Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 37: Gặp tần húc

/148
Trước Tiếp
Ngô Hưng có thể gọi là thoắt ẩn thoắt hiện, Cố Hân và Tô Tạp cùng nhìn nhau rồi thở dài, quả nhiên không thể nói những điều không nên nói ở nơi công cộng, ai mà biết được rằng liệu có ai đang buôn chuyện gần đó không.

Ngô Hưng thay áo blouse rồi bọc mình lại như một cái bánh chưng bằng một cái áo bông. Cả người chú trông tròn vo.

Tô Tạp xoa cằm nhìn chú ấy một hồi, chẳng hiểu sao mà cảm thấy nhìn Ngô Hưng như vậy khá là dễ thương.

Ngô Hưng khoác tay lên vai Cố Hân, hỏi một cách phấn khởi: “Tiểu Cố, bình thường chú cũng hay quan tâm đến cháu, có vấn đề thì không cần phải giấu chú đâu. Nào, ra đây chú hỏi chút, cháu với cái đàn anh ưu tú kia là như thế nào thế?”

Sự lo lắng khó hiểu của Cố Hân chỉ xuất hiện khi đối mặt với La Diễm Văn nên với Ngô Hưng miệng lưỡi cô vẫn rất lanh lợi, cô cười giả lả: “Thầy Ngô quan tâm đến cháu nhiều rồi, hôm qua danh sách kiểm tra tất cả bệnh nhân nhan của chú đều là do cháu in và nộp lên.”

Ngô Hưng nghẹn lời: “Chú đây là vì huấn luyện cháu thôi, thanh niên ngại gì khó khăn, mệt nhọc.”

Mọi người đều đã quá quen thuộc rồi, còn có ai tin vào mấy lời nói dối nhảm nhí đó không?

Cố Hân và Tô Tạp nheo mắt nhìn chú ấy, Ngô Hưng không nhịn được nữa liền ho khan: “Vậy chú mời cháu một bữa cơm tối, tiện bàn chuyện về quá khứ khó nói của Cố Hân luôn, được không?”

Cô Hân khoát tay, nói: “Cảm ơn thầy Ngô nhưng mà cháu đã ăn tối ở nhà ăn rồi.”

Tô Tạp thì ngược lại, cô nói với vẻ mặt tràn đầy phấn khởi: “Thầy Ngô, cháu chưa ăn nè, không thì chú cháu mình đi ăn?”

Bác sĩ khoa chỉnh hình thì không hẹp hòi bao giờ cả, Ngô Hưng lập tức đồng ý: “Không vấn đề, mặc dù cháu không biết quá khứ khó nói của Cố Hân nhưng mà bữa này chú vẫn mời.”

Cố Hân vừa bật cười thì đúng lúc thang máy đến nơi.

Cố Hân xuống tầng một còn Tô Tạp với Ngô Hưng xuống tầng hầm để lấy xe.

Ra đến cửa bệnh viện, Cố Hân hít một hơi thật sâu, cô thực ra cảm thấy không bất ngờ mấy khi nhìn thấy Vân Mạn. Vân Mạn đã thương nhớ Kiều Thanh Vũ nhiều năm đương nhiên sẽ không thể từ bỏ dễ dàng như vậy được. Cú điện thoại trước kia chỉ là lấy lùi làm tiến, hy vọng rằng mình có thể thuyết phục Kiều Thanh Vũ đừng tới thành phố C mà thôi.

Nhưng rõ ràng là anh ta ấy đã từ chối, mà Kiều Thanh Vũ cũng đã tới thành phố C mất rồi. Vân Mạn liền thay đổi kế hoạch - để Kiều Thanh Vũ đuổi theo cô ta.

Cố Hân cười lạnh trong lòng, đột nhiên nhớ tới bộ dạng của Vân Mạn trên giường Kiều Thanh Vũ. Cô biết mẹ Kiều Thanh Vũ thích Vân Mạn, so sánh Vân gia với cái nhà đang ở bờ vực sa sút của cô vẫn tốt hơn nhiều.

Vân Mạn có thể giúp Kiều Thanh Vũ trong sự nghiệp của anh ta, Vân gia và Kiều gia sẽ là một sự liên minh mạnh mẽ.

Cố Hân đã sớm biết Vân Mạn thương nhớ Kiều Thanh Vũ và cô đã từng thấy tự ti khi đối mặt với Vân Mạn.

Yêu một người thật sự sẽ khiến mình tự hạ mình xuống bùn đất, khi nhìn thấy người khác theo đuổi anh ta ấy cô không nhịn được mà so sánh họ với bản thân mình, sợ rằng mình không đủ tốt, không đủ ưu tú, không theo kịp được những bước chân của anh ta, không có được sự chấp thuận từ người nhà của anh ta.

Cô đã nỗ lực học ngoại ngữ, biết rằng học một thứ tiếng là không đủ nên cô đã học thêm vài thứ tiếng khác, về khoản học ngoại ngữ cô thấy mình rất có thiên phú. Cô đã dựa theo kế hoạch của Kiều Thanh Vũ nhưng cho dù cô có cố gắng như thế nào thì cô cũng không thể so sánh được với Vân gia.

Sự tự tin mà cô dựng nên từ ngoại ngữ và khả năng phát âm những từ khó đã bị nghiền nát từ khoảnh khắc cô nhìn thấy Vân Mạn trên giường của Kiều Thanh Vũ.

Cô Hân dừng chân, đè nén lại sự chua xót trong lòng, cô tuyệt đối không ưa được chính bản thân mình, không ưa được cái dáng vẻ tự ti, mặc cảm khi tự tin bị đánh tan.

Điện thoại của cô rung liên tục, Cố Hân cầm điện thoại lên và nhìn tên người gọi, ngay lập tức những suy nghĩ vừa rồi của cô thu về. Là điện thoại của Tần Húc, chẳng lẽ bản dịch văn kiện có vấn đề gì sao?

“Dạ, chào Tần tổng.” Cố Hân nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại Tần Húc khẽ cười một tiếng: “Là người nhà cả, không cần phải khách sáo như thế cứ gọi tôi là Tần Húc được rồi.”

Cố Hân cũng lễ phép cười nói: “Cảm ơn, anh tìm tôi là do văn kiện có vấn đề gì sao?”

Cố Hân có chút nghi hoặc là bởi vì… Đây đây là công việc mà La Diễm Văn giới thiệu, cho nên cô càng không dám buông lỏng, tất cả bản dịch đều đã được xem xét kỹ lưỡng rồi mới được gửi đi.

“Không phải.” Tần Húc phủ nhận, nhẹ nhàng nhìn sang người bạn bên cạnh. “Tôi mới tới thành phố C, vừa vặn có một phần văn kiện cần được dịch, có điều là chúng tôi cần phiên dịch trực tiếp nên tôi muốn hỏi cô có muốn giúp chúng tôi không.”

Cố Hân suy nghĩ một chút: “Tần tổng, xin hỏi là có cần đến chuyên môn phiên dịch không? Nếu dính nhiều thông tin chuyên môn thì tôi sợ rằng phiên dịch trực tiếp sẽ không chính xác lắm.” Dù sao nếu là dịch văn kiện thì mình còn có thể tra cứu tư liệu còn dịch trực tiếp thì còn phải cần đến khả năng ứng biến trực tiếp.

“Cái này cô cứ yên tâm, tôi sẽ sớm cung cấp văn kiện, nhờ cô xem qua rồi nhớ kỹ kĩ một chút là được.” Tần Húc vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào người bạn tốt của mình, La Diễm Văn trưng vẻ mặt vô cảm mặc cho anh ta nhìn.

Cảm thấy được cô gái đầu bên kia điện thoại đang do dự, Tần Húc lại cười nói: “Thầy La cũng biết đến việc này, trùng hợp là hôm đó Thầy La của cô không phải trực ca ban nên chắc hẳn là cậu ấy sẽ phê cho cô nghỉ phép thôi.”

Lần này La Diễm Văn nhíu mày, Tần Húc nhắc đến “Thầy La” rõ ràng là muốn lấy anh để ép Cố Hân. La Diễm Văn đứng lên, lấy chiếc điện thoại từ tay Tần Húc.

“Em muốn đi thì đi, không cần quan tâm đến hắn.”

Giọng nói trong điện thoại bỗng trở nên trầm thấp và giàu từ tính, là giọng của La Diễm Văn. Cố Hân sợ hết hồn, mặc dù đoán được là La Diễm Văn và Tần Húc đang ở cùng nhau nhưng không ngờ được là La Diễm Văn sẽ cầm điện thoại nói chuyện.

Anh cho rằng là Tần Húc lấy anh ra làm áp lực, sợ rằng mình không muốn đi nhưng lại không dám từ chối sao? Cố Hân khịt mũi một cái, bỗng nhiên bật cười.

La Diễm Văn nhạy bén nhận thấy tâm trạng của Cố Hân không đúng lắm nhưng mặt lại bình tĩnh như không có việc gì, nói: “Em về tới nhà chưa?”

“Chưa.” Cố Hân nhìn xung quanh, cô không đi tàu điện ngầm chỉ là tùy tiện đi bộ tới mấy trạm dừng thôi, còn cách rất xa.

La Diễm Văn nhíu mày: “Vẫn chưa về nhà? Làm gì mà chưa về nhà?”

La Diễm Văn mờ hồ nhớ rằng cô có nói rằng bố mẹ cô bận không về nhà, chẳng lẽ bố mẹ không có nhà là ra ngoài chơi?

“Không phải, tại lúc ở phòng để đồ nói chuyện với Tô Tạp hơi lâu, cho nên chưa về tới nhà.” Cố Hân thần kinh thô, hoàn toàn không cảm thấy câu hỏi của La Diễm Văn không giống câu hỏi mà thầy sẽ hỏi, ngược lại rất tự nhiên mà đáp.

La Diễm Văn nghĩ một lúc: “Em ở đâu?”

Cố Hân mờ mịt nhìn xung quanh, nói tên một cái tên của tòa nhà gần đó. Cũng không còn cách nào, dân mù đường không biết mình đang ở đâu nhưng cô biết rằng gần đây có một cái Haidilao.

La Diễm Văn nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Em vào trong đó chờ tôi nửa tiếng, tôi đến đón em.”

Cố Hân mờ mịt vâng một tiếng.

Đến khi cúp điện thoại Cố Hân mới lấy lại tinh thần, cô tự hỏi sao lại phải ở đây chờ La đại thần tới đón? Cô là đang về nhà, chẳng lẽ phải đợi nửa tiếng nữa để La đại thần tới đưa cô về nhà sao?

Có khi trong nửa tiếng đấy cô đã về đến nhà từ lâu rồi.

Cô nhìn điện thoại nửa ngày, vừa rồi mình với La đại thần mới nói gì vậy?

===

La Diễm Văn ném điện thoại về cho Tần Húc, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn rồi đi chỉ bỏ lại một câu: “Cậu ở đấy chờ tôi một lúc.”

Tần Húc bưng chén rượu lên, nhếch mép nói: “Tôi đặc biệt từ thành phố B tới đây mà cậu cứ để mặc tôi ở đây sao?”

La Diễm Văn không có một chút dao động cầm áo khoác lên: “Không phải là cậu muốn cô ấy đồng ý giúp à? Tôi đưa cô ấy tới, hỏi trực tiếp không phải tốt hơn sao?”

“Tôi thật không biết được là cậu đang không hiểu hay là giả vờ không hiểu nữa.” Tần Húc cảm thấy không tin nổi, tất nhiên, anh ta càng cảm thấy hứng thú. Cho tới bây giờ, anh ta chưa bao giờ thấy La Diễm Văn nói chuyện với bất kì cô gái nào như thế này, nếu nhớ không nhầm thì cô gái này mới… Hai mươi hai tuổi…?

Nghĩ tới đây, Tần Húc sảng khoái phất tay: Đi đi, nhanh mà đi đón người ta tới đây đi, tôi muốn xem cô gái kia trông như thế nào…”

La Diễm Văn nhàn nhàn nhìn anh ta một cái.

Tần Húc không nhanh cũng không chậm uống một hớp rượu rồi nói tiếp: “... Học sinh.”

La Diễm Văn quay người đi.

Khi anh nhìn thấy Cố Hân, Cố Hân đã chờ rất lâu rồi, từ câu lạc bộ tư nhân tới đây hơi xa thêm với kẹt xe một chút trên đường. La Diễm Văn lần theo những tòa nhà để tìm cô, anh liền nhìn thấy Cố Hân đang ngồi trên một chiếc ghế dài, vục mặt vào hộp mực viên.

La Diễm Văn nở nụ cười, như vậy mà cũng có tư cách nói Tần Văn ăn nhiều, không phải chính mình cũng vừa ăn cơm tối xong lại ăn vặt sao.

Đỗ xe ở ven đường, La Diễm Văn gọi điện thoại cho cô.

Cố Hân nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, suýt chút nữa làm rơi mực viên. Cô vội vàng nhét mực viên vào miệng, nhận điện thoại: “...Alo, Thầy La.”

Âm thanh mơ hồ, La Diễm Văn thở dài: “Tôi ở phía sau rồi, qua đây đi.”

Cố Hân quay đầu liền nhìn thấy xe của La Diễm Văn, vô thức nở ra một nụ cười mỉm rồi vứt hộp rỗng đi, chạy chậm chậm tới chỗ anh.

“Lại ăn cái gì đấy? Lát nữa thì làm sao ăn tiếp được?” La Diễm thản nhiên nói.

Cố Hân lắc đầu: “Hôm nay ăn nhiều rồi, vì để giữ dáng em sẽ không ăn nữa.”

Khi xe lên đến đường cái, Cố Hân đã đoán được La Diễm Văn muốn dẫn mình đi đâu.

“Lúc nữa, anh ta nhất định sẽ cố thuyết phục em, em không cần phải để ý đến hắn, tập trung xem tài liệu trước, cảm thấy có hứng thú thì hẵng đồng ý còn nếu không thì tôi sẽ từ chối hộ em.” La Diễm Văn thấy Cố Hân từ lúc lên xe đến giờ chưa nói gì, cho rằng là Tần Húc đã làm khó cô nên mới nói gì đó.

Có trời mới biết là Cố Hân nãy giờ đang than thở về thân hình của mình, cảm giác như trên eo mình có cái phao bơi vậy.

Cố Hân đắm chìm vào trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn đóng hết các giác quan của mình lại cho nên cô không nghe thấy nãy giờ La Diễm Văn nói gì. Đến một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, yếu ớt hỏi: “Thầy La, kể từ em trực ca đêm, em bắt đầu đi trên con đường tăng cân và không quay trở lại nổi.”

La Diễm Văn ho nhẹ một tiếng, đúng là mặt có tròn lên thật nhưng anh thấy thế này lại tốt hơn, so với chiếc cằm nhọn trước kia thì bây giờ trông khỏe mạnh hơn nhiều, anh an ủi: “Không sao, em vẫn còn chỗ để tăng cân.”

Ai biết rằng lời này căn bản không an ủi nổi Cố Hân. Cố Hân như quả bóng bị kim châm thủng, u oán nhìn anh: “Nói như vậy là em béo lên thật à?”

La Diễm Văn không khỏi bật cười, thầm nghĩ rằng khi một cô gái nói mình béo, thực ra là cô chỉ nói suông thôi nếu bạn đồng ý với cô ấy có thể sẽ chỉ thu lại được những ánh mắt oán giận.

Ánh mắt này kéo dài cho đến khi tới tận câu lạc bộ, cho đến khi mang Cố Hân vào câu lạc bộ thì Cố Hân mới suy nghĩ đến cách tốt nhất để từ chối Tần Húc.

La Diễm Văn nhìn cô rồi vỗ vỗ vai, nói: “Được rồi, lát nữa nếu không đồng ý hoặc gặp phải câu hỏi em không muốn trả lời thì cứ nhìn tôi, tôi sẽ giúp em.”

Cố Hân tỏ vẻ biết ơn, La Diễm Văn không thể không bật cười trước bộ dạng này của cô.

Nhưng rất nhanh La Diễm Văn đã ngừng cười.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương