Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 148: Bị kinh hãi quá độ

/558
Trước Tiếp
“Ông, đã lâu không gặp.” Giọng nói lạnh lùng của anh rót vào tai.

Thiên Nhã âm thầm liếc mắt, đây là hai ông cháu thật à? Xung quanh hai người họ đều tỏa ra khí chất đáng sợ, làm cho người khác cảm thấy rét lạnh.

Đột nhiên Thiên Nhã nghĩ tới Lạc Thần Hi lúc nhỏ, chút đau lòng bỗng nhiên trào dâng, lan tới tận đuôi mày.

“Còn không mau đi pha trà?” Lạc Thần Hi liếc mắt nhìn Thiên Nhã đang nhíu chặt mày, giọng nói lạnh tanh vang lên.

Thiên Nhã nhìn về phía cụ Lạc nãy giờ đang dùng con mắt lạnh lẽo quan sát mình, khẽ gật đầu, sau đó nhanh chóng đi tới phòng trà. Cô muốn rời khỏi tầm mắt của cụ Lạc.

“Cháu của ông đúng là càng ngày càng có năng lực. Một bên quản lý Tập đoàn Lạc Thần đâu ra đó, một bên lại tốn không ít tâm tư liếc mắt đưa tình với người phụ nữ khác.”

Sau lưng truyền tới giọng nói chế nhạo của ông cụ Lạc, cả người Thiên Nhã cứng lại. Cô cắn răng, rảo bước nhanh hơn.

Bên môi Lạc Thần Hi nở nụ cười châm biếm: “Cảm ơn ông đã khích lệ. Tâm tư của cháu đương nhiên không chỉ dừng lại ở đây.”

Ánh mắt cụ Lạc trở nên u ám hơn. Khóe miệng cụ hơi co rút. Ông cụ híp mắt lạnh lùng nhìn anh, tay đang nắm gậy chống dùng thêm sức.

Lạc Thần Hi ngồi ở ghế sofa đối diện, hơi hếch cằm, nhìn thẳng cụ: “Không biết hôm nay ông đại giá quang lâm tới đây là có chuyện gì?”

Ông cụ Lạc thu hồi sự nặng nề nơi đáy mắt, lộ ra nụ cười lạnh nhạt thuộc về riêng cụ. Ông cụ đứng lên, chậm rãi đi tới trước bàn làm việc, đưa tay vỗ vỗ vào cái ghế ngồi làm việc có giá trị không nhỏ của Lạc Thần Hi. Sau đó ông cụ xoay người, đi tới bên cạnh cửa sổ sát đất, cao cao tại thượng đứng nhìn một phần khung cảnh non sông. Trong mắt ông cụ là dã tâm và chí khí chỉ có ở những người thanh niên, đột nhiên gương mặt rở nên tràn ngập sức sống. Dường như ông cụ đang nghĩ tới ngày trước, khi mình vẫn còn bằng tuổi Lạc Thần Hi. Lạc Thần Hi đứng ở bên cạnh ông cụ, hai tay đút túi quần, nhìn ra thế giới bên ngoài. Có điều trên mặt anh là sự cuồng ngạo và tự tin, nhìn thế giới bằng nửa con mắt.

“Cụ Lạc, trà của cụ ạ.” Thiên Nhã ở phía sau nhẹ nhàng đặt chén trà xuống. Nhìn bóng lưng hai người, cô cảm thấy sát khí nơi đây vô cùng dày đặc. Nhìn ông cụ Lạc không có ý định xoay người bắn vô số mũi tên về phía mình, cô âm thầm thở phào. Cô mang khuôn mặt hiện rõ vẻ lo âu, xoay người đi ra ngoài.

Về phía hai ông cháu bên này, biểu cảm trên mặt hai người có sự thay đổi. Khóe miệng Lạc Thần Hi hơi nhếch lên lộ ra nụ cười dịu dàng, bởi vì anh nghe thấy giọng Thiên Nhã.

Ông cụ Lạc lạnh lùng nhìn về phía anh, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: “Cháu đừng tưởng rằng mình có thể đánh bại ông. Dù thế nào đi chăng nữa thì trên người cháu cũng mang dòng máu của ông, những thứ cháu có được bây giờ đều là do ông cho cháu. Người nắm giữ Tập đoàn Lạc Thần là ông chứ không phải cháu.”

Lạc Thần Hi cười nhạt: “Ông, nếu như ông cảm thấy mình ở nhà ngây người lâu quá rồi thì cháu có thể bảo Lăng Lăng tới nhà cũ chơi với ông. Như thế còn tốt hơn việc ông ngồi ở nhà một mình nghĩ mấy cái âm mưu chẳng có ý nghĩa gì.”

Ông cụ Lạc tức giận. Sâu trong đôi mắt chim ưng của ông cụ là một tầng chết chóc mỏng manh, nó làm cho bầu không khí trong phòng làm việc lạnh xuống.

Khóe miệng Lạc Thần Hi hơi nhếch lên. Ánh mắt tà ác và lạnh lẽo của anh nhìn thẳng vào ông cụ, hai nguồn không khí u ám cuộn trào mãnh liệt, cứ tuôn chảy không ngừng ở giữa hai người.

Một lúc sau, cụ Lạc cười lạnh, phá vỡ thế giằng co giữa hai người.

“Vì một người phụ nữ, cháu nguyện ý trả giá tất cả?” Giọng nói nặng nề của ông cụ vang lên, nghe như nghiến răng nghiến lợi để nói.

Lạc Thần Hi cười tới khuynh quốc khuynh thành: “Cô ấy, cháu muốn. Tập đoàn Lạc Thần, cháu cũng muốn. Nếu như ông thức thời thì cháu nghĩ ông nên biết cái gì gọi là buông tay.”

Lạc Thần Hi nói ra được những lời này là bởi anh tự tin. Nhưng khi những lời này vào tai cụ Lạc thì nó trở thành việc cháu trai cụ đang ăn nói ngông cuồng, không biết trời cao đất dày là gì.

Cụ Lạc cười lạnh. Đột nhiên, ánh mắt ông cụ ngưng lại, ông cụ hung hăng gõ gậy chống xuống đất mấy cái: “Nghe đây, lần này ông cảnh cáo cháu, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phát. Bây giờ cháu làm ra những chuyện như vậy căn bản không phải tự mình chịu thiệt. Nhà họ Lạc không có cháu cũng có thể tìm được một người khác thừa kế Tập đoàn Lạc Thần, cháu chấp nhận cũng được, không chấp nhận cũng không sao. Đây là sự thật.”

Ông cụ đi vòng qua Lạc Thần Hi, vừa đi vừa nói chuyện. Bóng lưng âm u đó khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.

Nhưng Lạc Thần Hi là người thế nào? Tới Thiên Hoàng anh còn không sợ cơ mà. Mặc dù người này là ông nội anh nhưng anh 'trò giỏi hơn thầy'. Thậm chí, anh còn thấy thắng ông chẳng đáng là bao.

“Nếu như hôm nay ông tới đây là để nói những lời này thì ông về đi. Cháu không có thời gian để nghe những lời nói không có chút ý nghĩa này.” Thái độ của Lạc Thần Hi rất ngạo mạn. Anh đặt người ngồi vào “long ỷ”, vững vàng như bàn thạch.

Bóng lưng cụ Lạc cứng đờ, nhưng rồi ông cụ nhanh chóng biến sự tức giận trên mặt thành nụ cười lạnh lẽo, đáng sợ: “Tự giải quyết cho tốt.” Ông cụ nói xong mấy từ này liền đẩy cửa đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng ông cụ biến mất sau cánh cửa, ánh mắt sâu không lường được của Lạc Thần Hi xuất hiện. Anh nhếch môi, nở nụ cười tà ác.



Bên trong biệt thự nhà họ Lạc.

Hạ Vân Cẩm chờ ở nhà. Đã mấy ngày rồi Lạc Thần Hi không về nhà. Từ sau sự việc lần đó, cô ta vẫn chưa thấy bóng dáng anh đâu cả. Điện thoại không nghe, tin nhắn không trả lời, kinh khủng hơn là anh dám cho người dưới trướng mình hạn chế sự tự do của cô ta. Anh nhốt cô ta ở nhà, không cho đi đâu cả.

Mấy ngày nay cô cảm giác một ngày dài tựa một năm. Tên nhóc Lạc Lăng kia thì không biết ở chỗ nào rồi, toàn bộ người giúp việc trong nhà cũng mất tích. Cả căn nhà rộng lớn bao trùm bởi bầu không khí đáng sợ, cô ta càng lúc càng luống cuống. Sau đêm đó, mọi thứ xung quanh cô ta đã trở nên như này.

Ngày trước tuy cô ta làm rất nhiều chuyện chọc giận anh, sắp xếp cho tai mắt của mình vào Tập đoàn Lạc Thần để giám sát nhất cử nhất động của anh, ám sát tiện nhân La Thiên Nhã, ngay cả chuyện hành hạ con anh anh cũng biết nhưng anh chưa từng đối xử với cô ta như thế này. Đột nhiên chuyện lần này xảy ra, anh lại đối xử với cô ta như đối xử với tù nhân. Cô ta như ngã xuống vực sâu vạn trượng, mặc cho ánh mặt trời có chiếu mãnh liệt thế nào cũng không thể chiếu được vào cõi lòng cô ta.

Có thể đây không phải chuyện đột ngột xảy ra, có thể anh đã biết kẻ chủ mưu đứng sau vụ việc kia là cô ta.

Nghĩ thông suốt đáp án rồi, trán Hạ Vân Cẩm đổ mồ hôi lạnh. Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Không được, cô ta không thể chờ như thế được, cô ta phải hỏi cho rõ.

Nghĩ tới đây, Hạ Vân Cẩm xông ra mở cửa. Mấy tên thủ hạ của Lạc Thần Hi đứng sau cửa lớn đưa tay ngăn cản. Họ không thay đổi sắc mặt, trong mắt lộ ra sự hung dữ.

Hạ Vân Cẩm hung hăng trừng mắt nhìn họ: “Mấy người dám!! Tôi là phu nhân chủ tịch đấy!”

Một tên thủ hạ lạnh lùng nói: “Mời phu nhân đi vào, nếu không cô đừng trách chúng tôi không khách khí.”

Hạ Vân Cẩm nào nghĩ được nhiều như thế. Cô ta muốn đẩy cánh tay đang chắn trước ngực mình ra, nhưng cô ta đâu phải đối thủ của bọn họ. Cô ta lập tức bị đẩy ngã trên mặt đất.

Hạ Vân Cẩm tức tới độ cả người run lên, ngón tay chỉ vào bọn họ: “Khốn khiếp! Dám cản tôi lại!! Tôi tuyệt đối không tha cho mấy người!”

“Lạc Thần Hi! Sao anh có thể đối xử với em như vậy! Anh đi ra đây, mau lăn ra đây!!” Cô ta ngồi sụp xuống đất mà gào thét, tức giận đập lên đá cẩm thạch lát dưới đất.

“Chủ tịch.” Bỗng cô ta nghe thấy đám thủ hạ kêu lên.

Đột nhiên, Hạ Vân Cẩm ngẩng đầu. Lúc này, hai tay Lạc Thần Hi đút túi quần, anh đứng ở trước cửa. Ánh mặt trời bên ngoài hắt lên khuôn mặt lạnh lùng băng giá của anh, tạo nên sự trái ngược rõ ràng.

Hạ Vân Cẩm rùng mình. Cuối cùng sau mấy ngày cô ta khốn khổ, anh cũng xuất hiện rồi.

Cô ta bò dậy: “Chồng, anh về rồi.”

Lạc Thần Hi trực tiếp đi qua cô ta, ngồi thẳng xuống ghế sofa.

“Biết mình làm sai cái gì chưa?” Giọng anh chẳng có chút nhiệt độ nào, ngay cả mắt cũng không nhìn cô ta.

Tim Hạ Vân Cẩm như bị ai bắn lén một cái. Lẽ nào anh thật sự đã biết?

Không có khả năng đó. Cô ta hành động rất chu đáo chặt chẽ, không thể biết được. Dù cho anh thật sự biết rồi thì cũng không nên đối xử với cô ta thế này.

“Chồng, em không hiểu anh đang nói gì.” Cô ta giả vờ bình tĩnh, nhưng rồi nhụt chí khi phát hiện ra giọng nói run rẩy của mình.

Lạc Thần Hi nghịch nhẫn trong tay, nghe cô nói thế thì lông mi hơi nhướng lên. Anh vươn hai tay ra, nặng nề vỗ vài cái.

Lúc này, một người đàn ông che mặt đi tới, cầm trong tay một chai không rõ nguồn gốc.

Hạ Vân Cẩm nhìn người đàn ông đó, sợ tới mức mặt mày tái nhợt. Đây không phải người cô ta phái ra ngoài sao? Sao lại thế? Sao lại thế này?

Trong mắt người đàn ông đó lộ ra tia hung dữ. Hắn cầm cái chai không rõ chất lỏng bên trong là gì, bước từng bước về phía cô ta.

Hạ Vân Cẩm giật mình, đột nhiên nhận ra bên trong chai đó chứa cái gì. Cô ta lập tức quay người lại: “Chồng, anh ta, anh ta muốn làm gì?” Thanh âm run tới nỗi không cách nói rõ được.

Lạc Thần Hi lấy ra một cái bật lửa, cầm trong tay tung hứng mấy cái. Sau đó, anh cứ liên tục mở, đóng, mở, đóng, ánh lửa lúc sáng lúc tối. Con ngươi phẳng lặng như đáy hồ nhìn vào ánh lửa lúc sáng lúc tối đó lại như đang thiêu đang đốt.

Người đàn ông đó tiếp tục tới gần cô ta, ánh mắt càng lúc càng hung dữ dọa người.

“Anh, anh đừng có tới đây!” Hạ Vân Cẩm bị dồn tới góc nhà, không còn đường lui nữa rồi.

“Gậy ông đập lưng ông thôi.” Môi mỏng của Lạc Thần Hi hé mở, mấy từ đầy ẩn ý thốt ra khỏi miệng anh.

Hạ Vân Cẩm trợn tròn mắt, như bị vạn tiễn xuyên tim. Cô ta vô thức muốn vùng dậy chạy trốn nhưng đã muộn.

Người đàn ông đó tháo vải che mặt, lộ ra nụ cười dữ tợn. Ánh mắt ác độc đó làm cho cả thể xác và tinh thần người ta run sợ, hắn dùng sức hất cái chai đang cầm trong tay về phía mặt cô ta.

“A! A!!”

Tiếng thét chói tai kinh người vang lên trong căn biệt thự.

Lạc Thần Hi nháy mắt ra hiệu với người đàn ông đó. Người đàn ông đó gật đầu, lui ra ngoài.

Cô ta ngồi xổm ở góc nhà, ôm mặt thét chói tai. Tim cô ta đập nhanh tới nỗi muốn nhảy ra ngoài, trong mắt tràn ngập sợ hãi giống như người điên đang lên cơn.

Cô ta cảm tưởng như có hàng nghìn tảng đá đang đập lên người mình, đập nát mộng đẹp của cô ta. Từ giờ phút này, cô ta xong rồi! Chết hoàn toàn rồi!!

Mặt có cảm giác lành lạnh nhưng không có cảm giác nóng rực đau đớn như tưởng tượng. Cô ta từ từ tỉnh táo lại từ cơn sợ hãi, cả người run lẩy bẩy.

Cô ta sờ lên mặt mình. Ngoại trừ việc mặt bị ướt ra thì không còn cảm giác khác.

Sao lại thế? Tại sao lại như vậy?

Lúc này, Lạc Thần Hi đứng lên bước tới gần cô ta, trong tay cầm theo cái bật lửa.

Hạ Vân Cẩm đứng lên, lưng dán vào mặt tường lạnh như băng, lạnh tới tận lòng bàn chân.

Ánh mắt anh lạnh tới cực điểm. Khóe miệng anh hơi nhếch lên: “Cô biết mình làm gì sai chưa?”

Đôi môi Hạ Vân Cẩm run rẩy. Từ trước tới nay cô ta chưa từng thấy dáng vẻ đáng sợ này của anh. Nếu như lúc trước anh chỉ chán ghét cô ta thôi thì hiện tại cô ta biết anh đã hoàn toàn vô tình rồi.

“Em, em không nên tìm người sát hại cô ấy. Em sai rồi.” Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Nhìn dáng vẻ này của anh như thể bước tiếp theo chính là muốn ăn tươi nuốt sống cô ta.

“Tôi nói rồi, không nên làm tổn thương cô ấy, nhưng hết lần này tới lần khác cô không nghe.” Anh cầm bật lửa trong tay đưa qua đưa lại trước mặt cô ta. Tim cô ta đã treo lên tận miệng rồi.

“Chồng, về sau em không thế nữa. Chuyện gì em cũng sẽ nghe theo anh.” Giọng nói cô ta trở nên nức nở.

Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào mắt cô ta. Anh nhấn tay một cái, bật lửa mở ra, ngọn lửa cách một khoảng rất gần với mặt cô ta.

Hạ Vân Cẩm cảm nhận được sự nóng rực từ ngọn lửa, nước mắt chảy xuống khỏi hốc mắt.

“Đừng quên những gì cô đã nói.” Thanh âm phát ra từ cổ họng anh trầm thấp tới phát sợ. Sau đó, anh hơi dùng sức ném cái bật lửa qua một bên. Bật lửa va phải một bình hoa có giá trị, bình hoa đó lập tức rơi xuống đất vỡ tan.

“Ở đây suy nghĩ cho đàng hoàng đi.” Anh xoay người, lạnh lùng nói.

Hai chân Hạ Vân Cẩm mềm nhũn, cô ta ngồi bệt xuống đất.

Nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của anh, trong mắt cô ta hiện lên vẻ kinh hoàng và tuyệt vọng. Ngay cả chút sức để bò dậy cô ta cũng không có, mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm cơ thể.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương