Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 4: Lật mặt nhanh thật

/345
Trước Tiếp
Không biết Trần gia nghe được ở đâu rằng nha đầu nhà mình làm tốt việc ấm giường, nghĩ bụng chắc là sẽ có tiền thưởng nên mong ngóng sang đợi.

Trần Niệm Nhiên nhớ lại tất cả ký ức của chủ nhân cũ xong thì hơi bối rối.

Có điều cô vẫn khá bình tĩnh, nếu đã chiếm cơ thể của người ta thì đành xem tình hình rồi giải quyết vậy.

Tiểu tư canh cửa dẫn cô đến thiên phòng, thấy đôi phu phụ đang cúi mình, mặt đầy nếp nhăn, Trần Niệm Nhiên chỉ thấy cổ họng tắc nghẹn lại.

Đôi phu phụ đó ăn mặc vá chằng vá đụp, mặt tái, tóc rối. Đặc biệt là phụ nhân kia, đôi bàn tay trông toàn là vết chai dày.

Người kia cũng già thấy rõ, nhưng đôi bàn tay lại được chăm sóc đầy đủ. Trần Niệm Nhiên ngẫm lại trong đầu một lượt những gì Tiểu Phượng từng nói. Hình như câu nào cũng khá bất mãn với phụ thân ruột của chủ nhân cơ thể này. Cho dù là mẫu thân ruột, Tiểu Phượng cũng nói bà quá thiên vị, cả đời chỉ coi con trai là người, con gái trong mắt bà ta chỉ là công cụ đổi lấy tiền mà thôi!

“Ai da Nhiên nha đầu ra rồi đấy à, ta đang mong con lắm đấy.” Trần Ninh thị vừa thấy cô đi ra bèn vội vàng tươi cười bước lên, nắm tay một cách thân thiết.

Tiểu tư canh cửa dẫn người đến rồi bèn quay người rời đi.

Đến khi tiểu tư đi rồi, nụ cười trên mặt Trần Ninh thị lập tức biến mất, bà ta đổi sang vẻ mặt nghiêm túc: “Nhiên nha đầu, ấu đệ của con lại phải nộp học phí, lần này con đã làm được việc nên chắc chắn lão thái thái đã thưởng cho con không ít. Mau đưa cho ta tiền học phí của ấu đệ con đi.”

Trần Niệm Nhiên ngơ ngác, mới ra chưa được hai phút mà “bà mẹ ruột” của cô lật mặt nhanh thật.

Một phút trước cô còn nghĩ phụ nhân này vẫn còn thương mình lắm, thế mà một phút sau đã quay ngoắt ra đòi tiền rồi. Xem ra nha đầu Tiểu Phượng thực sự không nói điêu, trong mắt của Trần Ninh thị này, cô là con gái nhưng chỉ đáng giá với cây rụng tiền mà thôi.

Cô lại liếc Trần Tử Thông vẫn luôn đứng bên cạnh, tuy ông ta không nói gì nhưng vừa nghe đến tiền, đôi mắt đã sáng rực lên, khiến người ta không dám nhìn thẳng. Biểu cảm của ông ta còn kích động đến mức chỉ thiếu nước há miệng nuốt chửng luôn cô.

Trần Niệm Nhiên im lặng, đúng là bi ai thay cho chủ nhân cũ vì có hai người cha mẹ cực phẩm như thế này.

“Không có bạc, cũng không có tiền, chỉ thoát nô tịch mà thôi.” Trần Niệm Nhiên lạnh lùng nói, sau đó quay lưng xách tay nải của mình bỏ đi.

Trần Ninh thị vừa nghe nói vậy, sắc mặt liền sầm xuống ngay lập tức.

“Sao cơ? Không có tiền, sao có thể như thế được? Không phải người Chu phủ đã nói là chỉ cần làm tốt chuyện này thì chắc chắn sẽ được thưởng một khoản lớn à? Nhiên nha đầu, chắc không phải con giấu tiền riêng chứ?” Trần Ninh thị nhướng mày lên, định nổi cáu ngay tại chỗ.

Cũng may trước đó Trần Niệm Nhiên đã lanh trí đứng tránh xa bà ta một chút, nếu không thì e rằng lúc này đã bị giật lấy tay nải rồi.

Trần Niệm Nhiên thực sự không có nhiều tình cảm với cha mẹ của chủ nhân cơ thể này, cô là người lớn lên trong chủ nghĩa xã hội, làm sao có thể để tâm đến đôi phu phụ chỉ biết bán con gái lấy tiền chứ?

“Con nói không có là không có, không tin thì hai người có thể vào phủ hỏi cho rõ ràng.”

Rồi cô không để tâm đến hai người nữa, cất bước đi nhanh ra ngoài.

Cũng may cơ thể này là nữ tử nhà nông, chưa từng bị bó chân, nếu không thì đi đường e rằng sẽ không thể thở nổi.

Trần Ninh thị thấy tứ nha đầu nhà mình lật mặt ngay được, không dễ bắt chẹt như ngày trước nữa, bèn nháy mắt với Trần Tử Thông.

Trần Tử Thông và Trần Ninh thị là phu thê nhiều năm, sao ông ta lại không hiểu được suy nghĩ của thê tử mình chứ?

Ông ta đi nhanh vài bước rồi túm lấy Trần Niệm Nhiên, vươn tay định cướp tay nải.

Vì Trần Ninh thị cố tình chắn tầm nhìn của Trần Niệm Nhiên, Trần Niệm Nhiên không nhìn rõ hành động cướp tay nải của Trần Tử Thông nên cũng không phòng bị, cứ thế để họ giành lấy.

Trần Niệm Nhiên sững sờ. Mẹ nó chứ, đây là cha mẹ ruột thật đấy à? Vì sao lại không muốn để con cái được sống tốt thế chứ?

Cô lạnh mặt, trầm giọng hỏi hai người đang vội vàng mở tay nải ra: “Cha, mẹ, hai người vội vàng đến thế cơ à?”

Trần Ninh thị nào còn thời gian để ý đến cô, bà ta chỉ muốn biết có phải trong chiếc tay nải này có đĩnh bạc thật to hay không.

Trần Tử Thông còn vội vàng xé tay nải ra hơn, bên trong chỉ có vài bộ y phục mà bình thường Trần Niệm Nhiên hay mặc trong phủ.

“Bạc đâu? Bạc đâu?” Trần Tử Thông không thể hiểu được, vì sao trong tay nải lại không có bạc như trong tưởng tượng?

Trần Niệm Nhiên thưởng thức biểu cảm thất vọng đến cùng cực của đôi phu phụ này, cô chỉ cảm thấy khá vui tai vui mắt.

“Bạc ư, con đã nói với hai người ngay từ đầu rồi, bên trong không có bạc đâu. Bây giờ tin rồi chứ?”

Trần Niệm Nhiên vừa nói vừa giật lại tay nải của mình. Cô lạnh lùng liếc nhìn Trần Ninh thị đang ảm đạm: “Mẫu thân, con đói rồi, mới sáng ra ngủ dậy vẫn chưa ăn uống gì. Mẫu thân xem có nên cho con gái chút đồ ăn không?”

Trần Ninh thị đang vô cùng thất vọng, nghe cô nói vậy lập tức lườm cô một cách hằn học: “Không kiếm được tiền thì lấy cái gì mà ăn! Ta không tin con đi từ Chu phủ ra mà không được ăn cái gì. Hừ, tiện nha đầu, không kiếm nổi lấy một xu tiền.”

Bà ta còn muốn chửi thêm mấy câu, nhưng khi ánh mắt hạ xuống khuôn mặt xinh đẹp của con gái, biểu cảm của bà ta bỗng trở nên mừng rỡ. Bà ta nắm lấy tay cô một cách thân thiết: “Con ngoan à, con... thực sự đói rồi sao?”

Trần Niệm Nhiên nghe tiếng “con ngoan” mà nổi hết cả da gà toàn thân, “bà mẹ” này đột nhiên tỏ ra thân thiết như vậy chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.

Người có thể bán con gái một lần, có được trái ngọt thì chắc chắn sẽ có thể bán con gái lần thứ hai. Xem ra cô phải nhanh chóng nghĩ cách thoát ra khỏi cái nhà này, nếu không... ai biết được còn chuyện gì ghê gớm xảy ra nữa không.

Thời đại này, không có giấy thông quan thì rất khó tự mình xuất hành.

Một nữ nhân như cô mà lưu lạc bên ngoài thì càng không thể đứng vững được, thế nên cô hoàn toàn không thể chạy trốn một mình. Biết rõ đám người này đều tệ hại, nhưng không thể không cúi đầu. Về điểm này, cô có phần giống với Chu Ngạo Hiên. Măc dù người trong nhà không có tình cảm gì với mình, nhưng khi lông cánh chưa mọc đủ thì không thể không lựa ý người ta mà sống.

Ba người đến trước một quầy sủi cảo, vừa hỏi giá một bát là ba văn tiền, Trần Ninh thị đã thấy hơi xót ruột.

Trần Tử Thông còn thể hiện rõ hơn: “Được rồi được rồi đừng ăn nữa, một bát sủi cảo tận ba văn tiền, thêm ít tiền nữa mua hai lạng thịt là cả nhà mình đều có thể ăn được rồi.”

Trần Niệm Nhiên nghe mà toát mồ hôi hột, hai lạng thịt mà cả nhà ăn! Sủi cảo như thế thì chắc là chỉ dính chút thịt vụn mà thôi.

Song trong đầu Trần Ninh thị có ý đồ nên bà ta len lén kéo Trần Tử Thông sang một bên.

“Ông nó à, tôi thấy nhà mình không nuôi được cô con gái này nữa đâu, lát nữa tôi sẽ đi hỏi bà Từ, nghe nói bà ta muốn mua mấy nha đầu vào thành. Nha đầu nhà mình đằng nào cũng là nha đầu từng đi làm ấm giường rồi, muốn tìm được nhà tốt khó lắm. Vào kinh thành rồi thì chỉ xem phúc phận của nó thôi, chưa biết chừng sau này còn có thể làm thiếp gì đó của nhà có tiền có thế đấy.”

Trần Tử Thông vừa nghe nhắc đến kinh thành thì mừng rỡ, nhưng sau đó lại liếc nhìn vợ mình với vẻ khó xử: “Ta nghe nói bà Từ đó làm việc cho người ta ở kinh thành, hình như là mấy nơi buôn da bán thịt đấy. Con gái nhà mình mà đến đó, sau này từ già đến trẻ họ Trần còn để mặt mũi ở đâu? Mấy đứa nhỏ trong nhà ngẩng mặt lên thế nào được?”

Trần Ninh thị sao lại không biết mấy nha đầu ấy đều bị đưa đến các nơi lớn làm cô nương trong lâu chứ, nhưng bây giờ bà ta đã bị tiền làm mờ mắt, chỉ muốn kiếm lợi trước, nào còn để tâm đến những cái khác nữa?

“Ông nó à, chúng ta lén đưa nha đầu này về. Đến lúc đó cứ bảo là nó lại sang nơi khác làm rồi, sau đó bảo bà Từ lén đưa nó đi, thì sao mà lan ra được? Nghĩ đến đứa út nhà mình đi, nó là người đọc sách, sau này làm quan, mình sẽ trở thành quan lão gia, bây giờ hi sinh vài nha đầu có đáng gì đâu.”

Trần Tử Thông vừa nghĩ đến việc làm quan lão gia, nở mày nở mặt, thịt cá ê hề, chưa biết chừng còn có cả thiếp thất ở bên... Tương lai quá tươi đẹp nên chút lương tri còn sót lại trong lòng cũng theo gió mà bay.

“Được, cứ làm theo lời bà đi.”

Trần Niệm Nhiên lạnh mặt nhìn đôi phu phụ kia thương lượng, còn thỉnh thoảng liếc mình đôi cái, cô biết rõ hai người này lại đang lên kế hoạch bán mình lần nữa đây mà.

Bắt buộc phải thoát khỏi gia đình này, nếu không thì e rằng khó mà sống nổi nữa rồi.

Nhưng cô là một cô nương, phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi vòng kiểm soát này đây? Trong khi người thời cổ đại vốn lấy chữ hiếu làm đầu.

Nữ nhân khi chưa xuất giá thì phải coi hai người sinh ra mình như trời đất, xuất giá thì tòng phu. Tuy cô là nha đầu làm ấm giường, nhưng nói đi nói lại vẫn là con gái chưa xuất giá của đôi phu phụ Trần Thị. Muốn thoát khỏi sự kiểm soát của họ là rất khó.

Nhưng, dù thế nào cũng phải thịt được một bữa của Trần Ninh thị đã rồi tính tiếp!

Cô bèn ngồi xuống, gọi một bát sủi cảo rồi bắt đầu xì xụp ăn, cô cũng không thèm quan tâm xem Trần Tử Thông và Trần Ninh thị nhìn cô như thế nào.

Hai người kia thấy cô ăn cũng ngại ngần đứng bên cạnh nuốt nước miếng, mỗi lần cô ăn một miếng sủi cảo, họng Trần Tử Thông lại trượt lên trượt xuống một lần. Đến khi cô nuốt miếng sủi cảo cuối cùng, Trần Tử Thông mới thất vọng thu hồi ánh mắt.

Trước khi đi, ông ta còn lưu luyến nhìn bát canh thừa chỉ còn lại hai miếng nước, Trần Niệm Nhiên chắc chắn rằng nếu bây giờ không phải đang ở trên phố thì e rằng ông ta đã lao đến liếm sạch sành sanh cả nước lẫn bát rồi.

Gia đình này đúng là nghèo thật. Nhưng nghèo khổ cũng do bản thân bọn họ không biết sống, hơn nữa còn nhăm nhe ý đồ với các con gái. Trần Niệm Nhiên cười mỉa một tiếng rồi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhẩm tính xem nên làm thế nào mới có thể thoát thân được.

Trần Ninh thị đưa Trần Niệm Nhiên đi, nhưng không hề quay về nhà ngay. Bà ta lòng vòng cả buổi trời rồi đưa Trần Niệm Nhiên đến một con ngõ.

Cháu gái của bà Từ sống ở trong con ngõ này. Hàng năm bà Từ đến mua nha đầu dưới quê đều sẽ sắp xếp cho ở trong nhà cháu gái bà ta.

Trần Ninh thị còn đang tính xem nên nói chuyện thế nào với bà Từ thì có hai phụ nhân bế con đang chầm chậm đi về phía này.

“Ô, đây chẳng phải muội tử Trần gia sao, cô nương này là nha đầu nhà muội hả, ôi chao, không ngờ nhà Trần muội tử lại có cô nương xinh xắn thế này đấy.”

Người đang bế đứa trẻ nhỏ cứ dính chặt mắt vào mặt Trần Niệm Nhiên từ lúc đến, mãi không rời đi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thikhông ra nữa à ad ơi - sent 2023-12-20 12:57:53
kienhuyenBao giờ lên truyện vậy ad ơi - sent 2023-12-07 19:59:16
huong ho thiSao lâu ra vậy ad ơi - sent 2023-08-29 15:58:03
trangvy712Dạo này đọc tr nhiều quảng cáo quá add ơiii - sent 2023-03-20 20:44:12
nguyen hien1545802429ai biết cho mình xin tên cv của truyện với - sent 2023-03-07 13:56:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương