Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 3: Năm năm không cho người khác chạm vào

/345
Trước Tiếp
Trần Niệm Nhiên lắc đầu, cho dù bề ngoài nam nhân này bình thản, thong dong như thế nào, thì vẫn chỉ là một người mới mười lăm tuổi.

“Ta hứa với huynh, trong năm năm không để nam nhân khác chạm vào người.” Đương nhiên, chỉ là động chạm thôi, còn về việc có bồi dưỡng tình cảm gì không thì... là chuyện của chị rồi, bé còn non và xanh lắm!

Nhận được lời hứa của cô, Chu Ngạo Hiên bèn cười, hắn dịu dàng hôn lên bờ vai bị thương của cô, chậm rãi liếm đi chỗ máu tươi: “Đau không, ta bôi thuốc cho cô.”

Không để tâm đến sự ngăn cản của Trần Niệm Nhiên, hắn bò dậy, vội vàng lục ra một cái hòm nhỏ rồi lấy một chiếc bình nhỏ từ bên trong, sau đó rắc một chút bột màu đỏ cho cô.

Rắc đến đâu, cảm giác man mát rất dễ chịu đến đó.

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn thì ta sẽ luôn yêu thương cô, chiều chuộng cô.” Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, miệng cũng hiếm khi nói ra những lời tình cảm dịu dàng.

Trần Niệm Nhiên chỉ cười khanh khách, trong ánh nến, nụ cười của cô yêu diễm nhưng lại hút hồn.

Còn hắn thì nhìn đến ngơ ngẩn, hơi thở nặng đi, hắn chặn miệng cô lại: “Nhiên Nhiên...”

Màn che rung lên, trong ánh nến, cơ thể hai người quấn lấy nhau, nhiệt độ trong phòng hừng hực không thôi...

Mãi đến khi gà trống gáy gọi mặt trời, Chu Ngạo Hiên mới luyến tiếc buông cô ra.

Nhìn cô bình thản chỉnh trang rồi rời đi, hắn cắn chặt môi, tuy không nỡ nhưng hắn cũng biết rằng, cho dù ép buộc giữ cô lại, hắn sao có thể bảo vệ được cho cô?

Thế nên những gì hắn có thể làm chính là phải mạnh lên, đến lúc có thể kiểm soát được cả gia đình này, có thể tự mình làm chủ, hắn mới có thể yên tâm đón cô quay về.

“Ồ, đây chẳng phải nha đầu làm ấm giường trong phòng Tiểu Ngũ sao, chậc chậc, ta đã nghe nói từ trước, Tiểu ngũ đệ nhà ta mười ngày nay sống phong lưu khoái hoạt thật đấy. Ta vẫn thắc mắc mãi không biết nha đầu như thế nào, không ngờ đúng là trông cũng ra gì lắm.”

Giọng nói vọng đến từ một nơi không xa, Chu Ngạo Hiên siết chặt nắm đấm. Hắn biết giọng nói này, đây là đại ca mà phụ thân yêu thương nhất, là người anh trên danh nghĩa cùng cha nhưng khác mẹ của hắn.

Trên thực tế, người huynh này là con riêng mà phụ thân đã có trước khi thành thân với mẫu thân.

Ai không biết còn tưởng phụ thân quá đau buồn vì mẫu thân qua đời nên trút giận lên hắn, lạnh nhạt với hắn.

Sự thật là phụ thân hoàn toàn không ưng mối lương duyên này, nên cũng không thích đứa con trai chướng mắt là hắn.

Nếu thực sự thích thì làm sao lại có bốn vị ca ca, ba người tỷ tỷ cho hắn trước khi cưới mẫu thân hắn vào cửa được?

Nếu thực sự thích thì làm sao lại vội vàng đón ba di thái thái bên ngoài vào cửa ngay sau khi mẫu thân hắn qua đời?

Nếu thực sự thích thì sao bao năm nay lại để mặc ba di thái thái tùy tiện gây chuyện với hắn, để mặc đám được gọi là ca ca đệ đệ muội muội kia sỉ nhục hắn?

Trong số những người đó, Chu Ngạo Lý này là người quá đáng nhất.

Bình thường y cướp đoạt mọi thứ của hắn, không ngờ đến nha đầu làm ấm giường của hắn cũng bị y để ý.

Chu Ngạo Hiên không ngồi được nữa, đứng dậy mặc áo đi ra ngoài.

Trần Niệm Nhiên nhìn nam nhân mười bảy mười tám tuổi mặt đầy mụn trước mặt, đang ở tuổi phát triển hoóc-môn, đi lại không vững vàng, mặt hơi phù, vành mắt thâm đen.

Tuy tướng mặt thanh tú nho nhã nhưng khí sắc lại không tốt chút nào, có thể nhìn ra được nam nhân này bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt không ít, nếu không thì cũng không đến mức tàn tạ lúc đương xuân.

Cô nhướng mày, nén cười hành lễ: “Thỉnh an công tử.” Dứt lời, cô cũng không chờ Đại thiếu gia này lải nhải nữa, nhấc chân định bỏ đi.

Một bàn tay chặn ngay trước mặt, Chu Đại thiếu gia nhìn nha đầu phía trước một cách hứng thú. Khi trước hắn chỉ coi cô là một nữ tử như bình hoa mà thôi, còn định đến tìm để mỉa mai ngũ đệ. Nào ngờ vừa gặp đã thấy nữ tử này đúng thật là thú vị.

“Người tiểu nha đầu này thơm thật đấy.” Y tiến lại gần, bày ra tư thế như muốn ngửi mùi hương.

Trần Niệm Nhiên lách người sang bên cạnh, khăn tay vung lên, cô ngước mắt nhìn Chu Đại thiếu gia với vẻ ngoài lạnh nhạt: “Sao lại không thơm được chứ? Tối qua hầu Ngũ thiếu gia không tận tâm, được Ngũ thiếu gia thưởng cho bình gì mà mạn đà la hoa, nghe thiếu gia nói, loại hương hoa này...”

Cô còn chưa nói xong, Chu Đại thiếu gia đã biến sắc rồi vội vàng đứng tránh sang một bên, không ngừng quạt cây quạt trong tay: “Cút cút... mau tránh sang một bên, sao không nói luôn là ngươi bôi phấn hoa mạn đà la trên người đi.”

Trần Niệm Nhiên bình thản cười, rồi lại như thể vô thức ôm lấy cánh tay: “Ô, không phải nha đầu không muốn nói mà là chưa kịp nói đấy chứ. Đại thiếu gia còn muốn ngửi hương nữa không? Hương hoa này thực sự phải chia sẻ một chút với Đại thiếu gia mới đúng.”

Chu Đại thiếu gia nghe cô nói vậy, sắc mặt thay đổi hoàn toàn, y quay người rồi bỏ đi thật nhanh.

Trần Niệm Nhiên nhếch môi, lắc đầu, xem ra vị Chu Đại thiếu gia này chỉ có cái danh, còn lại cũng chỉ là dạng tôm tép mà thôi.

Chu Ngạo Hiên vội vàng đuổi theo ra, tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, vẻ dịu dàng bỗng hiện lên trong mắt. Nha đầu này, hắn tặng phấn hoa mạn đà la cho cô bao giờ chứ!

Nhưng trí nhớ của cô thực sự rất tốt, tối hôm đó ở trong phòng hắn xem đồ đạc, tiện miệng giải thích một chút mà cô đã nhớ được tác dụng của loại phấn hoa đó rồi. Hôm nay còn dùng nó để làm cớ mà đuổi cái tên đáng ghét kia đi.

Hắn vẫn luôn chuẩn bị sẵn loại phấn hoa này trong phòng và dùng nó để đối phó với loại khốn nạn như Đại thiếu gia Chu gia.

Đôi khi lời nói không bằng hành động, một chút khổ sở cũng có thể khiến vài người nhớ lâu hơn.

Chu Đại thiếu gia nhìn thấy Chu Ngạo Hiên đứng ở đằng xa bèn hằn học lườm một cái, sau đó nhanh chóng khoanh tay đứng tránh sang một bên.

Y nhớ rất rõ, hồi nhỏ vì bắt nạt ngũ đệ mà y bị hắn lén rắc không ít phấn hoa mạn đà la. Đương nhiên, vì hắn ra tay quá giỏi, đến giờ y vẫn không thể đi mách tội được.

Trần Niệm Nhiên vội vàng quay về phòng, vừa mới rửa ráy sạch sẽ đã nghe thấy tiếng bước chân vọng vào từ bên ngoài.

“Trần nha đầu.” Cửa mở ra, ma ma bưng một cái khay đi vào trong. Hiếm khi ma ma lại mỉm cười như hôm nay.

Trần Niệm Nhiên nhìn lướt qua cái khay, vừa mỉm cười vừa đi lên hành lễ: “Chào ma ma.”

Ừ, nha đầu à, ta vẫn khá ưng cô đấy. Cô nói xem, trong phủ này có bao nhiêu là nha đầu mà ta chỉ đưa cô vào phòng Ngũ thiếu gia thôi. Này, cô phải biết là có nhiều nha đầu mong mỏi được làm việc này lắm. Cũng may là ma ma không nhìn nhầm người, cô cũng đã hoàn thành tốt.”

Trần Niệm Nhiên cười hề hề, giả vờ ngốc nghếch.

Đến khi nói đủ rồi, ma ma mới lưu luyến đẩy cái khay kia cho Trần Niệm Nhiên: “Đây là đồ lão phu nhân thưởng cho cô đấy. Lần này cô không cần phải lo ăn ở nữa đâu.”

Trần Niệm Nhiên đón lấy, thấy bên trong có không dưới hai mươi đĩnh bạc.

Cô thoải mái cầm một đĩnh bạc lên nhét vào tay ma ma: “Niệm Nhiên có được việc này đúng là nhờ ơn ma ma, đĩnh bạc này coi như thay cho tâm ý của Niệm Nhiên, ma ma đừng từ chối.”

Ma ma đang mong tiền, thấy cô hiểu chuyện như vậy bèn vừa cười ha ha vừa nhận lấy, ánh mắt vẫn còn liếc số bạc trong tay cô.

Ý bà ta là chưa hài lòng với một đĩnh bạc, vẫn còn muốn nữa.

Trần Niệm Nhiên giật giật cơ mặt, cuối cùng vẫn dằn lòng mà nhét thêm đĩnh bạc nữa cho bà ta.

“Ha ha... Ta đã nhận bạc của cô nương, làm người tốt thì phải làm đến cùng. Nha đầu này, cô đừng gây thêm rắc rối với người khác trong phủ. Nếu không lão phu nhân và các chủ tử...”

Bà ta không nói tiếp nhưng Trần Niệm Nhiên vẫn hiểu. Bà ta đang cảnh cáo cô đừng mong trèo cành cao. Cô mỉm cười gật đầu, trước khi đi, ma ma gọi một tiểu nha đầu đến, ra hiệu cho cô uống thuốc.

“Đây là thuốc tránh thai, đắt lắm đấy.” Ma ma chép miệng, nhìn bát thuốc mà như sắp nhỏ nước miếng, khiến Trần Niệm Nhiên thắc mắc, chẳng lẽ đến một bát thuốc mà bà cũng muốn chia phần nữa sao?

Khó khăn lắm mới uống hết bát thuốc, Trần Niệm Nhiên vội vàng thu dọn đồ rồi đi ra ngoài.

Thực ra cũng chẳng có gì để thu dọn, chỉ là vài bộ y phục mà bên trên thưởng cho, ngoài ra còn có túi bạc mới nhận ban nãy. Tuy đã bị ma ma lấy mất hai đĩnh bạc nhưng vẫn còn mười sáu đĩnh nữa, một đĩnh chừng hai lượng, tính ra thì chỗ bạc này cũng đến ba mươi hai lượng.

Nghe nói tám lượng bạc có thể mua được một mẫu ruộng tốt, của cô cũng chẳng làm được bao nhiêu việc. Có điều, có vẫn tốt hơn là không có gì.

Cô đang nhẩm tính trong bụng, sau này ra ngoài rồi sẽ phải tận dụng chỗ bạc này để kiếm thêm nhiều tiền hơn nữa.

Đang đi thì có một tiểu tư đi đến, trông thấy cô, mắt hắn sáng lên: “Nha đầu Trần gia, có người nhà cô đến kìa, bọn tôi bảo họ chờ ở thiên phòng, cô sang xem đi!”

Trần Niệm Nhiên dừng bước, bây giờ cô mới nhớ ra mình đang chiếm cơ thể của người khác.

Song cô lại không có bao nhiêu ký ức của chủ nhân cũ. Cho dù có biết thì cũng là nghe được từ chỗ Phượng nha đầu đến cùng cô.

Nghe Phượng nha đầu nói, gia đình của chủ nhân cơ thể này thực sự rất nghèo, xung quanh là một đám huynh đệ tỷ muội, còn có tổ phụ tổ mẫu đang sinh bệnh.

Nghèo thì đông con, mà đông con lại càng nghèo.

Kể ra thì Trần gia giỏi thật, trên cô còn có hai người huynh trưởng, hai người tỷ tỷ cũng bị gả đi chỉ với chút của hồi môn nhỏ nhoi.

Cô là cô nương ở giữa, bên dưới nghe bảo còn có năm đệ đệ và muội muội. Hơn nữa gia đình nghèo như thế này mà còn cho đứa út đi học. Nhà nông bình thường đã khá vất vả để chu cấp cho một người đọc sách rồi, đừng nói đến gia đình nghèo khổ chỉ biết đẻ, không biết nuôi như nhà cô.

Ban đầu Trần gia còn có vài mẫu ruộng nghèo để cày cấy, nhưng có thế nào thì cũng không thể gồng gánh nổi cái kiểu đẻ liên tục như vậy được.

Khi Trần Niệm Nhiên được sinh ra, ruộng trong nhà đã bán hết, hai vị huynh trưởng tốt xấu gì cũng đã cưới được thê tử, đứa út thì hoàn toàn dựa vào tiền Trần gia bán con gái.

Trần Niệm Nhiên có thể coi là nha đầu bị bán đến Chu gia, theo lý lần này cô rời phủ sẽ không có tiền thưởng. Nhưng Chu lão thái thái đã nói ngay từ đầu rằng ai có thể làm ấm giường cho Ngũ thiếu gia thì sẽ thoát nô tịch, có thưởng to.

Cũng chính vì vậy, lần này Trần Niệm Nhiên đã thành công.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thikhông ra nữa à ad ơi - sent 2023-12-20 12:57:53
kienhuyenBao giờ lên truyện vậy ad ơi - sent 2023-12-07 19:59:16
huong ho thiSao lâu ra vậy ad ơi - sent 2023-08-29 15:58:03
trangvy712Dạo này đọc tr nhiều quảng cáo quá add ơiii - sent 2023-03-20 20:44:12
nguyen hien1545802429ai biết cho mình xin tên cv của truyện với - sent 2023-03-07 13:56:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương