Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 33: Đứa trẻ là của ai

/148
Trước Tiếp
Lục Viễn cùng bác sĩ Tần xem xét tình hình một chút, đến khi nghe nói rằng đứa trẻ trong bụng mẹ vẫn an toàn thì ông ta mới yên tâm rời đi.

Nhìn bóng lưng xa dần của Lục Viễn, bác sĩ Tần có chút hóng chuyện , hỏi Cố Hân: “Người kia là cha đứa bé sao?”

Cố Hân mang vẻ mặt khó nói nhìn anh ta một cái rồi trả lời: “Là ông nội.”

Bác sĩ Tần lắc đầu, tiếc rằng mình đã đoán sai: “Là ông nội à, trông lo lắng như vậy tôi còn tưởng là cha ruột chứ.”

“Người ta cũng có thể lo lắng cho cháu chắt mà.” Cố Hân phản bác lại.

La Diễm Văn lắc đầu, anh không thích bàn chuyện về người khác nên anh sẽ không tham gia thảo luận.

Bác sĩ Tần khoát tay với Cố Hân: “Cô bé à, cô không hiểu được đâu. Tôi ở khoa phụ sản nên thấy nhiều thai phụ và người nhà của họ lắm nhưng mà vì con dâu và cháu trai mà lo lắng đến mức đấy thì ít lắm, còn nếu là vì con của mình thì không thiếu.”

“Làm gì đến mức đấy.” Cố Hân tiếp tục ý tưởng của bác sĩ Tần, cảm thấy rằng cô không chấp nhận nổi ý tưởng này.

Thấy Cố Hân trợn mắt hốc mồm, bác sĩ Tần còn đắc ý mà nói: “Khoa phụ sản có thể hoàn toàn khác biệt với những khoa khác, người ở cửa phòng giải phẫu có thể nhìn ra bản chất của con người nhiều hơn. Từ con mắt nhìn người chuyên nghiệp của tôi thì việc ông nội với con dâu là chuyện xưa rồi.”

Hai tay bác sĩ Tần đút vào túi, hai mắt híp lại, trên mặt anh ta còn mang theo nụ cười quỷ dị.

La Diễm Văn thật sự không nghe nổi nữa, lạnh lùng nói: “Cậu lấy cái gì chứng minh cho lời nói của mình? Mấy người ở khoa phụ sản bây giờ không chỉ khám bệnh mà còn bắt đầu đoán mệnh nữa à?”

Bác sĩ Tần à một tiếng: “Chứng cứ thì đúng là không có thật.”

La Diễm Văn cười nhạo một tiếng, không rảnh để ý tới anh ta.

Sau khi bác sĩ Tần rời đi, Cố Hân mới bắt đầu viết bệnh án. Mặc dù phải viết bệnh án chuyển khoa nhưng mà cô nguyện ý viết. Khi Vương Linh Linh chuyển khoa toàn bộ y tá khoa chỉnh hình đều vui mừng khôn xiết.

“Thầy La, cái xương bị gãy của Vương Linh Linh không điều trị thì có sao không ạ?” Bỗng nhiên Cố Hân quay đầu sang hỏi La Diễm Văn.

La Diễm Văn thản nhiên nói: “Không nguy hiểm đến tính mạng, có trì hoãn cũng không sao. Hơn nữa bệnh nhân lại đang mang thai, không ai dám chắc rằng chữa trị cho cô ấy sẽ 100% không liên lụy tới thai nhi. Nguời nhà bệnh nhân khó khăn như vậy, không có bác sĩ nào dám chấp nhận rủi ro thực hiện kiểu trị liệu này.”

Quan trọng nhất là Lục Viễn muốn đứa cháu trai của mình khoẻ mạnh còn Vương Linh Linh muốn sinh ra một cái cây ăn tiền, nếu so sánh cả hai vấn đề với nhau có thể thấy việc Vương Linh Linh bị gãy xương thực sự không quan trọng. Chuyện đã như vậy, bác sĩ còn có thể làm gì nữa?

Cố Hân gật đầu, tiếp tục viết xong bệnh án: “Thầy La, anh sang đây xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì để em đi in.”

La Diễm Văn ừ một tiếng rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Cố Hân, Cố Hân kéo màn hình qua một chút, La Diễm Văn xem xong liền nói: “Ghi lại quá trình tư vấn, khám bệnh và ý kiến của khoa sản nữa, sau đó thì có thể in ra.”

“Vâng, thực ra hôm nay có in ra cũng không có tác dụng gì, giám đốc không lên thì làm sao có được chữ ký. Ngày mai nhất định phải hỏi giám đốc ký tên rồi mới gửi đi.”

“Được.” La Diễm Văn gật đầu: “Tôi sẽ nói với bác sĩ Tần sau.”

Đồ uống được đặt đã sớm đưa tới bàn nhưng mà chẳng ai thèm ngó tới. Sau khi Cố Hân viết xong bệnh án, cô mới kéo đồ uống lại, chia cho La đại thần một cốc, mình một cốc.

Ca đêm hôm nay cũng được coi là yên tĩnh.

Lúc đồng hồ trong phòng làm việc chỉ 22:30 cũng là lúc Cố Hân tắt màn hình máy tính, cô ôm ly trà hoa quả nóng hổi ngồi dưới điều hòa mà uống, hoàn toàn không cảm thấy được nhiệt độ lạnh lẽo ở bên ngoài. Trong lòng cô còn thấy thế này thật thoải mái.

Ca trực đêm yên bình hẳn là mong ước của bao bác sĩ, nói chung là ca trực ban của La đại thần xem như có lương cao đi, chuyện của Vương Linh Linh có hơi náo loạn nhưng cũng không có vấn đề gì. Sau đó Vương Linh Linh chuyển khoa thì phòng bệnh trở nên yên tĩnh như gà, ngay cả khoa cấp cứu luôn đứng ngồi không yên cũng không gửi bệnh nhân nào qua đây.

Khi ca làm việc kết thúc vào ngày hôm sau, cả La Diễm Văn lẫn Cố Hân đều tràn đầy năng lượng, Ngô Hưng thấy vậy thì vô cùng ghen tị: “May mắn quá nhỉ? Vương Linh Linh thật sự chuyển khoa rồi.”

Còn thấy trên bàn có hoa quả nhập khẩu, Ngô Hưng càng ghen ghét: “Thầy La, dạo này trực ca đêm mà cũng phải ăn hoa quả đắt tiền như vậy sao?”

La Diễm Văn chậm rãi nói: “Vâng.”

Ở xung quanh khu sau ca trực, bệnh nhân của La Diễm Văn đang được Cố Hân báo cáo về bệnh tình như thường lệ, việc này cô đã làm đến quen rồi nên tuyệt đối không cảm thấy sợ.

Khi thấy Kiều Thanh Vũ, Cố Hân thuần thục nói liên tiếp về tình trạng của anh ta , cả kết quả chụp X quang và kết quả xét nghiệm máu đều được báo cáo rõ ràng.

Giám đốc hiển nhiên cũng có ấn tượng về Kiều Thanh Vũ, ông ta nhìn Cố Hân một cách kỳ lạ. Ông ta biết rằng trước đây việc Cố Hân bị mất tư cách thực tập là do ai, không nghĩ tới rằng Kiều Thanh Vũ sau khi bị gãy xương còn ở lại dưới tay La Diễm Văn.

Được rồi, kiểm tra tiền phẫu thuật của bệnh nhân kia không có vấn đề gì, chúng ta nên sắp xếp cho cuộc phẫu thuật càng sớm càng tốt.” Giám đốc cẩn thận xem phim chụp X quang, sau đó sờ lên chỗ xương bị gãy của Kiều Thanh Vũ. Ông nhớ tới tối qua, ông ta nhận được một cuộc điện thoại nhờ ông chiếu cố bệnh nhân này.

La Diễm đứng bên cạnh gật đầu: “Sẽ sắp xếp cho phẫu thuật vào hôm thứ sáu ạ, hôm nay lịch giải phẫu đã đầy rồi.”

Thứ sáu là ngày mốt, cũng có thể coi là nhanh.

Giám đốc gật đầu.

Kiều Thanh Vũ lần đầu nhìn thấy Cố Hân đi kiểm tra xung quanh dưới tư cách là bệnh nhân, so với các nữ thực tập sinh khác, Cố Hân trông rất nổi bật. Không phải nói là cô đang thể hiện, cũng không phải là do tướng mạo nhưng nếu khi nhìn lướt qua, cô ấy sẽ là người đầu tiên mọi người nhìn thấy.

Kiều Thanh Vũ không thể giải thích rõ ràng cảm giác này nhưng với bọn Ngô Hưng thì nó rất dễ hiểu, bởi vì dưới sự huấn luyện có chủ ý của La Diễm Văn cho nên khí chất của Cố Hân rất giống một bác sĩ chứ không phải là một thực tập sinh.

Đây là do bản chất khác nhau, thực tập sinh thường phụ thuộc vào sự giảng dạy của giáo viên, họ nói cái gì thì là cái đó, không hề có ý thức độc lập mà bác sĩ thì đã có hệ thống ý thức của riêng họ.

“Nói chứ, thầy La đúng là biết cách dẫn dắt học sinh.” Ngô Hưng vừa xoa cằm vừa cảm thán với Đặng Bân.

Đặng Bân đảo mắt: “Thầy La có tiêu chuẩn cao và nghiêm khắc hơn nhiều các giáo viên khác, tôi thấy Tiểu Cố là bị anh ta ép thành như thế.”

Ngô Hưng suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng hợp lý nhưng mà không phải các thực tập sinh khác cũng bị dồn ép sao? Nền tảng của Tiểu Cố không vững, phải nỗ lực, cố gắng hơn nhiều người khác nếu không ép thì làm sao có được bộ dạng của ngày hôm nay?

Cố Hân không biết có người đang nói đến cô, sau khi hoàn tất kiểm tra cô lập tức cầm bệnh án của Vương Linh Linh tới cho bác sĩ cấp trên ký tên rồi chào La Diễm Văn một tiếng và chuẩn bị đưa sang cho bác sĩ Tần.

Khoa phụ sản nằm trên tầng bảy của tòa nhà mới ở Tam Thị , nhưng tầng hai của hai tòa nhà được nối với nhau bằng một hành lang nhỏ vì vậy Cố Hân đã đi đến tầng hai và đi qua hành lang đó.

Trong thang máy ở lối vào khoa phụ sản, cô đụng phải bác sĩ gây mê đang đưa bệnh nhân về phòng sau ca mổ và Tống Thiên theo sát phía sau.

Nhìn thấy Cố Hân, Tống Thiên trong lúc gấp gáp vẫn cố hỏi Cố Hân một câu: “Cô chuyển sang khoa phụ sản rồi sao?”

Cố Hân nhíu mày, người này thực sự mong cô đừng ở lại khoa chỉnh hình nữa sao? Cô giơ bệnh án trong tay lên: “Không phải, tôi tới để đưa bệnh án của bệnh nhân chuyển khoa.”

Tống Thiên: “À.”

Cố Hân đảo mắt, cái vẻ mặt thất vọng của Tống Thiên lộ rõ ra.

Ở khoa phụ sản còn có thể nghe tiếng trẻ sơ sinh khóc văng vẳng , bệnh nhân vừa được bọn Tống Thiên đưa xuống là người vừa mới sinh đứa bé.

Trong văn phòng của khoa phụ không có một bác sĩ nào, Cố Hân nhìn xung quanh bỗng ngoài cửa xuất hiện người mặc áo blouse, trên ngực treo thẻ bác sĩ tập sự nhìn cô rồi hỏi: “Cô tìm ai?”

“Tôi tìm bác sĩ Tần, đây là bệnh án của bệnh nhân mới chuyển khoa tối qua.” Cố Hân đáp.

“À, bệnh nhân ở giường số 8, thầy cô cũng vừa đi kiểm tra phòng tới đó, cô cứ đem bệnh án tới đấy là được.”

Cố Hân gật đầu rồi vội vàng đi tới giường số 8.

Vừa đẩy cửa một cái Cố Hân liền hối hận, cái này là đang kiểm tra phòng à? Rõ ràng là đang cãi nhau đấy chứ.

“Anh nói cho tôi rõ ràng xem nào, đứa bé trong bụng con hồ ly tinh kia là của ai?” Một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất chỉnh chu nhưng giọng nói rất sắc bén đang níu lấy một người phụ nữ mà dồn dập hỏi.

Ngay sau khi Cố Hân bước vào thì cô thấy rõ người phụ đang bị níu lấy kia là Vương Linh Linh còn người đang bị hỏi chính là Lục Viễn.

Một hàng bác sĩ đang đứng bên cạnh khuyên can, giám đốc Vương của khoa phụ sản cảm thấy phiền phức vô cùng: “Xin người nhà bệnh đừng làm ồn trong phòng bệnh, nếu có gì muốn hỏi chúng ta ra ngoài nói chuyện được không ạ?”

“Tôi là vợ của anh ấy, tôi muốn hỏi anh ta trực tiếp tại đây cơ!” Người phụ nữ trung niên quát lại giám đốc Vương.

Giám đốc Vương: “...” ông ta bất đắc dĩ nháy mắt với bác sĩ sau lưng, ám hiệu: gọi bảo vệ tới.

Cố Hân định lặng lẽ đóng cửa lại nhưng khóa cửa phòng bệnh bị hỏng và khi đóng cửa lại sẽ gây ra tiếng động lớn, vốn là định sẽ thật yên lặng đi vào đưa bệnh án cho bác sĩ Tần nhưng bây giờ Cố Hân biến thành tâm điểm của cả phòng.

Cố Hân lúng túng nói: “Xin lỗi vì đã làm phiền các vị, tôi tới là để đưa bệnh án…”

Bác sĩ Tần cười: “Thật đúng lúc, đây là bệnh án của bệnh nhân.”

“Thật tình cờ là bác sĩ Tiểu Cố cũng đến đây…” Lục Viễn đột nhiên nói.

Cô Hân tê cả da đầu, cái gì là tình cờ cô cũng đến cơ?

“Bác sĩ Tiểu Cố lúc trước là bác sĩ quản giường của Vương Linh Linh, cô ấy hiểu rõ sự việc nhất. Đứa trẻ trong bụng của Vương Linh Linh có thể là của ai? Nếu như không phải vì đứa con bất hiếu thì tôi già thế này rồi còn cần phải chịu mất mặt đưa người đến tận Tam Thị để khám sao?” Giọng nói của Lục Viễn trầm thấp nhưng mà so với giọng nói sắc bén của vợ ông thì có khí thế hơn nhiều.

Cô Hân: Thật ra tôi không phải là bác sĩ quản giường, tôi là thực tập sinh…

Nhưng vợ của Lục Viễn nào có biết, nghe xong lời này bà liền quay sang Cố Hân, ngữ khi vẫn rất hung hăng như trước: “Bác sĩ, cô nói đi, đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai?”

Im lặng khoảng một lúc, vợ Lục Viễn không chịu được nữa liền quát lớn: “Cô là bác sĩ mà ngay cả điều này cũng không biết sao?”

Cố Hân xòe tay ra: “Bệnh nhân khi mới vào bệnh viện là đã mang thai rồi, tôi thật sự không biết là của ai nhưng có thể khẳng định là không liên quan đến tôi.”

Lục Viễn: “...”

Vợ của Lục Viễn: “...”

Vương Linh Linh: “...”

Có người không nhịn được mà bật cười.

Cố Hân quay đầu lại, quả nhiên thấy bác sĩ Tần đang lấy tay che miệng, cố nín cười. Cô liền chỉ tay vào bác sĩ Tần, nói: “Bây giờ bác sĩ quản giường của bệnh nhân là bác sĩ Tần, có lẽ mọi người có thể hỏi ý kiến của bác sĩ Tần.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương