Cưng Chiều Cô Vợ Đanh Đá full

Chương 154: Bị cuốn vào trong lúc đánh nhau

/558
Trước Tiếp
“Chị không sợ tôi lại tố cáo với anh trai sao?” Lạc Thần Dương ngước mắt nhìn cô ta, nói nửa đùa nửa thật.

“Cậu sẽ không làm thế, vì con đường cậu và anh cậu đi không giống nhau.”

Lạc Thần Dương nhàn nhã buông câu: “Nói không chừng tôi lại có chuyện cần anh ấy.”

Có vẻ như Hạ Vân Cẩm hứng thú với vấn đề này, cô nhướng mày: “Ồ? Nói nghe thử xem nào. Nói không chừng tôi có thể giúp cậu.”

Lạc Thần Dương nhìn cô ta, lắc đầu một cách bất đắc dĩ: “Chị á? Quên đi, không giúp được gì đâu.”

Sắc mặt cô ta tối sầm lại. Anh ta đang khinh thường cô? Còn không thèm làm giao dịch với cô nữa? Hừ, dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể ngồi chờ chết được. Cô phải lập tức nghĩ cách cứu mình ra khỏi mối nguy hiểm của cuộc hôn nhân này, còn cả người đàn ông mình yêu nữa.

Lạc Thần Dương nhìn theo bóng lưng Hạ Vân Cẩm đang đẩy cửa phòng bao, nhếch miệng lên: “Chị dâu? Xem ra địa vị của chị không giữ được rồi.”



“Thiên Nhã, cậu thử gọi điện thoại cho anh họ đi, để tối nay anh ấy tới đây ăn thử mấy món tớ nấu. Gần đây tớ nghiên cứu được mấy món ăn, muốn nhân cơ hội làm thật hoàn hảo một lần, tớ mua đồ về cả rồi này.” Thiên Nhã tan làm trở về tình cờ gặp Karen đang đi siêu thị ở bên dưới. Gần đây Karen hứa với Thiên Nhã rằng sẽ học nấu ăn, quyết định làm một người phụ nữ ra được phòng khách vào được phòng bếp.

Thiên Nhã mở cửa, cười gượng: “Thật không? Hay là cậu để tớ nếm thử chút đi, để tớ đánh giá trước cho.” Cô thật sự không muốn Karen xấu hổ trước mặt Kha Tử Thích đâu. Gần đây cô luôn làm chuột bạch cho Karen, trải qua nhiều lần thất bại, cô không khỏi cảm thán, ở phương diện nấu nướng này Karen chẳng được trời phú gì cả.

“Thiên Nhã, cậu sợ tớ nấu đồ khó ăn quá làm anh họ không ăn được sao?” Karen bĩu môi, chán nản nghiêm mặt lại.

Coi như cậu vẫn còn tự biết lượng sức. Thiên Nhã thầm cảm thán trong lòng. Không phải là cô không tốt bụng mà là do đồ Karen nấu làm cho người ta không dám khen ngon.

“Nhìn nét mặt của cậu kìa!! Tài nấu nướng của tớ thật sự kém như vậy sao? Hu hu, tớ không muốn thế, Thiên Nhã, cậu dạy tớ đi.” Karen lay góc áo Thiên Nhã, tủi thân kêu lên.

“Được được được, tớ dạy cho cậu. Giờ tớ sẽ đi vào dạy cho cậu.” Thiên Nhã sợ cô nàng rồi.



“Tên nhóc kia, mami về rồi đây.” Tiểu bảo bối đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức, nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hai người, cậu cau mày, hơi liếc mắt về phía Karen.

Karen hít một hơi lạnh, lập tức trốn ra phía sau Thiên Nhã, thấp giọng nói: “Sao lại là nhóc đó?”

Ánh mắt sắc bén của Lạc Lăng lóe lên, sau đó cậu cười hì hì với Thiên Nhã: “Mami Thiên Nhã, người ta rất nhớ mẹ.” Cậu lập tức để lộ ra dáng vẻ cực kỳ đáng yêu y hệt La Tiểu Bảo, hấp ta hấp tấp chạy lên thể hiện sự yêu thương nhung nhớ của mình, dùng sức hôn lên mặt Thiên Nhã mấy cái. Nhớ mẹ quá đi!

“Mami, tối nay con muốn ăn cơm mẹ nấu.” Lạc Lăng liếc mắt nhìn Karen đang trốn sau lưng Thiên Nhã, ám chỉ. Gần đây La Tiểu Bảo luôn tới tố khổ với cậu, anh ấy nói Karen cố gắng để trở thành đầu bếp. Nói cái gì mà muốn làm một người phụ nữ hiền lương thục đức, đem lại niềm vui cho Kha Tử Thích. Kết quả đồ cô nấu còn khó ăn hơn cả thức ăn cho chó, cứng như đá khó có thể tiêu hóa được. Mà Lạc Lăng cậu là ai chứ? Cậu nổi tiếng là kén ăn đấy. Hơn nữa, cậu thích nhất là đồ ăn Thiên Nhã làm, cho nên sẽ không để bản thân chịu oan ức ăn mấy món gì gì đó của Karen đâu.

Thiên Nhã chép miệng, ra vẻ tiếc nuối: “Không được rồi, chị Karen nói tối nay sẽ đích thân xuống bếp, mời chú Tử Thích tới ăn cơm.”

Lạc Lăng nhìn thẳng vào Karen, nghiêm mặt nhỏ lại: “Karen, cô muốn xuống bếp à?” Ánh mắt này làm cho Karen cảm thấy không rét mà lạnh.

“Karen, Karen đâu rồi?” Thiên Nhã nhìn ngó xung quanh.

“Tớ về phòng ngủ một lúc, nấu cơm xong thì gọi tớ nhé.” Karen đóng cửa “rầm” một tiếng. Sau đó cô đứng dựa vào cửa che ngực thở, ôi, không ngờ Karen lại bị một tên nhóc dọa cho sợ chết khiếp. Tên nhóc Lạc Lăng kia đã khoét một lỗ sâu tổn thương trong trái tim cô ngay lần đầu gặp.

“Cốc cốc cốc” Cửa bị gõ ba lần.

“Ai thế?” Cô không cần nghĩ cũng biết là ai. Thiên Nhã gõ cửa không theo nhịp như thế này còn nếu là La Tiểu Bảo thì cậu đã trực tiếp xông vào rồi.

“Tôi.” Bên ngoài truyền tới giọng vừa hơi non nớt vừa có chút gì đó chững chạc của Lạc Lăng.

Karen liếc mắt. Tên nhóc này, giả bộ như người lớn như thế làm gì chứ? Quên đi, cậu không thể ăn thịt người, mắc mớ gì cô phải sợ nhỉ?

Cửa mở, cô thấy Lạc Lăng đứng khoanh hai tay trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngước lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.

“Quỷ nhỏ, em muốn gì nào?” Karen bị cậu nhìn tới sởn cả tóc gáy, nói không được tự nhiên.

Lạc Lăng khoanh tay trước ngực đi vào, dáng đi thẳng cứ như là bộ binh đang tập duyệt ở quảng trường Thiên An Môn.

Cậu đi tới trước giường, nghiêng mặt: “Lần cuối.”

Karen há to miệng, ngón tay sờ lên chóp mũi, tên nhóc này dám hạ lệnh cho cô? Nhưng liếc nhìn thấy bóng dáng Thiên Nhã đang bận rộn nấu nướng trong bếp, cô không đóng cửa lại.

“À, việc mà chị bảo em giúp chị đã làm xong chưa?” Karen nhìn về phía lưng cậu, hỏi.

Lạc Lăng xoay người lại, lạnh lùng nhìn cô: “Tôi tự có chừng mực, không cần cô nhắc nhở.”

Mặt Karen tối sầm lại: “Lạc đại nhân, em vào tới chỗ của chị thì chị phải làm sao? Bây giờ chúng ta đang nước sông không phạm nước giếng đấy.”

Lạc Lăng nhìn chằm chằm cô, đôi mắt to chớp chớp: “Nước sông không phạm nước giếng?”

Karen bị ánh mắt đó đánh bại hoàn toàn: “Được rồi, là quan hệ hợp tác.”

“Cô biết là tốt rồi. Vì vậy, cô cố gắng học nấu ăn một chút đi, không thì tài nấu nướng của cô có thể dọa chú Tử Thích chạy mất dép đấy.” Lạc Lăng nói không chút thương tiếc. Cậu liếc mắt cái nữa rồi khoanh tay trước ngực rời khỏi đây như tư thế của vua một nước.

Karen há hốc miệng hình chữ O. Tại sao chứ? Tài nấu nướng của cô thảm họa như thế sao?

“À! Rốt cuộc em bắt đầu làm chuyện này từ lúc nào? Không thì chị có thể tự mình ra tay.” Karen không quên dặn dò cậu.

Lạc Lăng quay đầu tặng cô một ánh mắt khinh bỉ: “Gấp cái gì, tự nhiên sẽ có người tới dạy dỗ hắn thôi. Tôi chỉ cần dệt hoa trên gấm chút là được, hiện tại chắc cũng sắp rồi.” Nói xong, cậu mở rộng cửa đi ra.

Karen khó hiểu nhìn theo bóng lưng nhỏ bé của cậu, thế là có ý gì? Dệt hoa trên gấm? Không được, cô nhất định phải dạy dỗ hắn thật tử tế mới được! Nếu không cô nuốt không trôi cơn tức này! Hừ hừ!!

...

“Người này thật là, tại sao tặng đồ không để người khác đưa, hết lần này tới lần khác lại để tôi mang đi tặng. Tôi có phải trợ lý của anh ta đâu.” Trong thang máy đi xuống bãi đỗ xe tòa cao ốc Lạc Thần, hai tay Thiên Nhã ôm một cái hòm nặng trịch, cô bắt đầu lẩm bẩm oán thầm trong miệng. Không phải cô lười làm việc, tính toán chi li mà là cô có lòng cảnh giác đối với người kia. Lần trước anh ta lấy chuyện công việc lừa cô đi ra ngoài, kết quả suýt chút nữa đã gây nên một trận xôn xao dư luận, hại cô lo lắng hãi hùng một khoảng thời gian rồi. Gần đây Lạc Thần Hi không có mặt ở công ty nên tên ấy nghĩ mọi biện pháp để sai bảo cô, hại cô xoay như chong chóng mà toàn làm việc chẳng có ý nghĩa gì.

“Ui da!” Lúc đi ra khỏi thang máy, Thiên Nhã không cẩn thận trẹo chân trái, cơ thể đổ về một hướng, cái hòm trong tay rơi xuống đất, trên thân hòm lộ ra vết nứt.

Trời!! Cái này là cái gì chứ? Thế mà tất cả lại toàn là đồ chơi!!

Thiên Nhã ngạc nhiên nhìn mấy món đồ chơi trong hòm. Cô khẽ cắn môi, tên Lạc Thần Dương này quả nhiên làm việc chẳng đàng hoàng gì cả.

Đột nhiên, cách đó không xa truyền tới tiếng như tiếng đánh nhau. Thiên Nhã kinh ngạc quay sang nhìn về phía đó.

Lúc ấy Lạc Thần Dương đang chạy về phía cô, phía sau anh ta mười mấy người có thân hình vạm vỡ đeo mặt nạ, cầm dao không ngừng hô hào ở phía sau lưng, đuổi theo sát nút.

Thiên Nhã hít vào một hơi lạnh, con mắt trừng lớn như chuông đồng. Mặc dù việc ngây người bên cạnh Lạc Thần Hi một thời gian đã luyện cho trái tim yếu đuối của cô trở nên cứng rắn hơn nhưng với trận thế này cô vẫn không chịu được.

Giữa lúc Thiên Nhã còn chưa phản ứng lại, Lạc Thần Dương đã đứng trước mặt cô. Anh ta đoạt lại hòm đồ chơi từ trong tay Thiên Nhã, hung hăng ném về phía nhóm người đeo mặt nạ. Mỗi người trong nhóm đeo mặt nạ này đều là người có thân hình cường tráng, nhìn qua là thấy không phải hạng người dễ đối phó. Từng người bắt đầu vây quanh Lạc Thần Dương để đánh nhau.

“Cứu, cứu tôi với!!” Thiên Nhã hét to hơn.

“Cô đang tìm đường chết? Đi vào nhanh!” Lạc Thần Dương đang tập trung đánh nhau thì bị tiếng kêu cứu của Thiên Nhã gọi giật lại, tức giận quát.

Có hai người đeo mặt nạ nghe thấy tiếng cô hô cứu mạng, có vẻ như họ đang chuẩn bị đi qua đối phó cô. Thiên Nhã lùi lại hai bước, dùng sức nhấn nút thang máy. Chìa khóa xe trong túi Lạc Thần Dương bị rơi ra trong lúc đánh nhau, vừa vặn rơi trúng bên chân cô.

Cô nhìn Lạc Thần Dương lấy một địch mười, đối phương còn đang cầm dao, trên người anh ta đã có mấy chỗ bị thương rồi. Ôi, không quan tâm tới nhưng không thể thấy chết mà không cứu được.

Thiên Nhã khom lưng nhặt chìa khóa xe lên, thừa dịp mấy người đeo mặt nạ đó đang liều mạng đối phó với Lạc Thần Dương thì cô đi tới chỗ xe anh ta.

“A!!” Tay Lạc Thần Dương bị chém một nhát, máu tươi phun ra.

“Mau! Lên xe đi.” Thiên Nhã đỗ xe ở cách đó không xa, mở cửa xe mà quát.

Khóe miệng Lạc Thần Dương nhếch lên nụ cười đắc ý: “Làm tốt lắm.”

Ai ngờ lúc này lại có người vọt tới, mở cửa xe dùng sức lôi Thiên Nhã xuống. Thiên Nhã nào đủ sức để chống lại được người đeo mặt nạ, cô lập tức bị hắn kéo ra khỏi xe.

“Cứu mạng với! Buông ra! Anh buông tôi ra!” Thiên Nhã dùng sức tránh khỏi người đeo mặt nạ, dùng chân hung hăng đạp cho tên đó một phát.

Có vẻ như người đeo mặt nạ rất tức giận, quơ luôn con dao trong tay định chém Thiên Nhã.

Thiên Nhã đưa tay lên chặn trên đỉnh đầu theo thói quen, nhắm chặt hai mắt nhưng dao lại không chém xuống tay như cô dự liệu.

Tim Lạc Thần Dương như vọt lên, anh ta thấy con dao đó chuẩn bị rơi xuống người Thiên Nhã. Có điều, không ngờ người đeo mặt nạ đó lại dừng động tác lại.

Bởi vì hắn dừng động tác lại nên tất cả mấy người đeo mặt nạ ở đây cùng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Thần Dương nhìn ra được cử động nhỏ của bọn họ. Không chần chờ thêm, anh ta hung hăng đạp một phát về phía người đeo mặt nạ đó, mở cửa xe, một tay đẩy Thiên Nhã vào ngồi phía sau, còn mình thì ngồi vào ghế lái, nổ máy chạy đi như bay.

Nhưng họ không nghĩ rằng vừa ra khỏi lối ra bãi đỗ xe, ở đó cũng có mấy tên đeo mặt nạ trông chừng, bảo vệ bãi đỗ xe đã bị đánh ngất ở ven đường, có lẽ do mấy tên đó làm.

Khóe miệng Lạc Thần Dương cong lên: “Ai cản tao người đó chết.” Sau đó anh ta giẫm chân ga lao về phía mấy tên đeo mặt nạ.

“A!!” Thiên Nhã kinh ngạc kêu lên. Chốc nữa thôi là mấy người này sẽ bị đánh bay, nhưng mấy tên đeo mặt nạ đó lại không phải đồ chắn, thân thủ nhanh nhẹn tránh khỏi xe Lạc Thần Dương, lăn tới hai bên đường.

“Coi như chúng mày may mắn.” Lạc Thần Dương nhìn qua kính chiếu hậu, đắc ý chửi rủa.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Nga ĐinhTruyện này nhàm chán ko tưởng - sent 2021-10-05 04:02:46
fanyanTui nghĩ tác giả sỉ nhục IQ của tui quá - sent 2021-07-03 01:12:19
NGOC NGUYEN1592896440Chua thay nu 9 nao ngu te nhu vay!! - sent 2021-06-03 20:56:54
yến gàNữ 9 ngu k chịu được đọc mà ức chế ngu từ đầu tới cuối - sent 2021-05-13 14:11:15
Ngọc LuậnĐọc mà tức nữ9 dã man bị tính kế 1000 lần thì lọt hố 1000 lần mà toàn chuyện k đâu. Ai nói j cũng tin ai ép làm bạn gái cũng làm. K thể dùng 1 chữ ngốc để miêu tả nổi. Đọc mà ức chế kinh khủng - sent 2020-09-30 05:36:23
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương