Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 43: Em có thể tìm tôi

/148
Trước Tiếp
Chủ nhân của ánh mắt, là La Diễm Văn.

La Diễm Văn nửa híp mắt, giọng điệu lộ rõ vẻ không vui, “Không phải em nói đau đầu nên xin phép nghỉ về nhà?”

Cố Hân đứng lên, “...”

La Diễm Văn liếc nhìn về phía bàn, ly cà phê nguyên chất chỉ mới nhấp một miếng, một ly pha lê trống không, “Hóa ra em về nhà nghỉ ngơi là đến chỗ này?”

Cố Hân: “...” Sớm biết lúc nãy đã đặt cái ly trên bàn nhẹ hơn, lớn tiếng làm gì để rồi lại khiến đại thần chú ý tới.

Ánh mắt La Diễm Văn từ trước đến nay lợi hại, chỉ im lặng nhìn Cố Hân, không đến một phút, ý chí Cố Hân ầm vang sụp đổ.

Vẻ mặt của Cố Hân đưa đám, run rẩy chỉ chỉ phía trước ly cà phê kia, “Có người tìm em tâm sự, cho nên mới tới đây, em đang chuẩn bị về nhà.”

La Diễm Văn ngoài cười nhưng trong không cười, giật giật khóe miệng, anh ngồi xuống đối diện cô. “Không phải cậu muốn tìm cô ấy à? Đúng lúc, ở đây.”

Lời này rõ ràng không phải nói với Cố Hân, ánh mắt Cố Hân khẽ chuyển, lúc này mới phát hiện Tần Húc đứng ở sau lưng La Diễm Văn từ lúc nào, khóe miệng khẽ cong, một mặt nở nụ cười xem kịch vui.

Cố Hân một mặt lúng túng, nói dối bị La đại thần phát hiện coi như xong, còn bị Tần Húc chế giễu. “Giám đốc Tần...”

Tần Húc ho khan một cái, nuốt ý cười xuống, anh ta ngồi xuống bên cạnh La Diễm Văn, một mặt nghiêm túc nói, “Không cần gọi tôi là Tần tổng, cứ trực tiếp gọi Tần Húc là được rồi.” Tránh cho mỗi lần Cố Hân gọi anh ta là Tần tổng, sắc mặt của ai đó đều đen như đáy nồi.

Cố Hân không nói chuyện.

Tần Húc quay đầu thấy sắc mặt của La Diễm Văn vẫn không dễ nhìn như cũ, liền ở dưới đáy bàn nhẹ nhàng đụng khuỷu tay anh một chút, ra hiệu: còn bày sắc mặt nữa, cẩn thận dọa người ta chạy mất.

Thân thể của La Diễm Văn cứng đờ, cũng theo đó ho nhẹ một tiếng, đối với Cố Hân nói: “Được rồi, ngồi xuống đi, nếu như chưa về nhà, nhìn một chút tư liệu hôm nay cậu ta mang tới.”

Cố Hân nói dối, bị người phát hiện, tự giác hổ thẹn, đã chuẩn bị xong tư tưởng bị La đại thần dạy dỗ một trận. Không nghĩ tới có Tần Húc hoà giải, cứ như vậy vượt qua một màn này

Hai người ngồi, cô thì đứng, vừa rồi Tần Húc đụng khuỷu tay La Diễm Văn cô cũng nhìn thấy. Vội vàng ngồi xuống, còn nhìn Tần Húc cảm kích.

La Diễm Văn thấy vậy, con mắt của anh hơi híp lại, quay đầu u ám liếc nhìn Tần Húc.

Khóe miệng Tần Húc co giật, cái quỷ gì!

Tần Húc lắc đầu, cảm thấy sự chú ý của La Diễm Văn đối với thực tập sinh này đã đến mức ngay cả anh ta cũng không thể chịu đựng nổi. Vì không dẫn lửa thiêu thân, tốt hơn hết là giải quyết công việc xong càng sớm càng tốt.

Tần Húc từ trong túi công văn lấy ra một phần văn kiện, “Đây là văn kiện hôm nay thư ký của tôi vừa mới đưa tới, cô xem một chút. Tôi là thật hi vọng cô có thể đảm đương phần phiên dịch, chuyên môn phiên dịch của cô không thể chê, mà bản thân cô lại học y, rất nhiều danh từ chuyên môn cô cũng hiểu. Hơn nữa, những thứ này liên quan rất nhiều đến thí nghiệm thuốc lâm sàng, thực sự có thể giúp ích cho bệnh nhân.”

Theo quan điểm của Cố Hân, Tần Húc là thật sự có thành ý, lời nói rất thành thật, lý do cũng đầy đủ. Nhưng mà hôm qua cô uống nhiều quá nên phần văn kiện hôm qua Tần Húc đưa cô còn chưa kịp nhìn nghiêm túc.

Cố Hân lật nhìn văn kiện trước mắt, ngước mắt nói: “Như vậy đi, tôi trước tiên tiếp nhận. Tuy nhiên tôi còn cần một chút chuẩn bị, hội nghị đại khái là khi nào thì bắt đầu?”

Tần Húc nhướng mày, rõ ràng tâm tình rất tốt, “Thứ sáu tuần sau!”

Cố Hân tính toán một lúc, cảm thấy thời gian coi như đầy đủ, thời gian sáu ngày, đủ để cô chuẩn bị sẵn sàng.

La Diễm Văn yên tĩnh ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, thấy Cố Hân đồng ý đơn giản như vậy, còn liếc nhìn Cố Hân một cái.

Nói chuyện xong, Tần Húc liền muốn rời đi, kết quả bị La Diễm Văn kéo lại, “Mọi việc đều xong rồi, cậu không có ý định mời cơm?”

Tần Húc ngồi thẳng người, mười phần thân sĩ bỏ tay phải xuống, cười nói: “Được, Cố Hân cô muốn ăn cái gì?”

Cố Hân: “...” Kỳ thực cô không phải rất muốn ăn cơm, dù sao nói dối bị La đại thần phát hiện, cô thực sự rất có áp lực tâm lý.

La Diễm Văn nhướng mày, “Như thế nào, em còn đau đầu?”

“... Đầu không phải rất đau ạ.” Cố Hân nâng trán, hiện tại cô nơi nào còn dám mượn cớ nhức đầu nữa chứ.

La Diễm Văn gật đầu, dường như rất hài lòng với câu trả lời của cô. Đối với Tần Húc nói: “Đi hội sở ăn, Cố Hân thích khẩu vị ở đó.”

Cố Hân: “...” Kỳ thực hôm nay cô không phải rất muốn ăn.

Mặc dù là xe của La đại thần, nhưng La đại thần trực tiếp ném chìa khóa xe cho Tần Húc.

Tần Húc làm một người ngoài, không thể làm gì khác hơn là làm một tài xế chăm chỉ chịu khổ, nhìn thấy La Diễm Văn và Cố Hân đều ngồi ghế sau, còn nghiến nghiến răng, “Hóa ra các người thật sự coi tôi là tài xế có phải hay không?”

La Diễm Văn ngồi tựa vào ghế da, hơi khép hai mắt, “Lần nào cậu tới thành phố C cũng là tôi làm tài xế, tôi nhờ cậu lái một hai lần, không cần nói lời vô dụng.”

Tần Húc lái xe vào đường lớn, hừ một tiếng, “Cậu dù sao cũng làm tài xế đã quen, hôm nay sao lại có ngoại lệ thế.”

Khóe miệng La Diễm Văn kéo nhẹ, “Đúng, đầu tôi đau.”

Tần Húc cùng Cố Hân đều không còn lời gì để nói.

Thái độ phục vụ của câu lạc bộ tư nhân vẫn tốt như cũ, bởi vì La Diễm Văn đã gọi điện thoại trước, cho nên bọn họ vừa ngồi vào bàn, ngay lập tức có thể lên thức ăn.

Người phục vụ cầm một bình rượu đỏ tới, Tần Húc quét mắt một vòng cảm thấy không hài lòng, để cho người ta đổi một bình.

Đối với rượu Cố Hân nghiên cứu không nhiều, nhưng mà cũng thấy được rõ ràng, rượu đỏ đổi qua sau đó ít nhất cũng là mười mấy vạn một chai.

Hai người kia, đều đến từ thành phố B? Rốt cuộc là quý công tử của nhà nào?

Thấy mắt Cố Hân nhìn rượu đỏ không chớp, Tần Húc cho là cô đối với rượu đỏ sinh ra hứng thú, liền vội vàng đem rượu đỏ đổi chỗ, trêu đùa: “Cô không thể uống rượu, tuyệt đối đừng đụng.” Vừa nói vừa ý vị sâu xa nhìn La Diễm Văn một cái, “Nếu như hôm nay uống say, ngày mai lại đau đầu thì làm sao bây giờ?”

Cố Hân bất giác nhìn đi chỗ khác với khuôn mặt đau khổ, cảm thấy chắc chắn hai người này là cố tình dùng việc 'đau đầu' để chống lại cô.

“Chúng ta có thể ngừng nhắc đến cơn đau đầu được không.”

Tần Húc nghe vậy cười ra tiếng, La Diễm Văn cũng khẽ nhếch khóe miệng.

Cố Hân vốn đang cảm thấy rất lúng túng, nhưng La Diễm Văn nửa đường gắp cho cô rất nhiều thức ăn, đồng thời cảm nhận được La đại thần không có tức giận, Cố Hân cũng liền thoải mái mà ăn.

Tần Húc nhấp một hớp rượu đỏ, cười nói: “Nhìn Cố Hân ăn cơm, rất có cảm giác.”

Cố Hân nuốt thức ăn trong miệng xuống, tùy ý nói: “Anh là nói tướng ăn của tôi không tốt?”

“Không phải.” Tần Húc vội vàng xua tay, “Tướng ăn của cô, tác phong như là trải qua huấn luyện, rất xuất sắc, nhưng mà mắt của cô cùng người bên ngoài khác biệt, một khi thưởng thức đồ ăn ngon thì con mắt sẽ sáng lên.”

Ăn ngon mắt sẽ phát sáng. Cố Hân dở khóc dở cười, “Tôi coi như anh đang khen tôi.”

Tần Húc lắc lắc rượu đỏ, “Tôi thực sự là đang khen cô, mắt cô rất xinh đẹp.”

Cố Hân nhún nhún vai, tiếp tục ăn.

Tần Húc thì nghiêng đầu nhìn La Diễm Văn, “Khi nào thì cậu chuẩn bị về thăm nhà cha mẹ cậu một chút? Không quay lại ngay, e rằng bữa tiệc ra mắt liền phải tổ chức ở thành phố C.”

La Diễm Văn nhìn anh ta, “Mẹ tôi lại tìm cậu tới làm thuyết khách? Cậu được chỗ tốt gì?”

Tần Húc cười đắc ý, “Xem cậu nói kìa, nhà cậu và tôi có quan hệ thế nào, dì để cho tôi truyền lời giúp một chút, trông tôi giống như muốn đòi chỗ tốt từ dì hay sao?”

“Cậu không giống.” La Diễm Văn chậm rãi gắp đũa thức ăn đưa đến bát của Cố Hân, quả quyết nói: “Cậu chính là vậy!”

Tần Húc một mặt không cam lòng, La Diễm Văn trực tiếp đáp lại, “Tôi còn không hiểu cậu hay sao? Kinh doanh đã lâu, căn bản chính là không lợi lộc không dậy sớm. Nhưng lần này, rõ ràng tôi cho chỗ tốt tương đối lớn, cậu còn thiên vị mẹ tôi, phải không?”

“Cậu cho tôi chỗ tốt gì?” Tần Húc một mặt không hiểu, “Tôi và cậu biết nhau nhiều năm như vậy, không có việc gì bị cậu sai sử, cậu còn chưa từng trả tôi tiền lương. Cậu đã cho tôi chỗ tốt nào chứ?”

La Diễm Văn đưa tay chỉ Cố Hân, “Hạt giống tốt như này, nếu không phải tôi đề cử cho cậu, cậu đi chỗ nào đi tìm?”

Cố Hân sửng sốt, sờ sờ mặt. Không nghĩ tới mình đổi thành bia đỡ đạn của La đại thần.

Ai ngờ, Tần Húc hướng về phía Cố Hân nhìn một chút. Vỗ bàn một cái, “Được rồi, cậu nói đúng, lần này gia giúp cậu.”

Cố Hân tiếp tục ăn, thầm nghĩ, đàn ông mà, mặc kệ trưởng thành tới đâu, nói cho cùng vẫn là rất ngây thơ.

La Diễm Văn buổi tối không uống rượu, trực tiếp đưa Tần Húc vào khách sạn, sau đó đưa Cố Hân về nhà.

Cố Hân ngồi ở bên cạnh anh, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy hẳn là phải giải thích một chút, “Thầy La, hôm nay thật sự là có người hẹn tôi, cho nên tôi mới xin nghỉ phép. Nhưng mà đã nói dối anh, thật có lỗi.”

La Diễm Văn nở nụ cười, “Tôi hôm qua say rượu, hôm nay vốn là dự định để cho em nghỉ ngơi một ngày, ai biết em ngu ngốc vẫn còn tới bệnh viện viết bệnh án. Hẹn người liền hẹn người, lại chọn một quán cà phê ngay gần bệnh viện.”

Nói xong La Diễm Văn lại bật cười một tiếng.

Cố Hân cũng tự cảm thấy mình rất ngu ngốc, nếu là nói dối xin nghỉ, tốt xấu hẳn là nên chọn một chỗ cách bệnh viện xa một chút.

“Là người chăm sóc giường 30 hẹn em đi? Tôi xem cô ta một mực ngồi trên ghế ngồi phòng phía ngoài, em đi cô ta cũng đi.” La Diễm Văn thản nhiên nói.

Cố Hân mơ hồ trả lời.

“Cô ta hẹn em, em liền đi?”

La Diễm Văn nâng nhẹ âm cuối, mang theo cảm xúc Cố Hân nghe không hiểu. La Diễm Văn đang lái xe nghiêng đầu nhìn cô một cái, cuối cùng chỉ nói, “Em thật sự rất ngu ngốc.”

Lời này mặc dù không phải lời có ích gì, nhưng mà Cố Hân luôn cảm thấy từ trong mắt La Diễm Văn nhìn ra một chút dịu dàng.

Có thể chính là vì điểm dịu dàng ấy, Cố Hân to gan hơn, mạnh miệng nói: “Cũng không phải em không muốn đi là có thể không đi.” Vân Mạn thuộc kiểu đinh mềm, chưa tới phút cuối sẽ chưa từ bỏ, đến Hoàng Hà rồi, có khi còn ngại nước quá vàng mà chưa từ bỏ ý định, cô có thể từ chối được sao?

La Diễm Văn đạp phanh, cho xe dừng lại ở ven đường.

Cố Hân mê mang nhìn anh, không biết anh vì cái gì bỗng nhiên dừng xe.

“Nếu như lần sau có việc gì em không muốn làm và bị thúc ép phải làm, em cũng có thể tìm tôi.” Âm thanh La Diễm Văn nhàn nhạt mang theo ấm áp, im lặng nhưng lại mang cảm giác không thể chối từ.

Những lời này từng chữ nói ra rơi vào trong tai Cố Hân, Cố Hân cảm giác được tai mình đều đang chấn động. Cô ngơ ngác nhìn La Diễm Văn, trong đầu trống rỗng.

Mà La Diễm Văn đã một lần nữa cho xe chạy.

Xe dừng ở dưới lầu tiểu khu của Cố Hân, âm thanh tiếng khóa tự động vang lên làm Cố Hân tỉnh lại.

“Ngày mai giường 30 sẽ làm thủ tục xuất viện, em cũng có thể xin phép nghỉ.” La Diễm Văn thay cô nhấn mở dây an toàn, thản nhiên nói.

Cố Hân sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía La Diễm Văn, buổi tối cô có phải không cẩn thận nói cái gì không nên nói?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương