Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 147: Nhảy xuống từ chỗ này

/558
Trước Tiếp
“Thật không? Tôi nhớ là anh chỉ nói không được làm tổn thương Thiên Nhã, nếu như tôi làm cô ấy tổn thương một phân thì anh sẽ không bỏ qua cho tôi.” Khóe miệng Lạc Thần Dương nhếch lên nụ cười cuồng dã, trong mắt anh ta là vẻ đắc ý.

Kha Tử Thích hừ lạnh: “Nhưng cậu làm tổn thương cô ấy rồi.”

Lạc Thần Dương lộ ra vẻ mặt không tin nổi, cười: “Đừng quên, người đấm cho cô ấy ngất xỉu là anh.”

“Tôi hỏi cậu một câu. Chuyện tối hôm qua là thật hay giả?” Trong mắt anh là sự thương tiếc đối với Karen, cũng là sự yêu thương đối với Thiên Nhã.

Lạc Thần Dương nở nụ cười chiến thắng: “Anh đoán xem?”

Kha Tử Thích lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi hoàn toàn có thể điều tra, nhưng tôi muốn nghe cậu nói sự thật trước.”

Lạc Thần Dương cười to: “Vậy anh đi điều tra đi. Thử điều tra trong cơ thể cô ấy xem, có của tôi không...” Trong mắt anh ta ánh lên sự ám muội.

Kha Tử Thích không khắc chế được sự tức giận, gằn từng chữ: “Mày muốn chết...” Anh nắm chặt tay lại, tơ máu trong mắt càng lúc càng lan rộng, rõ ràng có thể thấy anh đã một đêm không ngủ.

Vẻ cười cợt trên mặt Lạc Thần Dương sâu hơn. Kha Tử Thích trước mặt tựa như một chú sư tử đang đợi phát tiết, cố gắng nhẫn nhịn. Giờ anh ta chính là muốn đem chút nhẫn nại cuối cùng của Kha Tử Thích đánh bay sạch. Anh ta muốn nhìn thấy dáng vẻ hoàn toàn phát điên của Kha Tử Thích. Dáng vẻ đau lòng, thậm chí là, dáng vẻ sống không bằng chết.

Nhưng sự tức giận và căm hận trong mắt Kha Tử Thích dần nhạt đi. Anh nhìn Lạc Thần Dương đang ngồi trước mặt, cảm thấy thật đáng buồn cho anh ta.

“Rốt cuộc cậu yêu cô ấy nhiều tới mức nào?” Trong đầu Kha Tử Thích hiện lên những lời Karen đã nói, lẩm bẩm đọc lại. Người đó vì mình mà bỏ cả mạng sống. Rốt cuộc Lạc Thần Dương yêu cô ấy nhiều tới mức nào mới có thể khiến anh tự hận chính mình thế này.

Anh vừa thương yêu vừa cảm thấy áy náy. Nếu như có thể khiến cho cô ấy sống lại, anh nguyện ý sống cả đời thế này.

Cô ấy là người tốt đẹp nhất. Nhưng anh lại chỉ xem cô ấy như em gái, hệt như Karen. Anh có thể thương cô ấy nhưng không thể yêu.

Nụ cười của Lạc Thần Dương cứng đờ. Anh ta cảm thấy kinh ngạc khi anh hỏi câu đó.

Kha Tử Thích im lặng làm cho anh ta cảm thấy chiêu khiêu khích của mình không có ý nghĩa gì. Nhưng trong mắt Kha Tử Thích lại hiện lên sự áy náy tới cùng cực khiến anh ta thấy rất sảng khoái, cũng rất nực cười.

“Vậy anh yêu Thiên Nhã nhiều tới mức nào?” Anh ta không trả lời mà hỏi lại.

“Có thể chết vì cô ấy sao?” Anh ta hỏi tiếp.

“Anh có thể vì cô ấy nhảy xuống từ chỗ này cho tôi xem không?” Lạc Thần Dương gây sự.

Kha Tử Thích sẽ không thể hiểu được. Người con gái đó trong lòng anh ta xinh đẹp tới mức nào. Cô ấy kiên cường, cam chịu, xuất thân nghèo khổ của cô ấy khiến cho anh ta thầm thề phải bảo vệ cô gái này thật tốt.

Lúc mới quen, anh ta đã dùng mọi cách khiến người khác động lòng trắc ẩn để thu hút sự chú ý của cô. Nhưng rồi anh ta phát hiện ra cô không thèm để ý tới mấy trò đùa dai đó của mình. Mặc kệ là hành động của anh ta có xấu xa tới mức nào, có khác người bao nhiêu thì cô đều coi thường anh ta.

Sau đó anh ta quay sang dụ dỗ. Anh ta ân cần hỏi han, cho cô mọi thứ tốt nhất nhưng cô vẫn không chấp nhận. Anh ta dành toàn bộ thời gian học tập để lấy lòng cô, nhưng cô không thèm để tâm. Sau đó, cuối cùng cô cũng coi anh ta là bạn bè. Rồi anh ta phát hiện ra, không phải là cô không để mình vào trong mắt mà là vì trong mắt cô đã chứa một người khác rồi.

Tình yêu thanh xuân đau khổ là thế thì có tính là gì chứ? Nhưng, cô đã chết. Những thứ tốt nhất của cô, nụ cười, nước mắt, đều vĩnh viễn khắc sâu trong lòng anh ta. Vị trí của cô trong lòng anh ta không thể thay thế.

Anh ta yêu cô, vậy nên đến giờ vẫn hận người trước mặt này. Có thể cuộc đời anh ta chẳng có gì thú vị, có thể là do anh ta không chấp nhận được việc Kha Tử Thích có thể hết lòng đi yêu một người phụ nữ khác còn anh ta không làm thế được, anh ta biến thành một chàng công tử bột trong mắt mọi người, thậm chí là cả trong mắt mình. Vì vậy, anh ta không thể hết hận Kha Tử Thích.

Vì cô ấy hận, cho nên anh ta cũng hận. Đó là đạo lý rất đơn giản.

Lạc Thần Dương nhìn anh, ánh mắt xuất hiện sự châm biếm: “Anh không dám à? Kha Tử Thích, anh nói anh có thể chết vì Thiên Nhã, vậy anh chết cho tôi xem nào? Anh chết là có thể xuống dưới đó nói chuyện với cô ấy rồi, còn tôi sẽ ở lại đây chăm sóc Thiên Nhã của anh.”

“Im miệng.” Chủ nhân của giọng nói này là Karen. Cô chạy tới trước mặt Kha Tử Thích, giữ anh lại như thể sợ anh sẽ thật sự nhảy xuống.

“Anh, cái tên khốn khiếp này! Anh dựa vào cái gì mà bắt anh họ tôi nhảy xuống, người nên nhảy xuống là anh mới đúng!” Cô chỉ tay vào Lạc Thần Dương, tức tới run người.

Lạc Thần Dương nhìn Karen rồi lại nhìn về phía Kha Tử Thích: “Thế nào? Không dám à? Anh không dám nhảy là thể hiện cho việc mấy lời nói trước đó của anh toàn là nói nhảm à?”

Sắc mặt Kha Tử Thích trắng bệch, anh đứng lên.

“Anh họ!” Karen khẩn trương kéo anh lại.

Kha Tử Thích cười nhạt, cầm lấy tay cô vỗ nhè nhẹ.

“Cậu biết không? Cậu đang sống trong quá khứ, cậu nguyện ý chìm đắm trong quá khứ, tôi không xen vào. Nhưng tôi đã đồng ý với Thiên Nhã là cái gì buông xuống được thì buông. Tuy rất khó để làm nhưng tôi sẽ thử. Đúng vậy, tôi nguyện ý vì Thiên Nhã mà trả giá tất cả, nhưng tôi sẽ không dùng cách này để bảo vệ cô ấy. Tôi sẽ sống, đứng bên cạnh để bảo vệ cô ấy.”

Karen nghe anh nói, nước mắt tuôn rơi. Ngay sau đó cô lùi về sau mấy bước.

“Anh họ, còn em thì sao? Em là cái gì?”

Kha Tử Thích đưa mắt nhìn cô, Karen bắt đầu làm khó dễ.

“Em biết mà, em biết mới nãy chỉ là nằm mơ.” Karen cắn môi, phất tay áo rời đi.

Lạc Thần Dương vỗ tay tán thưởng: “Kịch vui đây, thật sự hả hê lòng người.”

“Nếu chuyện tối qua là thật thì cậu có thể tiếp tục sống ở thành phố A không, tôi nghĩ đây mới là chuyện giờ cậu nên quan tâm.” Kha Tử Thích nhìn theo bóng lưng Karen rời đi cùng với sự đau lòng, sau đó anh nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn Lạc Thần Dương đang đắc ý.

Lạc Thần Dương cười to: “Đừng quên, tôi là người không sợ trời không sợ đất.”

Khóe miệng Kha Tử Thích nhếch lên nở nụ cười châm biếm: “Thế thì tốt.” Anh bỏ lại mấy chữ này rồi dứt khoát rời đi.

Trời đổ mưa. Thế giới như có tâm trạng giống hệt lòng người, ướt dầm dề.

Karen đi lung tung trên phố không có mục đích. Mưa càng lúc càng lớn, cô đành vào một quán cà phê ngồi tạm, ngửi được chút hương vị nồng nàn của cà phê làm cho đại não cô tỉnh táo hơn không ít.

Kha Tử Thích, em hận anh!

Karen đổi cà phê thành rượu, uống liên tục mấy cốc lại cảm thấy bụng dạ khó chịu nên đi tìm nhà vệ sinh.

Trong lúc đi qua một phòng bao khác, cô nghe thấy tiếng trẻ con cười phát ra từ bên trong, nghe rất quen lại dễ nghe. Cô không nhịn được mà đi vào xem thử, nhìn thấy được bên trong có hai đứa trẻ đang phấn khởi chơi cờ với nhau. Một đứa thì sắc mặt nghiêm túc, tựa như rất thận trọng, đứa còn lại có gương mặt bướng bỉnh, cười tới rạng rỡ mặt mày, vừa nhìn là biết ván cờ này cậu ấy thắng. Hai đứa trẻ này giống nhau y như đúc.

Cô trợn tròn mắt, không tự chủ được lui về sau mấy bước, miệng há hốc thành hình chữ O.

Hai đứa trẻ đó đồng thời quay ra nhìn, hai cặp mắt to cùng lộ ra sự kinh ngạc.

Karen chỉ tay lên, run run: “Em, các em...”

Gáy đột nhiên bị một lực tác động mạnh vào. Trước mặt Karen tối sầm lại, cô hôn mê bất tỉnh.



Phòng làm việc của Phó Chủ tịch.

Thiên Nhã giận đùng đùng đẩy cửa đi vào.

“Anh mau khai ra hết cho tôi. Rốt cuộc anh đã làm gì Karen rồi?”

Lạc Thần Dương vắt chéo hai chân, vẻ mặt buồn cười nhìn cô: “Hộ hoa sứ giả của cô chưa tra ra được à. Ồ, đúng là vô dụng.”

Thiên Nhã biết anh ta đang nhắc tới Kha Tử Thích, lập tức nghiêm mặt nhìn anh ta: “Nói cho anh biết, mặc dù có chứng cứ chứng minh lúc ở trong khách sạn anh không làm gì cậu ấy nhưng không có nghĩa là anh không có lỗi. Cái tên khốn khiếp nhà anh, anh dám để Karen dùng thuốc, hại cô ấy nhảy ở trong quán rượu. Anh không phải là người!!”

Lạc Thần Dương dở khóc dở cười: “Đây là những gì Kha Tử Thích điều tra được?”

Thiên Nhã hừ lạnh: “Nói cho anh biết, sau này anh còn dám đụng tới một sợi tóc của Karen, tôi sẽ...”

“Cô sẽ làm gì?”

“Tôi cắt anh!!” Nói xong, khuôn mặt Thiên Nhã nóng lên, lời nói cũng không được mạch lạc.

Lạc Thần Dương cười tới run rẩy, phải vịn vào bàn khom lưng mà cười.

“Sao thế?” Anh nhíu mày, nhìn Thiên Nhã chống nạnh, vẻ mặt muôn màu muôn vẻ.

Lạc Thần Dương cười tới không đứng vững được. Khoa trương quá rồi đấy! Anh ta đi tới nói nhỏ bên tai Lạc Thần Hi. Không biết anh ta nói gì mà mặt Lạc Thần Hi tối sầm lại.

Thiên Nhã vừa xấu hổ vừa tức giận, hận không thể mang tập tài liệu trên bàn đập lên khuôn mặt gian ác của Lạc Thần Dương.

Lạc Thần Hi xách cổ áo cô: “Em, đi theo tôi.” Thanh âm vừa bá đạo, lạnh lùng mà trong trẻo.

“Chủ tịch! Buông tôi ra, buông ra!!” Bị xách thẳng tới phòng làm việc Chủ tịch làm khuôn mặt Thiên Nhã đỏ ửng lên. Thế này là thế nào? Ban ngày ban mặt sao anh lại xách cô lên như xách con gà thế?

“Chuyện của bọn họ, tốt nhất em đừng xen vào nữa, có thời gian thì làm hết đống công việc trên bàn em đi.” Lạc Thần Hi ném cho cô một đống tài liệu, nói mà mặt không đổi sắc.

Thiên Nhã buồn bực: “Anh đang giúp Phó Chủ tịch hả? Anh không thấy anh ta làm chuyện gì sao?”

Lạc Thần Hi nhíu mày nhìn cô, hai tay khoanh trước ngực: “Cậu ấy làm ra chuyện gì?” Anh làm ra vẻ nhàn rỗi hóng chuyện.

“Anh ta, anh ta làm rất nhiều chuyện xấu.”

“Cho nên em muốn...” Vẻ mặt của anh trở nên ám muội.

Thiên Nhã nhớ tới hình ảnh Lạc Thần Dương vừa cười vừa tiến lên nói cái gì đó vào tai anh. Biết anh đang cười bản thân mình, khuôn mặt cô nóng lên.

“Đúng vậy! Thế thì sao chứ?”

Lạc Thần Hi hừ lạnh: “Người khác còn chưa chọc tới mình em đã đi trêu người ta rồi.”

“Cái gì mà chọc tôi hay không chọc tôi. Anh ta làm chuyện này với Tử Thích chính là đang chọc tôi rồi!” Thiên Nhã nói một cách rất nghĩa khí. Tên Lạc Thần Dương rõ ràng là muốn làm cho Kha Tử Thích không dễ chịu. May mắn là điều tra xong mới thấy đây chỉ là trò đùa dai của anh ta. Trong quá trình mười phút ở trong khách sạn, chỗ Lạc Thần Dương và Karen đều xuất hiện người thứ ba (người thứ ba ở đây chính là nữ phục vụ mà Lạc Thần Dương mời tới để thay quần áo cho Karen), bằng không thì Karen toi đời rồi!

Có điều, cô nhìn ra được, Kha Tử Thích đang áy náy cả với cô và Karen. Anh làm tổn thương cô, lại làm hại Karen trở thành trò đùa dai, mục tiêu đối phó của Lạc Thần Dương. Làm vậy trong lòng anh sẽ không thoải mái.

Trong mắt Lạc Thần Hi hiện lên tia u ám: “Xem ra em rất che chở cho anh ta.” Câu nói này nồng nặc mùi giấm, ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra.

Trái tim La Thiên Nhã giật thót. Cô biết anh hiểu lầm nhưng không định giải thích: “Thế thì sao chứ? Chính xác là thế mà.” Cái giá Kha Tử Thích bỏ ra để đối xử với cô và La Tiểu Bảo đáng để cô làm như vậy.

Lạc Thần Hi cười lạnh lùng, nụ cười làm cho Thiên Nhã sởn cả tóc gáy.

Anh đứng lên khỏi chỗ ngồi, từ từ áp sát cô.

Sự nguy hiểm vọt ra từ người anh, đôi mắt hiện lên tia tà ác, đã bao lâu rồi cô chưa thấy anh cười yêu nghiệt như này nhỉ? Thiên Nhã phát hiện ra nguy hiểm nên liên tiếp lùi về sau mấy bước, nhưng đã muộn rồi.

Anh vươn tay ra, cố định ở sau gáy cô. Một tay khác thì đặt bên hông, kéo cô lại gần.

Bốn cánh môi dần dần dính chặt vào nhau.

Thiên Nhã trợn tròn mắt hạnh, không biết anh bất thình lình hôn như này là có ý gì. Cô đẩy anh ra.

“Chủ tịch!” Giọng nói chứa đựng sự tức giận.

Lạc Thần Hi liếm môi: “Quên rồi à? Đây là nghĩa vụ của em.”

Mặt Thiên Nhã đỏ tới tận mang tai. Nhìn dáng vẻ lưu manh này của anh, ai mà nghĩ được mới cách đây mấy ngày anh còn nhìn cô với vẻ mặt như cô thiếu anh mấy triệu.

“Tên lưu manh nhà anh!”

“Ai lưu manh?” Ở cửa truyền tới thanh âm trầm thấp. Trong lòng Thiên Nhã hoảng sợ, đầu cô tự động hiện lên khuôn mặt u ám đáng sợ kia, tim cô đập thình thịch.

Hai người đồng thời nhìn về phía cửa.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương