Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 39: Tâm của la đại thần

/148
Trước Tiếp
Cố Hân như bị vấn đề này làm cho bùng nổ. Cả người choáng váng, thế nhưng phản ứng cơ thể thì sao có thể giấu được, mặt của cô dần dần đỏ ửng, thậm chí đến cổ cũng đỏ.

Miệng cũng nói lắp bắp nói không nên câu.

Tần Húc thấy thế cũng cả kinh. Anh ta chỉ định đùa một chút không ngờ lại dọa sợ cô bé trước mặt.

La Diễm Văn cầm ly rượu đẩy ra phía Tần Húc. Ly rượu va vào mặt bàn tạo ra âm thanh chói tai: “Làm phiền cậu rót cho tôi ly rượu.”

Thực chất bình rượu vang ngay bên cạnh La Diễm Văn thế nhưng vì bản thân anh ta vừa mới hù dọa thực tập sinh bảo bối của La Diễm Văn nên cũng chỉ có thể vội vàng đứng dậy rót rượu.

“Cậu ta chỉ tùy tiện trêu đùa, em không cần để tâm.” La Diễm Văn nhìn chằm chằm Cố Hân hồi lâu thấy sắc mặt cô đỏ như quả táo tàu mới nói ra lời này.

Cố Hân biết bản thân đã mất tự chủ, chỉ có thể phản ứng theo bản năng. Điều này khiến cô mất đi cảnh giác thậm chí còn tự hỏi không biết bản thân thật sự chỉ sùng bái La đại thần hay thật sự có tâm tư gì khác?

Cố Hân nhất định cho rằng bản thân chỉ là đang sùng bái La đại thần. Điều này cũng chẳng có gì là lạ, bởi vì Tam Thị cũng không ít người giống cô.

Nhưng khi Tần Húc vừa hỏi vấn đề này, mặt Cố Hân lại vô thức ửng đỏ.

Cố Hân cảm thấy bản thân cần phải tỉnh táo lại, nên khi thấy ly rượu vang đỏ còn nguyên trước mặt thì đã ngửa cổ, dùng một hơi uống cạn ly rượu để trấn tĩnh lại.

Trong tình huống vô cùng khó xử như vậy, đầu óc của Cố Hân rối bời, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do để lấy lại danh dự: “Vấn đề này quá khó để trả lời, nếu tôi nói tôi không có cảm tình thì chẳng phải La lão sư không hề có mị lực gì sao?”

Tần Húc đang rót rượu: “...”

La Diễm Văn đang chuẩn bị giảng hòa: “...”

Cố Hân cảm thấy câu này nói ra không khác gì cá mắc lưới, cảm thấy rất xấu hổ. Người khác nghe được câu này chẳng phải sẽ nhận định luôn là cô thích La đại thần? Lời này nói ra chi bằng không nói?

Cố Hân xấu hổ chết đi được.

Trong lòng Tần Húc run sợ bởi hôm nay bản thân anh ta trêu đùa quá đà thế này, chắc chắn ngày sau La Diễm Văn sẽ trả thù không nương tay. Tay của anh ta cầm ly rượu vang đưa cho La Diễm Văn nhưng không nhận được bất kỳ sự đe dọa nào cả.

Tần Húc liếc La Diễm Văn một cái, thấy gương mặt anh thả lỏng, ngược lại còn có gì đấy có vẻ… Vui mừng?

Tần Húc ho khan mấy tiếng, anh ta cảm thấy câu chuyện không đơn giản như thế. Nhưng thấy cô bé ngồi trước mặt bị mình trêu mặt đỏ tía tai nên cũng không tiện hỏi thêm. Anh ta lo sợ nếu hỏi thêm, sau này La Diễm Văn sẽ trả thù mình.

La Diễm Văn uống hết ly rượu vang rồi cầm điện thoại lên: “Bây giờ cũng muộn rồi, về muộn không an toàn. Cố Hân à, để tôi đưa em về.”

Tần Húc: “Ngược lại là nếu cậu đưa cô ấy về thì có về muộn cũng sẽ an toàn nhỉ?”

Trong bụng của Tần Húc đều là nghi hoặc. Cuối cùng anh ta đẩy gọng kính lên trên sống mũi, không nói gì. Anh ta cần phải suy nghĩ về an nguy của bản thân mình mà lựa chọn nói ít đi.

Cố Hân nóng lòng muốn nhanh chóng rời đi, nên vội vàng mặc áo khoác rồi cầm theo ba lô chuẩn bị ra ngoài. Sau đó cô quay qua thấy La Diễm Văn cũng đang chuẩn bị mặc quần áo thì vội nói: “Thầy La à, anh uống rượu đi, không cần phải đưa tôi về. Đến nhà tôi gọi điện lại cho anh là được.”

“Con gái như em đi đường không an toàn, huống hồ em con vừa uống rượu vang. Để tôi đưa em về.” La Diễm Văn trực tiếp đi ra ngoài, ngữ khi cũng vô cùng đáng tin.

Cố Hân chỉ ồ một tiếng, sau đó chào Tần Húc rồi vội vàng rời đi.

La Diễm Văn đứng ở quầy lễ tân nói vài câu với phục vụ, chỉ thấy phục vụ kia vội vàng làm theo. Hai người họ đứng ngay gần cửa ra vào bởi vậy nên từng đợt gió bấc thổi vào, nhưng cũng không quá lạnh. Dù sao cũng có thể giúp Cố Hân hạ nhiệt một chút.

Sau năm phút, sắc mặt Cố Hân cũng khôi phục lại bình thường.

Tửu lượng của Cố Hân cũng không có gì để nói. Cô mới uống một ly bây giờ cũng đã bình thường trở lại.

Hai người họ đứng đợi ở cửa một lát. Trong lòng Cố Hân có chút nghi hoặc. La Diễm Văn không thể lái xe vì vừa mới uống rượu. Cho nên… Anh rốt cuộc là định đưa cô về bằng cách nào?

“Thầy La à, không phải anh quên không gọi người lái xe?” Cố Hân hỏi dò, thầm nghĩ La đại thần không phải uống hơi quá chén nên đầu óc không còn tỉnh táo.

La Diễm Văn chỉ đứng im một chỗ. Dù rượu vang đỏ có nặng nhưng tửu lượng của anh rất tốt, cho đến hiện tại cũng không cảm thấy khó chịu. Chỉ là ánh mắt của anh trở nên lười biếng hơn, giống như một con mèo to xác vừa ăn uống no nê là chỉ muốn lăn kềnh ra.

“Không cần phải gọi người lái xe. Tôi đã để phục vụ sắp xếp xe, chờ ở đây một lát nữa sẽ có xe đến.” La Diễm Văn thản nhiên nói.

Cố Hân ồ lên một tiếng rồi xách ba lô lên. Trong tay ôm tài liệu Tần Húc đưa cho, dự định sẽ về nhà xem kỹ càng đống tài liệu để quên đi chuyện xấu hổ tối nay.

Thực sự là càng khẩn trương thì càng hỗn loạn. Cố Hân cũng không còn nhớ được bản thân đã nói những gì.

Ngay trước mặt của La đại thần lại nói thích anh. Bây giờ cô cũng chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài gặp người khác.

“Sao em cứ cúi đầu thế?” La Diễm Văn nghiêng đầu nhìn Cố Hân. Trong đầu cô giờ chỉ toàn là ảo não, cô cắn môi rồi nhắm mắt một hồi sau đó dứt khoát nhìn mũi chân. “Trên mặt đất có tiền à?”

Cố Hân nghe thấy thì ôm lấy cánh tay. Thầm cảm thấy La Diễm Văn trêu mình có chút quá đáng.

Cố Hân ho khan vài tiếng. Cô cảm thấy mình nên nói rõ mọi chuyện để hóa giải hiểu lầm dù bản thân cũng chẳng biết được rốt cuộc đây có phải là hiểu lầm hay không…

“Thầy La à…” Cố Hân lắp bắp nói.

Ánh mắt của La Diễm Văn chuyển hướng quay sang nhìn Cố Hân. Sau đó dùng giọng mũi ừ một tiếng, ra hiệu cho cô nói tiếp.

“Lúc nãy do ta bị hỏi dồn dập quá nên có thể sẽ trả lời sai.” Cố Hân ảo não nói: “Tôi không thể để anh mất mặt trước mặt Tần tổng có đúng không?”

“Không có gì để mất mặt ở đây cả.” Khóe miệng của anh khẽ nhếch lên: “Tôi với cậu ta cùng nhau lớn lên, có chuyện gì mất mặt của tôi mà cậu ta không biết đâu. Em cho cậu ta biết tôi ở Tam Thị vẫn còn đang ở thời kỳ độc thân hoàng kim, mị lực trác tuyệt, cũng không có gì mất mặt.”

La Diễm Văn nói chuyện với ngữ điệu trêu đùa như thế khiến Cố Hân có chút kinh ngạc. Thế nhưng La Diễm Văn cũng không suy nghĩ gì nhiều về chuyện vừa mới xảy ra. Cố Hân vừa cảm thấy yên tâm nhưng lại có một chút thất vọng.

Hai loại cảm xúc hỗn tạp gần như xé nát Cố Hân thành hai linh hồn tách biệt. Càng huyên náo cô càng cảm thấy bất an.

Giờ đây trong lòng Cố Hân trong như gương, mọi chuyện đã qua và là sự thật!

“Cố Hân.” La Diễm Văn gọi tên cô.

Cố Hân mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy La Diễm Văn đứng ở cửa, anh quay đầu nhìn cô. Ánh mắt anh nheo lại, cảm giác có mấy phần cao hứng vào khoảnh khắc thấy cô thất thần.

“Xe đến.” La Diễm Văn thản nhiên nói rồi mở cửa ra, có cơn gió lạnh thổi đến. Cố Hân lạnh run cả người sau đó đi theo sau La Diễm Văn.

Trước cửa ra vào có một chiếc xe sang trọng dừng lại. La Diễm Văn mở cửa xe để Cố Hân bước vào, cũng không quên lấy tay bảo vệ đầu của cô.

Khoảnh khắc Cố Hân bước lên xe, cô cảm thấy có chút bất ngờ bởi trước đây cô có ngồi xe La đại thần nhưng anh chưa bao giờ làm thế này.

Thế nhưng Cố Hân cũng không quá quan tâm đến suy nghĩ này. Vừa ngồi vào chỗ cô đã quên luôn điều này mà chỉ xem thiết bị trong xe.

Hàng ghế sau rất rộng rãi, có tấm cách âm ngăn cách ghế trước và ghế sau.

Xe kiểu này vô cùng thuận tiện. Cố Hân suy nghĩ.

Đương nhiên Cố Hân không hề biết. Xe này là do La Diễm Văn đặc biệt chuẩn bị, suy nghĩ cũng vô cùng đơn giản, không gian lớn lại rất riêng tư. Đặc biệt thích hợp để bức cung.

Sau khi hai người ngồi xuống, La Diễm Văn gõ gõ tấm ngăn, ra hiệu cho tài xế có thể bắt đầu lái xe.

Sau khi ra khỏi hội sở không lâu. La Diễm Văn bắt đầu hỏi: “Cố Hân.”

“Hả?” Cố Hân lên tiếng, không biết tại sao hôm nay La Diễm Văn lại thích gọi tên mình đến thế, hôm nay đã gọi tên cô rất nhiều lần.

Nhưng Cố Hân rất thích La Diễm Văn gọi tên của mình. Loại cảm giác này rất khó tả, có thể hại chết cô không? Điều này khiến cô sau này làm sao có thể tìm được một người sánh ngang với La đại thần đây?

“Hôm nay Tần Húc hỏi em làm cho em cảm thấy khẩn trương sao?” La Diễm Văn nói không nhanh không chậm khiến cho đối phương nghe được cảm thấy rất thoải mái, anh chính là dùng chiêu này để cô có thể buông lỏng cảnh giác.

Quả nhiên Cố Hân vô cùng buông lỏng. La đại thần cho cô nấc thang thì đương nhiên cô cũng muốn theo sau, liền lập tức gật đầu, còn nặng nề ừ một tiếng.

Thế nhưng Cố Hân không đủ hiểu La Diễm Văn. Anh là người sẽ dễ dàng cho con người ta một lối thoát sao?

“Không phải tôi đã nói với em rồi sao, có vấn đề nào không trả lời được thì có thể liếc tôi một cái, sau đó nhắn tin cho tôi, tôi sẽ giúp em.” La Diễm Văn nhắc nhở, cuối cùng tăng thêm ngữ khí: “Lời của tôi, em quên rồi sao?”

Trái tim của Cố Hân lỗi nhịp khi nghe anh hỏi câu này. Cô không quen với dáng vẻ này của anh bởi trước đây anh có vẻ không hề thích cô. Cố Hân tỏ ra ủy khuất nhìn La Diễm Văn, đúng lúc anh cũng đang nhìn cô, dường như đang đợi câu trả lời.

Cố Hân: “Vì Tần tổng đã chắn tầm nhìn của tôi nên mới không nhìn anh được.”

La Diễm Văn có chút sửng sốt. Tâm tư của anh dường như bị câu nói chứa hàm ý ủy khuất oán trách, hận không thể lập tức để tài xế quay xe trở lại hội sở đánh Tần Húc một trận để đòi lại công bằng cho cô gái bị oan ức trước mặt.

La Diêm Văn ho khan một tiếng: “Do hắn chặn mất tầm nhìn đúng không? Vậy cái này hoàn toàn không thể trách em, đều do cậu ta.”

Cố Hân nhìn anh rồi gật đầu. Đều do Tần Húc, nếu không phải anh ta hỏi vấn đề này thì cũng không xảy ra chuyện lúng túng như vậy, còn hại chính bản thân cô phải chứng minh tâm ý cho La đại thần biết, thật sự không biết nên đối diện thế nào với anh.

Bầu không khí ép cung hoàn toàn tan biến bởi ánh mắt ủy khuất của Cố Hân. Vì thế nên La Diễm Văn cũng không thể tiếp tục nữa chỉ có thể nhàn nhã nói chuyện với Cố Hân.

“Sao em biết ở Tam Thị có rất nhiều người có cảm tình với tôi?” La Diễm Văn thuận miệng hỏi.

Cố Hân: “...” Cái này còn phải hỏi?

Thấy Cố Hân không nói lời nào nên La Diễm Văn quay đầu nhìn cô.

“... Nghe những thực tập sinh khác nói, à, còn có rất nhiều y tá đã nói.” Cố Hân cẩn thận sắp xếp từ ngữ, cố gắng sử dụng những từ ngữ không rõ nhất có thể. Nếu không cô sợ La đại thần sẽ bắt mình nói ra tên của những người đó mất?

La Diễm Văn gõ tay lên thành ghế, âm thanh của anh vô cùng nhẹ nhàng, “Ngược lại là tôi, từ trước đến giờ tôi chưa từng nghe ai nói qua về chuyện này cả.”

Nói nhảm, ai dám nói ngay trước mặt anh? Dù có là viện trưởng muốn làm mối thì anh cũng đâu có nể mặt mũi người ta. Cố Hân nhớ tới mấy lời bát quái thì trong lòng thầm chửi bậy.

Cố Hân còn đang lẩm bẩm nói xấu La Diễm Văn thì đột nhiên anh quay ra hỏi: “Có phải cảm xúc hôm, nay của cô không tốt không?”

Khuôn mặt của Cố Hân căng thẳng, càng không ngờ là La đại thần nhận ra tâm trạng của cô không tốt.

Tại tình huống không chuẩn bị gì mà gặp mặt Vân Mạn, lại bị Vân Mạn khiêu khích vài câu. Tâm tình của Cố Hân xác thực là không hề tốt.

Nhìn thấy Vân Mạn còn khơi gợi lại ký ức của cô hơn cả khi nhìn thấy Kiều Thanh Vũ.

“Hôm nay lái xe đi đón em. Thấy em ngồi đó ăn gì mà cả người rơi vào trầm tư?” La Diễm Văn giải thích đồng thời nói về dáng vẻ hôm nay anh thấy.

Cố Hân bị hỏi như vậy thì không tự chủ được liền thả lỏng thêm vào đó việc cô uống say nên cũng không còn quá đề phòng như trước. Rất nhiều chuyện trước đây cô không dám nói tự nhiên lại mở miệng cũng bởi không tự chủ được nên lời nào cũng rất thật: “Tôi gặp lại tình địch cũ, sau đó nhớ lại một số chuyện trong quá khứ nên cảm thấy rất bế tắc.”

Tình địch cũ? Trong đầu La Diễm Văn phân tích cái cụm danh từ này. Ngoài miệng thì đùa giỡn nói: “Đối với tình địch cũ khó tha thứ như thế, chẳng lẽ cô còn thích người yêu cũ?”

“Đương nhiên không.” Cố Hân lắc đầu, khuôn mặt cũng hiện lên vẻ quyết liệt vô cùng. “Tôi và anh ta là không thể nào.”

Đây cũng là lần đầu tiên La Diễm Văn nói chuyện về quá khứ với một cô gái như như thế này. Dù sao thì anh cũng lớn tuổi hơn cô nên cũng có thể nhận ra bây giờ Cố Hân chỉ cần một nơi để giãi bày hết ra thôi. Cho nên anh thuận miệng hỏi một câu vì sao, để cô có thể bắt đầu câu chuyện.

Cố Hân cảm thấy đầu có hơi nặng, cô không thể làm gì khác ngoài việc đưa tay chống đỡ đầu. Ánh mắt của cô vẫn mịt mù như cũ, “Anh ta thích người khác, cho nên tôi không thích anh ta nữa.”

Nhìn bộ dạng của Kiều Thanh Vũ không giống như sẽ thích người khác. Ánh mắt của La Diễm Văn mang theo vẻ nghi hoặc, “Anh ta thích tình địch lúc trước của cô à?”

“Không phải.” Cố Hân giống như đã không còn một chút tỉnh táo nào, cô bị La Diễm Văn hỏi thì lại càng ăn nói không có logic. Cô nghịch ngợm ngón tay và nói với La Diễm Văn, “Lúc đó là tình địch thích bạn trai cũ, nhưng mà mẹ của ta lại càng thích cô nương kia hơn,... Không chỉ thế, mà người nhà của anh ta cũng thích cô nương kia.”

La Diễm Văn nhíu chặt chân mày, may mà năng lực phân tích của anh không kém nên mới có thể miễn cưỡng phân biệt được mấy chứ ‘anh ta’, ‘cô ta’.*

*Trong tiếng Trung, anh ta hay cô ta đều đọc là [ta]. Nhưng cách viết lại khác nhau là 他 và 她.

Cố Hân có chút ngồi không yên, đầu cô gật lên gật xuống, cũng may là ghế đủ rộng rãi, lại được dùng da thật bọc nên khá êm ái. Nhưng dù thế thì La Diễm Văn vẫn cảm thấy không yên lòng, anh trực tiếp đưa tay ra đệm dưới đầu Cố Hân.

Đầu cô trực tiếp đập vào tay tay anh. Đương nhiên đập vào thịt thì sẽ không đau. Cuối cùng Cố Hân buông thả chính mình, để đầu gục hẳn xuống, giống như một con mèo con mà cọ vào lòng bàn tay anh.

Vài sợi tóc cọ vào bàn tay khiến La Diễm Văn cảm thấy ngứa ngáy, trong lòng anh vô cùng mềm mại. Vẫn luôn yên lặng nghe Cố Hân nói những truyện cũ mà cô cất giấu trong lòng.

Anh không biết bọn họ quá đáng như thế nào đâu, mỗi lần có yến hội, bọn họ sẽ đối xử tốt với tôi trước mặt Kiều Thanh Vũ. Kiều Thanh Vũ vừa đi thì bọn họ cũng không thèm để ý đến tôi…”

“Kiều Thanh Vũ nói với tôi rằng họ rất khỏe, ha ha…”

“Có chút khoảng cách thật sự không phải chỉ cần cố gắng là có thể vượt quá. Ít nhất thì lúc đó tôi đã không thể vượt qua…”

“Quan trọng nhất là, cha tôi bị ung thư da, hắn vì cái gì còn có bình tĩnh ngồi phân tích lợi hại, được mất cơ chứ?”

Nếu như nói Vân Mạn là cây gai trong lòng Cố Hân thì bệnh ung thư da của cha cô chính là thứ đã đè sập cọng cỏ cuối cùng giữa cô và Kiều Thanh Vũ. Cô không cách nào tưởng tượng được, người đàn ông mà mình coi trọng nhất vậy mà coi bệnh tình của cha cô không quan trọng bằng việc thi đỗ đại học với kết quả cao.

Lạnh lùng như thế, ích kỷ như thế, thật sự làm lòng người rét lạnh…

La Diễm Văn một mực yên tĩnh lắng nghe một loạt lời nói không có logic và trình tự. Cuối cùng, Cố Hân đang say khướt đưa tay đè lên vị trí lồng ngực của anh.

Xe rất nhanh đã tới dưới tầng nhà Cố Hân, La Diễm Văn gọi Cố Hân vài tiếng nhưng đều không được đáp lại.

La Diễm Văn không khỏi cười khổ, tửu lượng người này kém như vậy mà còn dám uống rượu.

Nếu dìu cô về nhà trong bộ dạng này, có lẽ cha mẹ cô sẽ nghĩ anh là biến thái mất. La Diễm Văn nghĩ một hồi, sau đó báo tên một tiểu khu khác.

===

Ngày thứ hai Cố Hân tỉnh lại trong hoàn cảnh lạ lẫm thì sửng sốt một lúc lâu. Trong nhất thời cô không biết được đây rốt cuộc là nơi nào. Quần áo chỉnh tề, ba lô và tư liệu đặt ở ghế sô pha bên cạnh.

Bước chân xuống giường là giẫm chân lên thảm, nhiệt độ máy sưởi được điều chỉnh thích hợp, Cố Hân nhìn nhìn xung quanh nhưng không thấy một bóng người nào cả.

Đầu có chút đau, Cố Hân đỡ đầu suy nghĩ, rốt cuộc La đại thần đã ném mình đến chỗ nào?

Phòng có hơi lớn, nhưng cách trang trí lại có hơi đơn giản, không có nơi nào trong lòng lưu lại tin tức của chỉ nhân nó.

Cố Hân nhìn điện thoại một cái, phát hiện ra đã đến mười hai giờ, chả trách cô cảm thấy đói bụng. Lúc cô tính đi thu dọn đồ đạc rời đi, sau đó quay đầu lại hỏi La đại thần xem đây là nơi nào.

Bỗng nhiên cánh cửa vang lên tiếng răng rắc, La Diễm Văn xách theo một túi đồ chuyển phát bước vào, thấy Cố Hân, thần sắc của anh bình tĩnh hỏi: “Tỉnh? Bị đau đầu à?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương