Boss Phẫu Thuật Sao full

Chương 48: Tặng quà

/148
Trước Tiếp
Hai người thấy bóng dáng La Diễm Văn lướt qua, Cố Hân đang muốn hỏi bác sĩ La muốn đi xem giường bệnh nhân nào, nhưng mà La Diễm Văn đi quá nhanh, Cố Hân còn chưa sờ đến góc áo của anh.

Cố Hân thấy thật kỳ lạ, đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của La Diễm Văn, vội vã như vậy, chẳng lẽ là có bệnh nhân đang cần cấp cứu gấp?

Sau khi tiến văn phòng, Cố Hân liền hỏi Ngô Hưng, “Thầy Ngô, tại sao bác sĩ La lại đi vội vã vậy, bệnh nhân của chúng ta xảy ra vấn đề sao?”

Ngô Hưng đang xem lời dặn của bác sĩ, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Không có.”

Thắc mắc của Cố Hân vẫn chưa có lời giải đáp, chỉ có thể quay trở lại trước mặt máy tính, tiếp tục viết bệnh án.

Không bao lâu, La Diễm Văn quay trở lại văn phòng, “Vương Linh Linh dự định chuyển sang khoa chỉnh hình vào thứ ba, nếu có bệnh nhân xuất viện thì nhớ để lại một giường trống cho cô ấy.”

Cố Hân gật đầu, “Đúng lúc chúng ta có một bệnh nhân nữ xuất viện, đến lúc đó trực tiếp để Vương Linh Linh ở giường đó là được.”

La Diễm Văn, ở trước một màn máy tính khác, đang xem kết quả xét nghiệm máu của vài bệnh nhân thì lại có bệnh nhân tìm gặp.

Cố Hân gõ bệnh án, cho đến khi bị chuông điện thoại di động đánh vỡ sự yên tĩnh, cô nghe theo tiếng chuông mà nhìn qua, đó chính là điện thoại của La Diễm Văn đang đổ chuông.

Bác sĩ La đi gặp bệnh nhân mà không mang theo điện thoại sao?

Trên màn hình điện thoại không hiển thị tên, mà là một số điện thoại lạ, ở thành phố B.

Cố Hân vội cầm điện thoại đi tìm La Diễm Văn.

Cô tìm qua phòng bệnh và phòng họp, kể cả phòng trực ban đều tìm qua vẫn không thấy bóng dáng của La Diễm Văn.

“Đang đi đâu vậy?” Cố Hân vừa chạy vừa thở hồng hộc, vốn dĩ còn đang định hỏi y tá có thấy anh đâu không thì chuông điện thoại liền tắt.

Cố Hân dừng lại, nghĩ thầm rằng cũng không phải là cô không giúp điện thoại tìm chủ, giờ điện thoại không đổ chuông nữa, vậy thì quên đi. Đợi tí nữa nói cho La Diễm Văn là được.

Đang chuẩn bị trở lại văn phòng, chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là số điện thoại vừa nãy.

Một y tá đứng giữa nhóm, thấy vậy liền cười, “Gọi liên tục mấy cuộc như thế, có thể là đang cần nói chuyện gấp. Tiểu Hân à, em cứ nghe đi rồi bảo người đó chờ một lúc, thầy La sẽ gọi lại là được.”

Cố Hân cũng nghĩ như vậy, gọi liên tiếp như vậy, có lẽ là có chuyện gấp muốn tìm Lạc Diễm Văn, cứ nghe cuộc điện thoại này trước rồi tính.

“Alô, xin chào.” Cố Hân tiếp điện thoại.

Đầu dây bên kia không có âm thanh, Cố Hân xem lại điện thoại, là chế độ đang gọi, chỉ có thể nói tiếp: “Xin lỗi, có ai ở đầu dây bên đó không ạ?”

Cố Hân dừng lại hai giây, nghĩ thầm là nếu bên kia không trả lời thì cô sẽ cúp máy.

Cuối cùng cũng có một giọng nói từ đầu dây bên kia, “Xin chào.”

Đó là một giọng nữ với giọng hơi khàn, hơi giống giọng Châu Tấn, khiến Cố Hân không khỏi cảm thấy giọng nói này thật dễ nghe. Cố Hân nói: “Tạm thời thầy La không có ở văn phòng, nếu cô có việc gấp thì tôi có thể chuyển lời cho anh ấy, hoặc cô có thể chờ một lúc để thầy La gọi lại được không?”

“Cô là học sinh của anh ấy sao?”

Chẳng biết tại sao, Cố Hân cảm thấy đối phương tựa như nhẹ nhõm hẳn, thậm chí giọng nói cũng trở nên nhẹ đi rất nhiều. Cố Hân gật đầu, nhưng chợt nhớ ra đối phương không thấy mình, liền vội vàng nói: “Đúng vậy, cô định nhờ tôi chuyển lời ạ?”

“Không, cũng không phải là chuyện gấp, khi nào thầy La trở lại thì hãy bảo anh ấy gọi lại cho tôi.” Đối phương chậm rãi nói, ngữ khí rõ ràng, dễ chịu.

Cố Hân đồng ý, nói lời tạm biệt xong liền cúp máy.

Không ai ngờ lại trùng hợp như vậy, vừa cúp máy xong thì La Diễm Văn từ trong thang máy bước ra. Cố Hân liền vội vàng đi tới, “Bác sĩ La, vừa nãy anh đi đâu vậy?”

La Diễm Văn nhìn cô một cái, sau đó thản nhiên đáp: “Tôi đến phòng phẫu thuật một lát, sao vậy?”

“Anh quên cầm điện thoại.” Cố Hân đưa điện thoại cho La Diễm Văn, “Vừa nãy có người gọi điện thoại cho anh, gọi hai cuộc liên tục, tôi tưởng có chuyện gấp nên đã bắt máy. Đối phương bảo anh gọi lại cho cô ấy.” Cố Hân xấu hổ thè lưỡi nói.

La Diễm Văn cầm lấy điện thoại, trả lời một cách thờ ơ: “Bảo tôi gọi lại cho cô ấy? Không nói cụ thể gì sao?”

“Không có.”

La Diễm Văn mở lịch sử cuộc gọi, nhìn thấy số điện thoại xa lạ liền trầm mặc, trên mặt không có sự bối rối nào, trực tiếp xóa bỏ lịch sử cuộc gọi.

Cố Hân đi bên cạnh La Diễm Văn, thấy anh không hề gọi lại mà trực tiếp xóa. Bỗng cô hiểu ra một chuyện, hóa ra cô gái đó im lặng một lúc là do hiểu nhầm mối quan hệ giữa cô và thầy La.

Nói cách khác, trong lòng La Diễm Văn thực sự có một bạch nguyệt quang ư? Anh không gọi lại mà xóa đi, liệu rằng đó là người anh chưa thể buông bỏ không?

La Diễm Văn bỏ điện thoại vào trong túi áo, nhìn thấy Cố Hân đang ủ rũ, không biết cô lại đang nghĩ gì. La Diễm Văn suy nghĩ, anh hơi cau mày, vừa nãy rõ ràng cô còn đang vui vẻ, sao bây giờ lại không vui nữa rồi?

Hai người đều mang suy nghĩ của riêng mình, nhưng không ai nói ra.

Trở lại văn phòng, Cố Hân tiếp tục im lặng viết bệnh án.

“Bác sĩ La.” Trưởng khoa đi vào văn phòng, đằng sau còn có một người khác.

La Diễm Văn trả lời, nhìn trưởng khoa một cách nghi ngờ.

“Chuyện là năm nay có một bác sĩ thực tập muốn vào khoa chỉnh hình, cô ấy đã đặc biệt nộp đơn lên Khoa giáo dục để vào khoa của chúng ta.” Trưởng khoa quay lại, người phía sau đi ra chào hỏi với La Diễm Văn, “Thầy La.”

Âm thanh quen thuộc này, Cố Hân ngẩng đầu lên xem, quả nhiên là Tống Thiên.

La Diễm Văn hướng về phía Tống Thiên, gật đầu một cái.

Trưởng khoa nói: “Nếu không cậu làm giáo viên hướng dẫn luôn được không?”

“Tôi đang làm giáo viên hướng dẫn cho thực tập sinh rồi.” Rồi La Diễm Văn chỉ vào Cố Hân, “Tôi không hướng dẫn nổi hai thực tập sinh một lúc đâu.”

Trưởng khoa cũng rất quen thuộc với Cố Hân, cô thường báo cáo các hồ sơ bệnh án cho La Diễm Văn. Được La Diễm Văn dẫn dắt một thời gian, cô đã tiến bộ hơn nhiều. “Hướng dẫn hai người luôn cũng được mà, Tiểu Hân đã tiến bộ rất lớn. Tống thiên đã có nền tảng vững chắc, sẽ không quá khó khăn đâu.”

La Diễm Văn cười mỉm, “Tôi không giàu năng lượng như thế, tôi sợ hướng dẫn cả hai người thì sẽ dạy không tốt. Còn có các bác sĩ khác chưa làm giáo viên hướng dẫn cho thực tập sinh nào, có thể để để Tống Thiên đi theo học hỏi họ.”

Hiện tại là thời kỳ cao điểm của kì thi nghiên cứu sinh, rất nhiều thực tập sinh đã xin nghỉ để tham gia kì thi này. Đương nhiên, không biết họ có thật sự đang chuẩn bị cho kì thi này không.

Lần này La Diễm Văn từ chối nửa đùa nửa thật, nhưng nói đến mức này rồi, trưởng khoa cũng không nói thêm gì nữa. Ông ấy sắp xếp cho một bác sĩ khác, mới du học Mĩ về, làm người hướng dẫn cho Tống Thiên.

Tống Thiên ủy khuất nhìn La Diễm Văn, nhưng mà La Diễm Văn đang cúi đầu xem tin tức nên không thể thấy cảnh này. Ngược lại với La Diễm Văn, người vừa thở phào nhẹ nhõm là Cố Hân lại nhìn thấy toàn bộ.

Cảm giác được ánh mắt của Cố Hân, Tống Thiên liền liếc xéo cô, trong mắt tràn đầy cảm xúc lẫn lộn: lạnh lùng, ghen tỵ, hâm mộ… Cố Hân nhìn thấy nhưng chỉ bình tĩnh quay đi.

Cố Hân chắc chắn, Tống Thiên là có người chống lưng, Khoa giáo dục chính là sân sau của cô ta, nếu là người khác thì sẽ không được phép chuyển khoa, chỉ có duy nhất là cô, muốn chuyển liền chuyển. Lần này còn lợi hại hơn, trưởng khoa cũng đứng ra thuyết phục giúp cô ta, nhưng Tống Thiên không ngờ có cái đinh chắn đường chính là La Diễm Văn ở đây.

Người hướng dẫn của Tống Thiên gọi là Từ Phương Minh, là tiến sĩ trẻ được mời về đây với mức lương cực cao, mới ba mươi tuổi đã làm tiến sĩ. Tuy nhiên, anh ta có chút kiệm lời, hơi kiêu ngạo, bình thường tương đối lạnh lùng.

Sự lạnh lùng của Từ Phương Minh với sự lạnh lùng của La Diễm Văn không giống nhau. Từ Phương Minh là kiểu kiêu ngạo, có trình độ học vấn cao, coi thường nói chuyện với người ngu dốt. La Diễm Văn là trời sinh lạnh lùng, sẽ không đem lại cảm giác coi thường người khác.

Nghiêm túc mà nói, chính mình vẫn thích kiểu người lạnh lùng như La Diễm Văn. Cố Hân âm thầm suy nghĩ.

Tống Thiên đi trực ngày đầu tiên nên Từ Phương Minh cũng không để cô ấy làm quá nhiều. Dù sao, hôm nay là ngày trực của La Diễm Văn, nên tất cả bệnh nhân đều được La Diễm Văn tiếp nhận. Đến 5:30 chiều, Từ Phương Minh cho Tống Thiên tan làm.

Thấy Tống Thiên vào phòng trực ban để thay quần áo, Tô Tạp Nhìn theo bóng lưng cô ấy, nói với Cố Hân: “Tống Thiên Nga và thầy Từ cũng khá hợp, hai người họ đều kiêu ngạo như nhau.”

Cố Hân bất đắc dĩ quay đầu nhìn cô ấy một cái, “Cậu nói xem, tại sao cô ấy lại chọn thầy Từ làm người hướng dẫn?”

Tô Tạp nói nhỏ, quay sang nhìn chỗ ngồi của Từ Phương Minh, “Mình cũng không nói sai.”

Hai người phàn nàn vài câu, Tô Tạp cũng chuẩn bị tan làm.

Nhìn đồng hồ, Cố Hân đã tạo thành thói quen, thấy cũng sắp tới giờ, Cố Hân liền gọi điện thoại cho La Diễm Văn xem bữa tối ăn gì.

La Diễm Văn ngáp một cái, nhíu mi tâm, giọng trầm xuống, “Ăn cơm thịt kho đi.”

Cố Hân đáp lại, dựa vào khẩu vị của La Diễm Văn đặt một phần cơm, sau đó đặt cho chính mình một phần bánh gạo.

Đang thanh toán tiền, một chiếc điện thoại màu đen được đưa ra trước mặt cô, trên màn hình là hình ảnh bánh ngọt. Cô không hiểu, ngước lên nhìn La Diễm Văn.

La Diễm Văn đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói dịu dàng, “Có muốn ăn bánh kem không? Nhìn em hôm nay không vui lắm, chẳng phải các y tá vẫn hay nói đồ ngọt rất tốt cho tâm trạng hay sao?”

Trong mắt La Diễm Văn tràn đầy ý cười, lông mày khẽ nhếch, đẹp trai không thể tưởng tượng nổi.

Thấy Cố Hân ngồi im một lúc, La Diễm Văn hơi nhíu mày, “Em không thích sao?”

Cố Hân vội vàng cướp lấy chiếc điện thoại, “Ai nói không thích, là do tôi đang suy nghĩ nên chọn cái bánh nào.”

La Diễm Văn lắc đầu, mặc kệ cô cướp điện thoại từ tay mình.

Cuối cùng, Cố Hân cũng chỉ chọn được một cái bánh kem phô mai việt quất. La Diễm Văn nhìn hình ảnh một lúc, cảm thấy cái bánh có hơi nhỏ, “Cái bánh này đủ để em ăn không?”

Cố Hân: “...”

La Diễm Văn kéo màn hình xuống, chỉ vào ảnh một cái bánh kem, “Hay là chọn cái này đi?”

Cái bánh trứng ấy phải to tầm 6 inch… Cố Hân bị kinh hãi, cô thật sự không phải là heo.

“Không cần tiết kiệm tiền thay tôi.” La Diễm Văn rất nghiêm túc.

Cố Hân khóe miệng giật giật, “Thật sự không phải là để tiết kiệm tiền thay anh.”

Đối với sự kiên trì của Cố Hân, La Diễm Văn trực tiếp đặt bánh, cuối cùng còn không quên gửi cho cô một bao lì xì trên WeChat.

Cố Hân tưởng đây là tiền trả cho cơm tối, kết quả là xem bao lì xì có hai trăm tệ, cô không nói lên lời, “Thầy La, hôm nay cơm tối không có đắt đến như vậy.”

La Diễm Văn cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi biết, đây là tiền thanh toán trước cho các bữa tối sau này.”

Trong khi chờ đồ ăn giao đến, Cố Hân đi đến phòng trực ban, lấy cặp sách ôm tới, sau đó bê tám quyển sách đến trước mặt La Diễm Văn, khóe miệng La Diễm Văn hơi nhếch lên, “Quà tặng ngày nhà giáo?”

“... Cũng có thể cho là như vậy.” Cố Hân dở khóc dở cười.

La Diễm Văn cầm sách lật qua lật lại, “Ồ, ấn bản giới hạn của nhà xuất bản, cái này không rẻ đâu.”

Cố Hân biết anh không quan tâm đến số tiền ấy, chỉ nói, “Tôi nghe bác sĩ Lý bảo đây là bộ sách “kinh thánh” của các bác sĩ khoa chỉnh hình, các bác sĩ khoa chỉnh hình đều thích nó. Tôi hi vọng anh cũng sẽ thích nó.”

La Diễm Văn ánh mắt ngưng trọng, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Cố Hân, hỏi: “Em đặc biệt nói chuyện với Lý Tu Văn lâu như vậy, chỉ vì để biết rằng là bác sĩ chỉnh hình sẽ thích bộ sách này thôi sao?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Quynh Pham1591711991Truyện này sao ko có ngoại truyện vậy? Hơi tiếc - sent 2023-08-09 05:27:59
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương