Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 153: Thù lớn được báo

/558
Trước Tiếp
Hai người đồng thời ngồi dậy từ trên giường, duỗi người, đôi mắt lim dim dần mở ra.

“A!”

“A!”

Jenny Trình và Lạc Thần Dương cùng nhảy từ trên giường xuống, đứng ở bên mép, nhìn đối phương bằng ánh mắt không dám tin.

Cái này, đây là chuyện gì thế?

“Cậu! Tên sắc lang nhà cậu! Đến tôi mà cậu cũng dám, cũng dám...” Jenny Trình chỉ vào Lạc Thần Dương, tức giận tới mức khuôn mặt lúc trắng lúc xanh. Cô ta còn chưa rõ rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Mức độ hoảng sợ của Lạc Thần Dương không thấp hơn Jenny Trình là bao. Đây là Jenny Trình đấy. Sao anh ta lại ở cùng Jenny Trình, không đúng, có gì đó mờ ám trong chuyện này.

“Tên sắc lang chết tiệt, tôi là chị dâu tương lai mà cậu cũng dám.” Jenny Trình cảm thấy vô cùng không ổn. Nếu người đàn ông này là người ngoài thì thôi đi nhưng người này lại là em chồng tương lai của cô ta đấy. Chuyện này mà truyền tới tai Lạc Thần Hi thì cô xong đời.

Jenny Trình vừa nói vừa muốn xông lên phía trước đánh anh ta.

“Ôi, có việc gì từ từ nói. Cô nhất định không được xúc động.”

“Cứu, ai cứu với!”

“Không nên đánh vào mặt, ngàn vạn lần đừng có đánh vào mặt!”

“A, đã nói không đánh vào mặt mà!”

“Còn đánh vào mặt nữa là tôi ra tay đấy! Đừng tưởng cô là phụ nữ thì tôi không dám đánh cô!”

“Nhất định phải đánh vào mặt sao?”

Phòng làm việc Chủ tịch.

“Anh! Anh làm thế này là quá độc ác rồi đấy! Là anh em cả đời với nhau mà anh lại đem cái mác làm bẩn chị dâu tương lai treo trên lưng em là sao?” Lạc Thần Dương ngồi xuống vị trí đối diện Lạc Thần Hi, giận đùng đùng.

Lạc Thần Hi thả tài liệu trong tay xuống, ngước mắt nhìn người ngồi trước mặt đang đeo một chiếc kính râm cỡ lớn, cơ hồ có thể che hết nửa khuôn mặt. Anh thấy tức cười, hỏi: “Hôm nay ánh mặt trời gay gắt quá à?”

Lỗ mũi Lạc Thần Dương như muốn phun khói: “Anh, anh đúng là không có nhân tính mà!”

Lạc Thần Hi nhướng mày, ra vẻ 'khó hiểu': “Sao tôi lại là người không có nhân tính được?”

“Anh chẳng khác người không có nhân tính là bao đâu. Rốt cuộc anh định chơi đùa tới bao giờ?”

Lạc Thần Hi nhìn anh ta: “Tôi không thích nói chuyện cùng với một tên đeo kính râm.”

Khóe miệng Lạc Thần Dương co rút mấy cái. Anh ta làm như không thèm để ý, vừa định tháo kính râm xuống thì Thiên Nhã bưng cà phê từ phòng trà đi tới.

“Chủ tịch, cà phê của anh.”

Động tác tháo kính râm của Lạc Thần Dương ngừng lại, anh ta quay đầu nhìn về phía Thiên Nhã.

“Hôm nay Phó Chủ tịch Lạc...” Thiên Nhã nhìn chiếc kính râm cỡ lớn trên mặt Lạc Thần Dương, rồi lại nhìn khóe miệng anh ta có dấu của móng tay cào, vừa nhìn đã biết anh ta bị người phụ nữ nằm ngủ cùng đêm qua đánh.

“Khụ khụ.” Lạc Thần Hi ho khan hai tiếng, ý bảo Thiên Nhã không cần cắt ngang động tác tay của Lạc Thần Dương.

“Phó Chủ tịch Lạc Lạc, cậu vẫn muốn đeo nó đấy à?” Khuôn mặt Lạc Thần Hi hiện lên chút ý tứ cảnh cáo.

Dường như Lạc Thần Dương thấp giọng mắng câu gì đó rồi làm ra vẻ không quan tâm tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt gấu mèo trông còn nghiêm trọng hơn Thiên Nhã.

“Phì.” Nhìn thấy đôi mắt gấu trúc kia, Thiên Nhã không nhịn được mà cười thành tiếng. Xem ra thân thủ Jenny Trình rất khá, còn ác hơn cả cô nữa.

Lạc Thần Dương liếc mắt nhìn người phụ nữ đang hả hê kia. Cô đúng là nhẫn tâm thật, thế mà anh ta còn cảm thấy áy náy vì lần trước lỡ tay làm cô bị thương đấy. Xem ra chuyện này anh trai anh ta và Thiên Nhã là cùng một phe rồi.

Ánh mắt dừng lại trên mặt Thiên Nhã, anh ta ngạc nhiên phát hiện ra, ha ha, thì ra biến thành gấu trúc không phải chỉ có mình anh ta. Anh ta nháy mắt với Lạc Thần Hi: “Ha ha, xem ra đêm qua hai người chiến đấu rất kịch liệt.”

Thiên Nhã nghe mấy lời mập mờ đó là biết anh ta đang chế nhạo cô với Lạc Thần Hi. Khuôn mặt cô nóng lên, trong đầu hiện lên hình ảnh đêm qua khiến người ta mặt đỏ tim đập.

Lạc Thần Hi ung dung đáp lại Lạc Thần Dương bằng nụ cười tà mị: “Vẫn ổn.”

Thiên Nhã hóa đá tại chỗ, khóe miệng co rút.

“Chồng.” Hạ Vân Cẩm đẩy cửa đi vào, nhìn thấy trong phòng làm việc có ba người.

Lạc Thần Hi sầm mặt, trong mắt lóe lên sự sắc bén.

“Tới rồi?” Anh nhìn lướt qua Thiên Nhã. Thiên Nhã nhìn thấy Hạ Vân Cẩm thì cảm thấy không được tự nhiên, lẽ nào đây là biểu hiện chột dạ của một tên trộm? Đúng là bi kịch, không ngờ cô lại dây dưa với chồng người khác.

“Chị dâu, lâu rồi không gặp. Bình thường chị nên tới đây ngồi nhiều hơn đi, công việc của anh trai em bận rộn như này, nếu có chị ở đây cùng anh ấy thì sẽ làm được không ít việc lớn đâu.” Lần này tới lượt Lạc Thần Dương hả hê, anh ta liếc mắt nhìn Lạc Thần Hi, bắt đầu thêm dầu vào lửa.

Hạ Vân Cẩm nhìn Thiên Nhã đang đứng một bên, ánh mắt xẹt qua tia ác độc, nhưng rồi bị cô ta che giấu rất tốt.

Cô ta cười cười, nói: “Chú út, một thời gian rồi không gặp mà mồm miệng chú vẫn nhanh nhẹn như vậy. Có điều, đôi mắt này là kết quả của việc phóng túng quá độ à?” Cô ta nói xong lại liếc về phía Lạc Thần Hi. Từ lúc cô ta bước vào tới giờ sắc mặt anh đã trở nên u ám, xem ra hôm nay cô ta không nên tới.

Nhưng cô còn cách nào khác sao? Từ lần đó trở đi, anh không về nhà, ngay cả Lạc Lăng cũng không thấy đâu. Cô ta cứ cô đơn một mình trong biệt thự, nghĩ tới câu anh nói “suy nghĩ cho kỹ đi“. Tới hôm nay, cuối cùng cô ta không nhịn được nữa nên mới tìm tới Tập đoàn Lạc Thần, thử làm anh hài lòng.

“Chủ tịch, không có chuyện gì thì tôi ra ngoài trước đây.” Cô không nên ở lại đây, rời đi là tốt nhất.

“Chậc chậc, phu nhân chủ tịch tới rồi, cô nên lấy một tách trà cho chị ấy nhỉ?” Lạc Thần Dương cực kỳ “tốt bụng” nhắc nhở.

Hạ Vân Cẩm tươi cười lịch sự: “Không cần, tôi tới một lúc rồi đi ngay. Cảm ơn.”

Câu nói này của cô ta không chỉ làm cho miệng Thiên Nhã há hốc hình chữ O mà ngay cả Lạc Thần Dương cũng ngạc nhiên, nhưng rồi trong mắt anh ta lập tức lóe lên tia sáng như thể nghĩ tới cái gì đó. Cuối cùng, anh ta bày ra dáng vẻ đã hiểu.

“Tôi ra ngoài trước đây.” Trong lòng Thiên Nhã kinh ngạc không thôi, cô lui ra ngoài.

“Tôi cũng đi đây.” Lạc Thần Dương đeo kính râm lên, nối gót Thiên Nhã đi ra ngoài.

Trong phòng làm việc chỉ còn lại Lạc Thần Hi và Hạ Vân Cẩm. Hạ Vân Cẩm ngồi xuống đối diện anh, khuôn mặt vô tình ngày đó của anh đã khiến một loại uy hiếp hình thành trong tim cô. Vậy mà anh vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt như thế.

“Chồng, em biết lỗi rồi. Anh để cho Lăng Lăng về ở với em đi.” Hạ Vân Cẩm bày ra vẻ mặt “chân thành“. Không phải cô ta thật sự biết lỗi mà do bây giờ Lạc Lăng là quân cờ duy nhất để cứu vớt mối quan hệ giữa cô ta và Lạc Thần Hi. Nếu như ngay cả thằng bé cũng rời khỏi thì cô ta không chắc rằng mình có thể ngăn chặn cơn sóng dữ này không. Quá khứ cô ta đã làm nhiều chuyện khiến anh không vui, thậm chí là tức giận nhưng anh chỉ quan sát thái độ của Lạc Lăng, xét theo quan hệ vợ chồng nên tha thứ. Nhưng bây giờ cô ta cảm thấy không giống thế, nếu như không phải vì Lạc Lăng thì rất có thể ngày đó anh đã tạt axit vào mặt cô ta.

Cô ta rất bất an, khoảng thời gian này bản thân cô ta đã chịu đủ giày vò rồi. Cô ta phải làm những gì mới có thể bảo vệ địa vị của mình, bảo vệ tư cách tiếp tục đứng bên cạnh anh?

Lạc Thần Hi hơi híp mắt lại, liếc cô ta một cái: “Tôi không hi vọng Lăng Lăng có một người mẹ lòng dạ độc ác, vì mục đích mà không chừa bất cứ thủ đoạn nào.” Lòng anh đã quyết rồi, nếu như Thiên Nhã còn do dự vì anh đã có vợ thì anh có thể ly hôn với người phụ nữ trước mặt này, cho cô một danh phận.

Người phụ nữ trước mặt này, anh đã chịu đủ rồi. Nếu năm đó cô ta không thiết kế vở kịch mang cốt nhục của anh thì anh đã không cưới cô ta. Cô ta cho rằng anh không biết gì sao? Nhưng anh là ai? Anh là Lạc Thần Hi đấy. Cô ta đủ can đảm để tính kế người bên cạnh anh thì nên biết thế nào là giấy không gói được lửa.

Sắc mặt Hạ Vân Cẩm trắng bệch: “Chồng, anh nói thế là có ý gì?”

Lạc Thần Hi tựa người vào ghế, khoanh tay trước ngực, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh như băng: “Đừng trách tôi, đây là do cô gieo gió gặt bão.”

“Anh muốn ly hôn với em?” Hạ Vân Cẩm thử dò xét. Tuy thái độ của anh rất rõ ràng nhưng cô ta vẫn không tin anh sẽ thật sự vứt bỏ mình. Bảy năm trước anh vì con trai nên kết hôn với cô ta, vậy bảy năm sau anh cũng sẽ vì con trai nên tha thứ cho cô ta, nhất định thế, nhất định là thế!!

“Ông sẽ không đồng ý! Anh không thể ly hôn với em!!” Đúng thế, còn có cụ Lạc nữa, anh cho rằng cô ta đang đơn độc chiến đấu sao? Cô ta làm thế với Thiên Nhã là do cụ Lạc ngầm đồng ý, thậm chí có thể nói là chống lưng.

Lạc Thần Hi nhìn Hạ Vân Cẩm, nở nụ cười vô tình: “Cô cảm thấy ông ấy có thể ngăn tôi làm chuyện này sao? Có thể ngăn tôi làm bất cứ chuyện gì?”

Hạ Vân Cẩm như rơi xuống đáy hồ. Cô ta cảm nhận được một vùng tăm tối, bóng tối này là Lạc Thần Hi ban cho. Ông cụ Lạc có thể giúp được cô ta không? Chỉ sợ Lạc Thần Hi đã kiềm chế được ông cụ rồi.

Rời khỏi Tập đoàn Lạc Thần, Hạ Vân Cẩm gấp tới độ như kiến bò trên chảo nóng. Xem ra Lạc Thần Hi đã có ý định muốn ly hôn, cô ta nên làm gì bây giờ? Cô ta có thể làm gì?

Ánh mắt cô ta trở nên hoảng hốt. Bỗng nhiên, cô ta nghiến răng nghiến lợi. La Thiên Nhã, người phụ nữ đê tiện này, tất cả đều lại người phụ nữ đê tiện này!

Cô ta lấy điện thoại ra, bấm một dãy số: “Tối hôm nay, chúng ta gặp nhau đi.”

Lạc Thần Dương đẩy cửa bước vào phòng bao của một nhà hàng cao cấp. Mới vào, anh ta đã thấy Hạ Vân Cẩm ngồi trong phòng, nhìn thấy anh ta thì ánh mắt cô ta lóe lên ngọn lửa.

“Ai da, chị dâu, không phải chỉ gặp nhau thôi sao? Có cần thần bí như này không?” Lạc Thần Dương tự nhiên đút tay vào túi quần trước ánh mắt tức giận của cô ta, đi tới ngồi xuống đối diện.

Khóe miệng Hạ Vân Cẩm cử động. Cô ta cười lạnh, đem một xấp ảnh trong tay ném tới trước mặt anh ta.

“Thành thật nói đi! Là cậu và anh trai cậu sắp xếp để vạch trần tôi, đúng không?”

Lạc Thần Dương nhìn xấp ảnh chụp, trên đó là ảnh chụp lén lúc anh ta và Thiên Nhã ở sân chơi. Còn có ảnh anh ta len lén đi theo sau bảo vệ cô, bị Thiên Nhã phát hiện rồi không cẩn thận làm anh ta bị thương.

“Chậc, chị dâu, rốt cuộc chị phái mấy người đi qua đường thế?”

“Cậu thích La Thiên Nhã?” Ánh mắt Hạ Vân Cẩm chứa đựng tức giận, đố kỵ, độc ác.

“Thích chứ. Chúng tôi nam chưa lấy nữ chưa gả, thích không phải là chuyện bình thường sao?” Lạc Thần Dương làm ra vẻ thản nhiên, lúc nói chuyện bắt chéo chân lên, tạo dáng vẻ thanh niên trong sáng rực rỡ ngời ngời. Dáng vẻ này làm người ta nhìn không ra anh ta đang nói thật hay nói dối.

Hạ Vân Cẩm nhìn anh ta bằng con mắt lạnh lùng: “Cậu nên biết, ông Lạc sẽ không chấp nhận La Thiên Nhã. Ông ấy cảm thấy La Thiên Nhã rất gai mắt, không phải cậu đã nhìn thấy rõ rồi sao?” Cô ta không hiểu. Vốn giữa cô ta với anh ta là quan hệ hợp tác, anh ta còn từng đồng ý sẽ giúp cô ta đối phó La Thiên Nhã. Không ngờ, giờ anh ta lại quay ngoắt sang thích La Thiên Nhã! Rốt cuộc người phụ nữ kia có ma lực mà khiến cho tất cả đàn ông đều chạy theo cô ta như vịt?

Khóe miệng Lạc Thần Dương hơi nhếch lên, trong mắt anh ta mang theo ý cười nhạo: “Ai nói tôi cần ông cụ chấp nhận? Chị không thấy cục diện bây giờ chơi rất vui sao?”

“Cậu!” Chơi rất vui? Trời mới biết hiện tại anh ta đang đứng trên vách núi, lúc nào cũng có thể tan xương nát thịt, thế mà anh ta còn cảm thấy chơi rất vui?

“Chị dâu, tôi nghĩ bây giờ người đem lại xui xẻo cho chị không phải tôi mà là hai tình địch có lực uy hiếp mạnh kìa.” Lạc Thần Dương có lòng tốt nhắc nhở.

“Cậu đã nói giúp tôi, tại sao lại đổi ý?” Hạ Vân Cẩm hung dữ nhìn anh ta. Cô ta nghiến răng nghiến lợi. Nếu không phải anh ta vạch trần cô ta trước mặt Lạc Thần Hi thì sao cô ta có thể thất thủ như thế này? Nếu vậy thì bây giờ người bị hủy hoại nhan sắc sẽ là La Thiên Nhã, người bị vứt bỏ cũng sẽ là La Thiên Nhã.

“Tôi nói giúp cô à? Tôi bảo mình đổi ý sao?” Lạc Thần Dương buông tay, nói với kiểu rất vô tội.

Hạ Vân Cẩm nhìn anh ta một lúc lâu, nụ cười bên môi càng lúc càng giả tạo: “Cậu nói thế là có ý gì?”

Lạc Thần Dương cười rất vô tội: “Tôi có ý gì đâu. Còn không phải là tôi xem náo nhiệt, thuận tiện góp vui một chút sao? Chị dâu, cố gắng lên, thật ra tôi rất coi trọng chị.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương