Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 30: Cuộc sống hào môn máu chó

/148
Trước Tiếp
Hóa ra La Diễm Văn để cô đi nói chuyện với Kiều Thanh Vũ là bởi vì anh cảm thấy cô có quen biết với anh ta? Cố Hân có hơi mờ mịt, “... Thầy La, làm như vậy không tốt đâu.”

La Diễm Văn nở nụ cười, bộ dạng khóe mắt lông mày đầy ý cười của anh thật sự rất đẹp trai. Cố Hân nhìn anh một hồi, trong đầu cô đang nghĩ: Ngay cả cái tướng mạo này cũng không có gì để chê a?

Cơm còn chưa đưa đến thì Lục Viễn đã tới trước. Cố Hân cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy khí chất này của lão tiên sinh, Vương Linh Linh nằm viện nhiều ngày, ba bữa cơm đều có bảo mẫu mang cơm đến. Lục Viễn chỉ đến xem đứa trẻ có khỏe mạnh không sau đó liền đi.

Nếu cô không nhầm thì sáng nay Lục Viễn vừa mới tới, bây giờ lại tới để làm cái gì?

“Tôi nhận được điện thoại của y tá nói bác sĩ La tìm tôi nói chuyện. Bác sĩ La đâu?” Lục Viễn hỏi.

Cố Hân thấy sắc mặt của Lục Viễn không dễ nhìn, còn tưởng rằng ông ta đến gây phiền phức. Nhưng nếu để ý một chút thì từ lúc Vương Linh Linh nằm viện đến giờ, sắc mặt của Lục Viễn chưa bao giờ dễ nhìn.

“Ngài ngồi chờ một lát, tôi đi vào nói với bác sĩ La một tiếng.” Cố Hân chỉ vào cái ghế, sau đó cô đi ra ngoài gọi điện cho La đại thần.

Một phút đồng hồ sau, La Diễm Văn xuất hiện ở cửa phòng làm việc.

“Bác sĩ La, con dâu tôi nằm ở khoa các người, không làm bất kỳ một cái trị liệu nào mà không biết đã phải nói chuyện bao nhiêu lần rồi.” Lục Viễn nhìn thấy La Diễm Văn thì lạnh nhạt châm chọc.

La Diễm Văn hơi nhíu mi tâm, ‘Các bệnh nhân khác nằm viện là để điều trị, nhà ngài tới chiếm một giường của khoa chỉnh hình để dưỡng thai, đây không phải vấn đề chúng tôi am hiểu. Ngài cũng biết, các bệnh viện đều phân khoa rõ ràng, nhất là khoa chỉnh hình và khoa phụ sản có nối như nào cũng không dính dáng đến nhau, ngài để chúng tôi đến dưỡng thai đã là làm khó chúng tôi rồi. Tôi cũng không có cách nào nên chỉ đành trao đổi với người nhà bệnh nhân nhiều hơn.”

Lục Viễn bị lời này chặn họng, ông ta cười lạnh một tiếng, “Bác sĩ La muốn đuổi chúng tôi?”

La Diễm Văn lắc đầu, “Không phải, chủ là thảo luận với ngài một chút về vấn đề nằm viện thôi.”

“Trước mắt bệnh nhân đã nằm viện nhiều ngày, mỗi ngày ngoại trừ truyền dinh dưỡng thì không có làm chữa trị gì khác. Mà bệnh nhân có thể ăn có thể ngủ, từ góc độ của một bác sĩ mà nói, tôi cảm thấy cô ấy không cần truyền dinh dưỡng.” La Diễm Văn lấy bệnh án của Vương Linh Linh ra, trên bệnh án có viết: xét nghiệm máu của cô ấy bình thường, các chỉ tiêu công năng của gan thận cũng đều bình thường, “Vấn đề chủ yếu của cô ấy là gãy xương đùi, nhưng cô ấy là phụ nữ có thai mà các loại thuốc trị liệu đều có thể ảnh hưởng đến thai nhi. Nếu cô ấy vẫn tiếp tục nằm viện thì rất khó xử cho chúng tôi.”

La Diễm Văn nói xong lại nhìn chằm chằm vào Lục Viễn.

Lục Viễn ngẩng đầu, “Cho dù là phẫu thuật hay làm trị liệu bảo thủ, bác sĩ các người đều không thể đảm bảo không có ảnh hưởng gì đến thai nhi, đấy là do bác sĩ các người vô năng.”

La Diễm Văn không thèm nhấc mắt nhìn, ngữ khí cũng trở nên lạnh hơn mấy phần, “Lục tiên sinh, vấn đề này ngài đã từng hỏi qua ở trên mạng và cũng đã có người trả lời ngài rồi: Các người sống cả đời cũng không thể đảm bảo không bao giờ có bệnh, chắc lẽ như thế cũng là các người vô năng?”

Sắc mặt của Lục Viễn càng sa sẩm hơn.

Cố Hân đứng ở bên cạnh: Mắng hay lắm!

“Chúng ta thảo luận vấn đề này thật ra không hề có ý nghĩa gì cả, tốt hơn là chúng ta nên thảo luận về vấn đề chính. Nếu như ngài muốn điều trị vấn đề gãy xương cho Vương Linh Linh thì tiếp tục ở lại khoa chúng tôi là điều dễ hiểu. Nhưng nếu ngài định ở lại dưỡng thai thì tôi đề nghị ngài nên đưa bệnh nhân đến khoa phụ sản, khoa bên đó sẽ am hiểu việc làm thế nào để không ảnh hưởng đến thai nhi hơn chúng tôi.”

Bác sĩ ở khoa phụ sản có lẽ sẽ mắng thầm MMP, Cố Hân cảm thấy nên cảm thông với các bác sĩ bên đó. Phải chăm sóc bệnh nhân có hậu trường như này, có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu khổ sở.

Thấy Lục Viễn còn đang do dự, La Diễm Văn thản nhiên nói tiếp: “Dù sao có thể ở lại bệnh viện, cũng không có nghĩa là có lợi cho thai nhi.”

Nhắc đến thai nhi, rõ ràng thái độ của Lục Viễn có chuyển biến.

Ông ta coi trọng cái thai như thế nhưng không hề để tâm tới con dâu là Vương Linh Linh một chút nào cả. Cố Hân âm thầm lắc đầu, đoán chừng trong nhà người này có hoàng vị cần kế thứa.

“Được rồi, một lúc nữa tôi sẽ đi xử lý thủ tục xuất viện.” Lục Viễn trầm mặc một lúc rồi nói.

Sau khi Lục Viễn rời khỏi, Cố Hân mới nhỏ giọng hỏi: “Ông ta như này là định về nhà tĩnh dưỡng, nhất quyết không định chữa trị?” Gãy xương rất đau đấy.

La Diễm Văn lắc đầu, “Khoa phụ sản của bệnh viện Nam Nhã là tốt nhất toàn tỉnh, có lẽ ông ta đưa Vương Linh Linh đến khoa phụ sản của Nam Nhã nằm.” Dù sao thì cái thai nhi đó là quan trọng nhất đối với ông ta.

Có đôi khi Cố Hân không thể nào lý giải được cách làm của mấy người này. Nhưng mà thói đời nóng lạnh ở trong bệnh viện có rất nhiều, cô chỉ suy nghĩ một hồi rồi lại bắt đầu đi viết bệnh án.

Các y tá nghe nói bệnh nhân giường 38 xuất viện còn đặc biệt đến văn phòng hỏi thăm. Nhận được tin chính xác, các y tá nhẹ nhàng thở ra, “Cuối cùng cũng chịu xuất viện.”

Cố Hân đang viết bệnh án cũng cảm thấy kỳ quái, “Không phải bình thường các cô nhìn thấy nhà chồng bắt nạt phụ nữ đều rất thông cảm à, sao lần này lại gặp phải Vương Linh Linh lại sợ hãi như thế?”

Gần đến giờ ăn cơm, y tá đứng trực không có nhiều việc phải làm, nghe Cố Hân nói vậy, các y tá liền trực tiếp ngồi xuống, “Tiểu Cố, cô không biết người phụ nữ đó hai mặt như thế nào đâu. Bọn tôi vốn cảm thấy cô ấy là cô bé lọ lem gả vào hào môn, người mẹ không được yêu thích nên phải sinh con trai cho nhà họ. Về sau mới phát hiện ra cũng không phải là con dâu của Lục Viễn.”

A? Cố Hân bị lời nói này dọa, cảm giác tin bát quái này rất lớn. Cô lén nhìn La đại thần đang đứng một bên gọi điện thoại nên không nghe thấy động tĩnh ở bên này. Cô vội vàng ra hiệu với mấy y tá, chờ tí nữa rồi lại nói.

“Đúng lúc tôi quen một người bạn là đồng hương với Lục Viễn, chuyện này đều đã truyền khắp nơi rồi.” Âm thanh của y tá càng thấp hơn, Cố Hân cũng phối hợp cúi đầu lại gần, “Con trai của Lục Viễn ở bên đó là tổng giám đốc một công ty không lớn lắm, nhưng không thiếu tiền, vợ của anh ta cũng là bạn học của anh ta, rất môn đăng hộ đối. Vương Linh Linh này đến tám phần là tiểu tam.”

Y tá miêu tả như thể cô ấy là một cặn bã.

Cố Hân nghĩ nghĩ, “... Con của Lục Viễn cũng cặn bã y như ông ta.”

“Ài, mấy chuyện này chúng tôi cũng biết, không nên chỉ trách mỗi phụ nữ, đàn ông mới là kẻ cầm đầu.” Y tá kia nói, “Bọn tôi cũng cảm thấy Vương Linh Linh đáng thương, nhưng mà cô gái này cũng hai mặt quá rồi, trước mặt Lục Viễn thì ngoan ngoãn vô cùng, Lục Viễn vừa đi liền trở mặt hại bọn tôi. Cô ấy thường xuyên rung chuông lúc nửa đêm để bọn tôi phải đi qua xem, đến trễ còn không được, cô ấy nói rằng bỏ tiền ra nằm viện mà chúng tôi phục vụ không chu đáo, muốn khiếu nại chúng tôi.”

… Cái này đúng là rất quá đáng, Cố Hân chậc chậc vài tiếng. Vốn dĩ cô tưởng rằng việc mấy tiếng rung chuông một lần đã là cực hạn, không ngờ còn có việc nửa đêm rung chuông, mấy người cùng phòng bệnh không nói gì cô ấy à?

“Nhắc tới cũng kỳ quái, Lục Viễn có con dâu sao lại còn muốn để ý tới Vương Linh Linh. Chắc không phải vì cháu trai đâu nhỉ, con dâu của ông ta cũng có thể sinh mà.” Cố Hân vừa điền bệnh án vừa hỏi.

Y tá trầm mặc một chút, “Thế mới càng cẩu huyết, con dâu của Lục Viễn… Không thể sinh.”

What? Cố Hân kinh ngạc quay đầu lại.

“Thật sự, nghe nói đã kết hôn bảy tám năm, chưa từng mang thai.” Y tá trầm giọng đáp lại.

Con dâu không thể sinh, nên để tiểu tam bên ngoài sinh… Cố Hân đang rất cần một người cứu vớt tam quan của cô.

Y tá thấy cô không thể tiếp nhận, cô ấy thầm nghĩ không để cho một tiểu nha đầu mới ra ngoài xã hội đã phải tuyệt vonhj với tình yêu nên cố gắng an ủi: “Thành phố C của chúng ta cũng được coi là thành phố hạng hai, Vẫn có một số nơi có tư tưởng truyền thống, đặc biệt là mấy huyệt nhỏ. Bọn họ vẫn luôn chấp nhất với chuyện sinh con trai, cho rằng rất cần thiết có một đứa con trai trong nhà mới được.”

Cố Hân ai oán nhìn cô y tá kia một cái, an ủi kiều này không bằng đừng an ủi còn hơn.

Y tá vui vẻ nói: “Không vấn đề gì đâu, cô tránh tìm mấy bạn trai ở mấy huyện đó là được rồi.”

La Diễm Văn vừa nói chuyện điện thoại xong thì nghe thấy câu nói đó, anh kỳ quái hỏi: “Tiểu Cố muốn tìm bạn trai?”

Cố Hân và y tá đều lúng túng cười một tiếng, y tá giải thích: “A, không phải, tôi đang cùng Cố Hân nói về mấy huyện ở tỉnh H vẫn còn tương đối phong kiến, trọng nam khinh nữ, bảo cô ấy sau này tìm bạn trai thí né mấy nơi đó ra.”

La Diễm Văn: “...”

Y tá tò mò hỏi La Diễm Văn: “Bác sĩ La là người nơi nào?”

“... Thành phố B.”

Y tá nghe vậy thì gật đầu, hứng chí bừng bừng nói: “Thành phố B tốt, thủ đô, tư tưởng đều thoải mái hơn những nơi khác.”

Cố Hân: “...” Cho nên cô ấy muốn mình tìm người của thành phố B à?”

La Diễm Văn: “...” Cái này cũng nói được à?

Y tá cũng rất bất đắc dĩ, cô ấy chỉ thuận miếng nói ra thôi.

May mà lúc này giao đồ ăn đã tới, y tá cũng thừa dịp đó chuồn đi mất.

Cố Hân cầm một phần đồ ăn thanh đạm mang qua cho Kiều Thanh Vũ. “Chỉ có thể đặt mấy món này, cũng không biết anh có quen ăn hay không?”

Kiều Thanh Vũ được Kiều gia nuôi vô cùng cao quý. Từ nhỏ đến lớn anh ta đều rất ưu tú. Nếu để mẹ anh ta biết con trai bà ấy phải ăn cơm giao đến không biết bà ấy sẽ đau lòng đến cỡ nào đâu.

“Em cười cái gì?” Kiều Thanh Vũ nghi ngờ hỏi.

Cố Hân thu lại ý cười, hóa ra mình cười trên nỗi đau của người khác rõ ràng như thế à. “Tôi đang nghĩ, nếu để dì Kiều biết tôi để anh ăn cơm kiểu này thì sợ là dì ấy đau lòng đến chết.”

Kiều Thanh Vũ không cười, anh ta trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi cô: “Hân Hân, mẹ anh từng đối xử không tốt với em à?”

Cố Hân sửng sốt, cô cảm thấy có chút buồn cười. Đã qua lâu như vậy rồi mà giờ Kiều Thanh Vũ mới hậu tri hậu giác hỏi cô, mẹ anh không đối xử tốt với em à? Một lúc lâu sau Cố Hân mới lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: “Dì Kiều rất chiếu cố tôi, không có gì là không tốt cả.”

Trái tim của Kiều Thanh Vũ chậm rãi trùng xuống.

Trong lòng Kiều Thanh Vũ, mẹ của anh ta là người biết cách bảo dưỡng, khí chất cao quý, là một người phụ nữ ôn hòa. Thời điểm Cố gia chưa suy tàn, quan hệ của mẹ anh ta với mẹ Cố rất tốt, bà ấy cũng nhìn Cố Hân lớn lên nên rất tác thành hôn sự của hai người. Nếu không phải mẹ anh ta nghe thấy Cố Hân khăng khăng đòi về thành phố C nên nói thẳng là Cố Hân không xứng với con trai mình, đi cũng là tự hiểu lấy mình, thì Kiều Thanh Vũ sẽ không phát hiện ra sự khác thường của mẹ anh ta.

Sau đó anh ta mới hậu tri hậu giác phản ứng lại, thời gian anh ta không ở bên cạnh Cố Hân, cô đã phải chịu bao nhiêu ủy khuất, có thể là từ những phu nhân khác trong viện, cũng có thể là từ chính người thân của anh ta.

Anh ta hỏi Cố Hân như vậy là vì mong chờ Cố Hân chịu kể cho anh ta nghe về những ủy khuất trước đây, cô chưa bao giờ là người chịu ủy khuất mà phải nhẫn nhịn cả. Chỉ cần cô nguyện ý nói ra, anh ta đều có thể bù đắp cho cô.

Nhưng mà Cố Hân lại phủ nhận, cô thản nhiên nhìn anh ta, không có một chút mù mịt nào trong mắt.

Kiều Thanh Vũ lại muốn nói thêm gì đó thì ngoài hành lang truyền đến một giọng nữ bén nhọn, “Nếu các ngươi còn ép tôi, tôi sẽ từ đây nhảy xuống!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương