Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 32: Chuyển khoa

/148
Trước Tiếp
Cố Hân đang im lặng, nhưng cô đã cầm lấy điện thoại La Diễn Văn bắt đầu gọi đồ uống.

La Diễn Văn quá lười biếng để nghĩ đến việc gọi đồ, cho nên những việc này đều là Cố Hân giải quyết.

Cố Hân chọn một cửa hàng trà sữa bình thường, vừa chọn vừa véo vào eo mình, lẩm bẩm nói: “Hình như mình lại tăng cân rồi.”

Trực ca đêm trở nên béo kỳ thật không phải ngẫu nhiên, dù sao buổi tối cũng có quá nhiều việc, ban đêm rảnh rỗi thì cũng bận viết hồ sơ bệnh án, còn đêm nào mà có bệnh nhân cấp cứu thì rất bận rộn để cứu chữa bệnh nhân, nên một khi rảnh rỗi là nhất định đói đến hoảng, sau đó liền đặt đồ ăn mang tới.

Bên kia đường của bệnh viện Tam Thị là con phố ẩm thực nổi tiếng khắp thành phố C, là địa điểm không thể bỏ qua của khách ngoại tỉnh khi tới thành phố C. Các bác sĩ ở bệnh viện Tam Thị cũng thường xuyên tới đây, dù họ tới muộn cỡ nào, thì họ luôn mua đồ ăn khuya.

La Diễm Văn nghe thấy cô lẩm bẩm, vô thức liếc nhìn gương mặt của cô... Hình như tròn hơn một chút, anh sờ cằm nói: “Vậy cũng rất tốt.”

Cố Hân ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, “Cái gì rất tốt?”

“Em mập lên, điều đó có thể cho thấy rằng giáo viên của em không bạc đãi em.” La Diễm Văn trầm ngâm nói.

Cố Hân dở khóc dở cười, không những không bị bạc đãi, mà còn đang được nuôi béo tốt.

Cuối cùng vì lo lắng cho cân nặng của mình, Cố Hân không dám gọi trà sữa mà gọi một cốc trà trái cây để tự an ủi bản thân, vì uống trà trái cây không dễ tăng cân.

Mỗi khi ăn khuya thế này cô lại tăng cân, tại sao La Diễn Văn lại không béo chút nào?

“Đừng nhìn tôi, cho dù tôi có ăn bao nhiêu đi chăng nữa thì sau khi phẫu thuật thêm vài lần nữa sẽ tiêu hóa hết.” La Diễm Văn lấy lại điện thoại xem, thấy cô không gọi nhiều món, anh lại hỏi: “Gọi đồ uống thôi à? Em muốn ăn thêm gì nữa không?”

Cố Hân vội vàng lắc đầu, cô rất muốn ăn, nhưng cảm thấy cân nặng vẫn cần phải kiểm soát, cô chỉ vào trái cây mà Kiều Thanh Vũ gửi qua, “Chúng ta còn có trái cây thế là đủ ăn rồi.”

Bảy rưỡi tối, Cố Hân đi theo La Diễm Văn kiểm tra phòng. Sau khi quan sát xung quanh, đảm bảo không có vấn đề gì lớn rồi mới trở lại văn phòng.

Lục Viễn sắp xếp người qua dọn đồ cho Vương Linh Linh, nói tám giờ sẽ gửi xe đến đón cô ấy, ngày mai cô ấy sẽ được đưa đến Nam Nhã khám.

Cố Hân thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy giường số 38 đã được xếp ngay ngắn. Cô thực sự sợ Vương Linh Linh, mặc kệ cô ấy có nhảy nhảy lầu thật hay nhảy lầu giả, một khi đã có ý tưởng này thì chắc là bom hẹn giờ. Ai biết cô ấy có thể làm gì để đe dọa Lục Viễn.

Trở lại phòng làm việc, Cố Hân lập tức phá lệ cho Vương Linh Linh theo lệnh của bác sĩ, “Ngày mai, Lục Viễn sẽ đến lấy biên bản xuất viện, làm thủ tục xuất viện.”

La Diễm Văn gật đầu, “Chúng ta có nhiều bệnh án?”

Cố Hân đếm số bệnh nhân, “Cũng may là không quá nhiều, nhưng hồ sơ phẫu thuật cần bổ sung một chút.”

Hầu hết hồ sơ phẫu thuật đều do La Diễm Văn viết, nghe vậy sắc mặt La Diễm Văn tái xanh, “Tôi ghét nhất là viết hồ sơ bệnh án.”

Đây có lẽ là tiếng nói của rất nhiều bác sĩ, chỉ định mổ hàng ngày, viết hồ sơ bệnh án thật phiền phức. Tuy nhiên bệnh án là hồ sơ ghi lại quá trình bệnh tật của bệnh nhân, một khi bị tai biến thì hồ sơ bệnh án là tài liệu đầu tay.

“Tôi ghét viết hồ sơ bệnh án từ khi còn là bác sĩ thực tập. Lúc đó, tôi đã xin giáo viên hướng dẫn cho tôi theo ông ấy làm trợ lý trong các cuộc phẫu thuật. Ông ấy thấy tôi làm khá ổn nên đặc biệt cho tôi đi theo hỗ trợ các cuộc phẫu thuật sau đó. Còn bệnh án thì đều đẩy hết cho một thực tập sinh khác viết hộ.” La Diễm Văn vừa than thở vừa mở bệnh án điện tử trên máy tính.

Đây là lần đầu tiên Cố Hân nghe anh ấy nói về kỳ thực tập của mình, cô cảm thấy rất thú vị nên rất nghiêm túc lắng nghe.

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Cố Hân không có việc gì làm nên chỉ đơn giản rửa sạch hoa quả do Kiều Thanh Vũ mang đến rồi gọi các y tá ở trạm y tá đến ăn cùng.

“A, bác sĩ La thật sự rất hào phóng. Không phải đây đều là anh đào nhập khẩu, mận khô sao?” Y tá Điền hôm nay vừa nhìn đĩa hoa quả vừa cắn một quả anh đào vui vẻ, “Nó rất ngọt.”

La Diễm Văn nhướng mày khi đang gõ hồ sơ bệnh án, “Tôi không mua cái này, là do bệnh nhân đưa cho Hân Hân. Y tá Điền cười, “Bệnh nhân này cũng đủ hào phóng.” Nhiều bệnh nhân sẽ gửi trái cây cho bác sĩ và y tá để thể hiện tình cảm của họ, nhưng tất cả đều là trái cây bình thường, không có nhiều thứ như vậy, càng không có nhiều loại trái cây đắt tiền.

Cố Hân suy nghĩ một chút, “Có lẽ bệnh nhân này giàu.” Kiều Thanh Vũ tự nhiên sẽ không lấy tiền hoa quả này để trong mắt. Nhớ tới bữa cơm hôm trước tại câu lạc bộ tư nhân, Cố Hân thầm nghĩ, La Diễm Văn cũng sẽ không.

Bác sĩ và y tá đang ăn hoa quả trong phòng làm việc, giữa lúc nghe thấy tiếng chuông của bệnh nhân, y tá Điền đi ra ngoài thay thuốc. Sau đó rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến mọi người ảo tưởng rằng mọi thứ đều bình yên.

“Tôi cảm thấy ca đêm này sẽ rất tuyệt...”

“Xin vui lòng im lặng!”

Y tá Điền thở dài nói rằng cô ấy đã bị Cố Hân cắt ngang giữa chừng, Cố Hân buồn bã nói: “Chị à, chị đừng cắm cờ nữa, chị biết rằng mỗi lần chúng tôi cắm cờ đều kết thúc thảm hại không.”

Như thể vọng lại lời nói của cô, ngay khi Cố Hân nói xong, bên ngoài có tiếng gọi của giường bệnh số 38.

Lại là giường bệnh số 38, Y tá Điền bước ra ngoài trong tình trạng tinh thần suy sụp, lẩm bẩm: “Tôi sẽ không cắm cờ bừa bãi nữa...”

Thật không may là đã quá muộn.

Ba mươi giây sau, y tá Điền thở hổn hển chạy đến cửa phòng làm việc, “Bác sĩ La, giường 38 chảy máu!”

La Diễm Văn đẩy bàn phím ra, đứng dậy kéo Cố Hân muốn đi cùng với cô ấy, “Gọi cho khoa sản để hội chẩn khẩn cấp, sau đó nhanh chóng nhớ lại hồ sơ bệnh án của bệnh nhân. Cô ấy không thể đóng viện phí trong hôm nay.”

Cố Hân gật đầu, vội vàng gọi điện thoại.

Bác sĩ Tần, khoa sản 2, rất hợp tác và đến khoa chỉnh hình trong vòng mười phút, nhưng anh ta gặp rắc rối khi bác sĩ và bệnh nhân không chịu hợp tác.

“Làm sao lại có bác sĩ nam khoa sản? Không, tôi sẽ không chấp nhận bác sĩ nam này cho tôi xem.” Vương Linh Linh che bụng, vẻ mặt kháng cự.

Bác sĩ Tần hiển nhiên đã quá quen với loại tình huống này, đi tới gần Vương Linh Linh, “Trong mắt của bác sĩ không có giới tính, tuy tôi là đàn ông nhưng tôi rất có kinh nghiệm. Tôi đã từng gặp phải nhiều vấn đề về y tế hơn cô. Tôi đã gặp nhiều phụ nữ hơn. Hay... tôi sẽ đổi cho cô một nữ bác sĩ trẻ và thiếu kinh nghiệm?”

Cố Hân trợn tròn mắt, bác sĩ La đang muốn khiêu khích ai.

Nhưng bác sĩ Tần không nói dối, tuyến hai thường chỉ định một bác sĩ tương đối có kinh nghiệm.

Vương Linh Linh nghe vậy vẫn có chút cảm động, cô ấy cũng biết trước mặt bác sĩ không có phân biệt giới tính, nhưng trong lòng lại cảm thấy ghê tởm.

Bác sĩ Tần nói tiếp: “Cô có thể tiếp tục trì hoãn thời gian, nhưng nếu chậm trễ làm ảnh hưởng đến thai nhi, cô có thể gánh chịu hậu quả không?”

Vương Linh Linh bất giác siết chặt bụng, đứa nhỏ này rất quan trọng, còn bảo mẫu được Lục Viễn sai sắp xếp đồ đạc nghe vậy vội vàng thuyết phục: “Cô Vương, để bác sĩ xem đi đã đến lúc này rồi còn để ý bác sĩ nam hay nữ?”

Sau đó Vương Linh Linh mới buông tay và yêu cầu bác sĩ Tần khám cho cô.

Cố Hân từ một bên quan sát, bệnh nhân chịu nghe lời bác sĩ để cô đi khám bệnh, cô cảm thấy an tâm, đồng thời có thể thấy Vương Linh Linh quan tâm đến thai nhi như thế nào.

Sau khi kiểm tra tình trạng của Vương Linh Linh, bác sĩ Tần đã yêu cầu xét nghiệm máu và bảo y tá đưa họ đến phòng thí nghiệm.

“Đây là một ca có nguy cơ bị sẩy thai, bệnh nhân cần phải bảo vệ thai nhi.” Bác sĩ Tần nói với La Diễm Văn, “Tất nhiên, việc sinh non không phải vì bệnh nhân bị gãy xương do không chú ý?”

La Diễm Văn gật đầu, “Cô ấy đã leo lên bệ cửa sổ có ý định nhảy lầu.”

Bác sĩ Tần sửng sốt, anh ta cũng là một người đẹp trai, nhưng nét mặt lại rất sinh động, nhất là khi nghe La Diễm Văn nói Vương Linh Linh lúc chiều đã có dự định nhảy khỏi tòa nhà. Hai mắt anh ta trợn tròn tỏ vẻ kinh ngạc, khiến người ta thấy vô cùng buồn cười.

Bác sĩ Tần nhìn La Diễm Văn có chút nhức đầu “Bệnh nhân muốn nhảy lầu mà tôi thấy anh vẫn rất bình tĩnh.”

La Diễm Văn liếc nhìn anh ta, “Còn chưa nhảy mà?”

Bác sĩ Tần: “...”

So với sự bình tĩnh của La Diễm Văn, bác sĩ Tần cảm thấy anh ta quá ồn ào. Vài giây sau, anh ta mới lấy lại bình tĩnh như một bác sĩ, “Gãy xương của cô ấy không phải là vết thương chí mạng, tôi đề nghị chuyển cô ấy đến khoa sản, nơi đó sẽ chăm sóc thai nhi tốt hơn.”

La Diễm Văn gật đầu vô cùng dứt khoát, “Đúng vậy, anh có thể chuyển khoa ngay. Bệnh án chuyển viện có lẽ sẽ... Cố Hân, bao lâu nữa mới viết xong?”

“Bệnh án điện tử, bệnh án giấy và chữ ký, nửa tiếng nữa là xong!” Cố Hân nhanh chóng tiếp thu lời nói của La Diễm Văn, chớp mắt với bác sĩ Tần, “Anh có thể đẩy bệnh nhân qua trước, anh Tần?”

Bác sĩ Tần: “...” Hai người này sao lại có cảm giác muốn ném củ khoai lang nóng bỏng đi vậy.

La Diễm Văn rất thành khẩn, “Quả nhiên là khoai nóng, bệnh nhân là người hai mặt, người nhà bệnh nhân rất khó đối phó. Chung quy là gia tộc có ngai vàng cần đích tôn thừa kế.” Ban đầu gia đình dự định ngày mai sẽ đưa bệnh nhân đến khoa Phụ sản của bệnh viện Nam Nhã.

Bác sĩ Tần không nói nên lời, cuối cùng bác bỏ câu nói này, “Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không thích hợp để chuyển đến bệnh viện. Cách tốt nhất hiện tại là bảo vệ thai ở khoa sản, và chuyển đến bệnh viện khác khi tình trạng bệnh nhân đã ổn định.”

“Đúng vậy, gia đình cô ấy nên đến đây sớm.” La Diễm Văn nói.

Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Lục Viễn sải bước đi vào, “Bác sĩ La, đứa bé trong bụng Vương Linh Linh không sao chứ?”

La Diễm Văn liếc nhìn bác sĩ Tần một cái.

Bác sĩ Tần thầm nói: Chắc chắn gia tộc có ngai vàng cần thừa kế.

“Bệnh nhân bị chảy máu, đây là dấu hiệu của sinh non. Tôi đã đề nghị chuyển cô ấy đến khoa sản để điều dưỡng.” Bác sĩ Tần tự nguyện giải thích.

Lục Viễn nghi ngờ liếc nhìn bác sĩ Tần, tựa hồ chưa từng gặp qua vị bác sĩ này.

La Diễm Văn giới thiệu: “Đây là bác sĩ Tần ở khoa sản phụ khoa của chúng tôi, vừa rồi anh ấy là người đã khám cho Vương Linh Linh.”

Lục Nguyên khịt mũi, bác sĩ Tần lặp lại yêu cầu một lần nữa, nhưng Lục Viễn không nói gì. Một hai đêm cũng không tệ lắm, nếu tình huống nguy cấp đương nhiên là nên ở lại bệnh viện.

Bác sĩ Tần giải quyết công việc rất hiệu quả, ngay lập tức viết ý kiến ​​hội chuẩn, đề nghị chuyển bệnh nhân đến khoa khác.

La Diễm Văn cũng nhanh chóng thu hồi hồ sơ bệnh án, sau đó anh gạch lời dặn của bác sĩ trên hồ sơ bệnh án đi để chuyển bệnh nhân đến khoa khác.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương