Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 146: Sự dịu dàng chết tiệt

/558
Trước Tiếp
Kha Tử Thích nhíu mày lại, nói với giọng vừa áy náy vừa thương tiếc: “Anh đi trước, ngày mai anh sẽ tới đón em xuất viện.”

Thiên Nhã gọi anh lại: “Anh nhắn luôn cho tên nhóc kia biết là em không có gì đáng ngại nhé. Không nên để cho thằng bé lo lắng.” Cô không quên dặn dò.

Kha Tử Thích gật đầu, xoay người rời đi.

Khi đi tới khúc ngoặt, anh ngoái đầu nhìn lại, trông thấy thân hình mạnh mẽ rắn rỏi của Lạc Thần Hi, ánh mắt thoáng qua cảm xúc giễu cợt. Anh đã từng cho rằng mình sẽ không giống Lạc Thần Hi, bởi anh tới gần Thiên Nhã mà không làm tổn thương cô. Nhưng anh sai rồi, lần này anh không đơn giản là làm tổn thương Thiên Nhã mà còn làm tổn thương Karen nữa. Người con gái yêu anh và người con gái anh yêu, anh đã làm tổn thương cả hai.

Anh nắm chặt tay lại. Lạc Thần Dương, chúng ta kết thúc đi!

Lạc Thần Hi ngồi bên giường, khoanh hai tay trước ngực, làm ra vẻ rất có hứng thú nhìn Thiên Nhã.

Bị cái nhìn chăm chú của Lạc Thần Hi làm cho sợ hãi, lần này tới được phiên Thiên Nhã ho khan: “Anh tới đây làm gì?”

Lạc Thần Hi không tự chủ được nhếch miệng lên, nhìn mũi cô được quấn vải thưa trông rất buồn cười. Khuôn mặt cô phiếm hồng.

“Tới nhìn cái đầu heo của em một chút.”

Thiên Nhã nghe vậy, vội vã sờ lên mặt mình. Cô không cẩn thận chạm vào chỗ bị thương ở mũi, đau tới nhăn mày lại.

Cô không biến thành đầu heo thật đấy chứ? Thiên Nhã loay hoay tìm gương rồi phát hiện ra trong phòng bệnh này không có cái gương nào, thế nên cô định chạy vào trong nhà vệ sinh xem thử.

Tiếng cười chế nhạo của Lạc Thần Hi làm cho cô dừng động tác lại. Từ ánh mắt anh là cô thấy được mình vừa bị ăn cú lừa.

Thiên Nhã biết bản thân có thái độ không đúng, cô bĩu môi. Thành đầu heo thì cứ để đầu heo thôi, sao phải chú ý tới cái nhìn của anh chứ?

“Người phụ nữ đánh giá cao nhan sắc bản thân.” Đột nhiên anh thấp giọng nói một câu. Dù thanh âm rất nhỏ nhưng Thiên Nhã vẫn nghe được.

Mặt cô nóng lên: “Đừng có tự mình đa tình.” Nhưng nhìn thấy sắc mặt dịu dàng của anh lúc này, trái tim nhỏ của cô lại không kìm lòng được mà nhảy lên. Ánh mắt cô dừng lại trên người anh, không di chuyển đi đâu nữa. Người đàn ông này nửa đêm chạy tới đây là để cười cợt người bị thương là cô sao?

Lạc Thần Hi xoa cằm ra vẻ suy nghĩ: “Người phụ nữ đánh giá cao nhan sắc bản thân, mặt đỏ rồi.”

Thiên Nhã lập tức che khuôn mặt đang nóng lên không ngừng. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu này của cô làm Lạc Thần Hi muốn dời mắt cũng không dời được.

“Nóng, nóng quá.” Thiên Nhã phe phẩy tay, che giấu sự hốt hoảng trong lòng.

Đột nhiên, anh vươn tay ra vuốt ve mặt cô. Khoảng cách hai người rất gần nên Thiên Nhã nhanh chóng phát hiện ra hành động đột ngột này, đầu ngón tay lành lạnh của anh chạm vào làn da trắng như tuyết của cô.

Cả người cô cứng đờ. Ngón tay anh lạnh lẽo nhưng lòng bàn tay ấm áp, nhiệt độ chầm chậm truyền tới mặt cô. Sự rung động dâng lên trong đôi mắt hạnh, lòng cô như mặt hồ lăn tăn gợn sóng, từng đợt từng đợt.

Ngón trỏ anh búng nhẹ lên chóp mũi cô một cái. Thiên Nhã đau tới nỗi kêu lên một tiếng, dùng tay hất tay anh ra.

“Đau!” Giọng Thiên Nhã lúc này mang theo chút ý nũng nịu, ngay cả bản thân cũng bị dọa cho kinh hãi. Cả người cô nổi da gà. Cô tự oán thầm, mình học theo Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình từ lúc nào thế này?

Trong mắt Lạc Thần Hi đầy ắp sự cưng chiều, anh thu tay bị Thiên Nhã hất ra lại: “Em cũng biết đau à? Lần sau có thấy đàn ông đánh nhau thì tránh ra xa một chút.” Giọng nói đượm vẻ trách cứ.

Thiên Nhã nhìn rõ được cảm xúc từ ánh mắt anh, đó là thứ cảm xúc khiến cho người ta say mê. Cô sợ hãi không thôi, vội vàng lui người về phía đầu giường: “Chủ tịch, tối nay anh làm sao thế?” Không phải anh va vào đâu nên hỏng não rồi chứ?

“Chủ tịch, đêm hôm khuya khoắt anh không ngủ, chạy tới đây quan tâm cấp dưới như tôi làm tôi cảm thấy mình được yêu thương mà lo sợ đấy. Bây giờ anh nhìn cũng nhìn rồi, mau về đi! Tôi muốn đi ngủ!” Thiên Nhã nói xong câu đó liền nằm xuống kéo chăn chùm qua đầu, làm ra dáng vẻ đi đi không tiễn.

Trong lòng cô như có đàn hươu đang chạy qua. Anh lại thế nữa rồi! Sự dịu dàng chết tiệt đó! Cái sự dịu dàng như nước đó làm người ta không chống đỡ được! Rõ ràng ban ngày anh còn bày ra dáng vẻ người lạ chớ tới gần, cùng Jenny Trình chàng chàng thiếp thiếp. Sao bây giờ lại chạy tới chỗ cô bày ra dáng vẻ thâm tình làm gì?

Cô hơi hé chăn ra, người ngồi bên giường không có cử động gì. Không biết là anh đã đi hay vẫn còn ngồi đó nữa. Thiên Nhã để lộ nửa cái đầu từ trong chăn ra.

Đáng sợ hơn là, anh đang nở nụ cười xấu xa nhìn cô.

“Anh, anh làm gì thế?” Vui buồn thất thường, người này có bệnh à?

Nụ cười của Lạc Thần Hi càng lúc càng sâu hơn: “Quả nhiên em không nỡ rời khỏi tôi.”

Khuôn mặt Thiên Nhã ửng hồng, đêm hôm khuya khoắt người này chạy tới đây là để trêu đùa cô sao?

“Sao anh biết là tôi bị thương?” Đột nhiên Thiên Nhã nghĩ tới vấn đề này.

Lạc Thần Hi chăm chú nhìn cô: “Tôi đoán.”

Lúc anh mới kết thúc cuộc gặp mặt với khách hàng ở khách sạn Lạc Thần thì trông thấy cô và Kha Tử Thích vội vàng lao tới. Trong lòng cảm thấy khó hiểu nên anh đi theo phía sau hai người. Vừa bước vào tới cửa thì anh bắt gặp cảnh người phụ nữ này ăn trọn cú đấm của Kha Tử Thích. Anh tiến lên, để cô ngất đi trong lòng mình.

Anh tình nguyện để một đấm đó đánh lên mặt mình, trong lòng anh đã nghĩ như vậy đấy.

Thiên Nhã thầm trợn mắt mấy cái. Anh không phải thần tính toán, dĩ nhiên là không thể đoán rồi.

Dường như trong lòng cô có một dòng suối ngọt ngào chảy qua, liên tục thấm vào tim. Mặc cho bức tường thành trong lòng kiên cố bao nhiêu, kín tới thế nào đi chăng nữa thì giờ đây nó cũng bị vây hãm trong sự ngọt ngào.

Sự ngọt ngào này còn lan tới tận bên môi cô. Bờ môi anh đào cố kìm nén tình cảm lại, ngay cả cô cũng không biết nét mặt đã bán đứng bản thân.

Cô biết giờ phút này cô nên nghiêm mặt, lạnh lùng bảo anh rời đi, không cho anh chiếm được bất cứ chỗ nào trong lòng mình. Nhưng cô không làm được, bởi vì anh có sự dịu dàng hiếm thấy, đủ để làm cho người ta say mê.

Có điều, đây có phải là anh thật không? Tâm tư anh sâu không lường được, khiến cô mãi mãi không thể đoán ra. Thế giới của anh, cô mãi mãi không thể với tới, còn thế giới của cô đã định trước là sẽ không có anh.

Lạc Thần Hi nhìn sắc mặt cô thay đổi, ánh mắt cũng trở nên phức tạp.

Anh tới gần, muốn dỗ cô ngủ: “Mau ngủ đi, khuya lắm rồi.” Giọng nói của anh dịu dàng tới mức khiến chính anh cũng phải kinh ngạc.

Thiên Nhã hơi xấu hổ: “Tôi không phải trẻ con đâu, Chủ tịch.” Cô cố ý dùng kính ngữ, còn đặc biệt nhấn mạnh vào hai từ đó nữa. Ánh mắt anh dần nguội lạnh, ngay cả bàn tay đang đặt trên bả vai cô cũng rút về.

Lòng Thiên Nhã dâng lên chút mất mát, thứ tình cảm khó nói thành lời cứ quẩn quanh.

Đây là giấc mơ sao? Ngay cả mơ cô cũng mơ thấy anh đối xử tốt với mình. Nếu đây thật sự là mơ thì cô nên vui sướng hay đau lòng đây?

Cô lặng lẽ hít vào một hơi: “Tôi ngủ đây, Chủ tịch mau về đi.” Giọng điệu lạnh nhạt, pha chút gì đó bất đắc dĩ.

Anh cười khổ, không nói gì mà xoay người rời đi.

Nhìn theo bóng lưng anh rời đi, mắt Thiên Nhã bỗng nhiên ươn ướt. Lạc Thần Hi, em phải để anh làm gì bây giờ? Quan hệ của bọn họ cứ rối như tơ vò, đường núi loanh quanh. Ban đầu là chán ghét và hận, sau cùng là luẩn quẩn giữa yêu hay không yêu. Thiên Nhã thầm nhủ một câu với lòng mình, luẩn quẩn trong vòng yêu hay không yêu là cô mới đúng, còn anh, cho tới tận bây giờ cô vẫn chưa hiểu rõ.

Cô lại nghĩ tới chuyện của Karen. Cô nhíu chặt mày, mong đây chỉ là một trò đùa của Lạc Thần Dương. Nếu không, có thể Tử Thích sẽ áy náy suốt đời.

Tử Thích, một người tốt như thế, cô không muốn nhìn thấy anh phải sống mãi trong bóng ma và sự áy náy.

...

Trong cơn mơ màng, Thiên Nhã mở đôi mắt đang còn ngái ngủ ra. Tối hôm qua cô ngủ không được ngon lắm, dù sao thì nơi này cũng là bệnh viện, khắp nơi đều là mùi nước khử trùng và thuốc.

Đập vào mắt là hình ảnh La Tiểu Bảo chớp đôi mắt to, lo lắng nhìn cô.

“Mami Thiên Nhã, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi. Dọa chết người ta rồi.” La Tiểu Bảo nhìn khuôn mặt bị thương của Thiên Nhã, đau lòng nói.

“Tiểu Bảo, chị Karen sao rồi? Chúng ta mau về xem cô ấy đi.” Thiên Nhã vội vàng bò xuống giường.

“Mami, bác sĩ nói hôm nay mẹ còn phải kiểm tra nữa.” La Tiểu Bảo ở phía sau gọi cô.

“Hôm nào kiểm tra sau.”

“Mami, chờ con với.” La Tiểu Bảo hấp tấp chạy theo.

“Mami không cần phải lo lắng đâu. Con điều tra rồi, hai người bọn họ tới khách sạn còn chưa được mười phút chú Tử Thích đã chạy tới, thế nên Lạc Thần Dương không có khả năng gây án đâu.” La Tiểu Bảo thở hổn hển đuổi theo Thiên Nhã.

Thiên Nhã kinh ngạc: “Thật sao?”

“Đúng ạ.”

Nhưng Thiên Nhã lại lo lắng: “Có điều mười phút...” nói không chừng cũng có thể...

“Mẹ không yên tâm, mẹ sẽ về kiểm tra lại.”

“Mười phút thôi mà mami.”

“Con còn nhỏ, biết cái gì chứ!”

Đối với chuyện người lớn, La Tiểu Bảo cái hiểu cái không. Cậu cố ý hỏi trợ lý bên cạnh mình mới biết được chỉ mười phút thôi thì căn bản không làm được gì. Quan trọng chính là, lúc Karen bị đưa tới khách sạn Lạc Thần thì đã say thành đống bùn nhão, ngủ yên rồi.



Trong nhà Thiên Nhã.

“Karen, em tỉnh rồi.” Khuôn mặt Kha Tử Thích hiện lên sự dịu dàng, anh cầm lấy tay cô.

Karen cảm thấy mình nhìn nhầm rồi. Cô dùng sức vỗ đầu, lẽ nào cô còn đang nằm mơ? Sự dịu dàng trong mắt anh họ thế này, bình thường cô đâu có được hưởng thụ.

“Sao thế? Đau đầu à? Để anh đi rót cho em cốc trà giải rượu.” Kha Tử Thích nói xong liền muốn đứng lên.

“Anh họ, đừng đi.” Karen nắm chặt tay anh, trong lòng gợn lên cảm giác không muốn anh đi. Cô sợ mình để anh đi rồi thì sẽ tỉnh lại từ trong giấc mộng này.

Kha Tử Thích xoa đầu cô: “Anh họ không đi, anh ở đây với em.”

Ánh mắt Karen lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui sướng. Bình thường anh họ hay cố ý tránh né cô, sao hôm nay lại trở nên thân thiết thế này?

Cô cắn vào cổ tay mình một cái, nơi đó lưu lại vết răng: “Anh họ, em không nằm mơ thật à?”

Kha Tử Thích nhìn vẻ mặt mừng rỡ của em họ, trong lòng đau khổ khôn siết. Karen không nên thích anh, tim của anh, mãi mãi bị Thiên Nhã chiếm đóng. Cái có thể cho cô có đáng là bao?

“Karen, đêm qua em...” Trên mặt anh lộ ra tia thương tiếc, cũng có chút áy náy, cuối cùng là tức giận.

Karen nhìn vẻ mặt phức tạp của anh, khó hiểu: “Anh họ, đêm qua làm sao cơ?”

Ký ức cứ xoay vòng vòng trong đầu cô. Tối qua cô không vui, một mình chạy tới quán rượu uống say, sau đó hình như cô lên sân khấu khiêu vũ, rồi, rồi cái gì nữa nhỉ? Cô không nhớ nổi.

“Karen.” Ngoài cửa vang lên giọng nói của Thiên Nhã. Cô chạy tới, gương mặt tràn ngập lo lắng.

“Karen, cậu không sao chứ?”

Karen không hiểu gì, nhưng nhìn thấy trên mũi Thiên Nhã băng vải xô, xung quanh còn hơi sưng đỏ thì dở khóc dở cười: “Cậu không sao chứ Thiên Nhã? Mũi cậu làm sao thế?” Hai người này sao mới sáng sớm đã là lạ.

Thiên Nhã cúi đầu, liếc mắt nhìn Kha Tử Thích rồi nói: “Không sao cả, tớ không cẩn thận nên ngã thôi.”

Trong mắt Kha Tử Thích chan chứa sự yêu thương lẫn luyến tiếc. Anh nắm chặt tay, đứng dậy: “Thiên Nhã, em chăm sóc em ấy đi, anh có chút chuyện muốn làm.”

Hàng lông mày xinh đẹp của Karen nhíu chặt lại: “Anh họ, anh làm sao thế?” Anh họ là người luôn dịu dàng như ánh mặt trời, nhưng giờ phút này cô lại cảm nhận được sát khí trên người anh, sự phẫn hận trong mắt.

“Không có gì, em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, anh xong việc sẽ quay lại thăm hai người.” Kha Tử Thích nói xong, ánh mắt lại nhìn về phía Thiên Nhã. Nghĩ tới việc cô ăn một đấm của mình đau tới mức ngất xỉu, tim anh đau đớn không thôi.

“Anh họ!” Karen gọi với theo bóng lưng anh ta.

Thiên Nhã đuổi theo, kéo tay Kha Tử Thích lại: “Tử Thích, anh muốn đi tìm Lạc Thần Dương?”

“Chuyện này phải làm cho rõ, anh sẽ không để anh ta làm xằng làm bậy.” Anh chịu đựng được tới ngày hôm nay không có nghĩa anh là người dễ bắt nạt. Có thể bắt nạt anh, nhưng không thể bắt nạt người bên cạnh anh được, vậy mà thậm chí anh ta còn làm tổn thương tới người bên cạnh anh.

“Tử Thích, cẩn thận một chút, không nên xúc động.” Thiên Nhã đứng phía sau dặn dò.

Kha Tử Thích nở một nụ cười để cô yên tâm: “Anh biết.”

Đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó, muốn nói cho anh biết những gì La Tiểu Bảo đã nói với mình. Nhưng Kha Tử Thích đã đi mất rồi.


Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương