Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 46: Tiễn đưa một phần lễ vật

/148
Trước Tiếp
Cả khóe mắt lẫn lông mày đều nhướn lên, nét mặt mang theo vài phần cưng chiều và dung túng.

Cố Hân nhìn anh, gương mặt của cô bất giác đỏ bừng lên, cô vội vàng cúi đầu xuống.

Tần Văn vào trước được một lúc mà chưa thấy ai đi vào theo thì không khỏi quay lại nhìn La Diễm Văn, chỉ thấy La Diễm Văn đang cười còn Cố Hân thì đang đứng ở điểm mù ở phía ngoài cửa nên anh ta không nhìn thấy, anh ta cũng không nghỉ nhiều chỉ ghét bỏ mà trách móc La Diễm Văn: “Cậu đừng có mà cười như thế ở khoa bọn tôi có được không?”

Thấy La Diễm Văn thu lại nụ cười thì Tần Văn liền cảm thấy hài lòng: “Cậu vẫn là nên giữ cái bộ mặt lạnh lùng như khi đi phẫu thuật của cậu đi thì hơn, còn có thể bớt quyến rũ nữ bác sĩ với y tá nữa.”

Cố Hân đi vào sau liền nghe thấy câu này thì cũng không khỏi gật đầu đồng ý, đúng là như vậy, La Diễm Văn bình thường trông rất lạnh lùng nên dù có ai mà phải lòng anh ấy thì cũng không dám tiến tới tỏ tình, khí chất mạnh mẽ quá mà.

Trong văn phòng còn có rất nhiều bác sĩ khác, có một bác sĩ nữ có thân hình hơi mập mạp cười nói với Tần Văn: “Bác sĩ Tần cứ nói thẳng ra là anh đang ghen tị với bác sĩ La đi, ra vẻ cái gì nữa. Nhìn anh trông cũng đẹp trai mà sao lại không sát gái bằng bác sĩ La nhỉ?”

Tần Văn giả vờ thở dài một cái: “Ài, ai bảo phụ nữ mấy người thích cái thể loại người băng sơn cấm dục như cậu ta hơn chứ.”

La Diễm Văn kéo ghế ra ngồi rồi chỉnh lại cái bàn một chút: “Bớt nói nhảm đi, có tính họp hội chẩn không? Không họp thì để tôi đi về.”

Tần Văn liền vội vàng mở hệ thống lên, gửi đơn xin hội chẩn.

“Bác sĩ La cũng thảm quá, kiểm tra bệnh nhân chưa xong mà đã bị người ta lôi tới.” Một nữ bác sĩ cười một tiếng: “Trước đây thì chuyển bệnh nhân kia đi, kết quả là bây giờ là vẫn phải để cho người ta quay về khoa chỉnh hình. Anh không thấy mất mặt sao?”

“Có cái gì mà phải mất mặt, là do bệnh tình quá phức tạp, bác sĩ khoa bọn tôi không chữa nổi thôi.” Tần Văn vừa nói vừa chỉnh lại quần áo.

Các nữ bác sĩ trong văn phòng liền lập tức vây quanh, vẻ háo hức chuẩn bị tám chuyện hiện rõ trên mặt.

Thực tập sinh đứng ở cửa đã rất sáng suốt mà đóng cửa văn phòng lại.

Cố Hân: “…”

Thật sự là đóng cửa bàn tán với nhau, nếu mà so sánh đây với khoa chỉnh hình thì mới thấy khoa của bọn cô đứng đắn biết bao, có nói chuyện phiếm thì cũng chỉ nói ở trạm y tá thôi.

Về điều này, La Diễm Văn chỉ cười nhạt một cái rồi lắc đầu, không bình luận.

Mặc dù văn phòng cách âm rất tốt nhưng các bác sĩ nữ vẫn đè thấp giọng mình xuống: “Tôi nghe nói đứa bé trong bụng bệnh nhân kia không phải là cháu trai của người đàn ông kia đâu, hình như là con của ông ta đấy.”

Không nghi ngờ gì nữa, “người đàn ông” là để ám chỉ Lục Viễn.

Thực tập sinh đi theo Tần Văn hiển nhiên là biết được nhiều chuyện hơn, liền vội vàng giải thích: “Bác sĩ Lâm, mấy người phụ nữ khác trong nhà đấy đều nói Vương Linh Linh là tiểu tam, khiến hôn nhân của cho con trai con dâu nhà đấy không đi đến đâu cả. Đương nhiên, ban đầu cuộc hôn nhân của con trai con dâu nhà đấy cũng đã không ổn rồi. Bởi vì Lục gia vô cùng muốn có cháu trai.”

Quan hệ có hơi phức tạp, Cố Hân nghe mọi người nói mà hoang mang, nhưng cô lại không tiện mở miệng hỏi.

La Diễm Văn một bên gõ bàn phím, một bên quét mắt nhìn Cố Hân, thấy cô bày ra bộ dạng mê mang thì không khỏi lắc đầu.

Cũng may người nghe không hiểu không chỉ có mình Cố Hân mà còn có một vài người khác, một bác sĩ thực tập đành phải phân tích kỹ hơn: “Người đàn ông đưa Vương Linh Linh đến bệnh viện là Lục Viễn. Người phụ nữ gây chuyện kia là vợ của Lục Viễn, nghe nói bà ta họ Tần, gọi là gì thì không biết. Con dâu của hai người này gả vào cũng đã nhiều năm, không thể sinh. Trong lòng vợ chồng Lục VIễn đều sinh ra bất mãn, cho nên con trai ở bên ngoài có tiểu tam cũng nhắm một con mắt mở một con mắt. Kết quả là cô tiểu tam này cũng không chịu thua kém, không bao lâu liền mang bầu. Con dâu của Lục Viễn cũng biết chuyện này nên đã đến đơn vị của vị tiểu tam này làm ầm lên. Lục Viễn vì để cho tiểu tam sinh con thật tốt nên vẫn luôn che chở. Nhưng mà cuối cùng Vương Linh Linh vẫn ngã gãy chân. Nghe nói đến khoa chỉnh hình của bệnh viện Tam Thị chúng ta tốt nên đưa mới đưa đến chỗ chúng ta.”

Bác sĩ Lâm suy nghĩ một hồi, “Tư tưởng của người trong nhà đấy cũng kỳ lạ, cả cha cả mẹ đều giúp con trai nuôi tiểu tam?”

“Còn không phải là vì đứa bé trong bụng tiểu tam hay sao.”

“Đáng tiếc là thời điểm nằm viện, Lục Viễn quá quan tâm đến cô ta dẫn đến vợ ông ta sinh lòng nghi ngờ. Điều tra một hồi, đứa nhỏ đúng là không phải cháu trai của mình… Là con trai của chồng mình.” Người biết chuyện buông tay nói.

“Điều này còn chưa phải tệ nhất.” Trong góc, một bác đang nghiêm túc việt bệnh án bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Tất cả mọi người sợ hết hồn, Tần Văn thổi phù một tiếng rồi bật cười, “Tôi còn tưởng cậu chỉ biết khám bệnh thôi chứ, hóa ra cậu cũng chú ý mấy chuyện bát quái như này nha.”

Bác sĩ kia còn lạnh lùng hơn so với La Diễm Văn, trên mặt còn đeo một chiếc kính, nhìn vô cùng nghiêm túc. Hoàn toàn không nhìn ra bộ dạng của một người thích hóng mấy chuyện bát quái.

Bác sĩ Lâm hơi mập ngồi ở trước mặt vị bác sĩ kia, làm ra bộ dạng đưa micro về phía trước, “Đến, Liễu Bân, nói ra mấy chuyện cậu biết đi.”

Bác sĩ Liễu đẩy kính, nói: “Con trai và con dâu của Lục Viễn sau này có đến bệnh viện làm một cuộc kiểm tra. Người không thể sinh không phải là cô con dâu mà là do tỷ lệ tinh trùng sống sót của con trai ông ta quá thấp. Cho nên nhiều năm như thế bọn họ cũng không thể mang thai được.”

“A?” Tất cả mọi người đều ngây người.

Đúng là cuộc sống này nơi đâu cũng có điều bất ngờ, lại còn có kiểu quay xe như này luôn.

Nhưng mà…

Cả đám người trăm miệng một lời: “Làm sao mà anh biết?”

Liễu Bân cười lạnh một tiếng, “Tôi và bọn họ là đồng hương. Nhà Lục Viễn có chút tiền nên việc này sớm đã truyền ra ngoài.”

Cả đám người bừng tỉnh, Cố Hân mơ hồ nhớ tới có một ý tá ở khoa chỉnh hình nói rằng có bạn học là đồng hương của Lục Viễn. Mấy thị trấn nhỏ thường rất thích lôi chuyện của nhà khác ra nói. Lục Viễn dù sao cũng được coi là kẻ có tiền ở nơi đó, trong nhà có chút chuyện đương nhiên sẽ bị mọi người lôi ra nói hăng say.

La Diễm Văn đã sớm viết xong ý kiến hội chẩn, anh cũng không có kiên nhẫn ngồi bát quái chuyện đời tư của nhà người khác chỉ là thấy Cố Hân chăm chú nghe nên anh mới không rời đi.

Chờ bát quái xong, La Diễm Văn gõ bàn một cái, nói với Tần Văn: “Trị liệu ở khoa phụ sản các cậu đã làm xong thì trực tiếp quay lại. Sớm gọi điện hỏi xem có còn giường trống hay không.”

Tần Văn gật đầu, “Được, cám ơn.”

Trên đường trở về văn phòng, La Diễm Văn cảm thán nói: “Quả thật không có gì là bí mật cả, mấy chuyện bát quái đều không chịu được việc bị quần chúng đào ra.”

Cố Hân ngượng ngùng cười, “Tiết tấu sinh hoạt ở thành phố C khá là thư giãn, không giống như tiết tấu nhanh ở thành phố B. Chính bởi vì rảnh rỗi cho nên mới có nhiều người thích nói chuyện phiếm đi.”

Thi thoảng nghe một chút, không nói ra những lời xét xử đạo đức người khác, ngược lại còn có thể hun đúc ra một số ý vị.

Nghe Cố Hân hình dung những bát quái này là ‘nói chuyện phiếm’, La Diễm Văn ngược lại nổi lên mấy phần hứng thú, anh quay người lại hỏi cô, “Nói như vậy, em đối với mấy chuyện này không có ý kiến gì sao?”

Cố Hân khó hiểu ngẩng đầu, “Tôi cần phải có ý kiến gì sao, tôi không phải là người trong cuộc, cũng chưa từng trải qua. Chính là thỉnh thoảng có nghe thấy lời ra tiếng vào, cũng không thể xác định được những chuyện đó là thật hay giả.”

La Diễm Văn nhướng mày, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Cố Hân phúc chí tâm linh*, bỗng nhiên nói khẽ: “Quan trọng nhất là, thầy La nói rất đúng, chúng ta là bác sĩ, chỉ phụ trách chữa bệnh cứu người, không chịu trách nhiệm đánh giá đạo đức con người.”

*Phúc chí tâm linh họa lai thần ám (Gặp phúc thì thần sáng gặp tai họa thì thần sắc u ám)

===

Sau khi hội chẩn xong và trở lại khoa, Kiều Thanh Vũ vẫn chưa đi, anh ta ngồi trên xe len ở cửa ra vào của văn phòng, dường như đang chờ người.

La Diễm Văn và Cố Hân nhìn thấy từ xa. La Diễm Văn phóng ánh mắt đầy ẩn ý về phía Cố Hân.

Vừa đi qua, quả nhiên thấy Kiều Thanh Vũ nhìn thẳng qua, “Bác sĩ La.”

La Diễm Văn đi qua, thản nhiên nói: “Thế nào? Còn có vấn đề gì không?”

Kiều Thanh Vũ khoát tay, “Không có, bệnh án xuất viện bác sĩ La viết rất kỹ càng, hai tuần sau tôi sẽ quay lại cắt chỉ, cũng không có vấn đề gì khác.” Ánh mắt của anh ta dần dần chuyển sang Cố Hân, “Tôi có việc muốn hỏi ý của bác sĩ một chút.”

La Diễm Văn lịch sự gật đầu, đi vào văn phòng.

Cố Hân vẫn đứng ở nơi đó như cũ, “Làm sao?”

“Công ty của bọn anh có hạng mục đấu thầu cần người phiên dịch trực tiếp, em có thể giúp anh một chút không?” Kiều Thanh Vũ nhìn cô, ánh mắt sáng như nước, ý đồ cũng đều bày rõ ràng cho cô nhìn.

Cố Hân thở dài, trong lòng Kiều Thanh Vũ chưa từng bỏ qua cơ hội kéo cô từ một bác sĩ quay lại làm một phiên dịch viên chuyên nghiệp. Kiều Thanh Vũ chưa bao giờ là kiểu người sẽ chấp nhận buông tha cho người khác.

Thế nhưng mà, chẳng lẽ cô giống như người sẽ dễ dàng thay đổi hay sao?

Cố Hân hơi rũ đầu xuống, cười cười, “Có thể tôi không giúp được anh rồi, phiên dịch cho công ty của anh còn có những từ ngữ liên quan đến ngành kinh tế. Khác hoàn toàn so với lĩnh vực bây giờ của tôi.”

Tất nhiên Kiều Thanh Vũ sẽ nhận ra ý tứ của cô, ‘khác hoàn toàn so với lĩnh vực bây giờ của tôi’, cũng chính là không có ý định rời khỏi ngành này. Anh ta khẽ cười với cô, tao nhã lễ phép nói: “Nếu đã như thế thì không miễn cưỡng em nữa.”

Đưa mắt nhìn theo bóng Kiều Thanh Vũ rời đi, Cố Hân ngược lại nhẹ nhõm cả người. Cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, thanh mai trúc mã che chở cô khi còn bé, ngược lại bây giờ lại trở thành một cái gái trong lòng cô như vậy chứ?

Nhất thời Cố Hân không thể hiểu rõ được.

Trước kia bị phản bội, cha cô mắc ung thư vòm họng, cô kiên quyết chia tay và quay về thành phố này sống cùng cha mẹ. Đổi chuyên ngành, cố gắng quên hết những từ đơn câu đơn khó đọc kia, cũng sắp quên hết toàn bộ hình ảnh phồn hoa của thành phố B rồi.

Sinh hoạt của cô biến hóa nghiêng trời lệch đất, cô mệt mỏi, làm gì còn thời gian an tĩnh suy xét chuyện của cô với Kiều Thanh Vũ tại sao lại đi đến bước này.

Ngược lại là bây giờ, cô đang thực tập trong bệnh viện, ảnh hưởng một chút thiết lập hệ thống tư duy lâm sàng từ La Diễm Văn. Con người cũng đàn tự tin hơn, sẽ không còn nóng nảy như trước kia.

Cho đến khi Kiều Thanh Vũ hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Cố Hân, cô mới chậm rãi xoay người lại.

Cô sẽ không coi người khác như một cọng cỏ cứu mạng, cũng sẽ không vì bất kỳ nguyên do gì mà vì một viên kẹo người khác cho, cô phải nhón chân đi liền mấy năm.

Không có ai có thể sắp đặt cuộc sống của cô.

Cô sẽ không bao giờ thích lại người đàn ông đã mất kia.

Hôm nay khoa chỉnh hình cũng tương đối yên tĩnh, không phải điên cuồng tiếp nhận bệnh nhân, cũng không có hội chẩn khẩn cấp nào từ khoa cấp cứu cả. Bởi vì ngày hôm nay chính là ca trực ban của La Diễm Văn, sau khi viết xong bệnh án thì La Diễm Văn để Cố Hân tan làm.

Nhưng mà Cố Hân cũng không gấp gáp về nhà, ngược lại trên đường về còn ghé vào tiệm sách một hồi.

Sau khi cha cô xạ trị ung thư vòm họng là thời gian dưỡng bệnh, không thể mệt nhọc, còn phải đi tái khám thường xuyên. Mấy năm sau khi chia tay với Kiều Thanh Vũ, Cố Hân về nhà rồi chuyển chuyên ngành học, thời gian trải qua giật gấu vá vai*. Cũng may năm nay nhận làm phiên dịch ở chỗ Tần Húc nên học phí và sinh hoạt phí đều có thể kiếm được thêm một chút.

*Ý là Cố Hân quá bận, thời gian làm những việc khác của cô đều phải chắp vá lại mới đủ.

Nhưng mà nếu không phải nhớ La Diễm Văn thì cô cũng không có cái vận may như thế.

Tâm tư của Cố Hân khẽ động, không bằng chọn một bộ sách tặng cho La Diễm Văn để bày tỏ lòng biết ơn. Cố Hân vừa suy nghĩ vừa đi đến khu vực có sách chuyên môn của y khoa. Cuối cùng cô vừa ý chọn một bộ《Phẫu thuật khoa chỉnh hình của Campbell》bản sưu tầm.

Có tổng cộng tám quyển, cầm trên tay nặng trĩu. Cố Hân sờ lại, lại nhìn qua phần giới thiệu bộ sách một chút, cô thầm nghĩ có lẽ La đại thần sẽ thích chúng nhỉ?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương