây.”

Chủ nhiệm cười cười: “Bệnh nhân mười mấy năm trước do chính tay tôi phẫu thuật đó, hàng năm đều không quên tặng tôi hoa quả.” Nói xong chủ nhiệm nhìn tất cả mọi người một lượt, ý vị thâm trường nói: “Cho nên đừng quá quan tâm đến lòng người lạnh lẽo ngoài kia. Chúng ta làm nghề này chịu chút ủy khuất không là gì. Hành y tế thế, tế chính là bệnh nhân mà bệnh nhân thì không phân xấu tốt.”

Đúng là chủ nhiệm có khác, tư tưởng cũng đạt đến một cảnh giới hoàn toàn khác biệt.

Nhóm thực tập sinh lắng nghe rất chân thành và còn không khỏi xúc động.

Chủ nhiệm rất hài lòng với phản ứng của bọn họ. Chủ nhiệm vừa ra ngoài một chút khi quay lại đã thấy một thùng sữa bò: “Đương nhiên rồi, chúng ta cũng nên kiểm tra thành tích của bộ phận mình bởi chuyện này ảnh hưởng đến tiền thưởng.”

Đám người: “...”

Khóe miệng của Cố Hân giật giật, nếu thùng sữa bò này mà mang đến khoa hô hấp thì chắc sẽ còn nữa.

“Đinh đinh”

Điện thoại của văn phòng vang lên, Ngô Hưng ở gần đấy nhất nên nhấc máy lên sau đó vâng vài tiếng rồi qua ra nhìn La Diễm Văn vô cùng thương cảm: “Lão La à, khoa cấp cứu vừa tiếp nhận thêm bệnh nhân.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương