Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 144: Người phụ nữ này, không được trốn

/558
Trước Tiếp
“Hai vị, tôi xin phép đi trước.” Giọng nói lạnh lùng của Lạc Thần Hi cắt ngang cuộc tranh chấp của hai người.

Sắc mặt Trình phu nhân thay đổi, bà ta áy náy nói: “Chủ tịch Lạc, thật sự xin lỗi, là tôi xúc động quá nên mới hiểu lầm phu nhân của cậu và...”

“Lần sau không được làm như thế này nữa.” Vẻ mặt Lạc Thần Hi âm trầm, tựa như không thèm so đo với bà ta.

Đôi mắt sắc bén của Trình phu nhân lóe lên một tia kinh ngạc. Mới nãy bà ta còn hơi nghi ngờ người phụ nữ bên cạnh, nhưng khi thấy Lạc Thần Hi bảo vệ người phụ nữ này như vậy thì trong lòng cũng chín bỏ làm mười, yên lòng hơn.

Lạc Thần Hi dùng một tay bế ngang Thiên Nhã lên, rời khỏi đó trước mặt vợ chồng Trình Đạo Phu.

Trình Đạo Phu nhìn theo bóng lưng anh, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt lóe lên một tia nham hiểm.

“Ưm.” Thiên Nhã bị Lạc Thần Hi ném vào trong xe, khẽ kêu một tiếng.

“Đau chết tôi rồi.” Cô nhắm hai mắt, cau mày kêu lên.

Lạc Thần Hi ngồi vào ghế lái, liếc mắt nhìn cô: “Em được lợi quá rồi.” Cái người phụ nữ ngốc này! Anh từng thấy người đần rồi nhưng chưa thấy ai đần như cô.

Xe chạy trên phố xá sầm uất, Thiên Nhã vốn nhắm mắt tưởng đã ngủ từ lâu bỗng nhiên che miệng.

“Dừng, dừng xe.”

“Tôi, tôi muốn nôn.” Thiên Nhã mơ màng mở mắt ra, dạ dày cuộn trào như thể đang dời sông lấp biển.

Con ngươi đẹp đẽ của Lạc Thần Hi trừng to, anh thắng gấp xe lại.

Thiên Nhã mở cửa xe, ngồi xổm xuống cạnh cây cột ven đường nôn hết ra. Nôn xong, cô lảo đảo đứng lên, một cánh tay đưa qua đỡ lấy người cô, một tay khác thì đưa nước tới.

Cô đỡ lấy cái đầu đang choáng váng, nhìn về phía chủ nhân cánh tay: “Sao anh lại ở chỗ này?” Rõ ràng cô và La Tiểu Bảo đang đi du lịch mùa thu mà, cái xe kia không biết là loại xe rởm gì mà làm dạ dày cô trào ngược lên.

“Ôi, tiểu bảo bối đâu? Tiểu bảo bối chạy đi đâu rồi?” Cô nhận lấy nước rồi híp mắt nhìn xung quanh tìm con.

Khuôn mặt Lạc Thần Hi đen sì: “Đừng nói với tôi là em đã quên hết chuyện ban nãy rồi.”

Thiên Nhã vỗ đầu, tựa như đang cố gắng nhớ lại. Một lát sau, cô cười hì hì dí sát mặt mình vào mặt anh: “Đương nhiên là tôi không quên, anh hôn tôi rồi! Anh phải chịu trách nhiệm!”

Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên tạo thành một độ cong mê người, làm Thiên Nhã nhìn tới ngây ngốc.

Năm ngón tay tựa hành hoa của cô chạm tới khóe miệng anh. Cô muốn tóm lấy nụ cười này, khiến cho nó không lướt qua rồi biến mất ngay được.

Anh thu hồi tầm mắt, nhiệt độ nơi đầu ngón tay cô đang nhanh chóng truyền khắp cả người anh. Nó đọng lại ở mỗi một dây thần kinh. Nụ cười anh càng lúc càng sâu hơn.

“Yêu nghiệt.” Thiên Nhã bĩu môi, lẩm bẩm nói ra hai chữ này.

Khóe miệng Lạc Thần Hi cứng đờ, mồ hôi lạnh túa ra. Anh đang định phát tác thì thấy Thiên Nhã che bụng nói: “Tiểu bảo bối, lấy cho mẹ đồ ăn, mẹ đói rồi.”

Cô ôm lấy cây cột, nói với giọng ỉu xìu.

Lạc Thần Hi cười. Anh lấy di động ra, hướng về phía này chụp mấy tấm “dị nhân”, loại “chứng cứ phạm tội” này giữ lại về sau rất có tác dụng, nói không chừng anh có thể để cô ký một bản hiệp ước không công bằng.

Thiên Nhã dùng sức ôm lấy cây cột, khịt mũi, tựa như đã ngửi thấy được mùi thức ăn.

Cô mở mắt hạnh ra nhìn một lượt rồi đưa tay chỉ về phía đối diện đường: “Khoai lang nướng, mẹ muốn ăn khoai lang nướng.” Cô ồn ào hệt như một đứa trẻ, giọng nói yếu ớt hơn mấy phần so với lúc bình thường.

Lạc Thần Hi đưa mắt nhìn sạp khoai lang nướng nhỏ ở phía đối diện, trên trán xuất hiện vạch đen.

“Tiểu bảo bối, đi mua giúp mẹ khoai lang nướng đi.” Thiên Nhã mơ hồ nhìn thấy người trước mặt này có khuôn mặt hệt như con trai mình nên bỏ qua luôn chiều cao của anh. Cô bắt đầu làm nũng hệt như lúc bình thường ở với con trai.

Tiểu bảo bối? Trông anh có chỗ nào giống một đứa trẻ à? Nhưng hai từ “bảo bối” này rất dễ nghe.

“Chờ ở đây, đừng có chạy lung tung.” Đường đường là Chủ tịch Tập đoàn Lạc Thần, Lạc Thần Hi lại chạy tới sạp khoai lang nướng ven đường để mua khoai. Nếu như chuyện này mà truyền ra bên ngoài thì anh sẽ mất mặt tới mức nào chứ. Nhưng dáng vẻ yếu ớt này của cô, anh rất ít khi thấy được. Trong khoảng thời gian này, cô làm ra vẻ một cấp dưới cung kính, trở thành một con nhím sẵn sàng giương nanh múa vuốt, tránh anh như tránh thú dữ, tránh lũ quét. Nụ hôn đêm hôm đó, anh đã thấy rõ sự bài xích và chống cự trong mắt cô, còn có cả sự giãy giụa và đau khổ nữa, nó đâm vào trái tim anh khiến anh đau nhói.

“Ông chủ, tôi lấy hai mươi củ khoai lang, cảm ơn.”

Lạc Thần Hi móc từ trong ví ra tờ 100 tệ: “Không cần trả lại.”

Nói xong anh xoay người nhìn thấy Thiên Nhã vẫn giữ nguyên tư thế ôm cột kia, mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.

Khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng mà ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra. Anh đi về phía cô.

Đột nhiên, con ngươi anh co lại, ánh mắt dịu dàng bỗng trở nên rét lạnh. Tốc độ từ đi bình thường đã biến thành chạy nhanh, túi khoai lang nướng trong tay được ném chuẩn xác về phía dịch thể không rõ nguồn gốc trong tay người đàn ông bịt kín mặt mũi đang tiến tới gần Thiên Nhã.

“Thiên Nhã, cẩn thận!!” Anh hét to, người đã vọt tới trước mặt Thiên Nhã, dùng một tay kéo cô vào trong lòng mình.

Mùi gay mũi quanh quẩn ở trong không khí. Thiên Nhã bị một lực mạnh kéo lấy, cả người ngã vào khuôn ngực rộng lớn.

Chỗ axit ở trong tay người đàn ông kia cạn sạch, hắn không ngờ Lạc Thần Hi lại phản ứng nhanh như vậy. Ánh mắt hung ác, hắn hung hăng cầm bình thủy tinh trống rỗng trong tay mình đánh về phía hai người.

Lạc Thần Hi ôm Thiên Nhã tránh đi, bình thủy tinh đó vừa vặn đập trúng vào cửa kính xe của một chiếc xe đang đỗ ven đường. Cửa kính vỡ vụn, nữ chủ nhân của chiếc xe đó hét lên đầy hoảng sợ.

Người đàn ông đó tập kích lần thứ hai không thành công thì lấy từ trước ngực ra một con dao nhọn. Lúc này, trên đường đã có không ít người đứng lại vây xem, nhưng nhìn thấy người đàn ông đó móc dao ra lại nhao nhao chạy đi. Ngay cả ông lão bán khoai lang nướng cũng sợ liên lụy nên vội vàng đẩy xe bán khoai lang ra xa khỏi hiện trường.

Lạc Thần Hi đẩy Thiên Nhã ra, để cô dựa lên xe mình. Anh siết chặt nắm tay, chuẩn bị tiến lên dạy dỗ người đàn ông to gan này một chút.

Trong con mắt đẹp đẽ xẹt qua tia nguy hiểm, khóe miệng anh nở nụ cười lạnh. Dám động vào người phụ nữ của anh thì tên này chán sống rồi.

Người đàn ông đó cầm dao nhọn mạnh mẽ vọt tới, hắn hướng về phía Thiên Nhã đang đứng. Dường như Lạc Thần Hi đã đoán ra được ý đồ của hắn, anh đứng chắn trước mặt Thiên Nhã, chuẩn xác bắt được bên tay nắm dao, xoay tay một cái, vặn luôn cổ tay hắn.

Sự đau đớn lộ rõ trong mắt hắn, tay nới lỏng, dao rơi xuống đất.

Bên tai Thiên Nhã mơ hồ truyền tới tiếng đánh nhau, cô mở mắt ra, đỡ trán, dùng sức lắc đầu.

Hai thân hình trước mặt trở nên rõ ràng. Đột nhiên, ở phía sau cửa hàng tiện lợi gần đó lộ ra khuôn mặt quen thuộc.

Thiên Nhã lảo đảo, kêu to: “Cha! Cha!”, rồi vọt tới.

Lạc Thần Hi đang đè người đàn ông xuống dưới đất thì nghe thấy tiếng hét của Thiên Nhã, thoáng chốc ngây người ra. Người đàn ông thừa dịp anh không để ý đánh lén, nhân cơ hội chạy trốn.

Lạc Thần Hi đang muốn đuổi theo tên đó lại thấy Thiên Nhã lảo đảo đi về phía cửa hàng tiện lợi trên đường. Anh thấp giọng chửi một tiếng rồi đuổi theo cô.

“Cha, cha! Cha, cha!” Chỗ khúc ngoặt toàn những bóng hình xa lạ, Thiên Nhã hoảng loạn quay đầu lại, may mắn là lại thấy bóng hình quen thuộc đi lướt qua dòng người.

“Cha! Cha!” Cô đuổi theo.

Lạc Thần Hi ở phía sau kéo lấy cô: “Ở chỗ nào?”

Thiên Nhã không trả lời anh, hất tay anh ra đuổi theo.

Cứ như thế, cô chạy, anh đuổi theo, cuối cùng họ cùng đi đến cuối con đường.

Người đến người đi, nhưng không thấy cha cô đâu cả.

Cha, là cha thật sao? Đúng là cha rồi, nhưng tại sao cha lại trốn chứ?

Thiên Nhã cảm thấy trời đất quay cuồng, đau đớn, nước mắt rơi xuống.

Cô ngồi bên đường, người qua đường nhao nhao vây xem. Lạc Thần Hi đứng trước mặt cô, tay nắm chặt thành quyền.

“Cha, cha đang ở đâu?” Cô lẩm bẩm tự hỏi.

Lạc Thần Hi quỳ một gối xuống: “Em nhìn nhầm người rồi.” Sở dĩ anh để cho người đàn ông kia chạy trốn là vì lo lắng hắn có đồng bọn, họ cố ý dẫn Thiên Nhã rời khỏi đây để ra tay. Giờ xem ra là đúng như thế rồi.

“Không phải, người đó nhất định là cha.” Thiên Nhã trở nên kiên định. Cô đã tỉnh rượu rồi, giờ trong mắt toàn là lo lắng và thất vọng.

Cha, rốt cuộc cha đang ở đâu? Đang ở chỗ nào chứ?

Lạc Thần Hi vươn tay muốn đỡ cô dậy: “Chúng ta đi tìm quanh đây một lúc nhé?”

Đột nhiên, Thiên Nhã nghĩ tới cái gì đó, dùng sức gạt tay anh ra: “Không cần anh quan tâm.” Câu nói kinh người của cô làm cho khuôn mặt tuấn tú của Lạc Thần Hi cứng lại, trong mắt toàn là vẻ khó hiểu, mất mát, tựa như có vì sao đang rơi xuống.

Đại não Thiên Nhã vô cùng hỗn loạn, cô lau khô nước mắt trên mặt: “Tôi tự đi tìm.” Giọng nói của cô lạnh nhạt, tự tạo một cái hố sâu hoắm giữa mình và anh.

Cô tìm khắp các đường phố gần đó nhưng không thấy bóng dáng cha cô đâu. Đầu cô càng ngày càng nặng trĩu, mí mắt cũng sắp không chịu nổi nữa.

Thiên Nhã, kiên trì lên! La Thiên Nhã, mày không được ngủ, không được ngủ. Cha nhất định đang ở gần đây, cô có thể cảm nhận được.

Cô dừng bước, trong đầu lướt qua gương mặt Lạc Thần Hi, ánh mắt mất mát tổn thương đó. Nó khiến cho lồng ngực cô đau nhói. Có phải cô làm chuyện quá đáng rồi không? Nhưng chỉ có vì anh, cha mới không chịu xuất hiện gặp cô.

Đột nhiên, một bàn tay lớn vỗ lên vai cô, cô chợt quay đầu: “Này...”

“Thiên Nhã, là anh.” Khuôn mặt Kha Tử Thích xuất hiện trước mắt cô. Thiên Nhã vô cùng bất ngờ, trong lòng cô cảm thấy trống trải, sống mũi chua xót, cô lập tức nhào vào lòng anh.

“Tử Thích, em nên làm gì bây giờ? Nên làm gì bây giờ?”

Kha Tử Thích vuốt mái tóc cô, vẻ mặt đong đầy yêu thương, dịu dàng nói: “Không sao, không có chuyện gì rồi.”

“Mới vừa rồi rõ ràng em đã nhìn thấy cha, nhưng cha vẫn chạy, cha không muốn gặp em.” Thiên Nhã khóc lớn, sự đau khổ và mất mát trong lòng không biết là do vì cha hay Lạc Thần Hi, hoặc là do cả hai.

“Có thể em nhìn nhầm rồi, sao cha em lại không muốn gặp em chứ?” Kha Tử Thích an ủi.

“Không phải, em không nhìn nhầm.” Thiên Nhã kiên trì.

“Nhưng bây giờ muộn rồi. Ngày mai chúng ta đi tìm tiếp, có được không?” Giọng nói Kha Tử Thích dịu dàng du dương như một bài hát ru, khiến Thiên Nhã yên lòng hơn. Cô dựa lên vai Kha Tử Thích, mí mắt dần khép lại.

“Lạc Thần Hi, xin lỗi.” Cô lẩm bẩm nói câu giống hệt như đứa bé sơ sinh nói mơ.

Cơ thể Kha Tử Thích cứng đờ, đôi mắt anh nhìn về nơi nào đó trên con phố, ở phía đối diện.

Lạc Thần Hi đứng ở bên đó, tay nắm chặt thành quyền. Anh nhìn Thiên Nhã nhào vào lòng anh ta khóc lóc kể lể, còn anh ta dịu dàng trấn an cô, sau đó cô lại yên lòng nằm trong lòng anh ta ngủ hệt như một đứa trẻ con.

Kha Tử Thích nhìn anh bằng ánh mắt cảm kích. Khóe miệng anh cong lên nụ cười tự giễu, dứt khoát xoay người rời đi.



“Trời! Sao Thiên Nhã lại uống say như thế?” Karen mở cửa ra, gặp được cảnh Kha Tử Thích bế Thiên Nhã toàn mùi rượu đi tới.

Nhìn anh nhẹ nhàng đặt Thiên Nhã lên giường. Động tác, ánh mắt dịu dàng hệt như mình đang nâng niu một món đồ quý báu. Khóe mắt Karen nóng lên, cô có cảm giác xúc động muốn khóc.

Kha Tử Thích giúp Thiên Nhã đắp kín chăn rồi nói với Karen: “Cô ấy chỉ quá mệt mỏi thôi, để cô ấy ngủ một giấc là ổn rồi.” Bàn tay anh đặt lên trên trán cô, nhẹ vuốt.

Bề ngoài thì Karen bĩu môi, nhưng trong lòng và khóe mắt lại chua xót vô cùng: “Anh họ, để em chăm sóc cô ấy cho, anh đi về ngủ đi! Bây giờ khuya lắm rồi!!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương