Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 29: Được khen là có khuôn mặt đẹp

/148
Trước Tiếp
Trước đây Kiều Thanh Vũ có dùng chút thủ đoạn để Cố Hân không có cách nào ở lại thành phố C này làm việc, vốn muốn mượn cơ hội đó để bức Cố Hân quay về thành phố B, quay về với đúng chuyên môn của cô. Kết quả là giữa đường bị người khác ngáng chân, Cố Hân lại có cơ hội thực tập tiếp.

Việc này Kiều Thanh Vũ cũng đã nghe qua, mơ hồ biết được vị bác sĩ trước mặt này có quan hệ.

La Diễm Văn quay đầu nhìn Kiều Thanh Vũ, bất động thanh sắc cười cười, “Thân phận của tôi là gì Kiều tiên sinh không rõ à?” Vừa nói anh vừa chỉ vào thẻ công tác trên ngực mình, “Bác sĩ!”

Kiều Thanh Vũ cười khẩy một tiếng, hoàn toàn không tin lời giải thích này. Anh ta tiếp tục cầm máy tính lên xem văn kiện được gửi tới. Thật ra đối với thân phận của La Diễm Văn, anh đã nghi ngờ rồi. Nhưng nếu thật sự là người kia thì mọi chuyện trở nên tương đối phức tạp.

La Diễm Văn cũng không để tâm đến việc này. Anh trở về văn phòng thấy mọi người đang chuẩn bị tan làm, chỉ có Cố Hân đang nghịch điện thoại, La Diễm Văn lại gần gõ lên đầu cô một cái, “Viết xong hồ sơ bệnh án chưa mà đã chơi.”

Cố Hân ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, khóe mắt cô còn mang ý cười nên hơi cong lên. La Diễm Văn không gõ mạnh lắm nên cô cũng không trốn, cô nói với anh: “Thầy La không có Weibo à, liên quan đến động thái của chuyện náo loạn bệnh viện lần trước, có cần tôi báo cáo cho anh một chút không?”

La Diễm Văn nhíu mày, thấy cô cười một cách ranh mãnh thì anh biết đây không phải là chuyện gì tốt. Nhưng nhìn thấy đôi mắt cong cong của Cố Hân, vốn dĩ anh muốn nói không có hứng thú, lời khỏi miệng lại sửa thành: “Lấy ra xem một chút.”

Cố Hân vội vàng đưa điện thoại tới.

Sự việc đều đã qua mấy ngày, ban đầu có ý định bạo lực mạng với La Diễm Văn nhưng sau khi bệnh viện đưa ra video đầy đủ thì ai đúng ai sai chỉ cần nhìn một cái cũng có thể thấy được.

Đám dân mạng nhanh chóng thay đổi thái độ, còn có mấy người tìm được thân phận của người nhà bệnh nhân tìm sai bệnh viện kia, cậu thanh niên kia chưa bao giờ đến bệnh viện thăm hỏi bệnh nhân, chứ đừng nhắc gì đến chăm sóc. Mà đám người phía sau lưng người nhà bệnh nhân cũng không phải người thân hay bạn bè gì cả, toàn là mấy người chuyên đi náo loạn bệnh viện của thành phố C.

Cho nên có rất nhiều người quay ra mắng ngược cậu thanh niên kia, nói cậu ta là bạch nhãn lang, muốn dùng cái chết của cha mình để đòi tiền bệnh viện.

Bệnh viện Nam Nhã được coi là bệnh viện ở phía nam đứng đầu Trung Hoa, tất nhiên không thể ngồi không, rất nhanh sau đó bọn họ đã phản ứng lại, hơn nữa thái độ còn cực kỳ ương ngạnh. Đối với kiểu náo loạn bệnh viện này tuyệt đối không nhân nhượng. Bọn họ chấp nhận đưa kiện đến cùng và cũng không chịu bồi thường tiền.

Cũng có rất nhiều bình tốt.

“Nên như thế, hoàn cảnh điều trị của nước ra đã bị mấy tên thích náo loạn bệnh viện này làm hại.”

“Còn mấy tài khoản tiếp thị nhanh chóng nói xin lỗi đi, trước kia dẫn dắt tiết tấu vui vẻ lắm cơ mà.”

“Đúng vậy, xem như là người thành phố C, vết rách sụn của tôi là do bác sĩ La làm phẫu thuật. Bác sĩ tốt như vậy mà bị mấy tên quạ tên các người bôi xấu thành cái gì rồi. Mấy tài khoản tiếp thị được cho tiền à? [móc mũi]”

Cũng có những bình luận lệch trọng điểm một cách lợi hại.

“Các đồng chí, các bạn có cảm thấy bác sĩ La trong video kia đặc biệt đẹp trai không? [hoa tâm] [hoa tâm]”

“Lầu trên nói rất đúng, đẹp trai như vậy không phải chính là học khoa ngoại đi? Bác sĩ này có phòng khám bệnh bên ngoài không? Muốn tìm xem là phòng khám nào [thẹn thùng] [thẹn thùng]”

……

Mấy cái bình luận về ‘mỹ mạo’ của La đại thần được hưởng ứng mạnh mẽ. Cư dân mạng tìm được một bức ảnh chính diện của La Diễm Văn trên trang web chính thức của bệnh viện Tam Thị.

(Tên bệnh viện nam nữ chính làm là Tam Thị ạ, những chương trước edit sai hoặc không ghi rõ thì giờ mình bổ sung ạ :((( xin lỗi mọi người vì sự chậm trễ này)

Điều này đã dẫn tới một vòng tìm kiếm mới.

Cố Hân cảm thấy mấy cái bình luận hot kia rất buồn cười, sẽ chắc bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người đến khám khoa chỉnh hình của cái bệnh viện này mất.

La Diễm Văn nhìn mấy lần rồi quay ra hỏi cô, “Dân mạng bây giờ đều nhàm chán như vậy sao?”

Cố Hân đánh giá La Diễm Văn, “Công bằng mà nói, bức ảnh trên trang chính của bệnh viện còn không đẹp trai bằng anh nha. Nếu bọn họ nhìn thấy người thật chắc còn điên cuồng hơn.”

La Diễm Văn ném cho cô một ánh mắt, dứt khoát không nói chuyện.

Cố Hân vui vẻ cười một lúc rồi lại hỏi: “Thầy La, cần xóa những ảnh chụp này đi không?”

La Diễm Văn nhờ tới tin nhắn hôm trước trong máy cô, đoán chừng nếu xóa ảnh thì cô sẽ lại nhờ người bạn kia giúp đỡ nên anh lắc đầu, “Không cần xóa, chờ hạ nhiệt tự nhiên sẽ không còn người truyền những thứ này ra nữa. Lại nói, trên trang chủ của bệnh viện vẫn còn lý lịch của các bác sĩ, có xóa cũng vô dụng.”

La Diễm Văn không hề lo lắng vấn đề này, cũng chỉ là một tấm ảnh thôi có lẽ không thể tạo ra sóng gió gì cả.

Cố Hân gật đầu, sau đó chột dạ liếc nhìn anh một cái.

La Diễm Văn thấy cô muốn nói lại thôi thì cảm thấy đau đầu, nha đầu này càng ngày càng không biết khách khí là gì, anh liếc qua cô, “Có chuyện gì nói thẳng.”

Cố Hân nháy nháy mắt, trong mắt đầy ý cười, “Với tướng mạo này của anh mà đi làm bác sĩ không phải quá lãng phí à, sao anh không đi làm diễn viên?”

Hóa ra là trêu chọc anh, La Diễm Văn mặc kệ cô, anh bật máy tính lên xem có thông báo kết quả xét nghiệm gì không, “Có thời gian ở đây thì tốt nhất là nên đi gọi đồ ăn đi.”

Cố Hân vui vẻ đi đặt đồ ăn, lúc cô đang chọn món thì có một y tá tiến vào, trên tay cô ấy còn cầm một bình truyền nước rỗng, xem ra là vừa đi thay thuốc cho bệnh nhân xong.

“Bác sĩ Tiểu Cố, bệnh nhân giường 30 nói vết thương bị đau, muốn để ngài đến xem một chút.” Y tá vô cùng bất đắc dĩ lại chuyển hướng sang La Diễm Văn, “Bệnh nhân giường 38 cũng nói vết thương đau dữ dội, bác sĩ La, anh xem?”

Cố Hân vô thức đứng dậy chuẩn bị đến phòng bệnh, đến cửa cô mới phản ứng lại, “Bệnh nhân giường 30 hôm nay mới chuyển đến đúng không?”

Y tá bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng vậy, chính là một tổ tông khác kêu vết thương bị đau.” Nội tâm của y tá muốn sụp đổ rồi.

Là Kiều Thanh Vũ, Cố Hân không hề nghĩ là Kiều Thanh Vũ là kiểu người không có việc gì sẽ nhấn chuông nên khi anh ta bấm chuông thì tức là thật sự khó chịu.

La Diễm Văn cũng đứng lên, “Tôi đi xem giường 38, Cố Hân, để cô đi xem xét vết thương cho bệnh nhân giường 30 nhé. Nếu đau dữ dội thì có thể kê thuốc giảm đau cho bệnh nhân.”

Cố Hân gật đầu.

===

Vết thương của Kiều Thanh Vũ thật sự đau, lúc bị té đến chết lặng nên không có cảm giác gì nhiều nhưng sau khi nghỉ ngơi một lúc thì cảm nhận được sự đau đớn truyền đến từ vết thương.

Dù sao cũng là gãy mất xương cốt.

Khi Cố Hân đi vào cùng với xe thuốc, Kiều Thanh Vũ vô thức ngồi ngay ngắn. Nhưng Cố Hân không phát hiện ra anh ta không được tự nhiên, cô nghiêm túc nhìn vào vết thương, “Rất đau sao? Trước tiên tôi sẽ xử lý chỗ bị trầy da một chút, đợi lát nữa y tá sẽ đến tiêm thuốc giảm đau cho anh.”

Kiều Thanh Vũ không nói một lời nhìn chằm chằm cô, khuôn mặt luôn lạnh lùng tự đắc giờ lại có thêm chút tái nhợt.

Cố Hân đeo khẩu trang và đội mũ, cũng chính là thao tác vô trùng tiêu chuẩn. Ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào vết thương, bôi thuốc lên da, cảm giác lành lạnh.

“Gãy xương tương đối nghiêm trọng, ngoài ra mấy vết trầy da cũng không đáng kể.” Cố Hân đem miếng bông ném vào túi rác, thản nhiên hỏi: “Sao anh lại ngã thành ra như vậy?”

Kiều Thanh Vũ thật lâu không nói gì, Cố Hân có chút sửng sốt cảm thấy mình hơi lắm mồm.

Lời này kỳ thực là Cố Hân chỉ thuận miệng hỏi, giống như mỗi khi viết bệnh án cho bệnh nhân, Cố Hân cũng sẽ cùng bệnh nhân nói chuyện phiếm vài câu, cũng là tại khu nội trú, không giống phòng khám bệnh luôn gấp gáp về thời gian. Rất nhiều bệnh nhân, nhất là bệnh nhân nữ, trong lòng tích tụ quá nhiều muộn phiền, hy vọng có một nơi để phát tiết, bởi vậy chỉ cần không bận rộn, Cố Hân đều sẽ vô thức hỏi bệnh nhân nhiều thêm vài câu.

Cũng có thể nói là bệnh nghề nghiệp phát tác, quên mất người trên giường bệnh là Kiều Thanh Vũ . Có trời mới biết rằng cô không cố ý biến bầu không khí trở nên lúng túng như vậy a!

Ngay khi cô đang định nói gì đó để cho qua việc này, Kiều Thanh Vũ lại lên tiếng, “Tôi chuẩn bị thu mua một công ty ở thành phố C, bởi vì nắm giữ số cổ phần tương đối nhiều, người vốn phụ trách công ty sắp mất đi quyền lên tiếng, cho nên xảy ra chút mâu thuẫn. Phòng họp tại tầng hai, tôi cũng không đi thang máy, kết quả là bị người ta đẩy xuống cầu thang, ngã thành dạng này.” Nói xong chính anh ta cũng cảm thấy buồn cười, “Không có đụng đến đầu, chỉ ngã gãy chân, tôi cảm thấy mình vẫn khá may mắn.”

Cố Hân nhất không biết nên đáp lại như thế nào, thành phố C chỉ là một thành phố tuyến hai, phát triển kinh tế chênh lệch rất lớn với thành phố B. Nơi này có rất nhiều công ty cũng như xí nghiệp gia đình, dùng người không khách quan, đồng thời cũng không có được sự cạnh tranh. Kiều Thanh Vũ nếu là tới thu mua công ty, khẳng định là đối với sự phát triển của công ty sau này đã có kế hoạch mới. Chủ tịch ban đầu vốn đã quen với việc tự mình làm chủ, liền không nhịn được khẩu khí này, nên mới biến thành cục diện này.

Băng bó kỹ các vết thương nhỏ xong, Cố Hân mới hỏi: “Cần tôi mang cơm đến cho anh không?”

Cố Hân không biết việc Kiều Thanh Vũ bỗng nhiên có hứng thú mua công ty ở thành phố C có liên quan đến mình hay không, nhưng mà Kiều Thanh Vũ ở chỗ này chưa quen với cuộc sống nơi đây, bên cạnh lại không có ai chiếu cố, nếu cô hoàn toàn mặc kệ, có vẻ như có chút tuyệt tình.

“Tốt, em biết khẩu vị của anh, nên có thể mua giúp anh một phần nhé.” Kiều Thanh Vũ khẽ nói.

Nhìn theo bóng Cố Hân rời đi, khóe miệng Kiều Thanh Vũ khẽ nhếch lên, ẩn ẩn có chút vui vẻ, quả nhiên đến đây khám bệnh là không sai.

La Diễm Văn bên kia lại không có thuận lợi như vậy, Vương Linh Linh đau dữ dội, mà Lục Viễn lại không ở đây, Vương Linh Linh không ngừng quấn lấy La Diễm Văn, muốn La Diễm Văn giúp cô ta nói chuyện với Lục Viễn.

La Diễm Văn phiền muộn không thôi, đi ra phòng bệnh bảo y tá gọi điện thoại cho người nhà của bệnh nhân, bảo là bệnh nhân muốn nói chuyện, cuối cùng gọi cho bên y vụ để lấy số điện thoại từ hồ sơ.

“Đúng vậy, tôi vừa gọi ba phần, hai phần có thể cay một chút, một phần càng ít cay càng tốt.”

La Diễm Văn đi văn phòng đúng lúc nghe được Cố Hân vừa gọi xong cơm, kì quái nói: “Sao lại gọi ba phần, cho cả y tá sao?” Vấn đề là y tá trực ban cũng không chỉ có một người a.

“Không phải, Kiều Thanh Vũ cũng nhờ tôi gọi cho anh ấy một phần.” Cố Hân đáp, xoay người mở hệ thống lịch bệnh ra tra xét một lúc, “Thầy La, máu huyết Kiều Thanh Vũ lưu thông bình thường, máu đông cũng bình thường, bốn hạng mục đầu tiên của quá trình truyền máu và điện tâm đồ đều ổn.”

La Diễm Văn gật đầu, “Ảnh chụp X quang đã rất rõ ràng, kiểm tra trước phẫu thuật không có vấn đề gì, ngày mai liền nói chuyện với anh ta, mau chóng lên lích giải phẫu cho anh ta đi.” Dừng một chút, La Diễm Văn ngẩng đầu lên nói tiếp: “Lần thông báo phẫu thuật này hay là cô đến nói đi?”

Cố Hân ngây người, chỉ ngón tay vào chính mình, “Tôi tới thông báo?”

La Diễm Văn thản nhiên ngồi xuống, hững hờ gật đầu, “Đúng vậy, dù gì cô cũng có quen biết với bệnh nhân, liền đến giải thích rủi ro biến chứng cho bệnh nhân một chút, cũng coi như là rèn luyện. Dù sao...” La Diễm Văn nở nụ cười, “Dù không làm tốt anh ta cũng sẽ không làm náo loạn a.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương