Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 143: Thỏ trắng nhỏ và chú sói lớn nói chuyện yêu đương

/558
Trước Tiếp
Lạc Thần Dương suy nghĩ một chút: “Là chuyện cực kỳ quan trọng.”

“Tôi sẽ suy nghĩ tới việc đồng ý, để xem xem cái cậu cống hiến cho tôi to lớn tới mức nào đã.”

Lạc Thần Dương cười khổ: “Ôi, em bàn điều kiện với anh chứ không phải là thỏ trắng nhỏ nói chuyện yêu đương với chú sói lớn đâu.”

“Biết thế thì tốt.”

...

Một ngày nọ, Thiên Nhã trở về liền thấy trên bàn mình đặt một bó hoa hồng đỏ.

“Ai da, Thiên Nhã, cô mới quen anh chàng cao phú soái nào gần đây à?”

Khuôn mặt Thiên Nhã lộ vẻ mơ màng, đừng nói là cao phú soái, ngay cả đàn ông cô cũng không tiếp xúc mà.

“Cắt, sao cô cứ một mực khẳng định người đó là cao phú soái chứ, nhỡ đâu người ta là...” Đồng nghiệp làm vẻ muốn nói lại thôi, nhìn một người đồng nghiệp khác bằng ánh mắt mà Thiên Nhã không hiểu. Sau đó, mọi người che miệng cười trộm.

Thiên Nhã không nhìn mấy cô mà cầm lấy tấm thiệp bên cạnh bó hoa hồng, ai đưa đây? Tử Thích sao? Nhưng anh biết rõ cô không thích hoa mà.

Anh cần gì phải tặng hoa cho cô chứ? Kỳ lạ thật.

“La tiểu thư, đêm nay có thể ăn tối cùng nhau không?” Ký tên: Trình Đạo Phu

Cô lập tức mở to mắt ra, vậy mà người đó lại là Trình Đạo Phu?

Đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy phản ứng của Thiên Nhã thì càng tò mò hơn, lại gần hỏi: “Thiên Nhã, nói chút đi, rốt cuộc là ai vậy?”

Thiên Nhã lập tức che tấm thiệp đi: “Đây là bí mật.” Nếu để đám người này biết Trình Đạo Phu là người tặng hoa thì không biết họ sẽ nói gì nữa.

“Cắt, làm ra vẻ thần bí làm gì, chỉ là một người đàn ông thôi mà.”

Thiên Nhã không có tâm trạng nghe mấy cô ấy nói, cô nhìn tấm thiệp mà đau đầu, Trình Đạo Phu nói thế là có ý gì? Sao ông ta lại hẹn cô cùng ăn cơm vào tối nay? Chẳng lẽ muốn nói chuyện liên quan tới cha cô? Hay là, hắn có mưu đồ khác?

Lạc Thần Dương bất ngờ xông ra, cướp luôn tấm thiệp trong tay cô.

“Ô, được tặng hoa, để tôi xem là ai tặng nào.” Lạc Thần Dương xảo quyệt cầm tấm thiệp lên nhìn, sau đó trên mặt là nụ cười xấu xa: “Ha ha, đây là tin tức lớn đây.”

Mặt Thiên Nhã đỏ lên, các đồng nghiệp đang dùng vẻ mặt tràn đầy hứng thú nhìn cô đấy. Cô đứng lên, muốn cướp tấm thiệp về, không nghĩ tới Lạc Thần Dương lại mạnh mẽ xoay người một cái, chạy tới một nơi cách xa Thiên Nhã.

“A, anh trả lại cho tôi! Của tôi mà!” Mặt cô đỏ lên, chuyện này cô còn đang không hiểu đấy, nếu như bị người này truyền ra ngoài thì phải làm sao.

Lạc Thần Dương cười xấu xa: “Đó là chuyện đáng mừng mà. Đương nhiên tôi muốn đọc cho mọi người cùng biết.”

Thiên Nhã vừa nghe đã nóng nảy muốn cướp về ngay lập tức.

Lạc Thần Dương giơ cao tấm thiệp màu đỏ lên, Thiên Nhã có nhảy thế nào cũng không với tới được.

Hai người một cướp một muốn lấy về dây dưa với nhau trong phòng làm việc, các đồng nghiệp vây quanh lại xem trò hay. Thiên Nhã thấy chuyện này càng lúc càng náo nhiệt, cắn môi, dùng sức đánh mạnh vào tay anh ta một cái.

Tấm thiệp đỏ lập tức bay ra khỏi tay anh ta, rơi xuống, Thiên Nhã nhanh tay lẹ mắt muốn cúi người nhặt nó, nhưng không ngờ nó lại bị một đôi chân giẫm lên.

Đôi giày da quen thuộc đập vào mắt, trong chốc lát cả phòng làm việc trở nên tĩnh lặng, mấy người đồng nghiệp dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai trở về chỗ làm việc của mình.

Giây tiếp theo, Thiên Nhã nhận ra được chủ nhân đôi chân này là ai, hít vào một hơi lạnh.

Đứng thẳng người lên, khuôn mặt âm trầm của Lạc Thần Hi đập vào mắt, sau đó trên mặt anh xuất hiện nụ cười nhạt rồi biến mất rất nhanh.

Trán Thiên Nhã đổ mồ hôi, cô nhìn anh cúi người dùng ngón tay thon dài nhặt tấm thiệp màu đỏ dưới giày da lên.

“Chủ tịch, thiệp đó là của tôi.” Thiên Nhã yếu ớt lên tiếng. Lạc Thần Dương đứng bên cạnh che miệng cười trộm, bày ra dáng vẻ như chờ xem kịch vui.

Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt lại dừng trên tấm thiệp, sắc mặt âm trầm càng lúc càng đáng sợ.

Anh đi tới trước mặt cô rồi, nhìn cô một cái rồi liếc mắt nhìn Lạc Thần Dương đang nhịn cười. Anh ném tấm thiệp vào thùng rác rồi đi vào phòng Chủ tịch trước, sau đó giọng nói vang lên: “Thư ký Hạ, nếu về sau còn dám ồn ào trong phòng làm việc thì lập tức đi khỏi đây cho tôi.”

Hạ Nhất Y đáp: “Vâng, Chủ tịch.”

Lạc Thần Dương sắp cười tới không thở được, dùng sức làm động tác 'giết' cắt ngang qua cổ.

“Cô tự giải quyết cho tốt đi.” Lạc Thần Dương nói với cô bằng khẩu hình miệng.

Khuôn mặt Thiên Nhã nóng lên, cô nhặt tấm thiệp ở trong thùng rác ra. Tức cái gì mà tức, cũng không phải cô chủ động yêu cầu quay về! Rõ ràng trước đó anh đã ra điều kiện với cô rồi mà. Hừ hừ! Giả vờ làm cái gì! Tên đáng ghét.

Có điều, cô nên làm gì với lời mời của Trình Đạo Phu đây?

“Chủ tịch, anh nói xem tối nay tôi có nên đi không?” Thiên Nhã bưng cà phê vào xong, do dự hỏi một câu.

Lạc Thần Hi nhấp ngụm cà phê nhỏ, hàng lông mi đẹp đẽ cau lại: “Em quên bỏ đường à?”

Thiên Nhã giật mình, đúng thế, mới nãy cô bối rồi quá nên hình như quên bỏ đường rồi.

“Xin lỗi Chủ tịch, để tôi đi đổi cốc khác.”

Lạc Thần Hi nặng nề để cái cốc lại bàn làm việc. “Không cần.” Anh lạnh lùng nói, sau đó cầm một tập tài liệu lên xem.

Một lúc sau, anh giương mắt lên nhìn Thiên Nhã vẫn đứng im tại chỗ chưa đi ra ngoài.

“Sao thế?”

Thiên Nhã thấy anh giả vờ thì tức giận: “Chủ tịch, tôi hỏi anh, tối nay tôi có nên đồng ý với lời mời của Chủ tịch Trình, tới ăn một bữa cơm với ông ta không?”

Lạc Thần Hi khoanh tay trước ngực, ý nghĩ sâu xa: “Em có nên đồng ý với lời mời của ông ta không thì liên quan gì tới tôi? Chẳng lẽ em tự mơ tưởng mình là người phụ nữ của tôi, muốn đi đâu với người đàn ông khác cũng phải hỏi ý kiến tôi trước?”

Thiên Nhã không nhịn được nữa: “Chủ tịch, rốt cuộc anh có thành ý giúp tôi điều tra tin tức về cha tôi không?” Anh biết rõ cô đang muốn nói cái gì mà, sao cứ phải vòng vèo như thế?

Lạc Thần Hi nhìn chằm chằm cô một lát rồi nói: “Là em chọc vào ông ta, nếu em cảm thấy ông ta có thể giúp em tìm được cha thì cứ đi đi.”

Thiên Nhã khẽ cắn môi, thấy dáng vẻ này của thì giận dỗi nói: “Đi thì đi! Ai sợ ai chứ?” Sau đó cô đẩy cửa đi ra ngoài.

Lạc Thần Hi nhìn cánh cửa bị đóng lai, con ngươi lạnh lùng lộ ra vẻ khác thường.



Đúng bảy giờ tối nay, họ cùng nhau ăn tối tại khách sạn Thì Chung.

Thiên Nhã mặc một bộ đồ màu hồng trắng, cầm túi xách, ngồi lên xe taxi đi tới khách sạn Thì Chung.

Gió đêm lất phất, Thiên Nhã bước ra khỏi xe taxi, hít sâu một hơi, không phải chỉ ăn một bữa cơm thôi sao? Trình Đạo Phu cũng không thể ăn thịt cô, cùng lắm thì bị ông ta sàm sỡ một lúc thôi, ở nơi công cộng thế này, chắc ông ta không dám giở trò gì đâu.

“ Chủ tịch Trình, chào ông.” Lúc Thiên Nhã đi tới nhà hàng Tây thì thấy Trình Đạo Phu đã ở đó.

Trình Đạo Phu cười híp mắt đứng lên kéo ghế cho cô, mời cô ngồi xuống.

Trong nhà hàng Tây ngoại trừ ông ta và cô ra thì không còn ai khác. Ngọn đèn tối mờ mờ, trên bàn đốt một ngọn nến, còn có cả một chai rượu vang thượng hạng nữa. Bên cạnh bàn có người đang kéo violin, khung cảnh hết sức lãng mạn, bầu không khí nơi đây cũng tràn ngập hơi thở ám muội.

Trình Đạo Phu cố ý ngồi gần cô, tâm sự với cô mấy chuyện bình thường, chuyện công việc. Ngoại trừ ánh mắt của ông ta làm cho cô nổi da gà ra thì không còn bất kỳ hành động mờ ám nào khác.

Thiên Nhã từ từ buông lỏng cảnh giác, muốn tìm cơ hội hỏi chuyện liên quan tới cha.

Nhưng không ngờ tên Trình Đạo Phu này lại là một lão già xảo quyệt, mỗi lần Thiên Nhã bắt đầu đề cập tới chuyện này, ông ta lại lươn lẹo chuyển chủ đề sang chuyện khác. Sau đó ông ta lại rót thêm rượu cho cô uống, Thiên Nhã uống một ly lại một ly, không hề hỏi được gì cả.

Bất tri bất giác cả chỗ rượu vang đỏ đã uống hết, cuối cùng Thiên Nhã không thể chống đỡ được cơn say, nằm úp sấp trên bàn. Làm thế nào bây giờ, cô đau đầu quá, còn chóng mặt nữa.

Bàn tay ông ta lần tới bên hông cô, cơ thể kề sát, ông ta gần như thì thầm bên tai cô: “La tiểu thư, cô say à?”

Cảm nhận được mùi hương của xì gà, Thiên Nhã thấy buồn nôn. Cô đưa tay đẩy tay ông ta đang đặt bên hông mình ra, xoay người đưa lưng về phía ông ta, cúi người không ngừng nôn khan.

“La tiểu thư, cô không sao chứ?”

Đột nhiên, ngoài cửa phòng bao truyền tới một giọng nữ: “A! Tôi đang nghĩ không biết hôm nay ông làm đỏm như vậy để làm gì, hóa ra là tới đây hẹn hò với tiện nhân à?”

“Vợ, sao bà lại tới đây?” Khuôn mặt Trình Đạo Phu lộ rõ sự kinh ngạc.

“Đương nhiên là ông không muốn tôi tới đây rồi! Tối hôm nay tôi tới là để bắt gian!” Người mặc trang phục cao quý kia là một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt độc ác, tầm mắt bà ta chuyển tới trên người Thiên Nhã, nói một cách hung dữ.

Thiên Nhã bám vào tường phòng ăn đứng lên, choáng váng tới mức hai mắt nổ đom đóm: “Tôi...”

Người phụ nữ trung niên đó không nói lời nào đã vọt tới, nâng tay lên chuẩn bị cho Thiên Nhã một cái tát.

Thiên Nhã thấy khuôn mặt bà ta đang dần phóng to trong tầm mắt mình, một cơn gió bỗng quét qua mặt cô, tay người phụ nữ trung niên đó suýt chạm vào mặt Thiên Nhã

Có một lực tay lớn đang cản tay bà lại.

“Trình phu nhân, nếu bà có gì tức giận thì trút lên người tôi là được. Không cần phải làm khó dễ cô ấy.” Giọng nói lạnh lùng của Lạc Thần Hi lọt vào trong tai.

Thiên Nhã cố gắng mở to hai mắt ra, cô trông thấy nụ cười lạnh của Lạc Thần Hi, còn có gương mặt của một người phụ nữ trung niên đang tức giận nữa. Người đó chính là Trình phu nhân.

Trình Đạo Phu trông thấy Lạc Thần Hi xuất hiện, trên mặt lộ ra nụ cười giảo hoạt: “Chủ tịch Lạc, cậu trở về thật đúng lúc, hiểu lầm được hóa giải rồi.”

Nét mặt Trình phu nhân hiện lên vẻ vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ. Người trước mắt đúng là Lạc Thần Hi rồi. Bà rút bên tay đang bị Lạc Thần Hi nắm chặt lại, rên lên một tiếng rồi liếc mắt nhìn Thiên Nhã.

“Cậu có ý gì?” Bà nhìn chằm chằm Lạc Thần Hi, hỏi.

Lạc Thần Hi ôm lấy bả vai Thiên Nhã, cười như không cười: “Nếu không phải tôi nhanh tay thì người phụ nữ của tôi đã bị đánh rồi, Chủ tịch Trình, đây là cách mà vợ chồng ông dùng để đãi khách à?”

Trình Đạo Phu hung dữ trừng mắt nhìn Trình phu nhân, cười to: “Ha ha, Chủ tịch Lạc. Thật sự xin lỗi, đây chỉ là chút hiểu lầm thôi. Tôi mời mọi người ăn bữa cơm nhé, như vậy là được rồi chứ?”

Biểu cảm trên mặt Trình phu nhân thấy rõ là không tin, bà ta nhìn lướt qua trên bàn có hai phần bát đũa, hai ly rượu đỏ, lập tức nở nụ cười khinh miệt, nói với Trình Đạo Phu: “Ông cho rằng tôi là kẻ ngu à? Đây rõ ràng là bữa cơm dành cho hai người.”

Mặt Trình Đạo Phu biến sắc, ông ta tức giận nói: “Bà còn đứng ở đây gây sự nữa à? La tiểu thư là người phụ nữ của Chủ tịch Lạc, bà làm thế này là tìm phiền phức cho tôi à?”

Trình phu nhân không ăn cứng cũng chẳng ăn mềm, bà ta chỉ vào Trình Đạo Phu mà mắng: “Tôi cứ gây sự như thế đấy! Có làm sao không? Không phải ông đang chán ghét tôi vì tôi phá hủy chuyện tốt của ông sao? Trình Đạo Phu, tôi nói cho ông biết, nếu không phải có nhà mẹ đẻ tôi giúp sức thì cửa hàng của ông có đi tới được ngày hôm nay không? Tôi nhổ vào! Hôm nay ông dám ở đây chơi bời lêu lổng với hồ ly tinh, tôi nhất định sẽ không tha cho ông.”

Trình Đạo Phu cười nhạt, lập tức cho bà ta một cái tát: “Câm miệng! Tôi, Trình Đạo Phu nợ nhà bà một ân huệ, nhưng có thể đi được tới ngày hôm nay là tự dựa vào sức của mình!”

“Ông!” Trình phu nhân nhận một cái tát, giận tới run người.

Lạc Thần Hi ho nhẹ hai tiếng: “Em yêu, chúng ta đi thôi.”

Thiên Nhã 'ưm ưm' vài tiếng: “Lạc Thần Hi, cái tên đáng ghét này!! Đều tại anh!” Hại cô bị chuốc nhiều rượu như này nhưng chẳng hỏi được gì cả.

Thiên Nhã dồn toàn lực đánh về phía Lạc Thần Hi, đôi tay trắng nõn đập vào ngực anh.

Vẻ mặt Lạc Thần Hi cưng chiều, anh nhìn khuôn mặt đỏ ửng lên vì say rượu của cô, cảm thấy rất đáng yêu. Anh nắm tay cô, dịu dàng nói rằng: “Được rồi, đều tại tôi, để em chịu oan ức rồi.”

Thiên Nhã nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh thì nghiêng đầu nhìn với vẻ không thể tin đước. Khuôn mặt càng lúc càng tựa sát vào, đây đúng là Lạc Thần Hi rồi. Vì sao anh lại dịu dàng như thế? Không phải ban ngày anh vẫn bày ra bộ mặt lạnh lùng đến chết sao? Bây giờ anh bị làm sao thế? Trúng tà à?

“Anh, anh làm sao thế?” Thiên Nhã ngẩng mặt lên nhìn anh, mũi gần như cọ sát vào mũi anh. Trong đôi mắt trong sáng kia toàn là vẻ nghi hoặc.

Một tay Lạc Thần Hi ôm lấy cô, thân thể hai người lập tức dán chặt vào nhau. Bờ môi mỏng hơi lạnh của anh lập tức ấn lên bờ môi cô, mút vài cái.


Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương