Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 31: Thư giãn một chút

/148
Trước Tiếp
Có người muốn nhảy lầu?

Cố Hân không thèm quan tâm Kiều Thanh Vũ định nói cái gì, cô phản ứng lại rồi nhanh chóng chạy ra hành lang.

Chuyện có bệnh nhân nhảy lầu tại bệnh viện là vô cùng nghiêm trọng, người thân của bệnh nhân làm loạn, chắc chắn bọn họ sẽ chỉ trích bệnh viện trông nom không cẩn thận.

La Diễm Văn và mấy y tá cũng nghe thấy động tĩnh nên cũng chạy về phía hành lang, trong phòng bệnh cũng có người tò mò thò đầu ra xem.

Khuôn mặt của người đàn ông trên hành lang tỏ vẻ rối bời.

“Ai muốn nhảy lầu?” La Diễm Văn nhíu mày hỏi.

Y tá phụ trách phòng bệnh cũng mờ mịt, “Không biết a, tâm trạng của các bệnh nhân hôm nay đều rất tốt, không thấy có ai muốn chết mà. Hơn nữa khoa chỉnh hình của chúng ta cũng không phải khoa ung bướu…”

Bình thường các bệnh nhân đến khoa chỉnh hình đều không phải có bệnh gì nguy hiểm đến tính mạng. Có thể sẽ không hoàn toàn chữa được nhưng chưa bao giờ phải lo đến tính mạng nên người tìm chết không nhiều.

Rất nhanh, La Diễm Văn đã phát hiện ra nơi có bệnh nhân muốn nhảy lầu – phòng tắm nắng của bệnh nhân.

Mỗi phòng bệnh đều sẽ có một phòng tắm nắng, đây là bệnh viện chuẩn bị cho người nhà bệnh nhân để phơi quần áo và dùng cơm. Đương nhiên, nếu người nhà bệnh nhân muốn hút thuốc thì cũng có thể đến đây. Chỉ có phòng tắm nắng này mới có cửa sổ có thể mở rộng đủ để một người nhảy qua.

Đám người đi vào phòng tắm nắng xem xét, quả nhiên thấy có một người đang thò một chân ra ngoài cửa sổ, một chân giẫm lên bàn, gương mặt ngoan lệ nhìn người phía dưới khuyên giải, cô ấy quát lên: “Rơi vào trong tay Lục gia các người không có gì tốt cả, không bằng tôi mang theo đứa bé này nhảy xuống, coi như là xong hết tất cả mọi chuyện.”

Lại là Vương Linh Linh! Còn Lục Viễn đang đứng phía dưới hết sức lúng túng, rõ ràng là không biết nên nói chuyện như nào với Vương Linh Linh.

La Diễm Văn đi qua, anh trầm giọng nói: “Các ngươi đây là muốn làm gì?”

“Bác sĩ La tới vừa đúng lúc, ông ta muốn để tôi xuất viện, tôi không muốn xuất viện, tôi muốn ở lại bệnh viện điều trị.”Vương Linh Linh bám lấy cửa sổ, hừ một tiếng với Lục Viễn, “Các người mong muốn hất tôi đi, trong bụng tôi đang có cháu trai của Lục gia. Không cho phép tôi chữa chân thì cũng thôi đi, còn muốn tôi xuất viện, như vậy không phải chính là không muốn quan tâm đến tôi nữa sao?”

Sắc mặt của Lục Viễn tối sầm lại, rõ ràng đây là lần đầu tiên ông ta gặp phải chuyện mất mặt như vậy. Nhưng ông ta cũng chỉ có thể kiềm chế tính tình khuyên giải Vương Linh Linh: “Lục gia tôi sẽ không mặc kệ cô, trong bụng cô là cháu trai của Lục gia. Tôi muốn để cô xuất viện là bởi vì cô ở khoa chỉnh hình không có ý nghĩa gì cả. Tôi chỉ muốn để cô xuất viện sau đó đến khoa phụ sản của bệnh viện Nam Nhã tĩnh dưỡng.” Thấy Vương Linh Linh đã bắt đầu dao động, Lục Viễn chuyển hướng sang La Diễm Văn, “Bác sĩ La, cậu nói xem.”

La Diễm Văn vô cùng tỉnh táo, anh tựa vào bàn cơm ở gần đó, gật đầu, “Đúng vậy, là tôi đề nghị Lục tiên sinh giải quyết vấn đề xuất viện cho cô. Dù sao cô cũng là phụ nữ có thai, ở khoa phụ sản sẽ tốt hơn.”

Ánh mắt của Vương Linh Linh đảo tới đảo lui ở khuôn mặt hai người đàn ông, thấy La Diễm Văn gần như chắc chắn nên cũng tin mấy phần.

Cô ấy vừa ngây người một lúc đã có y tá tiến lên nửa ôm nửa đỡ cô ấy xuống.

Trên trán Lục Viễn có mồ hôi lạnh, thấy cô ấy được ôm xuống mới thở phào nhẹ nhõm.

Cố Hân cũng lau mồ hôi lạnh, vụng trộm dặn dò y tá chú ý thêm, cảm xúc của bệnh nhân này không ổn định, không ai biết trước được cô ấy có làm ra chuyện gì dại dột không.

Các y tá đã bàn luận chuyện này từ nãy, Cố Hân dặn dò xong, các cô ấy liền phàn nàn: “Tiểu Cố, cô nhanh chóng viết lưu ý xong cho người ta xuất viện đi, nếu trong số chúng ta có người bị bệnh tim thì sẽ bị dọa chết mật.”

Cố Hân cười khổ một tiếng, cô chỉ vào đồng hồ nói: “Đến giờ này rồi, làm sao có thể mở ghi chú của bác sĩ nữa, chỉ có thể chờ đến ngày mai thôi. Nhưng mà người nhà bệnh nhân đã vội vàng xuất viện cho cô ấy rồi, có lẽ hôm nay có thể gạch sổ sách.”

Cũng chỉ có như vậy.

Cố Hân trở lại văn phòng, La Diễm Văn đang chuẩn bị ăn cơm.

“Không cần bận tâm nhiều, Vương Linh Linh sẽ không nhảy lầu đâu. Yên tâm đi.” La Diễm Văn ngăn cản cô đang muốn hoàn thành bệnh án. Anh đẩy cơm tới trước mặt cô, “Ăn cơm trước đi, bệnh án không vội đâu.”

Cố Hân kỳ quái nhìn anh, “Làm sao thầy La biết cô ấy sẽ không nhảy lầu?”

“Đã là người muốn chết, làm sao có thể dễ dàng bị khuyên ngăn như thế được?” Khuôn mặt La Diễm Văn lạnh nhạt, nói cho cùng thì anh đã nhìn thấy đủ loại ở trong bệnh viện rồi, “Vương Linh Linh chỉ muốn để Lục Viễn đưa ra một cái điều kiện mà thôi. Cô ấy sử dụng đứa con ở trong bụng làm át chủ bài, hy vọng sẽ đạt được cái gì đấy nhờ đứa trẻ đó.”

Cũng đúng, Cố Hân gật đầu, nếu Vương Linh Linh thật sự liều chết chứ không chịu nhượng bộ, nếu đã sớm muốn chữa trị, vậy thì Lục Viễn sẽ không có cách nào ngăn cản cả, thậm chí người gánh chịu tội ác này phải là ông ta.

“Vương Linh Linh bị gãy xương vài ngày rồi mà bây giờ mới nói vậy tức là chân cô ấy vẫn chịu được, không đến mức quá đâu. “ La Diễm Văn ý vị thâm trường nói.

“A, vậy mỗi ngày cô ấy đều kêu đau đớn…” Đôi mắt Cố Hân trợn to nhìn La Diễm Văn.

La Diễm Văn nở nụ cười, “Có đau hay không thì chỉ có mình cô ấy biết, cô ấy nói đau bao nhiêu thì chính là đau bấy nhiêu. Chúng ta làm sao biết được. Nhưng mà ngược lại có thể lấy điều này ra để bàn điều kiện với Lục Viễn.”

Đúng vậy a, tôi mang thai con của nhà các người, chịu đau chịu đớn vì không được phép chữa trị, Lục gia kia còn có thể không cho cô ấy một chỗ tốt nào hay sao?

Cố Hân cảm thấy tam quan lại bị khiêu chiến, cô yên lặng ngồi ăn cơm.

Cố Hân là kiểu người luôn viết luôn suy nghĩ của mình lên mặt, La Diễm Văn nhìn thấy mà buồn cười, anh ngồi vào một vị trí gần đó, vừa nhặt rau mùi ra vừa nói: “Sau này cô đi làm chính thức sẽ còn gặp rất nhiều chuyện như vậy, có lẽ còn phá vỡ tam quan của cô hơn, có lẽ sẽ khiến cô cảm thấy tức giận. Nhưng mà bác sĩ cũng chỉ phụ trách cứu người, không chịu trách nhiệm phân chia đúng sai. Cho nên nếu muốn tập trung chữa bệnh thì không thể ôm quá nhiều tình cảm riêng được.”

La Diễm Văn đây là đang dạy cô, Cố Hân rất rõ ràng nên ngoan ngoãn gật đầu. Xã hội thực tế vốn dĩ đã không giống nhau, ai cũng có nỗi khổ tâm riêng của mình. Cho nên bác sĩ chỉ có thể giữ vững tỉnh táo, chuyên tâm cứu người.

Kiều Thanh Vũ tự mình đẩy xe lăn đến cửa văn phòng thì thấy La Diễm Văn và Cố Hân Hân đang ngồi cùng một chỗ nói chuyện với nhau.

Hai người thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhõm, thi thoảng La Diễm Văn nói mấy câu, Cố Hân nghiêm túc lắng nghe, sau đó lại gật đầu một cái. Lúc Cố Hân có ý kiến khác cũng sẽ tranh luận mấy câu.

La Diễm Văn cũng yên lặng lắng nghe, đợi cô nói xong lại cẩn thận giảng lại một lần.

Hình ảnh này khiến Kiều Thanh Vũ cảm thấy chói mắt.

“Kiều tiên sinh, có chuyện gì sao?” La Diễm Văn phát hiện ra Kiều Thanh Vũ ở ngoài cửa văn phòng, anh vô cùng tự nhiên hỏi.

Cố Hân ngẩng đầu nhìn theo, mang theo ánh mắt tò mò nhìn Kiều Thanh Vũ.

Mỗi lần chạm tới ánh mắt thản nhiên này của Cố Hân, Kiều Thanh Vũ có cảm giác trong lòng buồn buồn. Nhưng mà anh ta sẽ không để cảm xúc của mình lộ ra trước mặt La Diễm Văn, anh ta giơ túi đồ trong tay lên, “Đến đưa hoa quả.”

Mặc dù không có xưng hô nhưng rõ ràng là mua cho Cố Hân. La Diễm Văn cười nhạt một tiếng, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Cố Hân cũng không nhận ra vấn đề gì, cô đi qua nhận lấy hoa quả, nói cám ơn sau đó mới phản ứng lại, “Anh ngồi xe lăn thì đi đâu mua hoa quả.”

“Đặt giao hàng, để người ta mang lên.” Kiều Thanh Vũ giơ điện thoại lên.

Cố Hân ồ một tiếng, thầm nghĩ mình đúng là suy nghĩ nhiều rồi. Bây giờ giao hàng phát triển như vậy, muốn ăn cái gì thì chỉ cần nhờ người ta giao đến là được.

“Anh nghe nói vừa có người đòi nhảy lầu, không sao chứ?” Kiều Thanh Vũ thuận miệng hỏi.

Cố Hân mỉm cười, “Không có gì, bệnh nhân đã từ bỏ ý nghĩ nhảy lầu rồi.” Nhưng mà nghe theo ý của La đại thần thì bệnh nhân cũng không có ý định nhảy lầu.

Ở đây cũng không phải là nơi để nói chuyện, Kiểu Thanh Vũ hỏi han mấy câu rồi chuẩn bị trở về phòng bệnh. Ngay lúc này anh ta bị La Diễm Văn gọi lại: “Kiều tiên sinh, các vấn đề của anh đều rất bình thường, chúng tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị phẫu thuật. Ngày mai sẽ sắp xếp cho bác sĩ Tiểu Cố đến nói trước với anh các vấn đề để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.”

Kiều Thanh Vũ kinh ngạc quay ra nhìn Cố Hân, thấy Cố Hân có hơi do dự, ngược lại là anh ta cười cười, “Được.”

Sau khi Kiều Thanh Vũ đi, Cố Hân có hơi thấp thỏm, “Thầy La, thật sự để tôi đi nói chuyện à? Nếu nói không tốt thì làm sao bây giờ?”

“Cô cũng không phải chưa từng nghe tôi nói bao giờ, học tập là được.” La Diễm Văn vô cùng tùy ý, giống như chuyện này không phải là chuyện đại sự gì.

“Không phải a, tôi nghe nói việc này rất quan trọng, nói không đúng rồi lúc phẫu thuật xảy ra vấn đề, các bác sĩ còn phải nói chuyện với người nhà bệnh nhân nữa. Nhưng nếu không đến dặn dò, cuộc phẫu thuật có thuận lời thì cũng có người nhà bệnh nhân lợi dụng sơ hở để gây phiền phức. Nếu như tôi nói không tốt… Có thể gây phiến toái cho anh không.” Cố Hân căng thẳng liền mở ra hình thức lắm lời. Cô không biết phải làm sao đành nhìn La Diễm Văn, “Dù sao tôi mới chỉ là thực tập sinh, nếu xảy ra vấn đề gì thì bệnh nhân sẽ gây sự với anh.”

La Diễm Văn vô cùng kiên nhẫn nghe cô nói hết, sau đó mới giơ tay ấn cô ngồi xuống, tỏ ý cô cần tỉnh táo, “Không cần lo lắng, kỹ năng ăn nói của cô còn mạnh hơn những gì cô nghĩ, cho nên sẽ không có người tìm tôi gây phiền phức.”

Cố Hân im lặng, cô không biết La Diễm Văn lấy đâu ra nhiều sự tin tưởng cho cô đến thế.

Cố Hân ăn hơn phân nửa hộp cơm, sau đó cũng ăn không vào nữa nên trực tiếp thu dọn hộp cơm ném vào thùng rác. Tiếp đó cô mở điện thoại lên, tra thử: Làm thế nào để nói chuyện với bệnh nhân trước khi tiến hành phẫu thuật.

Nghĩ một hồi, cô cảm thấy câu hỏi này quá trừu tượng nên xóa đi đổi lại: Làm thế nào để nói chuyện với bệnh nhân trước khi tiến hành phẫu thuật mà không bị bệnh nhân chém chết.

La Diễm Văn đứng sau lưng cô xem bệnh án, ánh mắt của anh ngẫu nhiên đảo qua điện thoại di động của cô, suýt nữa thì cười ra tiếng.

Cố Hân tùy ý mở một câu trả lời lên nhìn hồi lâu, tổng kết một chút kinh nghiệm chính là thông báo cho bệnh nhân mọi rủi ro của ca phẫu thuật, dù lớn hay nhỏ đều phải giải thích rõ ràng. Tiếp đó nên nắm chắc tỷ lệ thành công cao, tốt nhất không nên dùng các từ ngữ quá cụ thể. A, còn phải chuẩn bị trước các biến chứng sau khi phẫu thuật!

Cố Hân một bên mặc niệm, mệt bên suy nghĩ xem ngày mai nên nói nói chuyện như thế nào. Nên bắt đầu từ chỗ nào để có thể nói cho rõ ràng?

Cô mở tài liệu giảng dạy ra nhìn xem các biến chứng sau khi phẫu thuật có những gì cần lưu ý.

La Diễm Văn vẫn luôn nhìn cô loay hoay tự dày vò mình. Đối với bộ dạng như lâm đại địch này của cô, anh cảm thấy vô cùng buồn cười. Năm phút sau, La Diễm Văn gõ đầu cô một cái, “Nói chuyện trước phẫu thuâuj mà phải khẩn trương như thế à?”

Cố Hâ gật đầu.

“Vậy tôi dạy cô một biện pháp hữu dụng nhé.” La Diễm Văn không nhanh không chậm nói.

Cố Hân quay phắt đầu lại, giương ánh mắt mong đợi nhìn La Diễm Văn, “Biện pháp nào hữu dụng?”

“Nói chuyện trước khi phẫu thuật mà khẩn trương như vậy, việc cô cần làm nhất bây giờ là phải thả lỏng, không thì dù cô có đọc bao nhiêu tài liệu cũng không thể nhớ được.” La Diễm Văn nghiêm túc nói, cuối cùng còn đưa điện thoại di động đến trước mặt cô, “Ầy, xem bữa khuya hôm nay muốn ăn gì, sau đó đặt cả nước uống nữa. Thư giãn một chút.”

Cố Hân: “...”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương