Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 142: Anh đúng là kẻ điên cuồng theo đuôi

/558
Trước Tiếp
“Cô sai rồi, chú Tử Thích tới đưa mẹ cháu đi ăn sáng đấy.”

Karen nhìn ba phần ăn sáng của hai lớn một nhỏ trên bàn thì hiểu ra, cô bĩu môi: “Thì ra không có phần của tôi.”

Thiên Nhã vội nói: “Karen, tới đây đi, phần này cho cậu, tớ làm thêm phần nữa là xong.”

Kha Tử Thích ngăn cô lại: “Mọi người ăn đi, tí tôi về công ty ăn cũng được.”

“Anh họ, có phải em cản trở anh được ăn sáng cùng Thiên Nhã không?” Karen uể oải nói.

Kha Tử Thích cười: “Em ấy, mới ầm ĩ với cậu mợ một trận đã đùng đùng bỏ nhà ra đi, mợ rất lo lắng cho em đấy. Trước khi anh qua cũng đoán em đang ở đây rồi, bữa sáng này là mua cho em ăn đấy. Hôm nay nhớ trở về thành thật nhận sai với mọi người đi, để cậu bớt giận là không còn chuyện gì nữa, nhớ chưa?”

Karen nhún vai: “Em không về, lần này em nhất định sẽ không chịu khuất phục.”

Nét mặt Kha Tử Thích hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh liếc nhìn Thiên Nhã, cô đành phải tặng anh một cái nhìn để anh yên tâm.

“Để Karen ở chỗ em vài ngày đi! Đợi mọi người nguôi giận rồi nói tiếp.”

Kha Tử Thích nở nụ cười an tâm: “Được rồi, vậy mọi người từ từ ăn, anh về công ty trước đây. Buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé?”

Con ngươi anh liếc qua Karen và La Tiểu Bảo, cuối cùng dừng trên người Thiên Nhã.

“Ừm.” Thiên Nhã cười đồng ý.

Kha Tử Thích hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của La Tiểu Bảo một cái rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

“Mami Thiên Nhã, thật sự là cô ta ở nhà mình trong mấy ngày tới sao? Con không muốn mỗi ngày đều bất thình lình thấy khuôn mặt dọa người của cô ta đâu.” La Tiểu Bảo ghét bỏ, bày ra vẻ mặt sợ hãi.

Karen tức giận trừng lớn mắt, quyết định dùng ánh mắt đập tan La Tiểu Bảo.

Khuôn mặt La Tiểu Bảo đắc ý, hừ, muốn so xem mắt ai to hơn à? Ai sợ ai chứ?

Thiên Nhã đỡ trán nhìn hai kẻ dở hơi, quyết định ngó lơ đi để giải quyết phần ăn sáng của mình. Một lớn một nhỏ đang ngầm đấu đá nhau, ai quan tâm việc này đúng là người rỗi hơi.

Phòng làm việc của Chủ tịch.

Thiên Nhã bưng cà phê lên cho Jenny Trình, nhìn cô ta đang ngồi trên bắp đùi Lạc Thần Hi làm nũng chẳng kiêng kỵ ai cả. Trong lòng Thiên Nhã thầm oán, cho tôi xin, đây là phòng làm việc mà, hai người không thể kiềm chế một chút sao?

Từ sau nụ hôn bất thình lình đêm hôm đó, cô tận lực duy trì khoảng cách với Lạc Thần Hi, mà có vẻ như anh cũng dừng lại. Ngoại trừ công việc xã giao ra, anh không đưa cô ra ngoài bất cứ lúc nào nữa, ngay cả lúc ở công ty cũng không nhìn thẳng vào mắt cô. Tựa như đang coi Thiên Nhã là một người vô hình vậy. Điều này làm Thiên Nhã rất thoải mái, mà Jenny Trình lại trở thành khách quen của phòng làm việc Chủ tịch. Không biết sao mà Hạ Vân Cẩm không tự mình tới tra xét, trên dưới công ty đang đồn thổi là cô ta sợ thế lực nhà họ Trình nên không dám trực tiếp đối đầu với Jenny Trình. Còn nói thêm là vì cô ta muốn bảo vệ cái danh phu nhân chủ tịch nên chấp nhập sự thật tàn nhẫn này, không thèm để ý việc Jenny Trình giành chồng của mình. Hạ Vân Cẩm nhường nhịn càng làm cho Jenny Trình được đà vênh váo, chỗ nào cũng dính chặt lấy Lạc Thần Hi, tự coi mình là nữ chủ nhân thứ hai của Tập đoàn Lạc Thần.

“Cảm ơn.” Jenny Trình nhận lấy tách cà phê từ trong tay Thiên Nhã. Đây là lần đầu tiên cô ta nói lời cảm ơn, Thiên Nhã ngẩng đầu, đập vào mắt cô là một ánh mắt như lửa thiêu đang nhìn mình chằm chằm.

“Đừng khách sáo.” Thiên Nhã ngoài cười nhưng trong không cười, thỉnh thoảng giả vờ một chút để tránh mấy việc không hay thôi.

“Honey, hay em cũng tới chỗ này làm việc nhé?” Jenny Trình bỗng nhiên bộc phát ý nghĩ này.

Khóe miệng Lạc Thần Hi khẽ nhếch, anh nghịch mấy lọn tóc của cô ta: “Em muốn làm công việc gì?”

Jenny Trình chỉ về phía Thiên Nhã: “Công việc của cô ấy, em muốn thay cô ấy làm việc này. Như thế thì ngày nào em cũng sẽ được nhìn anh.”

Con ngươi đẹp đẽ của Lạc Thần Hi hơi chuyển, anh liếc nhìn Thiên Nhã, rồi tiếp tục nghịch lọn tóc của cô ta: “Công việc khổ cực như vậy anh không đành lòng cho em làm.”

Thiên Nhã thầm trợn trắng mắt mấy lần liền, đúng là một đôi cẩu nam nữ làm người ta phát điên đến buồn nôn.

“Chủ tịch, nếu không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước.” Thiên Nhã nói xong liền xoay người muốn chạy khỏi hiện trường.

“Từ từ đã.” Lạc Thần Hi gọi cô lại.

Thiên Nhã mỉm cười xoay người lại: “Xin hỏi, Chủ tịch có gì cần căn dặn sao?” Có chuyện mau nói, có rắm mau thả!

“Trong hôm nay thay tôi kiểm tra hết đống tài liệu kia, sau đó làm lại một phần nữa rồi đem vào cho tôi ký.” Anh nói rồi chỉ cho xem đống tài liệu nằm chồng chất trên bàn làm việc của mình, đây đều là tài liệu những bộ phận khác gửi cho anh ký duyệt, hoàn toàn không có cái gì mới để làm mà? Anh đang chơi trò gì thế?

Thiên Nhã cố gắng kiềm chế xúc động muốn cầm đống tài liệu đó đập cho anh một trận, nhưng rồi lại thành thật cầm chồng tài liệu đó lên đi ra ngoài vùi đầu vào làm.

“Nhìn đi, công việc của cô ấy chính là làm trâu làm ngựa, tôi không nỡ để cho em làm.” Lạc Thận Hi nói, nắm lấy mười ngón tay chưa từng phải làm gì của Jenny Trình.

Đi tới cửa, lưng Thiên Nhã đột nhiên cứng đờ, hận tới nghiến răng nghiến lợi, tên khốn khiếp!! Anh mới là người làm trâu làm ngựa đấy.

Phía sau truyền tới nụ cười duyên của Jenny Trình được nâng cao lên vài dexiben, Thiên Nhã quay ra lườm nguýt một cái. Nhịn, cô nhịn, ai bảo cô có chuyện cần cầu xin anh chứ, chỉ cần tra ra tin tức của cha, cô sẽ lập tức cuốn gói rời đi. Một giây cũng không thèm ở lại đây nữa, hừ hừ.

Tám giờ tối.

Cuối cùng Thiên Nhã cũng xử lý xong chỗ tài liệu này, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ra đã tám giờ rồi.

Không biết Karen và Tiểu Bảo, hai kẻ dở hơi đã xới tung nhà cô tới mức nào rồi. Cô cầm túi xách lên, lê thân thể mệt mỏi về nhà.

Vào siêu thị ở khu Vân Thành mua nước trái cây nhập khẩu cho Karen xong, Thiên Nhã xách đồ đi bộ về nhà cách đó không xa.

Lạc Thần Hi thật đáng ghét, rõ ràng anh cố tình kiếm cớ chỉnh cô mà! Làm hại cô đói tới mức bụng xẹp lép rồi.

Thiên Nhã mắng cả đường, bỗng nhiên làn gió đang thổi nhẹ ngừng lại, toàn bộ con đường nhỏ trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Mơ hồ cảm giác được phía sau có tiếng bước chân, Thiên Nhã dừng chân lại, nghiêng tai nghe ngóng. Cô quay đầu ra phía sau nhìn thì thấy phía sau vắng lặng không một bóng người.

Thiên Nhã rảo bước, nước trái cây cô xách theo đang được đựng trong bình thủy tinh, bước nhanh làm chúng va vào nhau tạo nên âm thanh thanh thúy.

Qua khúc rẽ, cô lập tức áp thân thể mình lên tường, quả nhiên tiếng bước chân phía sau trở nên dồn dập.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, tim Thiên Nhã đập rộn lên. Cô nhanh nhẹn lấy một chai nước trái cây ra, nín thở nghe tiếng bước chân, nhìn thẳng xuống mặt đất.

Chân người đàn ông đó vừa bước tới, giây tiếp theo Thiên Nhã đã cầm chai nước trái cây nặng nề đập lên đầu người đó. Vỡ choang, sau đó tiếng hét thảm thiết vang lên.

“Sao anh lại theo...”

Cô nhìn kỹ lại, ôi trời, sao lại là người này chứ?

“Anh, anh đi theo tôi làm gì?” Gương mặt Thiên Nhã hoảng sợ.

Lạc Thần Dương che chỗ đầu bị đập, cả khuôn mặt toàn là nước trái cây, máu trên trán chảy xuống tận mũi: “Cô, cái người phụ nữ này, cô có cần liều mạng thế không? Tôi sắp chết rồi.”

Thiên Nhã run rẩy đưa ngón tay chạm vào trán anh ta, máu tươi chảy xuống: “Anh, anh chảy máu rồi!”

Lạc Thần Dương tức giận nói: “Tôi biết!”



Trong bệnh viện.

Thiên Nhã đi qua đi lại trên hành lang, bác sĩ đang xử lý vết thương cho Lạc Thần Dương ở trong phòng cấp cứu, không biết nghiêm trọng tới mức nào đây.

“Cô là người thân của bệnh nhân?” Bác sĩ băng bó vết thương cho Lạc Thần Dương xong quay sang hỏi Thiên Nhã.

Thiên Nhã liên tục lắc đầu: “Không phải ạ.”

Bác sĩ bày ra biểu cảm chắc không sai, nói: “Bạn trai cô chỉ bị thương ngoài da thôi, ước chừng ở bệnh viện quan sát một ngày là không sao rồi, không cần phải lo lắng.”

Thiên Nhã đưa tay sờ mũi, cô không phải bạn gái anh ta đâu!

Lạc Thần Dương đang ngồi trên giường bệnh nháy mắt tươi cười với cô: “Em yêu, bạn trai em khát nước rồi, nhanh cho anh uống nước đi.”

Thiên Nhã sầm mặt ngồi ở ghế bên cạnh giường, nói: “Xin lỗi, tôi không biết người đó là anh.” Cô nhìn trán anh ta đang cuốn đầy vải xô, nét mặt áy náy.

Lạc Thần Dương vẫn nở nụ cười xấu xa: “Em yêu, em ác thật đấy, cả khuôn mặt anh đều bị em hủy rồi, em phải chịu trách nhiệm.”

“Nghĩ hay quá nhỉ, ai mà chịu trách nhiệm nổi với anh. Được rồi! Sao anh lại theo dõi tôi?” Đột nhiên Thiên Nhã nhớ tới việc chính, khuôn mặt lập tức hiện lên vẻ sợ hãi.

Trên khuôn mặt Lạc Thần Dương là sự ngượng ngùng cùng oan ức: “Người ta, người ta không phải là thích em sao? Gần đây em chẳng để ý tới người ta gì cả, người ta chỉ có thể lén đi theo sau em, quan sát nhất cử nhất động của em thôi.”

Thiên Nhã trợn tròn mắt đầy kinh ngạc, sau đó dùng vẻ mặt ghét bỏ và hoảng sợ nhìn anh ta: “Anh đúng là kẻ điên cuồng theo đuôi! Anh là tên biến thái!!”

Lạc Thần Dương bĩu môi, trông còn oan ức hơn cả một đứa trẻ bị bắt nạt.

“Vậy thì, gần đây người theo dõi tôi cũng là anh?” Thiên Nhã nhíu mày, hỏi.

Lạc Thần Dương nhìn Thiên Nhã, trong mắt xẹt qua một tia sáng khó hiểu, rồi nói: “Em yêu, em xem tôi chung tình với em như thế, hay là em theo tôi đi.”

Thiên Nhã thầm thở phào một hơi, nếu giống như lời anh ta nói thì độ uy hiếp không lớn... Ít nhất... hiện tại cô đã bắt được anh ta là kẻ theo dõi điên cuồng.

Thiên Nhã mang vẻ mặt ghét bỏ: “Anh nghỉ ngơi cho tốt đi! Tôi đi về!!” Hừ hừ, ban đầu cô còn cảm thấy áy náy, nhưng trông anh ta mặt dày mày dạn như thế này cô không chịu nổi.

“Ôi ôi, đúng là người lòng dạ độc ác mà. Người ta đau lòng chết mất.”

Thiên Nhã quay về phía anh ta làm mặt quỷ. Đáng đời, ai bảo anh ta không yên phận làm Phó Chủ tịch đi, đặt suy nghĩ lên việc theo dõi cô làm gì chứ! Dọa cho cô sợ tới nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đã thế còn làm cho cô lo lắng không biết kẻ theo dõi đó bám đuôi theo có phải vì thân thế của La Tiểu Bảo không.

Cửa lập tức bị đóng lại, khuôn mặt tuấn tú đang ra vẻ đáng thương của Lạc Thần Dương bỗng chốc xụ xuống, trong mắt xẹt qua một tia âm trầm. Anh ta hít sâu một hơi, sờ vết thương trên trán mình, lẩm bẩm: “May quá, may không bị hủy dung.”

Phòng làm việc của Chủ tịch.

Lạc Thần Dương chỉ vào vết thương trên đầu, anh ta bắt chéo hai chân ngồi đối diện Lạc Thần Hi, nói với giọng đáng thương: “Anh, anh nói xem nên bồi thường cho em như thế nào đây?”

Lạc Thần Hi nhìn tạo hình mới của anh ta, có vẻ như rất hài lòng: “Được đấy, tỉ lệ quay đầu cao hơn rồi.”

Lạc Thần Dương nghe xong tủi thân kêu ầm lên: “Anh, anh chắc chắn mình đang không cười trên nỗi đau của người khác chứ?” Anh ta sờ trán mình, một đời lẫy lừng của mình đã bị đánh mất trong sáng nay rồi. Trên đầu quấn một đống vải xô thế này, tỉ lệ quay đầu nhìn không cao mới là lạ đấy.

Khóe miệng Lạc Thần Hi nở nụ cười hả hê: “Mới nãy không phải, nhưng bây giờ thì đúng rồi.”

Lạc Thần Dương cảm thấy mình đang bị bắt nạt tới cùng cực: “Em không biết, lần này em giúp anh nên mới bị thương như thế này đấy. Hơn nữa, giờ Thiên Nhã đối xử với em như với tên biến thái rồi, nhìn thấy em như nhìn thấy ma vậy. Anh nói xem bây giờ em phải làm sao? Anh có thể không cần bồi thường cho em nhưng phải giúp em giải thích cho Thiên Nhã chứ!”

Lạc Thần Hi quan sát anh ta, tâm tình tốt khoanh tay trước ngực, dựa cả người vào ghế: “Ấn tượng là thứ không thể thay đổi, tôi nghĩ cậu không cần phải cố gắng thay đổi làm gì. Một ngày làm biến thái, cả đời làm biến thái.”

Lạc Thần Dương tức tới không thở nổi: “Anh! Anh đừng có khinh người quá đáng!”

Đột nhiên anh ta nghĩ tới cái gì đó, cười gian: “Có một việc mà anh không biết.”

Lạc Thần Hi nhíu mày, đôi mắt lạnh lùng híp lại: “Việc gì?”

Lạc Thần Dương giả vờ thần bí: “Em không có nghĩa vụ phải nói cho anh biết.”

Lạc Thần Hi cười nhạt: “Dám ở trước mặt tôi thừa nước đục thả câu, cậu biết hậu quả là gì rồi chứ?”

Lạc Thần Dương nở nụ cười bất cần đời: “Lẽ nào anh định giết người diệt khẩu? Không có khả năng.”

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lùng. Lạc Thần Dương bị anh nhìn tới phát sợ.

“Quên đi, em nói cho anh biết là được chứ gì.”

“Nói.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương