Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 151: Có thù tất báo mới là đạo lý

/558
Trước Tiếp
Lạc Thần Dương nhanh tay đoạt lấy ly rượu vang đỏ trong tay cô: “Em yêu, để anh uống cho, ngày hôm nay anh phải thể hiện cho em thấy tửu lượng của anh.” Anh ta nói xong liền ngửa đầu cạn sạch ly rượu.

Tiếng vỗ tay lanh lảnh của Lạc Thần Hi vang lên: “Xem ra tửu lượng của em trai tôi cũng không tồi, ngày hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt.” Nói xong, anh tiện tay rót đầy một ly cho anh ta.

Lạc Thần Dương nhếch miệng, lại ngửa đầu uống không sót một giọt.

Jenny Trình cười nhạt, trong lòng thầm mắng chửi, cái người Lạc Thần Dương này đúng là không biết điều, vì một người phụ nữ như thế mà đối nghịch với cô, có đáng không?

Cô ta vươn tay ngăn động tác rót rượu của Lạc Thần Dương lại: “Uống như này thì có hơi khô khan nhàm chán, thế này đi, hai người uống rượu giao bôi.”

Mồ hôi trán Thiên Nhã thi nhau chảy, thế này cũng quá ác độc rồi, ngay cả chiêu uống rượu giao bôi cũng nghĩ ra được.

Lạc Thần Dương cười đắc ý, lộ ra dáng vẻ chờ điều này từ rất lâu rồi: “Ý kiến hay!” Anh ta giơ ngón tay cái lên với Jenny Trình, khóe mắt hơi liếc về phía Lạc Thần Hi.

Sắc mặt Lạc Thần Hi xẹt qua một tia u ám không dễ phát hiện, mắt anh nhìn chằm chằm Thiên Nhã, tựa như đang cảnh cáo cô điều gì đó.

Thiên Nhã ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, không biết xuất phát từ suy nghĩ gì mà lại nói: “Được, uống rượu giao bôi nào.”

Vì vậy, hai người quàng tay nhau mà uống.

Vẻ mặt Jenny Trình tràn đầy hứng thú nhìn hai người họ, khóe mắt không biết vô tình hay cố ý mà liếc nhìn Lạc Thần Hi. Vì để cho cô ta vui vẻ nên trên mặt Lạc Thần Hi không có dấu hiệu của cảm xúc khác thường.

Có điều, cô ta không biết, bàn tay đang đặt trên bàn của anh đã hạ xuống, nắm chặt lại.

Hai người uống rượu giao bôi xong thì cuộc chiến bốn người đã hoàn toàn mở ra.

Jenny Trình không ngừng rót rượu cho Thiên Nhã, mà Lạc Thần Dương thì liều chết thay cô uống. Đương nhiên, Lạc Thần Dương không để mình yếu thế, rót rượu cho Lạc Thần Hi uống. Lạc Thần Hi rất thoải mái, rót là uống, Thiên Nhã và Jenny Trình cũng cô tới tôi lui, cứ chuốc cho bên kia uống rượu.

Bàn cơm đã hoàn toàn biến thành cuộc đấu ngầm giữa bốn người, sau một hồi, trận chiến có thay đổi.

“Có muốn chỉnh Lạc Thần Dương một lần không?” Đột nhiên Thiên Nhã nhận được tin nhắn, dĩ nhiên đó là tin do Lạc Thần Hi gửi tới. Cô kinh ngạc, anh có ý gì?

“Muốn.” Không biết sao Thiên Nhã lại cảm thấy không phải anh đang trêu ghẹo mình.

Khi Lạc Thần Hi nhận được tin thì cuộc chiến có thay đổi, biến thành Lạc Thần Dương và Jenny Trình anh tới tôi lui, cái này chẳng biết là Lạc Thần Hi cố tình hay vô ý khiêu khích.

Mấy chai rượu vang đều bị uống sạch, Jenny Trình nằm úp sấp trên bàn, đầu óc Lạc Thần Dương choáng váng, cứ ngâm nga hát cái gì đó.

Lạc Thần Hi bắn tín hiệu bằng mắt cho Thiên Nhã, bất chợt trong lúc này Thiên Nhã thấy mình với anh như tâm linh tương thông, cô không ngừng rót rượu cho anh ta.

Cuối cùng, Lạc Thần Dương chính thức ngất xỉu.

Mắt Thiên Nhã sáng lên: “Bọn họ say rồi.”

Khóe miệng Lạc Thần Hi cong lên nụ cười mê người, tựa như anh rất hài lòng với biểu hiện của cô, đưa tay qua nhéo một cái lên khuôn mặt cô: “Làm tốt lắm.”

Tuy vừa rồi Thiên Nhã có Lạc Thần Dương uống đỡ nên không uống nhiều, nhưng với tửu lượng của cô thì lúc này cũng hơi chóng mặt. Mà Lạc Thần Hi đột nhiên lại làm ra cử chỉ thân mật như thế khiến cô ngẩn người ra, do tác dụng của cồn mà mặt nóng bừng.

“Còn ngây ra đó làm gì? Không hành động à?” Lạc Thần Hi sững sờ khi thấy khuôn mặt cô ửng hồng, trông vô cùng đáng yêu, chút tức giận vì hành động “uống rượu giao bôi” vừa rồi đã vơi đi.

Thiên Nhã cũng sửng sốt: “Hành động gì?”

Lạc Thần Hi tức giận vỗ đầu cô: “Ngốc, quá ngốc.”

Lửa giận trong mắt Thiên Nhã bừng lên, cô hung hăng nguýt anh một cái. Hai anh em nhà họ Lạc này có vẻ rất thích mắng người khác ngốc nhỉ? Tuy đúng là bọn họ thông minh hơn so với người thường nhưng không thể khinh người quá đáng như thế chứ.

“Chủ tịch, chúng ta làm như thế có ổn không?” Ngồi trên Lamborghini, Thiên Nhã trộm liếc nhìn Lạc Thần Hi, trông tâm trạng anh có vẻ rất tốt. Sắc mặt toát lên sự lo lắng, cô thừa nhận là mình không học được cách dùng gậy ông đập lưng ông.

Khóe miệng Lạc Thần Hi hơi cong lên: “Hay là lần lượt đưa hai người đó về nhà nhé?”

Thiên Nhã nghiêng đầu suy nghĩ, như là định làm thế thật.

Lạc Thiên Hi liếc mắt nhìn cô, nụ cười nơi khóe miệng càng thêm phần đắc ý.

Thiên Nhã gãi rách da đầu vẫn không thể hiểu được, anh hãm hại Lạc Thần Dương thì thôi đi, sao ngay cả Jenny Trình cũng hãm hại là thế nào? Jenny Trình không phải… của anh sao?

“Anh đừng có dùng mưu ma chước quỷ, báo thù tên đó hộ Karen.” Thiên Nhã thật sự cảm thấy anh có thể làm ra chuyện “lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử“.

Lạc Thần Hi nhìn cô bằng ánh mắt đầy bất đắc dĩ: “Karen là ai? Tôi không biết, tôi đang báo thù thay người khác, không phải là người đó.”

Anh nói xong thì đưa tay qua sờ mũi cô: “Còn đau không?”

Mặt Thiên Nhã nóng lên vì động tác thân mật của anh, cơn say vừa mới được gió nhẹ thổi tan đi lại xuất hiện trên mặt cô lần nữa.

“Không đau.” Cô không tự chủ được mà kết thúc vấn đề này.

Lạc Thần Hi tập trung nhìn tình hình giao thông, nhếch miệng lên, sườn mặt khiến người ta say đắm.

Nếu không phải Karen thì người đó là ai? Thiên Nhã suy nghĩ rồi sờ cái mũi của mình, bỗng nhiên cô như hiểu ra mọi thứ, sóng ngầm ở đáy lòng phun trào, mặt đỏ ưng như say rượu.

“Khụ khụ, Chủ tịch, chúng ta đi đâu thế?” Đánh tan cảm giác chết tiệt trong lòng, Thiên Nhã ho khan mấy tiếng, cố gắng kéo đề tài nói chuyện.

Đúng là cô muốn hỏi câu hỏi này, xe lái về phía đường cao tốc, ngược lại hoàn toàn với hướng lại về trung tâm Vân thành. Vừa rồi cô còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không phát hiện ra.

“Muốn đi tới một nơi.” Anh dịu dàng nói một câu.

Nơi muốn đi là nơi nào thế? Không được, cô cần về nhà.

Thiên Nhã vừa định mở miệng, Lạc Thần Hi đã bật nhạc trong xe lên, đây là một bài hát tiếng Anh rất lãng mạn về tình yêu. Một bài hát với giọng nam đầy gợi cảm, nhạc chầm chậm, giọng hát kia kết hợp với giai điệu, khiến người nghe cực kỳ thoải mái.

Có thể là do có sẵn men say trong người nên không biết cô đã chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Cô mơ hồ cảm nhận được dưới chân nhẹ bẫng, cả người đã bị ai đó bế lên.

Không khí độc đáo ở biển chính là sự mát mẻ lẫn trong gió thổi tới bên má, hàng lông mi dài khẽ rung, cô mơ màng mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn tú mờ mờ ẩn trong bóng tối.

Cô cảm giác được sự thân thuộc của mùi hương xung quanh, còn có hơi thở đàn ông của anh đang bao vây lấy cô.

“Ưm.” Thiên Nhã yêu kiều thở nhẹ một tiếng, nơi này là… biệt thự cạnh biển của anh.

Sau đó, cô nhanh chóng nhận ra mình đang bị anh ôm kiểu công chúa đi vào biệt thự, Thiên Nhã vừa định nói gì đó thì bàn tay dưới người cô nới lỏng, anh đặt cô lên ghế sofa.

Trong bóng tối, tiếng hít thở của anh hơi nặng nề, nhưng mùi hương lại rất mạnh mẽ.

Thiên Nhã kinh sợ, đang muốn đứng lên từ trên sofa thì thân thể lại bị anh đè lại, cả người anh đương nhiên cũng dán lên người cô.

“Chủ… Chủ tịch, anh muốn làm gì?” Thiên Nhã sợ tới nỗi toát mồ hôi lạnh, muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh gắt gao ép chặt, không thể động đậy.

“Nhớ lần trước không? Cô thiếu tôi, lần này tôi muốn đòi lại.” Giọng nói khàn khàn làm say lòng người, môi anh gần như dán lên vành tai mềm mại, làm cho cô cảm tưởng như có ai giật dây cót kích động mình.

Cảm giác mềm nhũn và tê dại truyền đi khắp người, khiến cơ thể cô không còn nghe sự điều khiển của con tim nữa, gắt gao dán chặt vào người anh, cách một lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được sự nóng bóng của anh trong thời khắc này.

“Tôi, tôi không nhớ.” Dường như Thiên Nhã đã mất hết sức lực, thấp giọng nói, cố gắng kéo dãn khoảng cách với anh. Cơ thể mềm mại bị anh áp dưới thân đang không ngừng giãy giụa, muốn tìm cơ hội chạy thoát.

Cơ thể anh cứng đờ, hơi thở càng trở nên nặng nề hơn: “Lần trước là bởi vì cơn đau đầu đáng chết đó...” Giọng nói anh trở nên kỳ ảo khi xuyên qua lỗ tai mẫn cảm truyền tới não của cô.

Thiên Nhã giật mình, cố gắng giãy giụa hơn, muốn tránh khỏi sự kiềm chế của anh.

“Đừng lộn xộn.” Giọng nói anh trầm thấp, nghe tựa như đang kìm nén cái gì đó.

“Anh đã nhớ lại, đúng không?” Cuối cùng Thiên Nhã cũng ngừng giãy giụa, hỏi dò, lần trước người này không chịu thừa nhận.

Hơi thở của anh càng lúc càng dồn dập, lúc này Thiên Nhã mới phát hiện ra người mình bị một vật cứng cao ngất chạm vào, dường như vật kia càng lúc càng to hơn.

Dù sao thì vật kia cũng từng làm khách trên người cô một lần, tuy là một dịp tình cờ nhưng rất nhanh Thiên Nhã đã nhận ra đó là cái gì, mặt cô nóng bừng lên, cơ thể cứng đờ tại chỗ.

“Tôi muốn em, có thể không?” Hơi thở nóng rực của anh phả lên mặt cô, ở bên tai đốt lên đám lửa cháy hừng hực, đốt cháy tâm tư Thiên Nhã. Dường như thần kinh ở mỗi tấc trên cơ thể đều đang bị cuốn vào, bị tiếng gọi của tình yêu và dục vọng chiếm lấy.

Không chờ cô đáp lại, anh đã áp bờ môi mỏng lên đôi môi mềm mại kia, sự ướt át ngọt ngào làm cho anh điên cuồng thăm dò trong miệng, đoạt lất tất cả mùi hương thuộc về cô.

Lúc này Thiên Nhã đã đắm chìm trong từng đợt tê dại và mê loạn, đại não bị anh quấy nhiễu liên tục, không cách nào nghĩ được cái khác.

Bàn tay anh thăm dò dưới lớp áo trong cùng, di chuyển, vuốt ve cơ thể cô, nụ hôn chậm rãi chuyển từ môi xuống phần cổ trắng nõn xinh đẹp, rồi ở ngực, mút nhẹ nụ hoa màu hồng.

“Con không thể thích Lạc Thần Hi.” Thanh âm u ám của cha vang lên khiến cho lòng Thiên Nhã hoảng hốt, cô đẩy mạnh anh ra khỏi người.

“Không được, không thể.” Thiên Nhã kêu to lên một tiếng, ngay cả cô cũng bị giọng nói của mình dọa sợ.

Trong bóng tối, có người lảo đảo ngã trên mặt đất.

Thiên Nhã mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ chật vật của anh, đồng thời cũng phát hiện ra áo mình đã bị cởi hết. Cô vội vã tìm quần áo. Vừa định mặc lên thì có bàn tay đặt bên hông cô, giọng nói anh truyền tới từ phía sau: “Sofa không ổn, ở mặt đất tốt hơn.” Sau đó anh dùng sức kéo để cả người cô nằm sấp trong lòng mình.

Không chờ cô phản ứng anh đã nhanh nhẹn xoay người, đem cô đè dưới thân. Hơi thở nóng rực một lần nữa muốn chu du trên cơ thể cô, tay cũng bận rộn muốn đem đồ mặc bên dưới bỏ đi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương