Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 47: Nụ cười rất chói mắt

/148
Trước Tiếp
Cố Hân mất rất nhiều công sức mới bê được bộ sách ra quầy thu ngân, bởi vì bây giờ là giờ tan tầm, trong nhà sách cũng không có nhiều người, ở quầy thu ngân cũng không có người xếp hàng.

Đứng tại quầy thu ngân, cô kiểm tra cẩn thận từng quyển sách, vì là bản giới hạn, nên tám quyển sách này đều có một lớp nilon ở bên ngoài.

Cố Hân hỏi một nhân viên thu ngân, “Tôi có thể mở ra để xem thử không?”

“Xin lỗi cô, bộ sách này là bản giới hạn nên không được đọc trước, nếu như cô muốn mở xem thì phải sau khi mua mới được.” Nhân viên thu ngân nói lời xin lỗi.

Cố Hân “ồ” một tiếng, mặt ngượng ngùng, cầm sách lật qua lật lại xem bìa sách, “Tôi muốn xem sách có bị thiếu trang không, loại lỗi này cũng hay gặp mà, nếu có lỗi chắc chắn tôi sẽ không mua nữa.” Dù gì đây cũng là quà tặng cho La Diệu Văn, cô không muốn có bất kỳ vấn đề gì.

“...” Nhân viên thu ngân nghe thấy Cố Hân nói vậy cũng có lý, nhưng đây là bản giới hạn rất đắt tiền, nhà sách không thể mở lớp nilon ra, cho nên chỉ có thể cười áy náy với Cố Hân.

Cố Hân cười xua tay, “Tôi không có trách cô, đây là quy định rồi, tôi biết mà.”

Nhân viên thu ngân nghe thế cũng cười, hai người trạc tuổi nhau, gặp khách hàng hiểu biết lại lễ phép thế này, ai mà không thích, nhân tiện nói: “Tôi cũng hiểu ý cô, đôi khi nhà xuất bản không cẩn thận thì sẽ có những lỗi này.”

Cố Hân nghe vậy cũng gật đầu, cô xoa đầu nói: “Thật ngại quá, con người tôi có chút hấp tấp, tôi làm cô khó xử rồi.”

Nhân viên thì cảm thấy Cố Hân rất đáng yêu, nghĩ cách nói: “Hay là như vậy đi, nếu cô rất muốn mua bộ sách này, tôi sẽ báo cáo thử với cửa hàng trưởng, nếu cô mở ra xong có bất cứ vấn đề gì, cửa hàng sẽ đổi lại cho cô. Nhà sách này cũng coi là nhà sách lớn, nhất định sẽ không bán ra sách kém chất lượng. Đến lúc đó, nhà sách đổi cho cô bộ khác là chắc là không thành vấn đề.”

Cố Hân suy nghĩ, cảm thấy cách này cũng không tệ.

“Vậy cũng được ạ, cô giúp tôi tính tiền với.” Cố Hân quả quyết nói.

Thanh toán xong, Cố Hân bóc ra lớp nilon mỏng, nói đùa: “Nếu sách có lỗi, cô phải giúp tôi đổi lại đấy.”

Lúc này trong tiệm cũng không có nhiều khách hàng, nhân viên thu ngân gật đầu, vừa cười vừa giúp Cố Hân bóc ra lớp nilon bọc sách.

Thấy Cố Hân cẩn thận, như muốn có kính lúp để xem sách có bị sai trang, in sai hay có lỗi gì đó không, chị nhân viên thu ngân hứng thú nói, “Cô mua bộ sách này để tặng bạn trai à? Bạn trai cô là bác sĩ à.” Sách chuyên môn thế này, chỉ có thể là tặng cho bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình thôi.

Cố Hân sửng sốt một lát, vội vàng lắc đầu nói, “Đúng là tặng cho bác sĩ, nhưng mà đấy không phải là bạn trai tôi.”

“À, ra là vậy,“ Chị nhân viên thu ngân cười cười, nói xin lỗi: “Thấy cô kiểm tra cẩn thận thế, lại không chấp nhận bất kỳ sai sót nào. Tôi còn tưởng là ô tặng cho bạn trai đấy.”

Cẩn thận như thế, để ý như thế, chả phải là người con gái đang muốn tặng cho người yêu một món quà hoàn hảo hay sao?

Nếu La Diệu Văn là bạn trai mình? Cố Hân cũng nghĩ theo lời nói của chị thu ngân, nhưng sau đó nhanh chóng bị dọa sợ hết hồn.

Chẳng lẽ cô to gan quá rồi, cũng dám mơ tưởng đến La Diệu Văn.

Nhân viên thu ngân thấy cô ngẩn người, xong lại lắc đầu, thấy cảnh này rất buồn cười.

Cố Hân đi dạo nhà sách, cô cũng muốn chọn cho mình một quyển, cuối cũng chỉ ôm bộ sách kia ra, không mua cho mình một quyển nào.

Bộ sách này tặng cho La Diệu Văn, anh sẽ thích chứ?

Cố Hân mất bao công sức mới bê được bộ sách về nhà, thứ hai phải mang cả chồng sách này đi nên cô đã chọn một cái balo bền chắc hơn.

Khi thay quần áo ở phòng trực ban, Tô Tạp thấy cô vác cái balo to tướng nên còn bóp thử một cái, “Cố Hân, cậu mang thứ gì đây. Nặng thế này còn vác đi làm.”

Nhấc thử balo, xách bằng một tay là không thể xách nổi.

Cố Hân nói mơ hồ một câu, “Không có gì, là một ít sách thôi, liên quan về khoa chỉnh hình, mình muốn học tập một ít.”

Tô Tạp đang định mở ra xem, Cố Hân liền vội vàng che lại balo, “Đừng xem, đến giờ đổi ca rồi, đi nhanh không là lại muộn mất.”

Tô tạp không hiểu gì liền bị Cố Hân kéo đi.

Mặt Cố Hân nóng lên, cô cũng không hiểu vì sau mình lại ngăn cản Tô Tạp xem balo.

Nhưng may là đến giờ đổi ca, Tô Tạp cũng không suy nghĩ đến nữa.

Công việc của bác sĩ bảo phức tạp thì cũng phức tạp, mà bảo đơn giản thì cũng đơn giản.

Phức tạp là vì trong quá trình làm việc, bác sĩ sẽ phải gặp rất nhiều loại bệnh, cùng là một loại bệnh lại có các nguyên nhân mắc bệnh khác nhau, cứ cho là cùng nguyên nhân thì lại có cách chữa trị riêng. Còn đơn giản ở chỗ, việc bác sĩ cần làm mỗi ngày đó là chuyển ca, kiểm tra phòng bệnh, viết lời dặn, viết bệnh án.

À, còn phần lớn thời gian của bác sĩ ngoại khoa là ở phòng phẫu thuật.

Vì hôm nay là chủ nhật nên cũng không có ca phẫu thuật nào.

Đa phần bệnh viện sẽ không sắp xếp lịch phẫu thuật vào cuối tuần, dù sao khi đó cũng là ngày nghỉ, một số bộ phận của bệnh viện sẽ được nghỉ, nếu như trong quá trình phẫu thuật có xảy ra vấn đề gì, bộ phận lại phối hợp trễ, điều đó sẽ ảnh hưởng đến tình trạng của bệnh nhân. Đương nhiên ngoại trừ các ca cần phẫu thuật gấp.

Buổi sáng, La Diệu Văn trực ban chỉ có một ca cần phẫu thuật gấp, cũng chỉ cần làm sạch vết thương và khâu lại.

Một bác sĩ thực tập trong khoa chỉnh hình tên là Lý Tu Văn cũng bước vào phòng phẫu thuật, Lý Tu Văn đã có chứng nhận hành nghề, trong khi thực tập cũng rất tận tụy, không giống một số bác sĩ thực tập khác còn chả thấy bóng dáng ở đâu.

La Diệu Văn dừng tay, giao lại việc khâu vết thương còn lại cho Lý Tu Văn.

Cố Hân cũng đứng bên cạnh để học tập, thao tác của Lý Tu Văn không có vấn đề, nhưng khâu mũi cuối cùng không đẹp bằng La Diệu Văn làm.

La Diệu Văn đối với vết thương nhỏ cũng có yêu cầu, anh cố gắng đạt tới trình độ vết thương phải khép lại và phải có tính thẩm mĩ.

La Diệu Văn thấy Cố Hân nghiêm túc nhìn Lý Tu Văn làm việc, bỗng nảy ra một suy nghĩ, may là anh biết trước.

Sau khi khâu xong, y tá đưa bệnh nhân về phòng bệnh, Lý Tu Văn vừa khử khuẩn, vừa thảo luận với La Diệu Văn về người bệnh mới nhập viện đầu tuần.

Lý Tu Văn cũng là bác sĩ khoa chỉnh hình lúc làm ở bệnh viện cũ, hiểu biết vô cùng sâu rộng, La Diệu Văn nghiêm túc nghe anh nói, thỉnh thoảng nói vài câu.

Rất nhiều kiến thức phẫu thuật Cố Hân nghe không hiểu, chỗ hiểu chỗ không.

La Diệu Văn vỗ vai Lý Tu Văn, “Ca phẫu thuật cậu vừa nói là trường hợp hay gặp, phương án là để bệnh nhân nằm sấp, sử dụng phương pháp nội phẫu.”

“Bởi vì gần đây tôi có đọc sách liên quan đến phẫu thuật chỉnh hình, tôi thấy cuốn sách đó cũng được.” Lý Tu Văn thành thật, nói cho La Diệu Văn biết phương pháp này không phải của anh mà là xem trong sách.

Hiện tại Cố Hân rất nhạy cảm với chữ “sách”, vừa nghe đến “sách”, cô lại nghĩ đến cảnh mình đi tặng sách cho La Diệu Văn, thấp thỏm suy nghĩ: Bác sĩ La chắc sẽ thích bộ sách này nhỉ?

Thấy La Diệu Văn trò chuyện vui vẻ với Lý Tu Văn, Cố Hân nghĩ thầm họ rất hiểu biết về phẫu thuật chỉnh hình, kiến thức đối với khoa chỉnh hình chắc chắn không kém. Lát nữa cô muốn tìm Lý Tu Văn để hỏi về bộ sách “Khoa phẫu thuật chỉnh hình Campbell” mới được.

La Diệu Văn và Lý Tu Văn vừa trò chuyện vừa đi về hướng phòng thay đồ, nhưng khi sắp rẽ sang hướng phòng thay đồ, La Diệu Văn bỗng nhiên quay lại nhìn Cố Hân, chỉ thấy Cố Hân đang nhìn chằm chằm vào Lý Tu Văn, giống như đang có ý đồ gì đó.

Đôi mắt La Diệu Văn nhíu lại, im lặng quay đầu đi.

Vốn dĩ đang định nói tiếp về phương pháp phẫu thuật, Lý Tu Văn đột nhiên cảm thấy lạnh nổi cả da gà, chần chừ mà đứng lại một lát, “Đáng lẽ ra là phòng kỹ thuật nên chỉnh nhiệt độ cao lên một chút.”

La Diệu Văn không có trả lời, Lý Tu Văn kinh ngạc: “Thầy La, vừa rồi tôi nói gì sai về phương pháp phẫu thuật à?”

“Không có.” La Diệu Văn bình tĩnh trả lời, thấy Cố Hân đi vào phòng thay đồ nữ, anh lại tiếp tục thảo luận vấn đề phương pháp phẫu thuật với Lý Tu Văn.

Sau khi quay lại văn phòng, Cố Hân muốn tìm Lý Tu Văn để nói cảm ơn.

Ý nghĩ của Cố Hân rất đơn giản, nếu là bác sĩ của khoa chỉnh hình, sách chuyên môn chắc là cũng giống nhau, nếu Lý Văn Tu thấy quyển sách này hay, có thể gián tiếp chứng minh, La Diệu Văn cũng sẽ thích.

Về lí do tại sao cô không chọn Ngô Hưng hay Đặng Bân để hỏi, là bởi vì Cố Hân cũng khá hiểu tính cách của hai người này, nếu chuyện này vào tai bọn họ, chưa đến năm phút thì cả phòng sẽ biết hết. Đến lúc ấy, La Diệu Văn cũng biết Cố Hân mua sách, sẽ không còn bất ngờ nữa.

Cố Hân không hề ý thức được vấn đề, đó là cô muốn tặng sách cho La Diệu Văn, tại sao phải để La Diệu Văn bất ngờ?

Cuối cùng, thừa dịp Lý Tu Văn đi thăm phòng bệnh, Cố Hân vội vàng đi theo.

Ở ngoài phòng bệnh đợi 10 phút, cuối cùng Lý Tu Văn cũng đi ra, Cố Hân đi theo sát hỏi, “Thầy Lý, bệnh nhân này định phẫu thuật hôm thứ hai phải không?”

“Đúng vậy.”

Nói chuyện phải có đầu có cuối, không thể tùy tiện hỏi trực tiếp được, Cố Hân hỏi tiếp: “Vậy trường hợp đứt dây chằng, chèn ép xương khiến xương bị gãy, thì có phương án phẫu thuật như thế nào?”

Cố Hân là một trong những thực tập sinh giỏi nhất, Lý Văn Tu thấy cô hỏi, liền giải thích chi tiết: “Kỳ thật đó chính là vấn đề tôi vừa nói với thầy La, trường hợp này để bệnh nhân nằm sấp, rạch da đằng sau, đầu gối hơi gập, sau đó từ bắp chân phẫu thuật vào, cố định các xương bị gãy bằng đinh rỗng.”

Cố Hân liên tục gật đầu, nói về mục đích thật sự của cô khi tìm Lý Văn Tu, “Tôi cảm thấy kiến thức về phẫu thuật thật sự rất rộng, đúng rồi, thầy Lý có biết về sách kinh điển liên quan đến phẫu thuật chỉnh hình không? Tôi muốn mua để học tập một ít.”

“Em cố gắng như vậy, là vì muốn làm việc ở khoa chỉnh hình à? Thân hình nhỏ bé của em có thể chịu được áp lực phòng phẫu thuật không?”

Cố Hân cười mà không nói gì, Lý Tu Văn vốn dĩ chỉ thuận miệng hỏi, cũng không quan tâm Cố Hân có trả lời không. Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Bộ《Phẫu thuật khoa chỉnh hình của Campbell》cũng khá hay, vẫn được xưng là “kinh thánh” của khoa chỉnh hình, cô có thể đọc thử bộ này. Ngoài ra cô còn có thể đọc thử quyển《Phương pháp phẫu thuật chỉnh hình》hoặc《Thực hành phẫu thuật chỉnh hình》.”

Nghe thấy《Phẫu thuật khoa chỉnh hình của Campbell》, mắt Cố Hân sáng lên, cô có lẽ không mua nhầm sách?

Cố Hân không khỏi cảm thấy vui mừng.

Trùng hợp La Diệu Văn muốn đi kiểm tra tình trạng bệnh nhân, bước ra phòng là việc, anh bắt gặp Cố Hân đang đi bên cạnh Lý Tu Văn, mặt cười rạng rỡ.

Cố Hân vốn đã xinh đẹp, giờ cô cười lên lại càng thêm thu hút. Nhưng lúc này, La Diệu Văn lại cảm thấy nụ cười này vô cùng chướng mắt.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương