Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 149: Thịt vụn hay hợp tác, chọn một trong hai

/558
Trước Tiếp
“Mấy người! Mấy người muốn làm gì! Tại sao tôi lại ở chỗ này? Hai người...” Karen trốn sang giường nhỏ ở bên kia, tựa vào tường, nhìn hai khuôn mặt trước mặt với vẻ không thể tin được, trong mắt là sự nghi hoặc.

Khóe miệng Lạc Lăng hơi nhếch lên, cậu nhìn Karen như đang nhìn một con dê con đang mặc sức để người chém giết, để lộ ra nụ cười tà mị: “Đã làm thì phải làm cho xong.”

Lưng Karen lạnh toát: “Em muốn làm gì?”

Hai người vạm vỡ nghe xong thì nhấc chân đi về phía cô.

La Tiểu Bảo vung tay lên: “Không được, chúng ta làm thế là giết người diệt khẩu.”

Giết người diệt khẩu? Karen nghe xong, cảm thấy trước mắt tối sầm lại, không chút sức lực ngã xuống giường.

Cô đang nằm mơ đúng không? Đúng vậy, nhất định là cô đang nằm mơ, không thì sao có thể để hai đứa nhóc này bắt lấy mang tới căn phòng chết tiệt này, hai tên nhóc với khuôn mặt kinh khủng này còn đang thương lượng việc giết người diệt khẩu?

Hai khuôn mặt này cực kỳ tuấn tú, dễ thương như vậy, đáng yêu như thế (tuy cô vẫn không thích La Tiểu Bảo), nhìn thế nào cũng không giống đứa trẻ độc ác mà.

“Thằng quỷ nhỏ này! Rốt cuộc em đang chơi trò gì thế! Em đang bày trò làm chị Karen sợ đúng không?” Đột nhiên nghĩ có thể đây là trò đùa dai của La Tiểu Bảo, Karen lập tức cười hì hì. Sau đó cô tiến sát về phía La Tiểu Bảo, định dùng đôi tay trắng trẻo chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu.

“Thằng nhóc quỷ này thật xấu xa, dám hù dọa chị Karen.”

La Tiểu Bảo ôm ngực, khuôn mặt đen lại, ánh mắt liếc cô đầy khinh thường, dám véo cậu, cậu muốn giết người diệt khẩu rồi.

Karen khó hiểu liếc nhìn Lạc Lăng ở bên cạnh La Tiểu Bảo: “Người này là ai thế, mấy em có thuật dịch dung à, sao thợ trang điểm có thể hóa trang được giống thế này?”

Cô tò mò đưa tay xoa mặt Lạc Lăng, véo khuôn mặt lạnh lùng của cậu. Sắc mặt bình thường chuyển sang khiếp sợ, động tác tay ngừng lại.

Chân Lạc Lăng hơi di chuyển: “Anh tới, hiếp xong rồi giết.”

Hai người vạm vỡ nghe xong bắt đầu xoa hai tay vào nhau.

Mắt Karen trừng to, trông còn lớn hơn cả chuông đồng: “Cậu là ai? Hai người các anh là ai?”

La Tiểu Bảo vung tay nhỏ lên: “Không thể, chúng ta không được làm như thế.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên biểu cảm như đang suy nghĩ cặn kẽ điều gì đó.

Hai người vạm vỡ nhìn thấy động tác tay của La Tiểu Bảo thì dừng lại, chỉ dùng ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Karen.

“Hai người là anh em sinh đôi?” Vẻ mặt Karen hoảng sợ, cô hỏi.

La Tiểu Bảo gật đầu, Lạc Lăng vẫn giữ nét mặt âm trầm.

Karen không tin lắm: “Thiên Nhã có hai đứa con trai, lại còn là sinh đôi? Sao không nghe cô ấy nói gì?”

Lạc Lăng cười nhạt: “Cô đã biết quá nhiều, người đâu, giúp tôi chặt tay chân cô ta đi, ném xuống biển làm mồi cho cá.”

Hai người vạm vỡ lại bắt đầu di chuyển.

Karen khóc không ra nước mắt. Điều cô quan tâm nhất bây giờ không phải là việc tay chân mình có bị chặt không, hay là mình có thật sự bị ném xuống biển làm mồi cho cá không, mà là cậu bé có khuôn mặt giống y hệt La Tiểu Bảo. Dĩ nhiên, nếu như La Tiểu Bảo cũng độc ác đáng sợ như vậy thì là một con người khác hoàn toàn so với lúc bình thường.

La Tiểu Bảo giơ tay lên, câu nói này còn kinh dị hơn cả câu Lạc Lăng nói: “Không, thế thì có lợi cho cô ta quá rồi, vẫn nên băm vụn thịt cô ta rồi ném xuống biển cho cá.”

Nghe xong, trước mắt Karen tối sầm lại, cô hôn mê bất tỉnh.

Không biết hôn mê mất bao lâu, tới khi tỉnh lại Karen thấy La Tiểu Bảo và Lạc Lăng đang ngồi chơi cờ ở phía trước mình. Khuôn mặt La Tiểu Bảo vẫn bình tĩnh như thế, mà sắc mặt Lạc Lăng nặng nề, mắt đảo qua đảo lại như đang suy nghĩ tới một bước đi khó khăn.

“Hai em...” Karen đỡ người, bò dậy, nhưng đột nhiên nghĩ tới sự việc xảy ra trước khi ngất xỉu, Karen lập tức dựa người vào tường.

La Tiểu Bảo quay mặt lại, lộ ra nụ cười đáng yêu như bình thường: “Cô Karen, cô tỉnh rồi.”

Đôi tay nhỏ bé của Lạc Lăng nhẹ nhàng đi một nước cờ, giọng nói bình tĩnh: “Chúng ta thương lượng điều kiện đi, làm thịt vụn hay hợp tác, chọn một trong hai.”

Karen không hiểu lắm, làm thịt vụn hay hợp tác, nghe là biết nên chọn cái sau rồi.

Sau một lát, cuối cùng Karen đã hiểu ra. Cô há miệng, có khi còn khoa trương hơn cả chữ O, không ngờ rằng mọi chuyện lại như vậy.

Nhìn hai khuôn mặt giống nhau y như đúc ở trước mặt, chỉ có ánh mắt là có thể phân biệt này. Cô vô cùng kinh ngạc. Mà người anh em sinh đôi của La Tiểu Bảo hình như không dễ động vào.

“Hợp, hợp tác.”

Khóe miệng Lạc Lăng cong lên một nụ cười tà mị: “Tiểu Bảo, em thắng rồi.”

La Tiểu Bảo rời sự chú ý trên người Karen đi, thấy mình thua thì gương mặt hiện lên vẻ uể oải: “Sao anh lại thua được? Karen, cô bồi thường cháu năm trăm nghìn đồng đi.”

Trên mặt Karen lộ ra vẻ khó có thể tiếp thu được: “Cái gì? Hai người cược một ván năm trăm nghìn?”

La Tiểu Bảo tức giận trừng cô, bổ sung thêm: “Dollar.”

“Vừa rồi anh còn thắng hai ván.” Lục Lăng nói bằng giọng ảo não, nhưng cái làm cậu đau lòng không phải là tiền mà là tài năng của cậu không bằng người ta.

Dưới ngọn đèn, Karen bị rối loạn, khóe miệng co rút, rồi đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: “Hợp tác cũng được, có điều tôi có một điều kiện.”

Ánh mắt sắc bén của Lạc Lăng di chuyển về phía cô: “Cô còn dám bàn điều kiện, người đâu.”

Ngược lại, La Tiểu Bảo có hứng thú cắt ngang lời Lạc Lăng: “Nói nghe thử xem!”

Khuôn mặt Karen hiện lên vẻ giảo hoạt, dường như cô đang nghĩ tới chuyện tốt đẹp nào đó: “Có một việc cần hai người giúp đỡ, thật ra rất đơn giản.” Cô tin rằng với thực lực của bọn họ thì đây chỉ là chuyện nhỏ.



Thiên Nhã ở nhà làm cơm, còn lẩm bẩm, tên nhóc La Tiểu Bảo kia thế mà lại kéo Karen đi chơi một ngày một đêm, đến giờ còn chưa thèm về. Từ lúc nào mà hai người họ đã làm lành và chung sống hòa bình rồi? Sao cô lại không biết chuyện này nhỉ, nếu không phải La Tiểu Bảo gọi điện cho cô thì cô còn tưởng rằng hai người họ đang chơi trò mất tích đấy.

“Mami, bọn con về rồi.” Giọng nói vui vẻ hoạt bát của La Tiểu Bảo vang lên ở ngoài cửa, Thiên Nhã thả cái muôi trong tay xuống, đi ra ngoài.

Tên nhóc đó hấp ta hấp tấp chạy tới trước mặt Thiên Nhã, chui vào trong lòng Thiên Nhã.

“Chơi có vui không? Con không nói lời nào mà đã chạy đi chơi rồi, lần sau không được thế nữa.”

“Đều tại cô Karen hết, cô ấy kéo con đi chơi, con là bị ép buộc.” La Tiểu Bảo mặt dày mày dạn ném hết tội lên người Karen.

Mặt Karen đen lại: “Thằng nhóc này, em chơi vui vẻ như thế, còn thu được tiền nữa, có phải nên cảm ơn chị không?” Cô sờ chỗ đau nhức phía sau lưng mình. Lạc Lăng đúng là điên rồi, dám để thủ hạ của mình ra tay phía sau lưng cô, làm cho cô đau muốn chết.

Nghĩ tới ánh mắt âm u của Lạc Lăng, cô có chút không rét mà run, trong đầu hiện lên khuôn mặt của người đàn ông đó. Trời ạ! Hai cha con giống nhau như thế sao cô lại không nhìn ra sớm! Trước cô còn hoài nghi cơ mà!

Đuôi lông mày Thiên Nhã nhíu lại: “Tiền gì thế? Bé cưng, con bài bạc đấy hả?”

La Tiểu Bảo cười trông rất vô tội: “Không có, con nhặt được tiền, quá may mắn luôn.”

Karen oán thầm trong lòng, thắng tới con số trăm nghìn đấy, ôi, sao hai đứa nhóc này lại có tiền thế nhỉ.

Thiên Nhã cười hì hì: “Vậy con nên mời mẹ và chị Karen đi ăn rồi.”

La Tiểu Bảo vỗ vỗ ngực: “Đi thôi, không thành vấn đề.”



Tại một công ty IT nọ.

“Sếp, chúng tôi không biết người đứng sau hại chúng ta mất hết vốn liếng là ai, thủ đoạn của người đó rất cao siêu, chúng ta bị diệt cho trở tay không kịp.”

“Đúng, lần này tài liệu về mấy khách hàng lớn của chúng ta đều bị tiết lộ. Tất cả các hạng mục lớn đều đang bị các công ty khác nhanh chân cướp mất.”

“Không chỉ đơn giản như vậy, còn hạng mục lớn của chúng ta cũng...”

Người đàn ông đang ngồi đưa lưng về phía họ giơ tay lên, chiếc đồng hồ nạm kim cương anh đeo trên tay là kiểu dáng trào lưu hiện nay, ống tay áo sơ mi hoa lộ ra, tay dừng lại ở giữa không trung, ra hiệu cho bọn họ không nói nữa.

Mọi người ngừng lại, từng khuôn mặt lo lắng nhìn về phía lưng anh.

Gò má đẹp đẽ lạ thường, trên tai trái còn bấm mấy lỗ, đều đang đeo khuyên màu bạc, vẻ bất cần đời trong ánh mắt giờ đây đã trở nên bình tĩnh hơn nhiều.

Bờ môi gợi cảm của anh hơi mím lại, tựa như đang suy nghĩ gì đó.

“Đi đi, mọi người xem phải chịu bao nhiêu tổn thất, còn lại cứ để tôi lo.”

Cấp dưới nghe phân phó xong thì người nào người nấy đều thở phào, lập tức lui ra ngoài, xem ra chuyện này ông chủ không truy cứu trách nhiệm của bọn họ.

Điện thoại trên bàn làm việc vang lên.

“Sếp, có Chủ tịch Kha tới tìm anh.”

Khóe miệng anh cong lên, lộ ra nụ cười châm biếm.

“Mời anh ta vào.”

“Hừm, quả nhiên là anh ta. Không tệ, làm rất gọn gàng sạch sẽ.” Anh tắt điện thoại, giọng mang theo ý tự giễu.



Thiên Nhã chờ tới khi Lạc Thần Hi họp xong đã là mười giờ tối.

Jenny Trình ở phòng làm việc của Chủ tịch đợi anh rất lâu, cứ liên tục chỉ chỉ chỏ chỏ với cô, rồi còn để cô pha cà phê, châm trà, không những thế còn bắt dọn vệ sinh cho phòng Chủ tịch, lau bàn, lau sofa. Lúc sau còn nói chậu hoa này xấu xí, bảo cô phải cắt tỉa lại nó đi, sau đó lại quay sang bảo chỗ tài liệu này loạn quá, cô phải thu dọn ngăn nắp chỉnh tề. Nói chung là làm cho đầu óc cô quay vòng vòng, dường như không chỉnh chết cô thì không bỏ qua.

Người phụ nữ này hoàn toàn coi mình là bà chủ, đừng bảo cô ác, bây giờ cô có chút chờ mong Hạ Vân Cẩm tới đây, thay cô trừng trị nữ ma đầu này đi.

Ôi, quên đi. Hạ Vân Cẩm và Jenny Trình đều là nữ ma đầu, loại người không dễ chọc, cô vẫn nên làm tốt công việc của mình thôi.

“Ai da, sao tay chân cô vụng về thế! Bảo cô lau nhà chứ không bảo cô lau giày cao gót cho tôi. Ôi! Bẩn chết đi được! Cút đi!”

“Sao thế?” Giọng nói của Lạc Thần Hi vang lên từ bên ngoài cửa phòng Chủ tịch, anh đi đến, không vui nhướng mày.

Jenny Trình uốn éo cái mông, vẻ mặt tủi thân đi tới bên cạnh anh, kéo tay, nũng nịu: “Honey, anh xem đi, người đàn bà vô dụng này làm hỏng giày cao gót phiên bản giới hạn của em rồi. Anh thay em phạt cô ta đi, phạt cô ta một năm tiền lương là được rồi.” Cô ta giơ đôi chân thon dài lên, để cho Lạc Thần Hi nhìn thấy giày cao gót mà Thiên Nhã phải bù bằng một năm tiền lương.

Lạc Thần Hi đưa mắt nhìn chân cô ta, rồi quay sang thấy Thiên Nhã đang cầm cây lau nhà, mệt mỏi tới nỗi trên trán đổ mồ hôi, dựa vào sofa nghỉ ngơi, không nói gì nhìn Jenny Trình tố cáo trước.

Thiên Nhã liếc mắt nhìn Jenny Trình một cái, một năm tiền lương à? Cái giày này là giày loại gì thế? Cho dù giày cô ta có khảm kim cương đi chăng nữa thì cô cũng chỉ làm bẩn một vết nhỏ thôi mà, có cần hà khắc như thế không?

La Thiên Nhã, chẳng lẽ mày còn không hiểu, người này tới đây là muốn bới móc, tiền không phải điểm quan trọng, hiểu không?

Thiên Nhã chuyển mắt từ trên mặt Jenny Trình sang nhìn Lạc Thần Hi, khẽ cắn môi, cô phải xem xem anh có thật sự trừ của cô một năm tiền lương không.

Lạc Thần Hi nhìn thấy hết sự tủi thân và tức giận trên mặt Thiên Nhã. Bàn tay đặt lên cánh tay Jenny Trình đang để trên mu bàn tay anh, càng lúc càng dùng sức, tựa như muốn vặn gãy tay cô ta.

Jenny Trình nhíu chặt mày, đang định nói thì động tác tay anh lại dịu dàng hơn, xoa lên mu bàn tay cô ta vài cái.

Anh nói: “Vậy trừ lương một năm của cô ấy là được.”

Thiên Nhã trợn mắt đầy vẻ khó tin, cái người này! Vô lý! Chẳng ra làm sao cả! Không thể nói lý được mà! Không phải, có thể là hai người đó giống nhau, loại khiến người ta chán ghét.

Sự nghi ngờ và tức giận của Jenny Trình bị xóa tan. Hóa ra đây chỉ là ảo giác, Lạc Thần Hi đang giúp mình, không phải là giúp người phụ nữ kia.

Khóe miệng cô ta cong lên một nụ cười vừa đắc ý vừa quyến rũ, cô ta nhìn Thiên Nhã bằng nửa con mắt.

Thiên Nhã cắn môi, ném luôn cây lau nhà xuống đất, lúc đi qua hai người thì dùng sức đẩy hai người ra, làm Jenny Trình lảo đảo suýt ngã. Cô cứ thế đi qua giữa bọn họ.

Khuôn mặt Jenny Trình hiện lên vẻ tức giận: “Con ranh chết tiệt kia! Cô là cái thá gì chứ! Dựa vào cái gì mà dám đẩy tôi!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương