Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 28: Bệnh nhân quen thuộc

/148
Trước Tiếp
Mọi người rời ánh mắt khỏi chủ nhiệm.

“Đồ uống này cũng ngon thật đó chắc phải mua thêm hai thùng nữa.” Chủ nhiệm lẩm bẩm một lúc rồi rời đi.

La Diễm Văn mỉm cười cầm theo bao thuốc rời khỏi văn phòng nhưng không quên nói với Cố Hân: “Tôi đi hút điếu thuốc, một lúc nữa khoa cấp cứu sẽ chuyển bệnh nhân lên tới lúc đó thì gọi cho tôi.”

Vì có nhiều thực tập sinh nữ nên các bác sĩ khi hút thuốc cũng giữ ý tứ nhất có thể. Nếu không phải không có cách nào rời văn phòng thì sẽ mở cửa sổ ra để hút một điếu thế nhưng phần lớn đều là tránh ra chỗ khác hút thuốc.

Cố Hân gật đầu. Cô có ý định khuyên La Diễm Văn bớt hút thuốc một chút nhưng lời đến khóe miệng lại ngừng lại bởi cô không có lập trường nhắc vấn đề này.

Tô Tạp thấy Cố Hân không viết hồ sơ bệnh án mà lại ngồi đọc cuốn vô cùng dày nên không khỏi trêu chọc cô: “Hôm nay trực ca quá sức như vậy sao không xin phép nghỉ làm mà lại ngồi đây thế này.”

Trước mắt khoa chỉnh hình khi trực ban sẽ phải trực hết hai mươi tư giờ còn lại thực tập sinh sẽ được tan làm lúc năm giờ rưỡi chiều nếu không phải có rất nhiều bệnh nhân tuy nhiên trong trường hợp này giáo viên hướng dẫn cũng sẽ cho tan làm từ lúc mười giờ đêm.

Cố Hân lắc đầu, trải qua một thời gian vất vả cuối cùng La đại thần mới có cái nhìn khác về cô lại luôn sẵn sàng chỉ bảo nên sao có thể tùy ý xin nghỉ. Cố Hân có một niềm hạnh phúc thầm kín mỗi lần trực ban bởi cô rất mãn nguyện khi có một ngày phong phú để học thêm nhiều điều mới hơn nữa… Có có thể nhìn thấy La đại thần cả ngày.

“Hân Hân, bệnh nhân đến rồi, bác sĩ La đâu?” Y tá đứng ngoài cửa hỏi vọng vào trong.

Cố Hân lấy lại tinh thần rồi vội vàng lấy điện thoại di động ra: “Tôi lập tức thông báo cho thầy La.” Đoán chừng La đại thần ra chỗ nào vắng người để hút thuốc vụng trộm.

Y tá rất gấp gáp, nhỏ giọng nói: “Hân Hân, cô đi xem trước với tôi được không? Có rất nhiều người đưa bệnh nhân lên, nghe vẻ đây là một nhân vật có tầm cỡ.”

Nói xong gương mặt y tá thêm âu sầu: “Gần đây nhất chúng ta đã tiếp nhận một lão đại nhân giường số ba mươi tám giờ còn chưa xuất viện giờ lại thêm một người nữa.”

Đúng lúc đó điện thoại Cố Hân cũng kết nối được đến điện thoại của La Diễm Văn, cô chỉ thông báo vài câu ngắn gọn rồi cúp điện thoại sau đó đi theo y tá rời khỏi văn phòng.

Lúc này bộ phận y tế chật ních người. Ai ai cũng mặc vest thắt cà vạt, có cs thể thấy đây đều là tinh anh hoa trong ngành nên cũng khó trách y tá cho rằng đây là nhân vật có tầm cỡ.

Cố Hân nhìn xung quanh một lúc lâu nhưng vẫn chưa nhận ra đâu là bệnh nhân.

Cô y tá miễn cưỡng đẩy đám đông qua một bên, lúc này Cố Hân mới thấy rõ đám người đó đang vây quanh một chiếc xe lăn, ngồi trên xe lăn là một người đàn ông, bóng lưng có chút quen thuộc.

“Mọi người đều quay về làm việc đi không cần phải chờ tôi ở bệnh viện. Tôi đang ở bệnh viện nên tất nhiên sẽ ổn thôi.” Người trên xe lăn mở miệng nói chuyện khí thế áp đảo xung quanh nhưng lại có mấy phần lạnh lùng, khiêm tốn.

Y tá nháy mắt nhìn Cố Hân một cái tỏ ý khí thế của người đàn ông này không phải dạng vừa.

Cố Hân vô cảm gật đầu, tất nhiên khí chất của Kiều Thanh Vũ thì không thể chê đi đâu được rồi.

“Bác sĩ đến rồi, mọi người đều giải tán hết đi.” Y tá vội vàng nói rồi kéo Cố Hân ra ngoài.

Ánh mắt của Kiều Thanh Vũ trầm ngâm nhìn Cố Hân còn chưa lên tiếng thì các tinh anh khác xung quanh đã hỏi: “Sao bác sĩ lại trẻ như vậy?”

Đối mặt với sự chất vấn của đám đông Cố Hân chỉ mỉm cười: “'Đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thực tập sinh, bây giờ hãy xem bệnh nhân như thế nào trước thôi đã nhé.”

Đứng gần Kiều Thanh Vũ nhất có một người đàn ông cau mày: “Tại sao lại để thực tập sinh đến kiểm tra, xem đây là trò đùa hay sao? Còn chưa tốt nghiệp thì có thể biết cái gì. Nếu không chữa được thì có thể gánh trách nhiệm được không?”

“Cô ấy không gánh được trọng trách đấy thì để tôi.” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng Cố Hân. Nhìn theo tiếng nói ấy, cô thấy La Diễm Văn đang sải bước về phía trước đi ngang qua cô phảng phất theo chút mùi thuốc lá còn lưu lại.

Trang phục của La Diễm Văn vô cùng chỉnh tề, dáng người cao, khuôn mặt sáng ngời lại đặc biệt khí chất nên chỉ cần nói vài câu cũng có thể áp đảo khí thế của mấy người tinh anh kia.

Cố Hân không khỏi mím môi mỉm cười.

La Diễm Văn chỉ vào bảng tên trên ngực mình: “Chào anh, tôi tên La Diễm Văn là người phụ trách giường bệnh của anh.”

Kiều Thanh Vũ hơi ngả người ra phía sau một chút tuy vết thương của anh ta có chút đau nhức nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhẹ giọng nói: “Tôi biết bác sĩ La, chúng ta từng gặp nhau.” Đồng thời chỉ tay vào người mình: “Tôi là Kiều Thanh Vũ.”

Đương nhiên La Diễm Văn cũng nhớ tới anh ta, người lần trước đã đi cùng nhà đầu tư người Đức đến bệnh viện Tam Thị hạng ba này phẫu thuật và còn có chút dây dưa với Cố Hân. Anh không thèm để ý chỉ gật đầu một cái rồi và nhìn lướt qua một vòng đám người mặc vest đứng xung quanh: “Đây đều là người của công ty? Có vẻ hơi nhiều người quá nhỉ?”

Kiều Thanh Vũ mỉm cười rồi nói với đám người kia mấy câu, sau đó bọn họ cũng gửi mấy lời hỏi thăm sức khỏe rồi rời đi. Chỉ duy nhất có người đàn ông đứng bên cạnh anh ta không nói gì mà chỉ đứng đó.

“Xin hỏi nơi nào bị thương người nào không được khỏe?” La Diễm Văn dò hỏi.

Kiều Thanh Vũ chỉ bắp chân: “Tôi gặp một chút vấn đề bị mọt người khác đẩy từ trên cầu thang xuống rồi ngã thành bộ dạng này.”

Cố Hân ngồi xuống cùng La Diễm Văn xem xét vết thương lại nghe Kiều Thanh Vũ nói như vậy không khỏi cau mày, dù khẩu trang có che khuất hơn nửa mặt của cô nhưng lông mày bỗng nhiên nhướng lên nhìn vô cùng sống động.

Kiều Thanh Vũ ngồi trên xe lăn nhìn xuống phía dưới chỗ Cố Hân bỗng nhiên hỏi: “Cố Hân à, em có lo lắng cho anh không?”

Lời này không chỉ Cố Hân nghe thấy mà cả La Diễm Văn cũng nghe được vậy. La Diễm Văn không thể hiểu được vì sao nhưng cảm thấy lời này có chút kỳ quặc.

Kiều Thanh Vũ đột nhiên đau đến mức nhíu mày nên quay ra nhìn La Diễm Văn một cách không hài lòng.

La Diễm Văn không tỏ ý xin lỗi gì cả chỉ thản nhiên nói: “Kiều tiên sinh à, anh bị gãy xương cần phải làm phẫu thuật.” Bởi vì là gãy xương nên chắc chắn khi kiểm tra sẽ cảm thấy đau.

La Diễm Văn nhìn lướt qua tấm phim X-quang Cố Hân cầm trong tay: “Nếu anh đồng ý y phẫu thuật, chúng tôi sẽ sắp xếp cho anh trong thời gian sớm nhất.”

La Diễm Văn liên tiếp chẩn đoán nên nhất thời Cố Hân cũng quên mất bản thân định trả lời cái gì.

Kiều Thanh Vũ chăm chú nhìn La Diễm Văn, thấy sắc mặt anh bình thản không quan tâm đến việc mình bị nhìn.

Dường như không khí giữa hai người có gì đó kỳ lạ, lúc Cố Hân nhận ra vấn đề này thì nhớ ra lúc Kiều Thanh Vũ xúc phạm La Diễm Văn trong lúc phẫu thuật cho nhà đầu tư người Đức kia? Nhưng cô nghĩ La đại thần không phải là người dễ ghi thù như vậy.

La Diễm Văn lấy phim X-quang từ trong tay Cố Hân ra, thản nhiên nói: “Để y tá sắp xếp giường cho bệnh nhân, sau đó hỏi bệnh sử rồi viết hồ sơ bệnh án.”

Cố Hân vâng một tiếng rồi vội vàng chạy đến chỗ bộ phận y tá để xác nhận giường bệnh.

Sau khi sắp xếp giường cho Kiều Thanh Vũ thì Cố Hân nghiêm túc hỏi toàn bộ vấn đề liên quan đến các bệnh trước đây của anh ta.

Kiều Thanh Vũ đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Cố Hân khi mặc áo blouse nhưng khi chính mình trở thành bệnh nhân anh ta mới có cái nhìn khác về cô. Dáng vẻ của cô đối với anh vô cùng xa lạ, cô đeo ống nghe y tế ngồi ngay ngắn trong phòng bệnh miệng nói rất nhiều câu xa lạ, khi nhìn cũng chẳng dễ gì phát hiện ra cô đang căng thẳng.

Sau khi hỏi bệnh sử một hồi Cố Hân mới thoải mái hơn hỏi anh ta sao lại bị thương, đã bị thương được bao lâu, đau như thế nào, đã xử lý vết thương chưa…

Sự xa lạ này khiến Kiều Thanh Vũ cảm thấy không chắc chắn về quyết định của mình. Anh ta bị thương ngay gần bệnh viện Nam Nhã nhưng anh vẫn nhất quyết phải đến bệnh viện Tam Thị hạng ba chữa trị.

“Trước đây anh có từng bị bệnh gì không? Ví dụ về các bệnh mãn tính như là huyết áp cao hay bệnh tim mạch vành“. Sau khi Cố Hân đã hỏi xong về tình trạng bệnh tại thì cô hỏi về các bệnh trước đây của anh ta.

Cố Hân rất cần sự phối hợp của Kiều Thanh Vũ thế nhưng đột nhiên anh ta lại chế nhạo cô: “Chúng ta cũng không phải mới quen biết nhau, những bệnh mãn tính này anh có bị hay không mà em cũng không biết sao?”

Nghe anh ta nói như vậy thì Cố Hân có chút sửng sốt bởi cô cũng chỉ làm theo lời căn dặn của bác sĩ đến lấy thông tin, hơn nữa… “Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp nếu anh không phối hợp cùng tôi để hoàn thành hồ sơ bệnh án thì tôi cũng không xác nhận được.”

Nghe lời này của Cố Hân chặn lại Kiều Thanh Vũ cũng trầm mặc mấy giây: “Không có vấn đề gì cả, từ trước đến nay sức khỏe của anh đều rất tốt.” Nói xong anh ta chỉ lạnh lùng rồi cười nói: “Nghe nói bác sĩ muốn hoàn thành hồ sơ bệnh án còn cần hỏi về vấn đề chơi xuân trước kia, em có cần hỏi anh không?”

Đúng là có cần hỏi về vấn đề chơi xuân này thế nhưng vấn đề này cũng rất tế nhị, cũng đâu thể thản nhiên hỏi trước đây anh có chơi xuân với kỹ nữ không cơ chứ?

Cố Hân chỉ nhún vai rồi nở nụ cười thể hiện có hỏi hay không cũng không quan trọng rồi hỏi anh ta xem có bị dị ứng với thành phần nào của thuốc không.

Kiều Thanh Vũ cảm thấy ngột ngạt bởi anh ta cố tình đến bệnh viện hạng ba gặp cô nhưng lại chỉ nhìn thấy một người xa lạ so với trước kia. Trước kia Cố Hân da mặt mỏng, nói năng cũng không lưu loát chỉ cần đối phương nói khó một câu sẽ không biết nên trả lời thế nào thế nhưng bây giờ cô cũng không giống như trước “người mạnh thì mặc người ta vẫn ung dung như gió trên đồi.” Tâm tư của anh ta cũng dần dần chìm xuống thể hiện nội tâm vô cùng mạnh mẽ.

Sau khi Cố Hân hỏi hồ sơ bệnh án xong thì trở về văn phòng dù cô không sợ gì cả thế nhưng dù thế nào cô vẫn thấy không thích hợp lại nhớ đến Vân Mạn nói Kiều Thanh Vũ vì mình nên mới đến thành phố C thì cũng không thể hiểu nỗi tại sao anh ta lại phải làm như thế.

Cố Hân chỉ là một người bình thường cũng cngx không hy hi vọng người khác sẽ gánh vác tiền đồ tương lai của mình hộ. đem tiền đồ tương lai gì mang đến rồi bắt mình phải gánh vác.

Hầu hết các giáo viên hướng dẫn đều trực ban xong từ ngày hôm qua bây giờ cũng chuẩn bị tan làm nên trong văn phòng còn trống rất nhiều máy tính. Cố Hân chỉnh sửa lại một chút thông tin rồi bắt đầu viết hồ sơ bệnh án.

Một lúc sau y tá gọi điện thoại đến văn phòng: “Bác sĩ La à, bệnh nhân mới tới yêu cầu giải phẫu hỏi ngay trong ngày mai có thể sắp xếp được không?”

“Trước tiên cho bệnh nhân rút máu sau đó tiến hành kiểm tra trước phẫu thuật. Tôi sẽ thông báo cho anh ấy thời gian phẫu thuật sau.” La Diễm Văn cúp điện thoại rồi lập tức đi vào phòng bệnh.

Phòng này là phòng đôi, bệnh nhân ở giường còn lại đã đi ra ngoài để phục hồi chức năng chỉ có Kiều Thanh Vũ đang ngồi trên giường dùng máy tính xách tay. Lúc La Diễm Văn bước vào anh ta tắt máy tính rồi hỏi: “Bác sĩ La cho tôi hỏi bao giờ thì chân của tôi mới có thể thực hiện phẫu thuật?”

“Tất cả các ca phẫu thuật đều cần phải được sắp xếp trước. Trước tiên sẽ lấy máu để kiểm tra nếu không có vấn đề gì sẽ cố gắng hết sức sắp xếp ca phẫu thuật vào sáng thứ sáu.” La Diễm Văn nói.

Kiều Thanh Vũ nhíu mày: “Không thể sớm hơn được sao? Công ty của tôi có co rất nhiều chuyện cần phải xử lý.”

La Diễm Văn mỉm cười: “Chữa bệnh chứ không phải chuyện gì khác mà có thể vội vàng được. Phải làm kiểm tra trước phẫu thuật để chắc chắn không có vấn đề gì, ngoài ra phòng phẫu thuật phải trống mới có thể thu xếp được.”

Kiều Thanh Vũ không nói gì, cũng không biết có chấp nhận cách nói này hay không.

La Diễm Văn cũng không quan tâm anh ta có chấp nhận cách nói này hay không: “Nếu có gì không khỏe thì gọi y tá báo cho tôi biết. Chờ một lúc tôi sẽ khử trùng vết thương cho anh.”

“Thực tập sinh bị bãi bỏ tư cách anh cũng có thể cứu…” Kiều Thanh Vũ thanh âm trầm thấp mang theo nghi hoặc hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương