Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 34: Nói chuyện trước khi phẫu thuật

/148
Trước Tiếp
Bác sĩ Tần mang vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn về phía Cố Hân, quay đầu lại nhìn thấy nhóm Lục Viễn, cả ba người đều đang rất mong chờ nhìn anh ta, anh ta chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Cô ấy mới mang thai được ba tháng, nước ối tương đối ít, nếu muốn lấy nước ối đi xét nghiệm DNA thì có rất nhiều rủi ro, thậm chí có thể dẫn đến sảy thai.”

Lục Viễn và Vương Linh Linh nghe thấy hai chữ “sảy thai” thì mặt liền biến sắc, trong khi vợ của Lục Viễn cảm thấy không thành vấn đề, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Làm đi! Có làm sao cũng mặc kệ, tôi nhất định phải biết đứa bé này là của ai. Nếu như là của nhà họ Lục thì tôi cũng phải biết nó thuộc loài nào của họ Lục.”

Nói xong bà liếc xéo Lục Viễn, rõ ràng là không hề tin tưởng ông ta.

Lời nói trắng trợn khiến tất cả bác sĩ trong phòng đều lộ ra vẻ lúng túng, Giám đốc Vương ho khan một tiếng: “Những vấn đề này là do người nhà tự bàn bạc, đừng nhúng tay vào, đi thôi, lên giường đi.”

Phòng bệnh của khoa phụ sản cũng là phòng đôi, chuyện của Vương Linh Linh đã khiến người bên cạnh chú ý. Thai phụ ở giường bên cạnh nhìn chằm chằm ba người bọn họ.

Các bác sĩ đều đi ra ngoài, Giám đốc Vương cười và hỏi Cố Hân: “Cô là bác sĩ thực tập khoa chúng tôi à? Sao tôi lại chưa thấy cô bao giờ?”

Ngược lại Cố Hân đã nghe qua danh tiếng của giám đốc, cô nhanh chóng mỉm cười nói: “Giám đốc Vương, tôi là bác sĩ thực tập ở khoa chỉnh hình. Tôi đến đây để đưa hồ sơ bệnh án cho anh Tần.”

“À.” Giám đốc Vương gật đầu: “Nếu có cơ hội tới khoa phụ sản để thực tập, tôi sẽ cho cô đến để phẫu thuật cho bệnh nhân sinh mổ.”

“…” Cố Hân khó khăn duy trì nụ cười, lời này nghe cứ quái quái thế nào ấy.

Bác sĩ Tần nín cười trong khi giám đốc Vương đưa các bác sĩ đến khu khám bệnh khác, anh ta cầm hồ sơ trên tay Cố Hân xem một lượt: “Nhanh vậy? Không phải bình thường mấy người phải đợi bên phòng bệnh án giục mới giao hồ sơ à? Lần này sao mà nhanh vậy?”

Trước mặt người ngoài, Cố Hân nhất quyết muốn giữ hình tượng khoa chỉnh hình, “Không có nha, bác sĩ ở khoa chúng tôi rất chăm viết hồ sơ bệnh án đó.”

Bác sĩ Tần cười nhạo: “Thôi đi, ai chẳng biết phòng bệnh án bây giờ vô cùng biến thái, chỉ cần có phòng giao hồ sơ bệnh án muộn, hệ thống khám bệnh của bệnh viện sẽ có thông báo ngay, khoa chỉnh hình lần nào cũng xếp thứ nhất, lập kỷ lục trong một tháng nhận 174 bệnh nhân mà một bản hồ sơ bệnh án cũng không giao, đến nay chưa có khoa nào có thể phá vỡ kỷ lục này.”

Cố Hân: “...”

Đối phương có đầy đủ lý lẽ và bằng chứng, cô thật sự không có cách nào cãi lại, nhìn dáng vẻ kia của bác sĩ Tần, e rằng nếu nói là khoa chỉnh hình đã thay bác sĩ anh ta sẽ dắt mình tới phòng làm việc xem thông báo của hệ thống mất.

Ngừng một chút, Cố Hân nói “Anh Tần, hồ sơ bệnh án giao cho anh, tôi về khoa trước.”

Bác sĩ Tần vẫy tay cười: “Đi đi, nếu có cơ hội tôi sẽ dẫn cô tới khoa phụ sản để thực tập.”

“Vâng.” Cố Hân gượng cười, nói thật cô cũng không nghĩ tới việc đến khoa phụ sản thực tập.

Trở lại văn phòng, sau vòng khám bệnh, thời gian trước khi giải phẫu rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nghĩ nên đợi một thời gian trước khi phẫu thuật. Có bệnh án cần viết cũng phải ngừng lại chờ cho đến khi xong xuôi hết rồi hẵng nói.

Cho nên Cố Hân vừa vào phòng liền nói với Tô Tạp về những gì cô vừa thấy ở khoa phụ sản.

Tô Tạp không dám tin: “Tôi thấy vợ ông ta nói cũng khá là hợp lý. Lục Viễn quá coi trọng đứa bé trong bụng Vương Linh Linh.”

“Hả?” Đầu Cố Hân đầy dấu chấm hỏi: “Không đến mức đấy chứ? Tôi thấy Lục Nguyên đâu có đối xử tốt với Vương Linh Linh.”

“Đương nhiên rồi, quan trọng là đứa bé…, nói không chừng còn là do trời xui đất khiến mới có đứa bé.” Tô Tạp đã quen với ơi phẫu thuật nên thường miệng đi trước não, “Có khi là cả cha và con cùng chơi một người đàn bà còn đứa nhỏ này của ai thì khó mà nói.”

Cố Hân cảm thấy lời này hơi quá, lấy khuỷu tay đụng Tô Tạp: “Thô tục, cậu có thể quan tâm đến hình tượng của cậu được không?”

Tô Tạp thấp giọng cười: “Tôi xin lỗi, tại quen với việc phẫu thuật cùng anh Đặng nên càng ngày càng không để ý đến lời nói của mình.”

Cố Hân đảo mắt.

Bỗng nhiên La Diễm Văn bước vào, nói với Cố Hân: “Phòng giải phẫu vừa mới thông báo, lúc ba giờ chiều nay có bệnh nhân phẫu thuật dạ dày đã từ chối phẫu thuật. Bây giờ trên phòng giải phẫu còn trống một vị trí, cô nhanh chóng xuống nói chuyện với giường bệnh số 30, nếu họ chịu ký tên thì thu xếp để họ làm phẫu thuật vào buổi chiều.”

Cố Hân nghe vậy nhảy dựng lên: “Để cho tôi nói chuyện sao?”

La Diễm Văn giương mắt nhìn cô: “Đúng vậy, về sau này cô phải tự quản chuyện giường, tự mình nói chuyện với bệnh nhân, đây không phải là đang giúp cô chuẩn bị tốt sao?”

Cố Hân tay chân luống cuống, vừa bật máy tính lên để in giấy đồng ý phẫu thuật, vừa lẩm bẩm: “Tôi tưởng thứ sáu mới làm phẫu thuật, tính hôm nay thử diễn tập một tí, ai ngờ rằng nhanh như vậy mà đã đến lúc thực hành rồi.”

“Thực hành mang lại kiến thức chân chính nhất.” La Văn Diễm rất không có thành ý cổ vũ Cố Hân.

Mười phút sau, Cố Hân cầm tờ giấy đồng ý phẫu thuật in sẵn thông báo đến bên giường bệnh của Kiều Thanh Vũ: “Buổi chiều có trống một phòng phẫu thuật ca mổ và vì cuộc kiểm tra tiền phẫu thuật của anh đã diễn ra tốt, nên tôi sẽ sắp xếp cho anh mổ vào ba giờ chiều nay. Nếu thuận tiện thì bây giờ anh có thể tới văn phòng một chuyến, tôi sẽ cho anh biết chi tiết về tình huống.”

Kiều Thanh Vũ đang xem tài liệu liên quan đến mua bán, nghe thấy Cố Hân nói một tràng dài thì cảm thấy hơi kỳ quái. Sau khi im lặng một chút, anh ta gật đầu với cô rồi nói: “Lời em nói chẳng tự nhiên chút nào cả, em đọc từ đâu ra đấy?”

Cố Hân cười khổ, cô đưa tay trái ra, trong lòng bàn tay viết mấy hàng chữ nhỏ.

Kiều Thanh Vũ không nhịn được cười, thật sự là đọc ra à.

“Căng thẳng đến như vậy sao?” Kiều Thanh Vũ không hiểu lắm, bởi vì vẫn còn chút ý cười nên sắc mặt anh ta trông tử tế hơn rất nhiều.

Cố Hân cũng không biết làm thế nào để giải thích cho người không có chuyên môn về y tế rằng nói chuyện cũng là việc cần kỹ thuật cao siêu, nếu như nói không tốt thì sẽ xảy ra chuyện.

Cô chỉ có thể điều chỉnh lại hô hấp: ”Tôi đâu còn cách nào khác, đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với bệnh nhân mà.”

Cũng không biết là từ nào khiến Kiều Thanh Vũ cảm động, anh mềm lòng: “Lần đầu tiên sao? Vậy thì anh rất vinh hạnh.”

Nói rồi anh ta ra hiệu cho y tá đẩy xe lăn đi, quay đầu nhìn Cố Hân: “Văn phòng của cô ở đâu? Không muốn nói chuyện ở đây thì cô cứ dẫn đường đi.”

Cố Hân sửng sốt một chút rồi vội vàng nói: “Đi hướng này.”

Trong văn phòng, La Diễm Văn đã ngồi sẵn ở đó. Thấy hai người họ đi vào, anh lên tiếng chào: “Tôi chỉ ở đây để nghe thôi, nếu cô có thiếu sót gì thì tôi sẽ bổ sung.”

Kiều Thanh Vũ hơi nhíu mày, không nói gì nhìn Cố Hân.

Cố Hân mở tập hồ sơ bệnh án, lấy mẫu đơn đồng ý phẫu thuật ra, cô cố gắng giữ cho giọng mình thật bình tĩnh: “Là như vậy, anh cần cố định nội bộ cho căn bệnh này. Mục đích của cuộc phẫu thuật là để cố định xương bị gãy, dạng này giúp cho những vết nứt của xương dễ dàng khép lại, phục hồi chức năng của tứ chi. Tuy nhiên, kiểu phẫu thuật này có sự rủi ro nhất định. Ví dụ nếu phải gây mê ngay từ đầu thì có thể có khả năng gây ra tai biến do gây mê, nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó còn có thể xảy ra phản ứng trong quá trình truyền dịch, gây tổn thương đến mạch máu, thần kinh…”

Cố Hân nói một đoạn dài, từ việc gây mê trước khi mổ, đến những rủi ro khi mổ, cuối cùng là đến hậu phẫu: “Sau khi mổ, vết thương còn có thể bị nhiễm trùng, hoại tử phần da xung quanh…”

Kiều Thanh Vũ cúi xuống nhìn đồng hồ, Cố Hân đã nói được mười lăm phút rồi. Sau đó anh ta ngước mắt lên nhìn vị thầy giáo của ai đó, hay đấy, vị bác sĩ này đang tập trung nhìn điện thoại.

Cố Hân nói khô cả cổ, cuối cùng cũng kết thúc: “… Đại khái tình hình là như thế, anh xem có vấn đề gì không, nếu như không có vấn đề gì thì có thể ký tên lên đây.”

Kiều Thanh Vũ vịn tay lên xe lăn, chậm rãi hỏi: “Bác sĩ Cố à, tôi rất muốn biết là với cái cách nói chuyện của em thì còn bệnh nhân nào dám tiến hành phẫu thuật không?”

Cố Hân: “Ách… Tệ đến thế sao?”

Kiều Thanh Vũ cố gắng giữ bình tĩnh và giải thích: “Tôi cũng không muốn đánh giá thấp bác sĩ khoa chỉnh hình ở bệnh viện Tam Thị đâu, nhưng mà nghe những lời em nói vừa rồi, tuy có nhiều thuật ngữ chuyên nghiệp, tôi vẫn hiểu được đại khái chính là tôi có thể chết vì gây mê trước khi phẫu thuật và cũng có thể chết khi đang mổ, kể cả khi tôi sống sót qua hai cửa ải trên, tôi vẫn có thể chết vì nhiễm trùng sau phẫu thuật. Theo như những gì tôi biết thì những rủi ro nhất định này không quá đáng sợ.”

Là một doanh nhân ưu tú, Kiều Thanh Vũ luôn có thể giữ cho mình một cái đầu lạnh, cho nên qua những lời nói tưởng chừng như rất bình tĩnh nhưng thật ra lại rất căng thẳng ấy anh vẫn có thể bắt chính xác điểm mâu thuẫn và đưa ra.

Rồi xong, cuộc trò chuyện của hai người đổ bể. Cố Hân quay đầu lại tìm La Văn Diễm với vẻ mặt suy sụp.

Khoé miệng La Diễm Văn cong lên một cách đáng ngờ, khiến cho người ta nghi ngờ là anh đang cố nín cười, nhưng mà quả nhiên là La đại thần, rất nhanh anh đã khống chế được nét mặt của mình, nghiêm túc nói: “Những tình huống này đều là tình huống có thể xảy ra trong lúc phẫu thuật, tuy có xác suất xảy ra rất ít nhưng chúng tôi cũng cần phải giải thích rõ ràng cho bệnh nhân.”

Nghe La Diễm Văn nói như vậy, Cố Hân có cảm giác như tìm được người chống lưng, thầm nghĩ rằng mình nói thế đâu có sai, chỉ là mình nói hết tất cả các tình huống có thể xảy ra trong một lần mà thôi.

Thấy sắc mặt của Kiều Thanh Vũ nhìn không tốt lắm, Cố Hân tự hỏi rằng có phải là do mình nghĩ nhiều không, vậy nên cô ngập ngừng hỏi: “Vậy… Là vẫn ký nhé?”

Kiều Thanh Vũ rít từ kẽ răng: “Ký!”

Kiều Thanh Vũ thường xuyên ký văn kiện, cho nên bên cạnh người luôn mang theo một cái bút. Đây là một cái bút ký có giá trị, vừa định ký vào tờ giấy thì bị Cố Hân chặn lại.

“Dùng của tôi này.” Cố Hân đưa bút của mình qua.

Kiều Thanh Vũ khó hiểu: “Đến việc dùng bút của ai mà cũng có ý kiến?”

Cố Hân dừng lại một chút, rồi nói: “Bác sĩ nên để bệnh nhân dùng bút của mình để ký, bởi vì bệnh nhân có thể dùng loại bút có thể xoá được, sau khi mổ xong mà họ nói rằng họ chưa bao giờ ký thì bác sĩ chúng tôi biết phải chứng minh kiểu gì đây?”

Kiều Thanh Vũ cảm thấy rằng để giữ được phong thái bình tĩnh bây giờ là hơi khó: “Em nghi ngờ tôi sẽ làm những loại chuyện này sao?”

“Không phải, không phải!” Cố Hân lập tức phủ nhận: “Tôi chỉ làm quen trước thôi, để tránh cho sau này lúc bệnh nhân khác ký tôi lại quên mất.”

Kiều Thanh Vũ hoàn toàn nhận ra rằng anh ta đang làm chuột bạch cho bác sĩ Cố luyện tay.

La Diễm Văn đang ngồi ở bên bỗng đứng dậy, lấy gói thuốc lá trong túi ra, ho khan một cái: “Tôi đi ra ngoài hút thuốc đây, mọi người cứ ký giấy đi.”

Kiều Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng anh ta không biết La Diễm Văn đang cười thầm.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương