Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 10: Xuất phát từ tình yêu

/345
Trước Tiếp
“Ừ.” Trần Tử Minh chỉ khẽ đáp một tiếng rồi càng nhíu chặt chân mày hơn.

“Ông cũng biết chuyện tứ nha đầu bị đưa đi làm nha hoàn thông phòng cho người ta rồi đấy. Không ngờ người của Chu phủ vẫn khá lương thiện, xóa bỏ thân phận tiện nô cho tứ nha đầu. Sau đó con bé liền về nhà. Nhưng... tứ đệ và tứ đệ muội lại không coi tứ nha đầu là con gái của mình, đã bán con bé một lần rồi lại muốn bán thêm lần nữa. Lần này lại muốn bà Từ bán con bé đến mấy nơi trăng hoa trong kinh thành...”

Quan Thục Viên nói đến đây liền dừng lại một cách khôn ngoan. Vì bà ấy nhìn thấy khuôn mặt dường như có vẻ thờ ơ của Trần Tử Minh đã hơi xuất hiện vẻ tức giận.

“Nói tiếp đi.” Trần Tử Minh hơi nâng giọng.

“Tôi tưởng chuyện này chỉ đến như vậy rồi thôi, sao nhà tứ đệ lại có thể nhẫn tâm đến mức đó được. Ai ngờ tứ nha đầu về nhà ngày thứ hai, nhà tứ đệ mềm mỏng hay cứng rắn thuyết phục đều không thành, nhất định phải trói con bé đến nhà bà Từ...”

“Rầm...” Quan Thục Viên chưa nói hết mà Trần Tử Minh đã nện một đấm lên mặt bàn: “Chết tiệt! Nhà tứ đệ có nghèo đến mức nào thì cũng không thể đưa con gái đến thanh lâu như vậy được! Nếu là chuyện khác thì ta không quan tâm, nhưng chuyện này liên quan đến danh dự Trần gia chúng ta, dù thế nào cũng phải quản! Bà nó à, có phải bà đưa tứ nha đầu đến đây rồi không!”

Câu này của Trần Tử Minh là câu khẳng định, không phải câu hỏi.

Quan Thục Viên cười một cách ngượng ngùng: “Ông cũng biết mà, nếu tứ nha đầu cứ ở lại nơi đó thì ai dám đảm bảo rằng nhà tứ đệ sẽ không vì tiền mà mờ mắt rồi lại bán con bé lần nữa chứ? Vậy nên, tôi... tôi đưa cả mẫu thân và tứ nha đầu đến đây rồi...”

Thấy Trần Tử Minh không tức giận, Quan Thục Viên bèn tiếp tục cố gắng, kiên trì không mệt mỏi mà nói luôn: “Thuận tiện cũng đưa hai nha đầu còn lại trong nhà tứ đệ đi luôn.”

Mặt Trần Tử Minh khẽ giật nhưng cũng chỉ trừng bà ấy một cái, nhìn có vẻ không mấy quan tâm mà hừ hừ hai tiếng: “Dù sao thì ta cũng không quản, đây đều là chuyện của nữ nhân mấy người.”

Quan Thục Viên vừa nghe thấy vậy liền có hy vọng. Cảm thấy phu quân nhà mình không mấy tức giận. Bà ấy vui vẻ đến mức hưng phấn không thôi liền hôn lên khuôn mặt già nua của Trần Tử Minh một cái: “Chà, không tệ chút nào.”

Hành vi kích động này hoàn toàn xuất phát từ tình yêu. Sau khi chuyện này xảy ra, đôi phu thê trung niên đều sững người. Phải biết rằng hai người sống đến từng này tuổi, những chuyện giữa phu thê với nhau phải đến buổi tối mới có thể làm.

Mặc dù thường ngày Quan Thục Viên vô cùng nhiệt tình nhưng bà ấy vẫn luôn tuân thủ đạo làm thê tử. Bây giờ lại hưng phấn quá độ, chủ động hôn nam nhân của mình!

Quan Thục Viên xoay người một cách quả quyết: “À đúng rồi, lát nữa ông cho người tìm một điền trang, con bé muốn lấy thân phận là người đã xuất giá rồi đưa hai muội muội đến đó sinh sống. Nhiệm vụ cấp bách hiện nay chính là nhanh chóng tìm được nơi định cư cho mấy nha đầu đó. Tôi còn việc phải làm, về nhà trước đây.”

Nói xong một tràng dài, cũng không quan tâm sắc mặt Trần Tử Minh thế nào, Quan Thục Viên hốt hoảng chạy ra ngoài, dáng vẻ đó chẳng khác nào cảnh tượng khỉ bị đốt đuôi.

Trần Tử Minh mỉm cười lắc đầu: “Bà thật là, đã từng này tuổi vậy rồi...” Ông ấy chạm tay vào mặt, cảm giác như nơi đó hơi ẩm ướt, có hương thơm vương vấn quanh đây...

Trần Niệm Nhiên vốn cho rằng chuyện tìm điền trang hơi phiền phức một chút, nhưng thật bất ngờ khi chỉ năm ngày sau, Trần Tử Minh đã tìm được chỗ ở cho tỷ muội các cô.

Chính là nơi đây, phòng hơi cũ nát nhưng vẫn miễn cưỡng ở được. Vì việc làm ăn trong trấn của gia đình này không tệ nên sau khi có tiền liền nhượng lại căn nhà này. Ta đưa thêm mấy lượng bạc đút lót, chứng thực thân phận là người đã xuất giá của cháu...” Ánh mắt Trần Tử Minh hơi né tránh khi nhắc đến chuyện đút lót, không dám nhìn thẳng vào Trần Niệm Nhiên.

Trần Niệm Nhiên cũng không nghĩ nhiều, ngược lại Quan Thục Viên lại hiểu rất rõ tình hình ở nơi đây. Trước đó bà ấy luôn lo chuyện Trần Niệm Nhiên muốn lấy thân phận là người đã xuất giá, phải biết rằng việc quản lý đăng ký hộ khẩu trong trấn rất nghiêm ngặt. Đột nhiên xuất hiện một nữ nhân đã xuất giá đến đăng ký hộ khẩu, việc này chắc chắn sẽ gặp chút trắc trở. Xem ra sự thật không thể nhẹ nhàng giống như lời phu quân nhà mình nói, bà ấy không tin không có quý nhân trợ giúp.

Nhưng chỉ cần giải quyết vấn đề này thì mọi việc đều ổn thỏa.

“Vì nhà này là nhà cũ nên chỉ cần bỏ ra năm lượng bạc, số còn lại ta quyết định mua một mẫu ruộng nước, một mẫu đất cát và hai mẫu đất màu.”

Sau khi Trần Tử Minh tính xong từng khoản tiền liền đưa hai lượng bạc còn lại cho Trần Niệm Nhiên: “Mẫu ruộng nước kia giá tám lượng một mẫu, đất cát không đáng tiền nên chỉ cần ba lượng, hai mẫu đất màu kia giá bảy lượng một mẫu, hai lượng bạc còn lại này là tiền sinh hoạt trong năm nay của mấy đứa. Mấy đứa nên tiết kiệm một chút.”

“Năm lượng đã có thể mua được căn nhà này sao? Không phải bá phụ gánh thêm tiền cho chúng cháu đấy chứ?” Trần Niệm Nhiên không nhận tiền mà nhìn Trần Tử Minh bằng ánh mắt nghiêm túc.

Nhà bá phụ đã giúp cô rất nhiều rồi, cô không thể chiếm lợi từ họ được.

“Được rồi, quả thật giá của căn nhà này không chỉ có vậy. Nhưng mấy đứa muốn sinh tồn, cháu lại đem theo hai muội muội đến ở đây, nếu không có một khoản tiền trong tay thì cháu thấy có thể sống được không? Nói ra thì bá phụ cũng chỉ bỏ ra thêm hai lượng bạc, cứ coi đó như chút tấm lòng của chúng ta. Sau này tứ nha đầu và các muội muội có thể sống tốt, xem như đã báo đáp cho nhà bá phụ. Không nói nữa, mau thu dọn sắp xếp đồ đạc, sau này nơi đây chính là nhà của các cháu.”

Trần Tử Minh cũng có rất nhiều việc phải làm, sau khi thu xếp ổn thỏa cho ba tỷ muội Trần Niệm Nhiên liền vội vàng quay lại trong trấn. Chỗ này là làng Thủy Hương, cách cửa tiệm mở trong trấn của ông ấy hai giờ đi đường.

Nhưng Trần Tử Minh đi về còn Quan Thục Viên vẫn ở lại đây.

“Tỷ, sau này chúng ta có thể ở lại nơi đây thật ạ?” Lục muội trợn tròn hai mắt, hỏi không ngừng nghỉ, mặc dù căn nhà này không bằng nhà bá mẫu nhưng lục muội cảm thấy nếu chỉ có ba tỷ muội họ ở với nhau thì thật sự tốt không còn gì bằng. Hơn nữa, dù căn nhà có cũ kỹ thì cũng không đến mức lọt gió tứ phía như căn nhà của mẫu thân.

Ngũ muội lớn hơn con bé một chút nên cũng hiểu nhiều chuyện hơn, nhưng lúc này tiểu nha đầu đó cũng không khống chế được mà cảm thấy hưng phấn.

“Đúng vậy, lục muội, sau này chúng ta có thể ở cùng tỷ tỷ rồi. Có căn nhà này, chúng ta và tỷ tỷ sẽ không phải xa nhau nữa.”

Nói đến đây, ngũ muội liền lệ hoen bờ mi. Có trời mới biết trong khoảng thời gian này cô bé đã lo sợ sẽ lại mất tứ tỷ đến nhường nào.

Bây giờ đã có nhà rồi, lại còn do chính tay tứ tỷ mua lại, lúc này cô bé mới có cảm giác chân thực.

“Hai đứa cũng đừng đứng ngốc ở đó nữa, nào, đến đây làm việc đi.” Trần Niệm Nhiên thấy hai muội muội chỉ đứng đó nhìn căn nhà một cách hứng thú liền lập tức đưa hai cái giẻ lau cho hai đứa, ra hiệu hai đứa đi dọn dẹp.

“Dạ, tỷ, muội sẽ làm việc.” Lục muội tay chân nhỏ bé nhưng động tác lại vô cùng nhanh nhẹn.

Cô bé uốn người một cái, cầm lấy giẻ lau rồi học theo dáng vẻ của Quan Thục Viên mà lau dọn nhà cửa.

Quan Thục Viên thấy vậy thì cười vui vẻ: “Nha đầu này, người thì nhỏ nhưng lại rất thông minh tháo vát. Có khuê nữ thế này tốt biết bao, rất hiểu chuyện chứ không như tiểu ngũ gia nhà ta, từ bé đã là ông lớn.”

Tiểu ngũ chính là Bánh Bao, vì còn nhỏ lại chưa đi học nên hôm nay được bà ấy đưa theo đến đây.

Lúc này nghe thấy bà ấy đang cằn nhằn mình, Bánh Bao nhỏ không vui mà phản đối: “Mẫu thân hư. Con cũng đang giúp nương tử xinh đẹp nhà con làm việc mà. Mẫu thân nhìn này, Bánh Bao quét hết mạng nhện trên kia rồi đấy.”

Tiểu tử này nói xong liền vung cây gậy trúc trong tay lên, nhưng vì không khống chế lực đạo nên cây gậy đập vào bình gốm nằm cách đó không xa.

“Xoảng” một tiếng, bình gốm đáng thương vẫn có thể dùng để đựng đồ cứ vậy mà đi tong trong tay tiểu tử ấy.

Quan Thục Viên tức đến mức chống nạnh: “Trần Bao Tử thối, đây đã lần phá hoại thứ mấy trong hôm nay rồi hả!”

Nói xong liền giơ tay muốn dạy dỗ cậu con trai út. Đến khi Trần Niệm Nhiên nghe thấy động tĩnh bèn chạy nhanh qua đó ôm lấy tiểu tử kia tránh qua một bên.

“Cháu đưa Bánh Bao đi xem vườn rau bên ngoài.”

Bánh Bao vừa gây họa thò đầu ra khỏi lòng cô rồi lè lưỡi với Quan Thục Viên vẫn đang tức giận đùng đùng, thậm chí còn nhe răng. Bộ dạng hả hê “Mẫu thân không bắt được con đâu” khiến Quan Thục Viên vừa tức vừa buồn cười. Thằng nhóc này nghịch thật đấy!

Vì căn nhà là của người quen của bá phụ nên được bán với giá rẻ, hơn nữa xung quanh cũng có không ít vườn rau. Đó chính là những thứ mà Trần Niệm Nhiên vẫn luôn muốn. Bởi vì có được những vườn rau này và số ruộng đất kia, cô có thể hiện thực hóa ý tưởng trồng rau sạch hoàn toàn từ thiên nhiên của mình.

Nếu không phải vì muốn thực hiện ước mơ này, cô cũng sẽ không nhàn rỗi đến mức mua lại một căn nhà ở nơi làng quê, mà cứ thuê luôn một căn nhà trong trấn rồi sinh sống thế nào cũng được.

Nhưng, một cuộc sống mới, một xuất phát điểm mới - cô muốn sống một cuộc đời của riêng mình, nên đành gác hết việc hưởng thụ qua một bên. Hiện thực hóa giấc mơ là điều cô muốn làm nhất lúc này.

Bốn phía vườn rau nằm sát bên trái nhà hàng xóm, ở đó mới trồng được ít cải thảo. Có một phụ nhân đang làm việc, khi thấy cô nắm tay Bánh Bao đứng đó đánh giá mảnh đất này thì hơi do dự một lát rồi bỏ đồ trong tay xuống, mỉm cười đi về phía hai người Trần Niệm Nhiên.

“Vị muội tử này chính là họ hàng của La thúc mới đến nơi này phải không? Hồi trước, khi La thúc còn ở đây, chúng ta đã nói chuyện với ông ấy rồi, mảnh đất này dùng để trồng ít cải thảo. Bây giờ muội tiếp nhận nhà của ông ấy, ta cũng nên nói với muội một tiếng. Nếu muội muốn dùng mảnh đất này gấp thì vài hôm nữa ta sẽ nhổ hết chỗ rau này. Nếu không gấp thì... ta... ta muốn nhổ từ từ rồi mới chuyển đất...”

Càng nói, sắc mặt phụ nhân đó càng ngại ngùng hơn.

Lông mày rậm, đôi mắt to, bàn tay và bàn chân khá to, có thể thấy nàng ấy là một người làm việc đến nơi đến chốn và rất chịu thương chịu khó.

Trần Niệm Nhiên khẽ cười: “Bọn muội không gấp, tẩu cứ chặt từ từ khi nào hết rồi trả lại sau cũng được. Tẩu tử, muội tên Trần Niệm Nhiên, không biết phải xưng hô với tẩu thế nào? Sau này chúng ta sẽ là hàng xóm, giúp đỡ lẫn nhau nhé.”

Nhà cô có ba tỷ muội, ở một nơi xa lạ như vậy rất dễ bị người khác nói xấu sau lưng. Xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với hàng xóm là điều mà cô cần làm nhất lúc này.

“Ái chà, muội khéo ăn nói ghê. Tướng công ta họ Phương, muội cứ gọi ta là Phương tẩu. Chắc ta nhiều tuổi hơn muội, muội chịu thiệt một chút gọi ta một tiếng tẩu đi. Muội muội à, muội xinh đẹp thật đấy, giống hệt người trong tranh vẽ. Ở làng này của chúng ta, ta chưa từng thấy ai xinh đẹp như muội.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thikhông ra nữa à ad ơi - sent 2023-12-20 12:57:53
kienhuyenBao giờ lên truyện vậy ad ơi - sent 2023-12-07 19:59:16
huong ho thiSao lâu ra vậy ad ơi - sent 2023-08-29 15:58:03
trangvy712Dạo này đọc tr nhiều quảng cáo quá add ơiii - sent 2023-03-20 20:44:12
nguyen hien1545802429ai biết cho mình xin tên cv của truyện với - sent 2023-03-07 13:56:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương