Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 145: Nụ hôn nhẹ

/558
Trước Tiếp
Kha Tử Thích đi lướt qua người cô, mùi hương tươi mát nhàn nhạt lập tức bao phủ xung quanh, xâm nhập vào từng hơi thở của cô.

Karen đưa hai tay ra giữ chặt lấy hông anh, đem mặt vùi vào lưng anh, cảm thấy tủi thân.

“Anh họ, anh thích Thiên Nhã nhiều tới mức nào vậy?” Cô hạ giọng hỏi.

Cơ thể Kha Tử Thích cứng đờ. Cô không nhìn thấy được nét mặt anh, trong khoảnh khắc cô hỏi rằng anh thích Thiên Nhã nhiều tới mức nào, ánh mắt kiên định của anh đã trở nên vô cùng dịu dàng.

Tay anh phủ lên mu bàn tay cô, muốn gỡ hai tay của cô ra. Nhưng Karen ôm rất chặt, không chịu buông.

“Anh họ, anh trả lời em đi, rốt cuộc anh thích Thiên Nhã nhiều tới mức nào?”

Kha Tử Thích nghiêng mặt sang một bên, đáp: “Anh rất yêu cô ấy, rất yêu, rất yêu.” Nói xong, anh ta dùng sức gỡ tay cô ra, đẩy cửa đi.

Hai hàng nước mắt đau khổ chảy xuống. Anh họ rất yêu Thiên Nhã, vậy cô thì sao? Anh xem cô là gì? Cô vì anh không ngại cãi nhau một trận với cha mẹ, bỏ nhà ra đi, còn anh không nghe không hỏi, gạt cô sang một bên. Đáng ghét hơn chính là anh lại muốn cô đi thỏa hiệp với cha mẹ!

Karen nhìn Thiên Nhã đang mơ mơ màng màng ngủ trên giường, tủi thân nói: “Thiên Nhã, nếu như tớ là cậu thì tốt biết bao.” Trên đời này dường như chỉ có Thiên Nhã là người nhận được tình yêu của anh họ.

Lúc Thiên Nhã đỡ trán bò dậy từ trên giường thì mặt trời đã lên cao, đã vào buổi trưa rồi.

“A!!” Thiên Nhã nhìn đồng hồ báo thức rồi thét một tiếng chói tai.

“Karen, sao tớ lại ngủ tới giờ này chứ?” Thiên Nhã mang theo vẻ mặt kinh hoàng đi ra phòng khách, nhìn thấy Karen đang mặt ủ mày chau nấu mì sợi.

Ngay cả nhìn Karen cô cũng lười nhìn: “Làm sao tớ biết được.” Nhìn thứ trong nồi nát tươm, Karen để lộ ra nét mặt chán ghét, cô phiền não buông đũa xuống trở về phòng mình. “Rầm” một cái đóng cửa phòng lại, không thèm quan tâm nhìn Thiên Nhã dù chỉ một chút.

Thiên Nhã không hiểu ra làm sao cả. Vẻ mặt cô đau khổ không thôi. Cô vô cớ bỏ bê công việc như thế này, không biết tên Lạc Thần Hi kia sẽ xử lý như thế nào đây.

Phòng làm việc của Chủ tịch.

“Chủ tịch, tôi xin lỗi.”

Lạc Thần Hi ngước mắt lên, tặng cho cô một ánh nhìn lạnh lùng.

Thiên Nhã khiếp sợ. Không phải cô chỉ không đi làm nửa ngày thôi sao, không phải giết cả nhà anh mà.

“Chủ tịch, mặt của anh?” Phát hiện bên má trái của anh sưng lên, Thiên Nhã nghi ngờ. Một khuôn mặt anh tuấn không chút tì vết giờ lại có chút khiếm khuyết thế này, nhưng dường như chẳng ảnh hưởng gì tới vẻ đẹp làm người khác hít thở không thông kia.

Ở trong trí nhớ của cô, thân thủ của Lạc Thần Hi rất tốt. Kể cả có lấy một địch mười thì cũng là anh đánh người ta, làm gì có chuyện người ta đánh lại anh? Lẽ nào anh không cẩn thận ngã cầu thang?

“Em cười đủ chưa?” Anh lạnh lùng thốt một câu.

Thiên Nhã lập tức che miệng lại, lúc này cô mới phát hiện ra là mình đang cười trộm. À không phải, đây rõ ràng là cô cười một cách không kiêng nể gì.

“Tôi có cười đâu.” Cô mặt dày phủ nhận.

“Không có việc gì thì cút ra ngoài cho tôi.” Lạc Thần Hi phiền não xua xua tay, ý bảo cô biến đi.

Thiên Nhã thầm oán anh một câu. Bảo cô đi là được rồi, có cần phải cô cút như thế không?

Vào lúc đóng cửa lại, Thiên Nhã lập tức ngưng cười. Hình ảnh đêm hôm qua bắt đầu hiện lên, Trình phu nhân hung hăng giơ tay lên, khuôn mặt dịu dàng của anh, khuôn mặt của cha, cô dùng sức hất tay anh ra, ánh mắt anh như bị tổn thương, mất mát.

Còn có cả nụ hôn thật nhẹ kia nữa.

Thiên Nhã hoảng hốt lấy tay chạm nhẹ vào môi mình. Cô cố gắng ghép từng mảnh nhỏ ký ức lại với nhau nhưng cô không nhớ nổi nữa.



Karen nhàn rỗi lái xe đi lung tung trên đường, trong lòng cô chỉ đọng lại câu nói đêm qua của anh họ.

Xe lái tới quán bar náo nhiệt nhất thành phố A, Karen đi tới chỗ có đám thanh niên đang cùng nhau uống rượu rất sung, trong lòng khó chịu muốn say một trận. Nói không chừng tới lúc đó cô có thể nhận được chút thương tiếc của anh họ.

“Đến đây, mọi người cùng nhau khiêu vũ nào.” Nói là mượn rượu giải sầu thì càng uống càng buồn, nhưng sao cô lại không cảm thấy thế nhỉ? Hiện tại không biết vui sướng tới mức nào mà Karen cầm chai rượu lên chạy tới sân khấu hét lớn, cô sảng khoái uống một hơi cạn sạch, đám người bên trong bị người đẹp này lôi kéo vào, bắt đầu ồn ào nhốn nháo. Có một người đàn ông mở nắp chai rượu khác đưa cho cô, Karen cười hì hì nhận lấy, nhiệt tình hôn lên mặt người đàn ông đó một cái, làm cho tiếng vỗ tay hoan hô vang lên.

Karen nhanh chóng bị một đám đàn ông vây quanh trên sàn nhảy, người bên dưới hô to: “Cởi đi! Cởi đi! Cởi đi!”

Karen say tới quên mình, thật sự trút bỏ từng chút quần áo trên người, ném xuống dưới sân khấu. Bầu không khí nơi đây đã lên tới đỉnh điểm.

Mắt thấy chỉ còn mỗi một món đồ, Karen không ngừng uốn éo cơ thể, cảm thấy cả người vô cùng hưng phấn, say mê như trong mộng ảo, như mình đang đạp lên tiên cảnh. Đang trong lúc cưỡi mây đạp gió, bên dưới sân khấu có tiếng hét chói tai vang lên xen lẫn với tiếng hoan hô làm cho đầu óc cô càng lúc càng mê loạn, cơ thể nóng lên, cảm giác có chút thích thú. Trong lúc mấy người đàn ông ở đó đang mỏi mắt mong chờ thời khắc trút bỏ tất cả thì một người có thân thủ rất khá nhảy lên sân khấu.

Người đàn ông đẹp trai đó nhảy lên sân khấu đẩy Karen qua một bên, sau đó anh ta bắt đầu kéo Karen nhảy cùng. Karen hơi híp mắt lại, cảm giác chơi rất vui, dưới sân khấu lại vang lên tiếng hô: “Mau cởi, mau cởi!”

Karen kêu to: “Cởi, tôi cởi!” Sau đó cô thật sự định cởi nốt quần áo lót của mình ra.

Lạc Thần Dương trợn mắt nhìn, đưa tay kéo lấy tay cô: “Đi!!”

Anh ta đưa cô xuống sân khấu, đẩy đám người, muốn xông ra ngoài nhưng lại bị một đám côn đồ dữ lại.

“Tên nhóc này, mày đem cô gái này đi thì ai nhảy điệu thoát y cho bọn tao xem?” Một tên côn đồ nói.

“Hay là cứ buông cô ấy ra đi! Con gái nhà người ta muốn nhảy thoát y, mày lại ngăn cản cô ấy như thế, không muốn xem à?”

Khóe miệng Lạc Thần Dương cong lên một nụ cười bất cần đời, một tay anh ta kéo Karen đang lắc lư lại: “Cứ xem như cô ấy muốn nhảy thoát y thì cũng chỉ có thể nhảy cho mình tôi xem.”

Karen đưa tay đẩy anh ta ra: “Buông ra! Tôi muốn khiêu vũ, tôi muốn uống rượu!”

Nhóm côn đồ đó và đám người trong sàn nhảy lớn tiếng cười vang.

“Ha ha, tên nhóc này nghe thấy chưa? Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt à? Buông cô ấy ra!”

Lạc Thần Dương thấp giọng chửi một câu, đem những gì mình phải nín nhịn với Thiên Nhã trút hết lên đám côn đồ: “Tao không thả thì chúng mày định làm gì tao?” Thái độ anh ta cực kỳ phách lối.

Tên côn đồ xoa tay: “À, tên nhóc này, mày muốn chết à?”

Lạc Thần Dương nắm lấy tay Karen, nói khoác không biết ngượng: “Ông đây muốn đánh nhau lâu rồi. Tối nay mấy người lại tự động muốn dâng tới cửa, vậy đừng trách tao ra tay không lưu tình.”

Đám côn đồ bị sỉ nhục như thế thì điên cuồng vây lại, đánh nhau một trận với Lạc Thần Dương.

Mấy phút sau, Lạc Thần Dương đã quật ngã mấy tên côn đồ đó không tha tên nào, sau đó anh ta còn khẽ vỗ tay một cái: “Hừ, chỉ bằng chút sức lực đó của bọn mày mà đã dám so chiêu với ông đây à? Đúng là không biết tự lượng sức mình.”

Anh ta đắc ý xong mới phát hiện ra không thấy bóng dáng Karen đâu.

“Cô gái này đúng là rất phiền phức.”

Anh đuổi theo, nhìn thấy cô nàng đang trèo lên nóc xe BMW đỗ cạnh đó. Mọi người hiện đang vây quanh xe BMW đấy chỉ chỉ chỏ chỏ.

Lạc Thần Dương đỡ trán, khuôn mặt trở nên u ám. Điên rồi, đúng là điên rồi.

“Cô gái, mau xuống đây đi! Cô mà ngã xuống là to chuyện đấy.” Có người qua đường tốt bụng khuyên nhủ.

“Con đàn bà điên này! Mau đi xuống khỏi xe của tôi! Giẫm hỏng rồi cô không đền được đâu.” Không biết chủ của chiếc xe xông ra từ chỗ nào, nhìn lên nóc xe mình thấy một người phụ nữ vừa hét vừa nhảy, thật sự xem xe của hắn trở thành sân khấu. Hắn tức giận tới nỗi muốn bốc khói.

Lạc Thần Dương bước ra từ trong đám người, khoanh tay trước ngực nhìn Karen như đang bị điên: “Này, cô điên đủ chưa?”

Đột nhiên Karen dừng lại, dùng ánh mắt ngập nước nhìn thẳng về phía Lạc Thần Dương. Có vẻ như cô không nhìn rõ, vừa định khom người xuống thì trượt chân: “A!!”

Tiếng thét chói vang lên, cô nhào thẳng vào trong lòng Lạc Thần Dương, không lệch chút nào.

Lạc Thần Dương ôm cô, cười ngả ngớn: “Dù cô có yêu thích tôi tới mấy cũng không cần hấp tấp vậy đâu.”

Anh ta thả cô xuống, nhìn thấy phía dưới lớp áo sơ mi mỏng là nội y màu đỏ như ẩn như hiện, khóe miệng khẽ nhếch lên. Anh ta cởi áo khoác ngoài ra, choàng lên trên người cô: “Thôi thì nể cô là bạn của Thiên Nhã nên tôi cứu cô lần này vậy. Cứ thế này dễ sinh ra nhiều sắc lang đấy.”

Ý thức của Karen có vẻ còn mơ hồ, cô thì thào một câu: “Anh họ, anh thật độc ác. Em rất hận anh.”

Lạc Thần Dương nhìn cô hứng thú, thì ra cô nàng đang giận dỗi với Kha Tử Thích.

Việc này xem ra rất thú vị. Anh ta nở nụ cười tà ác.



Trong khách sạn của Lạc Thần, Lạc Thần Dương mặc áo choàng tắm, nhìn về phía đồng hồ rồi lại liếc nhìn Karen đang ngủ mê man trên giường.

“Một, hai, ba.”

“Rầm!” Kha Tử Thích đá cửa đi vào, trong mắt lộ ra tia hung dữ.

“Ôi, cuối cùng anh đã tới, tiếc là muộn mất rồi.” Lạc Thần Dương cầm lấy ly rượu vang đỏ đế cao bên cạnh, nhấp một ngụm nhỏ, tựa như rất hưởng thụ.

Trong mắt Kha Tử Thích lóe lên ánh lửa, anh nắm chặt nắm đấm, lửa giận trong người đang từ từ bị thiêu đốt.

Thiên Nhã thở hổn hển theo sát phía sau. Cô chống tay lên cửa, đưa mắt nhìn khung cảnh trước mắt, kinh ngạc không thôi.

Lạc Thần Dương thấy Thiên Nhã cũng tới, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng bề ngoài vẫn không thay đổi.

Cô xông tới nhìn Karen đang nằm trên giường, mắt hạnh trợn trừng.

“Chát!” Một cái tát vang dội, nặng nề đánh lên mặt Lạc Thần Dương.

Thiên Nhã đánh anh ta một cái mà tay cũng đau nhức, nổi giận mắng: “Lạc Thần Dương, anh không phải người!”

Thiên Nhã còn chưa nói xong thì Kha Tử Thích đã xông tới định dùng nắm đấm chào hỏi anh ta. Lạc Thần Dương nhanh chóng né sang một bên, nắm đấm của Kha Tử Thích không may đánh trúng vào mặt Thiên Nhã.

Máu bắt đầu trào ra khỏi lỗ mũi. Thiên Nhã đưa tay che mũi lại, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Kha Tử Thích khiếp sợ, rồi lại vừa hối hận vừa đau lòng. Anh đang định đi tới đỡ cô thì có một lực từ sau lưng đẩy ra.

“Tôi, tôi chóng mặt quá!” Cô còn chưa dứt lời thì trước mắt đã tối sầm lại, cả người ngã vào khuôn ngực rộng.



Trong bệnh viện, Thiên Nhã từ từ mở mắt ra, bắt gặp vẻ mặt vừa đong đầy yêu thương vừa có chút đau buồn của Kha Tử Thích.

“Tử Thích.” Cô khẽ gọi.

Kha Tử Thích thấy cô tỉnh lại, vội nắm lấy tay cô: “Thiên Nhã, anh xin lỗi, lúc đó anh không cẩn thận nên mới lỡ tay làm em bị thương.”

Thiên Nhã cười ra vẻ không sao cả, dù sắc mặt đang trắng bệch: “Không sao cả, chỉ một nắm đấm thôi mà, em vẫn chịu được.”

Mắt Kha Tử Thích như bị sương mù vây kín. Anh vuốt trán cô, nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, thật sự xin lỗi.”

Một đấm kia của anh, đừng nói tới một cô gái yếu đuối như Thiên Nhã, kể cả một người đàn ông cao lớn có khi cũng không chịu nổi. Nỗi tức giận bủa vây trong lòng, anh không ngờ Lạc Thần Dương vì trả thù mình mà dám làm Karen...

Anh tự trách, tức giận, cũng hận chính mình, hận cả Lạc Thần Dương.

Là anh phải xin lỗi Karen, cũng phải xin lỗi Thiên Nhã.

“Được rồi, Karen sao rồi?”

Kha Tử Thích cắn môi: “Anh đưa cô ấy về rồi. Cô ấy ngủ rất say, chắc là bị người ta bỏ thuốc, Tiểu Bảo đang chăm sóc cô ấy.”

“Lạc Thần Dương thật sự mang cô ấy...” Trong mắt Thiên Nhã hiện lên sự do dự và nghi ngờ, cô không dám nói ra hai chữ kia. Ngay cả có nói thì cũng rất khó mở miệng, vả lại.... tên khốn khiếp Lạc Thần Dương này. Vì sao, vì sao anh ta lại làm như thế?

“Hoặc là anh ta không làm gì cả.” Thiên Nhã thử nghĩ thoáng hơn. Tuy Lạc Thần Dương là một tên đáng ghét, bất cần đời, nhưng có vẻ như anh ta không giống người làm chuyện đó.

Kha Tử Thích cười nhạt: “Anh cũng hi vọng anh ta không làm thế.” Sự căm hận trong mắt dâng lên.

Thiên Nhã đau lòng khi nhìn thấy một Kha Tử Thích luôn dịu dàng và thân thiện giờ trong mắt toàn là hận thù. Cô không tự chủ được mà vuốt ve khuôn mặt anh, nói với giọng chân thành: “Tử Thích, em hi vọng anh không để hận thù che mờ mắt, nếu cứ thế thì anh không còn là anh nữa rồi. Nếu Lạc Thần Dương thật sự làm loại chuyện đó thì chúng ta sẽ đưa anh ta ra công lý, để anh ta nhận sự trừng phạt nghiêm khắc. Một người mà mang quá nhiều cảm xúc tiêu cực trong lòng sẽ rất mệt mỏi đấy.” Cô biết Kha Tử Thích luôn áy náy vì cô gái đã chết đó. Cho tới tận bây giờ, đó vẫn là bóng ma không thể xua tan trong lòng anh.

Kha Tử Thích ngây ra. Lòng bàn tay ấm áp của Thiên Nhã hòa tan tâm hồn lạnh lẽo của anh ta trong nháy mắt.

Anh cười, gật đầu: “Vậy anh sẽ nghe theo những gì em nói.”

“Khụ khụ.” Người đang khoanh tay trước ngực, đứng tựa cửa ho hai tiếng.


Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương