Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 44: Xử lý thủ tục xuất viện mà vẫn còn muốn náo loạn

/148
Trước Tiếp
Thấy Cố Hân trợn tròn mắt, im lặng nhìn mình. La Diễm Văn nhẹ nhàng nhíu mày, gương mặt đẹp trai của anh tiến sát lại gần cô: “Sao lại không nói gì cả?”

Nhìn khuôn mặt anh tuấn được phóng đại ở trước mắt, Cố Hân kinh hãi, tim cô đập như trống trận.

Cố Hân vội vàng dựa về phía sau một chút, lắp bắp nói: “Chỉ là giường số 30 xuất viện mà thôi, tôi không cần xin nghỉ phép.”

La Diễm Văn nhàn nhạt đáp lại, trong mắt hiện lên ý cười.

“Cũng muộn rồi, em không định xuống xe sao?” Trong im lặng, La Diễm Văn nhắc nhở.

Lúc này, Cố Hân mới nhận ra xe của La đại thần đã dừng ở tiểu khu rất lâu rồi, mà cô… Nếu không phải là ngẩn người thì chính là mê trai, cô vẫn còn nán lại ở trong xe.

Cố Hân đẩy cửa xuống xe nhưng lại không đi ngay.

La Diễm Văn kéo cửa sổ xe xuống, lẳng lặng nhìn cô và cũng không hề thúc dục cô.

Cố Hân ôm túi ở trước ngực, cô vô thức nắm chặt dây đeo. Cô rất muốn hỏi về chuyện hôm qua, cô muốn biết rằng liệu tối qua cô có nói về chuyện trước kia hay thổ lộ quá nhiều không.

Những lời vừa rồi của La Diễm Văn rõ ràng là có ý gì đó, anh biết rõ rằng cô kiêng kị Vân Mạn và cũng biết rằng Kiều Thanh Vũ, bệnh nhân giường số 30, đối với cô có ý nghĩa đặc biệt.

Thấy vẻ mặt căng thẳng của Cố Hân, điệu bộ muốn hỏi nhưng mà không dám hỏi. Tay của La Diễm Văn nhẹ nhàng đặt lên vô lăng, anh cũng không muốn cô cảm thấy khó xử nên mở miệng nói: “Tối hôm qua em nói rất nhiều thứ mà tôi không hiểu lắm… Nhưng sau đó thì em có nói một vài điều về bạn trai cũ của em.”

Từ khi La Diễm Văn bắt đầu nói, Cố Hân đã nhìn anh chằm chằm.

La Diễm Văn cười cười, thật là một cô gái ngốc nghếch: “Tôi đâu có bị ngốc, có thể đoán Kiều Thanh Vũ là bạn trai cũ của em từ lâu rồi.” Thực ra là anh đã đoán ra được điều này sau khi phẫu thuật cho bệnh nhân người Đức.

“Nếu có cái gì hoặc ai đó làm em khó xử, em có thể nói với tôi.” La Diễm Văn nhắc lại thêm lần nữa: “Tôi sẽ không để cho em bị bắt nạt đâu.”

Cố Hân đã rất lo lắng khi tự hỏi rằng liệu tối quá có phải do uống nhiều quá mà bộc bạch hết chuyện quá khứ của mình không, lo lắng đến mức nhìn cô giống như vừa làm điều gì đáng xấu hổ vậy. Thế nhưng khi La Diễm Văn thẳng thắn nói ra, Cố Hân lại cảm thấy cả người cô đều thả lỏng ra.

Cố Hân chưa bao giờ cảm thấy những chuyện trong quá khứ kia là những chuyện đáng xấu hổ cả. Mặc dù cô có ngây thơ và ngu ngốc hay bị người ta lừa dối, thế nhưng đó là một phần trong cuộc sống của cô. Ấy vậy mà, cô lại không muốn La Diễm Văn biết chuyện này, cô có thể thoải mái nói với Tô Tập rằng Vân Mạn là tình địch cũ của cô nhưng lại không thể nói cho La Diễm Văn biết.

Vì vậy cô vẫn luôn thấp thỏm, nhưng khi La Diễm Văn nói rằng anh đã đoán được Kiều Thanh Vũ là bạn trai cũ của cô với vẻ bình tĩnh còn nói cho cô thêm lần nữa rằng có chuyện gì khó xử thì có thể nói với anh. Sự bối rối, thấp thỏm của cô liền biến mất một cách khó hiểu.

Những sợi tóc mảnh mai phất phơ bên má cô, trong cái rét thấu xương nhưng toàn thân cô cảm thấy thật ấm áp.

“Đang nói chuyện với em đấy, có nghe rõ không.” Khóe miệng của La Diễm Văn nhếch lên, hất cằm về phía cô mà hỏi một cách lười biếng.

Cố Hân giả vờ như đang trầm mặc suy nghĩ một chút, sau đó hỏi: “Thế vào bài khảo sát kỹ năng cuối năm, anh có thể nâng cho tôi tí điểm được không?”

La Diễm Văn trợn mắt với cô: “Em cứ nằm mơ đi.”

Cố Hân cười đến gập cả người xuống, không chỉ thế cả mắt mũi đều cong hết lên, tiếng cười giòn giã vang lên giữa trời tối. Bản mặt lạnh băng của La Diễm Văn cũng bị lây theo, khóe miệng cũng bất đắc dĩ mà cong lên.

Mới cho cô tí màu mà đã mở phường nhuộm, bắt đầu tự mình mua vui.

La Diễm Văn khởi động xe: “Đã muộn rồi, em về nhanh đi để tôi còn đi.”

Cố Hân gật đầu rồi vẫy tay với anh: “Tạm biệt thầy La, anh nhớ lái xe cẩn thận nhé.”

La Diễm Văn đáp lời lại, mặc dù anh khởi động xe nhưng lại không đi, anh đợi cho đến khi Cố Hân vào được đến tiểu khu anh mới lái đi.

Cố Hân đi vào tiểu khu, vừa định lấy chìa khoá ra thì bị 2 tiếng ho sau lưng thu hút sự chú ý. Cô quay đầu lại thì thấy bố mẹ cô, hai người vừa đi dạo về vẫn còn nắm tay nhau, họ đang cười híp mắt nhìn cô.

“Vừa rồi con mới nói chuyện với ai đấy, còn xin người ta nâng điểm khảo sát kỹ năng nữa chứ.” Bố Cố có thân hình thon gầy nhưng hiện tại tâm trạng ông không tệ lắm, ông đi lên ôm lấy cô con gái vào lòng.

Cố Hân đỏ mặt, cô không nghĩ là bố mẹ cô lại nghe thấy cuộc trò chuyện của cô với La đại thần, cô ngượng ngùng nói: “Con với thầy La chỉ là đùa thôi, con tuyệt đối sẽ học thật chăm chỉ cho bài khảo sát kỹ năng, đâu cần anh ấy nâng điểm. Vả lại, để thầy La nâng điểm chẳng phải là đang xúc phạm anh ấy sao.”

Nghe vậy thì bố Cố gật đầu một cách hài lòng, ông nhìn sang mẹ Cố: “Bà xem này, chẳng phải con gái chúng ta rất hiểu chuyện hay sao, tôi biết từ đầu là nó chỉ đùa thôi còn bà thì mất công lo lắng.”

Mẹ Cố trợn mắt nhìn ông: “Tôi đâu phải là không tin Hân Hân, ban đầu tôi cũng đâu có tính hỏi, tại ông cứ một hai nhất định phải hỏi đấy chứ.”

Cố Hân mỉm cười nhìn hai người đấu võ mồm.

Đương nhiên cô biết là mẹ cô không phải là không tin cô, chỉ là làm mẹ thì thường hay lo lắng cho con cái của họ, lo rằng con họ đi nhầm đường, học không được tốt hay sống khổ sở. Việc hỏi nhiều thêm vài câu cũng là để họ an tâm hơn mà thôi.

“Hồi đó con cứ khăng khăng muốn đổi ngành sang y khoa làm bố lo rằng con sẽ không kiếm được việc làm nhưng khi nhìn thấy tình trạng thực tập của con, bố cảm thấy rất yên tâm. Cho dù là khó để tìm việc nhưng ít nhất là con cũng học được điều gì đó thực tế.” Bố Cố vui mừng nói.

Cố Hân nghĩ rồi gật đầu đáp lại: “Bố cứ yên tâm, con thật sự đã học được rất nhiều thứ.”

===

Ngày hôm sau, Cố Hân đến khoa rất đúng giờ.

Sau khi tan ca, y tá trưởng đang định nói một chút về vấn đề giường ngủ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng “tích tích” vang lên.

Âm thanh phát ra từ một ý tá, mọi người cũng theo tiếng động mà nhìn lại, họ đều cảm thấy mới lạ: “Tiểu Hoàng, đây là trang bị gì vậy?”

Y tá Hoàng bị nhiều người nhìn như vậy thì liền cảm thấy ngượng ngùng, cô lấy ra từ trong túi một món đồ nhỏ rồi giải thích: “Đây là thiết bị đo lường phóng xạ, tôi nghe nói khoa bên kia có bệnh nhân chụp cắt lớp xương nhưng tôi lại sợ có phóng xạ nên tôi mang theo cái này để đề phòng.”

Y tá trưởng cũng tán thành: “Ồ đúng rồi, Tiểu Hoàng đang mang thai, sau này có bệnh nhân nào phải chụp cắt lớp xương thì mọi người nhớ báo trước, nếu không sẽ có y tá đang mang thai không kịp tránh đi.”

Trong phòng bệnh của khoa chỉnh hình cũng có bệnh nhân bị ung thư, một vài bệnh nhân nghi ngờ rằng mình bị di căn đến xương thì sẽ yêu cầu tiến hành kiểm tra. Để kiểm tra bệnh nhân cần phải tiêm chất đánh dấu MDP, loại thuốc này khi vào cơ thể bệnh nhân sẽ biến cơ thể họ sẽ biến thành nguồn phóng xạ, tự mình phóng ra tia Gamma. Cho nên những bệnh nhân đã tiến hành chụp cắt lớp xương vẫn sẽ chiếu xạ cho đến khi thuốc được chuyển hóa hết.

Cố Hân, Tô Tạp và các nữ bác sĩ thực tập chưa lập gia đình sẽ được biết giường nào tiến hành kiểm tra và tránh các bệnh nhân này trong vòng 30 giờ sau khi tiêm MDP.

Bác sĩ cũng là người mà, phải bảo vệ bản thân mình.

Ngô Hưng hiện tại đang mày mò cái máy tính: “À, chú có bệnh nhân chụp cắt lớp xương đấy, Tiểu Hoàng nhớ tránh bệnh nhân ở giường số 10 ra nhé.”

Thiết bị đo lường phóng xạ của y tá Hoàng vẫn đang kêu “tích tích” liên hồi, Đặng Bân liền chỉ ra ngoài cửa: “Chắc là bệnh nhân đến tìm bác sĩ, thầy Ngô, chú ra ngoài nói chuyện với người ta nhanh đi.”

Ngô Hưng nghe vậy thì vội vàng đứng lên, đi ra ngoài xem xét, quả nhiên là bệnh nhân giường số 10 đang đứng chờ ở ngoài cửa. Ngô Hưng nhanh chóng kéo bệnh nhân tới phòng bệnh để nói chuyện, trước lúc đóng cửa lại còn cười nói: “Y tá xinh đẹp mang thai cũng là đối tượng quan trọng để bảo vệ.”

Mọi người đều không nhịn được mà cười vang.

Hôm nay không cần phải tổng kiểm tra nên sau khi tan ca, giám đốc liền trở về phòng làm việc còn mấy bác sĩ cấp trên dẫn nhóm đi kiểm tra phòng.

Nhóm của La Diễm Văn dẫn đầu có nhiều bệnh nhân có tình trạng tương đối phức tạp, ngoài ra còn có bệnh nhân nghi bị mắc ung thư xương chưa được chẩn đoán.

Trước khi đến kiểm tra được giường của Kiều Thanh Vũ thì có một người đàn ông trông bộ dáng giống như một thư kí tới hỏi thăm: “Xin hỏi bác sĩ La Diễm Văn là ai ạ? Giường 30 đã sẵn sàng để xuất viện chưa ạ?”

Lúc này La Diễm Văn đang bận xem các ảnh chụp CT của những bệnh nhân khác, nghe vậy anh liền chỉ vào Cố Hân: “Nếu cần làm thủ tục xuất viện gấp thì anh nên đi gặp bác sĩ Cố.”

Cố Hân đặt túi ảnh chụp CT xuống và nói với người kia: “Anh đi theo tôi.”

Hồ sơ bệnh án xuất viện của Kiều Thanh Vũ đã được Cố Hân viết xong từ buổi sáng, La Diễm Văn cũng đã kiểm tra qua. Cố Hân in bệnh án xuất viện ra rồi chuyển tới cho La Diễm Văn ký tên.

Cuối cùng cũng giao đến tay cho thư ký kia: “Tôi đã đưa giấy xuất viện của bác sĩ, anh cầm cái này tới trạm y tá nói một tiếng, sau đó xuống tầng một là có thể ra khỏi viện.”

Thư ký rất lễ phép cảm ơn, đang chuẩn bị rời đi thì anh ta quay lại hỏi: “Xin hỏi là giám đốc Kiều có cần phải kiêng hay có gì cần phải lưu ý sau khi xuất viện không ạ?”

Cố Hân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng không cần phải kiêng ăn cái gì cả, bình thường chỉ cần chú ý rèn luyện một chút, sau hai tuần thì có thể đến cắt chỉ. Ầy, chỉ định sau khi xuất viện có ghi lời dặn của bác sĩ đấy.”

“Được, cảm ơn bác sĩ ạ.” Thư ký cười cười rồi cất hồ sơ bệnh án đi, có lẽ là do tâm tình nên anh ta còn tán gẫu vài câu: “Tôi nghe nói bác sĩ ở Tam Thị đều rất chu đáo, do Vân tiểu thư rất lo lắng nên tôi mới phải hỏi lại thôi.”

Cố Hân nghe vậy thì nhíu mày, cô cười cười không nói gì.

“Nghe nói cô ngày xưa là hậu bối của Vân tiểu thư? Vậy cô có biết khi nào thì chúng ta có thể tổ chức hôn lễ cho giám đốc Kiều và Vân tiểu thư không?” Thư ký mặt mày hớn hở, cứ như anh ta mới là người được tổ chức hôn lễ vậy: “Nghe nói hai người họ đã ra mắt gia đình, tôi đoán là chắc cũng nhanh thôi.”

Chẳng trách tại sao hôm nay Vân Mạn lại yên tâm mà không tới bệnh viện, hóa ra là trong một khoảng thời gian ngắn cô ấy đã tìm được người giúp đỡ. Cố Hân nở một nụ cười đầy ẩn ý, thật đúng là phải bội phục Vân Mạn, cô ta ra tay quanh co, mãi mãi vẫn ở trên con đường quanh co khúc khuỷu nhưng cô ta chưa bao giờ bỏ cuộc.

Đương nhiên nếu cái tinh thần bất khuất này không dùng trên người cô thì càng tốt.

Dưới ánh mắt tha thiết của thư ký, Cố Hân cười nói: “Bao giờ kết hôn thì tôi cũng không biết, nghe nói là đã được phụ huynh đồng ý nhưng mà lại chưa có được sự đồng ý của giám đốc Kiều.”

Ý cười của thư ký đông cứng lại trên mặt anh ta, giám đốc Kiều không đồng ý hôn nhân, nói cách khác thì chính là Kiều Thanh Vũ không thích Vân Mạn, vậy chẳng phải là anh ta đang phí công nịnh bợ Vân Mạn sao?

Nhận thấy sự giãy giụa và do dự của thư ký, Cố Hân cảm thấy rất hài lòng mà quay đầu rời đi. Cô không hiểu được cách Vân Mạn giả vờ bao vây thành phố từ nông thôn*, nếu có thể ‘giúp’ cô ta một chút thì cô đương nhiên sẽ không bỏ qua.

*Chiến lược tập trung thu phục những cái bé để có thể dễ dàng bao vây, bắt cái to hơn.

Cố Hần vừa trở lại văn phòng thì có một y tá hớt hải chạy vào hỏi: “Tiểu Cố, bác sĩ La đâu?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương