Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 1: Nha đầu nha đầu

/345
Trước Tiếp
Trần Niệm Nhiên đi trong vườn hoa, mặc dù những người trong viện đều biết về sự tồn tại của cô từ lâu, nhưng họ vẫn rất chấn động khi nhìn thấy cô lần nữa.

“Trông mặt mũi cũng được đấy, yêu mị thế kia…”

“Chứ còn gì nữa, đôi mắt như có thể câu hồn người khác vậy, viện chúng ta bao nhiêu người thế này cũng không thể tìm được ai có vóc dáng thế kia đâu.”

“Lần này tìm nha đầu làm ấm giường cho Ngũ thiếu gia xinh đẹp như vậy, ý của lão tổ tông rõ ràng thật.”

“Có xinh đẹp hơn nữa thì sao? Nàng ta không thể vào được phòng của Ngũ thiếu gia đâu, không tin thì ngươi cứ chờ mà xem. Ngũ thiếu gia nhà chúng ta là người một lòng theo đuổi học vấn và võ nghệ, có thể dành thời gian cho nữ nhân này thì đúng là kỳ lạ.”

...

Nghe thấy những lời bàn tán này, Trần Niệm Nhiên bất giác cau mày.

Cô đã xuyên tới đây mười ngày rồi, cũng biết được đại khái về tình hình của mình.

Cơ thể này trùng tên với cô ở kiếp trước, song ngoại hình thì khác nhau. Cô của trước đây chỉ được coi là thanh tú, nhưng chủ nhân của cơ thể này lại vô cùng xinh đẹp.

Hồng nhan bạc mệnh, câu này thời nào cũng đúng. Mà ở thời đại không rõ tên cô xuyên tới đây, là sự khắc họa chân thật nhất.

Năm mười ba tuổi, cô được người của Chu phủ mua về, cũng được nuôi dưỡng tử tế, chưa từng làm chuyện gì nặng nhọc.

Tuy nhiên, mười ngày trước, cô được lão thái thái thông báo mình sẽ được đưa đến phòng của Ngũ thiếu gia Chu gia để làm ấm giường cho hắn.

Ấm giường là gì, ma ma của Chu phủ đã nói với cô từ lâu.

Đó là làm thân với thiếu gia trước, sau đó thành công dẫn dắt thiếu gia trở thành nam nhân, khi xong chuyện, người của Chu phủ sẽ không bạc đãi cô, nhưng danh phận khác thì đừng hòng nghĩ tới.

Từ trước tới nay, việc thiếu gia tìm thông phòng cũng không phải chuyện gì bí mật.

Tuy nhiên, thông thường sau khi tìm được nha đầu thông phòng, có nhà sẽ giữ nha đầu đó ở lại với thiếu gia cả đời.

Một số thì không rõ tung tích.

Ví dụ như Trần Niệm Nhiên hiện tại, kết cục của cô là sẽ bị đưa ra khỏi phủ.

Với thân phận này, cho dù là danh phận thông phòng người ta cũng không muốn cho cô, chỉ cho cái danh “làm ấm giường”.

Trần Niệm Nhiên vừa nghĩ đến cơ thể mới mười bốn tuổi của mình phải tiếp nhận thứ gì đó của một thiếu niên mười lăm tuổi không hiểu gì cả thì… khá lo lắng.

Mười bốn tuổi, nếu ở thời hiện đại thì vẫn còn là một đứa trẻ. Ở đây, có người đã làm mẹ trẻ con rồi. Lớn từng này mới được chọn làm nha đầu làm ấm giường như cô, nói ra thì cũng chỉ có kẻ lạc loài như Ngũ thiếu gia Chu gia mà thôi.

Nghe nói Chu Ngũ thiếu gia này chưa từng ham nữ sắc, chỉ một lòng đắm chìm trong kinh doanh, học vấn, võ nghệ.

Cho đến hiện tại, Chu lão thái thái đã đưa không ít nha đầu làm ấm giường đến phòng của hắn, nhưng không ai có thể quyến rũ thiếu gia khiến hắn trở thành nam nhân. Những nha đầu không thành công đều bị bán đi cả. Nghe nói có người còn bị bán đến nơi mua vui nụ cười lời ca tiếng hát.

Lần này, Trần Niệm Nhiên là của quý để đáy hộp được đưa đến phòng của Ngũ thiếu gia, nếu như cô cũng không thành công, lão thái thái cũng sẽ đưa cô đến đó. Trong phủ không giữ đám nha đầu vô dụng. Nuôi nhiều năm như vậy, đến cuối cùng không làm được việc, đương nhiên là phải bán đổ bán tháo rồi.

Thời gian trôi qua, ngày làm ấm giường mà lão thái thái hạn cho Trần Niệm Nhiên chỉ còn lại hai mươi ngày nữa thôi.

Nhưng mười ngày nay, Chu Ngũ thiếu gia còn chẳng thèm nhìn thẳng vào cô. Vì vậy, áp lực của Trần Niệm Nhiên rất lớn.

Cô của lúc này đã thay đổi từ sợ hãi thành nghĩ xem phải dụ dỗ Ngũ thiếu gia như thế nào.

Mẹ nó, một sinh viên đại học thời hiện đại như cô, vốn muốn chờ sau khi tốt nghiệp mới yêu đương, giờ thì hay rồi, vừa mới tốt nghiệp đã xuyên không!

Xuyên không đã đành, nhưng sao cô lại xuyên thành nha đầu buộc phải làm ấm giường chứ? Kiếp trước học trường Đại học Nông nghiệp, cô luôn có một ước mơ đó là khai phá một nông trại sinh thái nguyên sinh trong môi trường đang bị ô nhiễm.

Giờ không khai phá được nông trại, lại được cử đi khai phá trai tân!

“Lão phu nhân nói là trong ngày sinh thần của Ngũ thiếu gia, nếu cô không thể làm được thì không cần chờ đến cuối tháng nữa.” Chu ma ma lạnh lùng nói xong liền khinh thường giơ tay lên, ý bảo cô có thể cút đi được rồi.

Trần Niệm Nhiên sao còn có thể để ý đến ma ma bợ đỡ này chứ, cô chỉ biết còn tám ngày nữa là tới sinh thần của Ngũ thiếu gia. Nếu như không thể làm xong trước ngày sinh thần của hắn, bản thân sẽ rơi vào bước đường bị bán tống bán tháo.

Lòng Trần Niệm Nhiên lạnh lẽo, cô chưa từng nghĩ tới tình huống này.

Trong viện, một thiếu niên mặc áo trắng đang vung kiếm, mỗi một chiêu đều mạnh mẽ uy lực. Mặc dù động tác cực kỳ chậm, nhưng có thể nhìn ra được, mỗi lần vung kiếm đều có tiếng gió vang lên.

Nam tử chỉ thực hiện những động tác đơn nhất, có thể nhìn ra hắn không hề hài lòng, đôi khi một chiêu thức thôi cũng phải thực hiện một lúc lâu rồi mới đổi sang động tác khác.

“Đi ra đây!”

Trần Niệm Nhiên còn đang thất thần, vị thiếu gia kia quát to một tiếng rồi đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, mũi kiếm chĩa vào dưới cằm cô, ánh mặt trời chiếu lên càng khiến luồng sát khí thêm phần sắc bén.

Trần Niệm Nhiên giật mình kinh hãi, đứng nguyên tại chỗ, cả người lạnh ngắt. Sao cô có thể quên được một chuyện quan trọng như vậy, không ai được vào vườn hoa này khi Ngũ thiếu gia luyện võ. Mà hôm nay, vì thất thần nên cô đã vô tình xông vào cấm địa này.

Nhìn vào đôi mắt đầy sát khí kia, Trần Niệm Nhiên cắn chặt môi, mồ hôi lạnh tuôn ra.

Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt, cô liền mỉm cười thản nhiên: “Ngũ thiếu gia, dù thiếu gia có tin hay không thì Tiểu Nhiên cũng chỉ vô tình lạc vào nơi này thôi.”

Vẫn không quen nói nô tỳ, cô luôn tự xưng là Tiểu Nhiên.

Chu Ngạo Hiên nhướng mày, lúc này mới nhìn thẳng vào thiếu nữ trước mặt.

Mười ba mười bốn tuổi, ngũ quan xinh đẹp xuất trần, đôi mắt long lanh như biết nói. Nhất là đôi môi đỏ kia, quyến rũ động lòng người, khiến người ta liên tưởng tới quả anh đào chín mọng.

Tầm mắt chạy dọc xuống dưới cằm cô, nhìn cần cổ trắng nõn như sứ và lồng ngực nhấp nhô... Ánh mắt Chu Ngạo Hiên tối sầm lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng: “Cút!”

Trần Niệm Nhiên hiểu nụ cười này. Hắn đang chế nhạo cô không biết tự lượng sức mình, cố gắng dùng phương thức đê hèn để dụ dỗ hắn.

Sau khi lùi lại hai bước, Trần Niệm Nhiên nhanh chóng quay người lại và nhìn chằm chằm vào bóng lưng kia.

Chu Ngạo Hiên nhướng mày quay lại, nở nụ cười mê hoặc lòng người. Ai hiểu rõ hắn đều biết, một khi nụ cười này xuất hiện, tức là ngày chết của kẻ khác đã tới.

Giờ phút này, Trần Niệm Nhiên không thể nói là mình không sợ, nhưng dù có thành công hay không, cô cũng phải liều một phen.

“Ta biết loại võ này của huynh, nếu như kết hợp với một bộ công pháp tu thân dưỡng tính nữa thì sẽ tiến thêm một bậc.”

Cô bình tĩnh thốt ra những lời này, mắt nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt, hoàn toàn không sợ hãi.

Nam nhân trước mặt chỉ im lặng nhìn cô, cũng không biết hắn có nghe lọt tai hay không.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, cành lá trên cây đung đưa theo gió, âm thanh lá cây rơi xuống đất rất rõ ràng.

Gió thổi qua má, Trần Niệm Nhiên chỉ cảm thấy lạnh hơn.

Khi cô cảm thấy mình sắp ngã xuống, cuối cùng thiếu niên đối diện cũng lên tiếng: “Điều kiện.”

“Cho ta… cơ thể của huynh.”

Nụ cười trên mặt Chu Ngạo Hiên hoàn toàn đông cứng lại, đôi mắt cụp xuống, sau đó lạnh lùng quan sát cô. Ánh nhìn sâu như nước…

Một Chu Ngạo Hiên như vậy hoàn toàn khiến chân Trần Niệm Nhiên mềm nhũn ra.

Đương nhiên cô biết câu nói của mình nghĩa là gì, nhưng lúc này cô không thể không nói.

“Để ta làm nha đầu thông phòng của huynh, sau ngày sinh thần của Ngũ thiếu gia, lão phu nhân ắt sẽ sắp xếp cho ta rời đi.”

Dưới cái nhìn chằm chằm của thiếu niên trước mặt, cô không thể không giải thích rõ ràng. Dù sao thì câu nói đó rất dễ gây hiểu lầm rằng cô muốn chơi ngược lại hắn!

“Cô muốn rời đi?”

“Hả?” Trần Niệm Nhiên không hiểu tại sao nam nhân này lại không quan tâm đến vấn đề có bị chơi đểu hay không, mà lại để tâm đến việc cô muốn rời đi. Cô nhăn mày, nhưng vẫn gật đầu rất thành thật: “Đúng, ta muốn rời đi.”

Chu Ngạo Hiên lại cau mày: “Được, tối nay đến phòng của ta.”

Đến đêm, lão thái thái Chu gia nhận được tin tức: Ngũ thiếu gia đã gọi nha đầu làm ấm giường mới kia đến phòng mình.

Theo lời kể của người canh cửa, ngay tối hôm đó, trong phòng phát ra âm thanh kia.

Hình như cả đêm không dừng.

Sáng sớm hôm sau, lão thái thái ở trong phòng đứng ngồi không yên.

Bà vừa vui vừa căng thẳng, mẫu thân của Ngũ thiếu gia đã qua đời khi sinh hắn, cũng chính vì vậy mà con trai bà chướng mắt với đứa cháu trai này, thậm chí còn liên tiếp cưới mấy tiểu thiếp về nhà. Lão thái thái không tiện nói gì, chỉ có thể quan tâm đến Chu Ngạo Hiên nhiều hơn.

Trong mắt mọi người, Chu Ngạo Hiên là Ngũ thiếu gia vô cùng tuấn tú, nhưng thực tế thì chỉ có bà mới biết rõ. Nếu không phải bà và con trai đã thương lượng trước đó thì chỉ e Chu Ngạo Hiên đã…

Nghĩ đến đây, lão thái thái nhắm mắt, nắm chặt tay lại. Dù thế nào thì Chu Ngạo Hiên cũng là đứa cháu trai ruột mà bà phải tận lực bảo vệ, những chuyện khác thì bà không quản, cũng không quản được.

Cái gì nên cho hắn thì một đồng cũng không được thiếu.

“Phu nhân, nô tỳ đã sai người đi nghe ngóng rồi ạ, Ngũ thiếu gia và nha đầu kia vừa mới dậy, nhìn dáng đi của nha đầu kia hình như rất… khó chịu.”

Nha đầu nói đến đây, mặt đỏ bừng.

Lão phu nhân thì cười ha hả: “Tốt lắm tốt lắm, không hổ là cháu trai ngoan của ta, mới đêm đầu tiên mà đã có thể làm cho người ta không thể xuống giường được rồi. Xem ra, không bao lâu nữa chắt của ta sẽ ra đời thôi.”

Đám nha đầu không tiện tiếp lời, nhưng tất cả đều đỏ mặt đứng đó.

Một lúc sau, khi đã tắm rửa chải chuốt ổn thỏa, Chu Ngạo Hiên tới. Lão phu nhân nhìn thấy tinh thần cháu trai sảng khoái, trong lòng rất vui.

Có một số nam nhân sau đêm đầu tiên, nếu thể chất không tốt thì sắc mặt sẽ trông rất mệt mỏi. Thậm chí còn nằm ì trên giường không dậy, may mà cháu trai bà không như vậy. Mặc dù không thể nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt của hắn, nhưng lão thái thái lại cảm giác được hình như tâm trạng của hắn… rất tốt.

Bị lão phu nhân cười híp mắt nhìn chằm chằm, Chu Ngạo Hiên cảm thấy hơi ngượng. Hắn thỉnh an xong liền lễ phép ngồi ở một bên.

“Cháu ngoan, tối hôm qua ngủ có ngon không?” Lão phu nhân thâm ý sâu xa.

Chu Ngạo Hiên lập tức đỏ bừng mặt, nghĩ đến tối hôm qua… trong đầu hắn liền không tự chủ được mà hiện lên cơ thể… mềm mịn như tơ kia.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thikhông ra nữa à ad ơi - sent 2023-12-20 12:57:53
kienhuyenBao giờ lên truyện vậy ad ơi - sent 2023-12-07 19:59:16
huong ho thiSao lâu ra vậy ad ơi - sent 2023-08-29 15:58:03
trangvy712Dạo này đọc tr nhiều quảng cáo quá add ơiii - sent 2023-03-20 20:44:12
nguyen hien1545802429ai biết cho mình xin tên cv của truyện với - sent 2023-03-07 13:56:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương