Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 2: Ngẫm mãi không thôi

/345
Trước Tiếp
Nhận ra mình đang hồi tưởng, Chu Ngạo Hiên vội vàng định thần lại: “Cũng được ạ.”

“Nếu cháu thực sự thích nha đầu đó thì tổ mẫu(*) có thể làm chủ, giữ riêng lại cho cháu. Nhưng tổ mẫu phải nói trước, cùng lắm thì nha đầu đó chỉ là đứa làm ấm giường thôi. Nếu muốn cất nhắc lên thì khó lắm đấy.”

(*) Bà nội.

Tôn ti thân phận còn đó, đặc biệt là địa vị nhạy cảm như Chu Ngạo Hiên, nếu giữ một nha đầu ấm giường trong phòng khi còn chưa thành thân thì sẽ không tốt cho hôn sự sau này của hắn. Hơn nữa, cho dù có muốn cất nhắc lên, lão thái thái cũng phải tìm nhà có giá trị giúp đỡ mới được. Thiếp thất phải là nhà có thân phận, có chút địa vị, có lợi cho Chu gia. Đây chính là điểm đặc biệt của liên hôn gia tộc.

“Không cần đâu ạ, cháu vẫn còn muốn học thêm vài thứ nữa.” Tuy rất động lòng nhưng Chu Ngạo Hiên vẫn từ chối ngay lập tức.

Họ chỉ giao dịch mà thôi.

“Cũng được, cháu không ham mê là chuyện tốt, thêm hai năm nữa thì cưới nha đầu La gia về, như vậy có thể cho tổ mẫu sớm ngày ôm chắt.”

Vừa nhắc đến La gia, ánh mắt Chu Ngạo Hiên liền tối đi, nhưng ngoài mặt hắn không thể hiện cảm xúc gì cả.

Về phần Trần Niệm Nhiên.

Ra khỏi phòng của Chu Ngạo Hiên, nhận được ánh mắt vừa ngưỡng mộ lại vừa đố kị của đám nha đầu trẻ khiến cô rất bất lực, còn ánh mắt chế giễu của mấy bà vú già lại khiến cô cạn lời.

Tất cả đều không phải thứ mà cô muốn, nhưng cô lại không thể không lựa chọn.

“Nể phần nha đầu cô vẫn khá thông minh, lão thái thái nói sau ngày sinh thần của thiếu gia thì sẽ cho cô bạc và để cô rời khỏi đây.” Ma ma bước vào hếch cằm lên, vứt lại cho Trần Niệm Nhiên câu này bằng giọng điệu khinh bỉ rồi lắc vòng eo thô kệch, đi ra ngoài.

Trần Niệm Nhiên tiễn ma ma đi rồi tức tối ngã vật xuống giường, không động đậy.

Cô tưởng... cô sẽ có thể rời khỏi đây sau khi xong việc, nào ngờ còn phải nhịn mấy ngày nữa!

“Bà nó chứ, nể tình ngươi cũng đẹp trai, chị coi như xơ múi ngươi vậy. Đằng nào cũng không có ai chịu thiệt cả.”

Sau khi tự mình an ủi, Trần Niệm Nhiên thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô ăn linh tinh chút gì đó rồi lên giường nghỉ.

Đến tối, hầu Ngũ thiếu gia ăn cơm xong, nhìn ánh mắt điềm nhiên của hắn vô tình liếc sang, Trần Niệm Nhiên rùng mình. Tự nhiên cô thấy rất xấu hổ.

Nhưng sau khi ánh mắt chuyển sang lạnh lẽo và có phần giễu cợt, tất cả sự xấu hổ của Trần Niệm Nhiên đều biến mất.

Bây giờ cô không có bàn tay vàng, lại không thể tự mình chạy trốn, những gì cô có thể làm chính là nhẫn nhịn trong mười ngày tới.

“Thiếu gia, bây giờ đi nghỉ... hay là?” Cô lạnh mặt, hỏi một cách nghiêm trang.

Chu Ngạo Hiên lại liếc nhìn Trần Niệm Nhiên như có phần thất vọng. Ban nãy hắn chỉ liếc một cái, nha đầu này đã đỏ mặt. Cảm giác cũng hay hay, nào ngờ chỉ trong thoáng chốc, nữ nhân đây đã có thể bình tĩnh lại rồi. Tự nhiên, Chu Ngạo Hiên thấy hơi tức.

Hắn vung tay, đẩy ngã Trần Niệm Nhiên.

Mấy bà vú định vào thu dọn thấy hai người như vậy bèn vội vàng giơ tay lên ngăn cản mọi người muốn vào trong. Họ nhẹ nhàng khép cửa lại, che miệng cười rồi chạy đi bẩm báo với lão phu nhân.

“Không ngờ cháu trai ta nếm thử rồi lại thích chuyện phòng the như thế. Về lâu về dài sẽ không tốt cho nó. Qua sinh thần rồi thì đuổi nha đầu đó đi đi.” Lão phu nhân không vui cho lắm, nhưng nghĩ hiếm khi cháu trai được vui, bà bèn ngầm cho phép Trần Niệm Nhiên ở lại thêm vài ngày.

Còn trong phòng lúc này.

Trần Niệm Nhiên bị đè trên giường, im lặng nhìn nam nhân trên người mình hai mắt đỏ au. Cô không nhìn ra nhu cầu chuyện đó từ mắt hắn, mà lại nhìn thấy... nam nhân này hình như đang tức giận gì đó.

Cô thầm nghĩ, hình như mình không đắc tội gì với hắn mà? Có điều, lòng thiếu gia như kim đáy bể, có lúc sẽ không thể đoán được suy nghĩ của thiếu nam đâu.

...

Hôm sau khi Trần Niệm Nhiên chuẩn bị rời đi, Chu Ngạo Hiên lại nằm ườn không dậy.

Tuy vẫn đang nhắm mắt nhưng hắn rất tỉnh táo.

Mọi chuyện tối qua vẫn còn sờ sờ trước mắt, đến giờ nhớ lại vẫn cảm thấy khó tin. Nữ nhân kia, sao nàng ta lại to gan như thế?

Chủ động, nhiệt tình như lửa. Nhưng, hắn lại cứ... ngẫm mãi không thôi.

Chu Ngạo Hiên bấu lấy vai cô: “Nhớ lấy, cô là của ta.”

Nữ nhân bên dưới ngơ ngác, sau đó đỡ cằm hắn thẳng lại, đôi mắt lanh lợi, môi nở nụ cười tươi rói: “Của huynh? Huynh biết muốn giữ nữ nhân của mình, huynh phải mạnh đến mức nào không? Khi huynh không thể bảo vệ thứ hoặc người mà huynh muốn thì đừng nói ai là của ai. Muốn ta thuộc về huynh, trừ phi có một ngày huynh có thể tự mình làm chủ, chỉ đối mặt với một mình ta, lúc ấy mới có thể nói với ta như vậy.”

Nhìn sắc mặt hắn tái đi, cô vẫn không quên đánh thêm cho hắn một đòn.

“À, còn nữa, ta không chỉ thích một đời một kiếp đâu. Ta thích nam nhân mạnh mẽ, có thể bảo vệ được ta hơn. Khi huynh vẫn chưa đủ mạnh mẽ thì đừng gặp ta. Chúng ta... cứ như thế này cũng tốt. Ngày mai ta sẽ rời khỏi đây theo mong muốn của lão thái thái, huynh tự bảo trọng đi.”

Cô nói nhẹ bẫng, không có chút lưu luyến nào. Bàn tay đang ôm eo cô siết lại, Trần Niệm Nhiên nhìn hắn trợn to mắt, khuôn mặt đỏ lừ...

Cô chắc chắn giờ phút này nam nhân đây chỉ muốn nhấn chìm cô sâu trong máu thịt hắn. Hắn thực sự đang luyến tiếc cô, trong lòng cảm giác có sự mới mẻ, thậm chí còn có cả... tình yêu.

Nhưng cô không cần tình yêu, thứ cô cần là thiên trường địa cửu, chứ không phải sự rực rỡ như pháo hoa.

Tuy thương tiểu tử này tuổi còn trẻ mà phải gánh vác quá nhiều, nhưng cô và hắn đã xác định ngay từ đầu rằng hai người không chung lối. Nếu hắn thực sự yêu cô sâu sắc, một ngày nào đó hắn thực sự lớn mạnh rồi, cô cũng không ngại nhận một nam nhân nhỏ làm phu quân của mình.

Chu Ngạo Hiên lườm cô, hơi thở trở nên dồn dập, rõ ràng hắn đã bị cô chọc tức.

Hắn đột ngột há miệng cắn vào vai cô.

“Á!”

Đau thấy mẹ luôn đấy! Cùng với cơn đau, mùi máu tanh chầm chậm lan ra.

Trần Niệm Nhiên không cần nhìn cũng biết vai cô đã bị nam nhân kia cắn chảy máu rồi. Có điều, trên mặt cô vẫn là nụ cười nhã nhặn, không phải tâm cô lặng như nước mà sự thật không cho phép cô chìm vào kiểu tình cảm trai gái này.

Bây giờ chỉ có đối xử tàn nhẫn với bản thân một chút thì mới có thể rút lui thành công, cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh hiện giờ.

“Cô là của ta, là của ta...” Thiếu niên cố chấp, miệng vẫn lẩm bẩm.

Trần Niệm Nhiên chần chừ một lát rồi giơ tay, bình thản vỗ lưng hắn.

“Nói lại lần nữa này, muốn ta là của huynh thì huynh phải trở nên mạnh mẽ, trở nên... khi có thể kiểm soát được ngôi nhà này, có thể làm chủ được, có thể cưới vợ mà không bị người ta nói gì thì hẵng nói lời như vậy.”

Cô nói rất chậm, nhưng giọng điệu càng lúc càng lạnh lùng. Điều này khiến Chu Ngạo Hiên đang bồn chồn ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lẽo của cô, vẻ chống cự, vùng vẫy, chua chát trên mặt cuối cùng biến thành nụ cười kiên định và chắc chắn.

“Vậy thì cô cũng phải hứa với ta, không thể để nam nhân khác chạm vào cô. Năm năm, cho ta năm năm.” Thiếu niên gấp gáp thể hiện, lại như sợ cô coi thường bản thân, hắn đột ngột nhắc lại bằng giọng điệu ngang ngạnh và kiên định: “Cô không được phép để nam nhân khác chạm vào người. Còn nữa, ta không ở bên cạnh, cô nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt. Nếu để ta biết cô và nam nhân khác...”

Hắn vươn tay, đột ngột bóp cổ cô như thay lời muốn nói. Nhưng, đối mặt với nụ cười tươi rói của cô, không hiểu sao hắn lại thấy thất vọng.

Hắn thực sự rất thắc mắc, rõ ràng cô nhỏ hơn hắn, nhưng vì sao cô lại như đã nhìn thấu bản thân hắn, nhìn thấu cuộc đời, nhìn thấu...

Mọi thứ trên thế giới này.

Rõ ràng hắn chỉ có nhận thức về cô khi ở trên giường, vậy mà hắn lại bị cô thu hút. Không chỉ là cơ thể của cô, mà còn tính cách khác biệt của cô, còn cả sự bình thản vượt quá tuổi tác của cô.

Ban đầu hắn hờ hững, rồi dần biến thành quan tâm, cuối cùng chìm đắm như hôm nay.

Bị đánh bại bởi ánh mắt quá bình thản của cô, bàn tay đang bóp cổ từ từ buông lỏng.

Chu Ngạo Hiên bực bội nằm đè trên người Trần Niệm Nhiên, dốc sức dụi cô bằng miệng như đang trút cơn giận lên thân thể cô, có lẽ làm vậy khiến hắn dễ chịu hơn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thikhông ra nữa à ad ơi - sent 2023-12-20 12:57:53
kienhuyenBao giờ lên truyện vậy ad ơi - sent 2023-12-07 19:59:16
huong ho thiSao lâu ra vậy ad ơi - sent 2023-08-29 15:58:03
trangvy712Dạo này đọc tr nhiều quảng cáo quá add ơiii - sent 2023-03-20 20:44:12
nguyen hien1545802429ai biết cho mình xin tên cv của truyện với - sent 2023-03-07 13:56:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương