Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 6: Khóc mãi không thôi

/345
Trước Tiếp
Vừa nhắc đến nỗi đau lòng, lão nhân gia cứ khóc mãi không thôi.

Bá mẫu bên cạnh cũng lau nước mắt theo. Bà có rất nhiều cháu gái, nhưng người mà bà thương nhất lại là tứ nha đầu này.

Từ nhỏ đến lớn, tứ nha đầu luôn hoạt bát đáng yêu. Đầu óc thì thông minh lanh lợi, ngoại hình thì xinh xắn, chính vì những nguyên nhân này mà bà và lão thái thái đều cực kỳ yêu quý tứ nha đầu.

Ban đầu hai người còn muốn tìm một mối lương duyên tốt cho Trần Niệm Nhiên, nào ngờ người mới phổng phao được một chút thì đã bị nhà đệ đệ út bán cho Chu gia rồi.

Sau đó bà cũng từng cùng lão đại sang Chu gia chuộc người, nhưng người ta chỉ nói: Đã ký khế ước rồi thì không được hối hận. Thế lực Chu gia to lớn, làm sao bọn họ có thể so bì được? Hơn nữa đúng là tứ nha đầu bị chính phụ mẫu nhà mình bán đi, có khế ước văn tự, cho dù bà có khó chịu đến mấy cũng chỉ có thể thở dài mà thôi.

Bây giờ thì tốt rồi, tứ nha đầu đã quay về, chỉ tiếc rằng tấm thân đã không còn trong trắng nữa…

Nước mắt Trần Niệm Nhiên tuôn ra như ngọc trai đứt dây, cô dụi đầu vào ngực tổ mẫu, ngửi mùi hương ấm áp của bà, liên tục gọi “tổ mẫu”.

“Ừ... ừ...” Lão thái thái trả lời không ngớt miệng, đến khi bá mẫu đứng bên cạnh không nhìn nổi nữa, phải vừa cười vừa ngắt lời: “Mẫu thân, tứ nha đầu về là tốt rồi, cứ khóc thế này mãi thì chuyện vui sẽ không còn vui nữa đâu.”

Nói xong, bà thành khẩn nắm lấy tay Trần Niệm Nhiên: “Tứ nha đầu à, tuy nhà ta đã chia chi nhưng nói thế nào thì ta vẫn có thể làm chủ cho cháu. Sau này có gì ấm ức cháu cứ nói với ta, ta có phải liều mình cũng sẽ bảo vệ cháu chu toàn.”

Trần Niệm Nhiên nghe vậy, trong lòng rung động, nên biết rằng bây giờ cô đang phải đối mặt với cục diện bị bán đi lần nữa. Nếu có bá mẫu và tổ mẫu chống lưng cho, thì cô...

Cô quan sát bá mẫu trước mặt, thấy vẻ mặt bà hiền hậu, nét mặt cũng đoan chính; không giống phụ nhân trông rất tà môn ngoại đạo kia, đặc biệt là đôi mắt tỏa ra vẻ đanh đá chanh chua.

Nghĩ lại thì vị bá mẫu này đúng là một người giỏi giang trong nhà, cô liền quỳ thụp xuống rồi dập đầu thật mạnh: “Bá mẫu cứu tứ nha đầu với...”

Bá mẫu nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi.

Tổ mẫu vội vàng kéo Trần Niệm Nhiên vào lòng mình: “Có gì thì cứ nói với tổ mẫu, lần này cho dù thế nào cũng không thể để phụ thân cháu làm bậy được. Nha đầu à, đừng sợ, cháu vẫn còn tổ mẫu và đại bá mà.”

Trần Niệm Nhiên vô cùng cảm khái, vì chủ nhân trước của cơ thể này và cũng vì chính mình. Không ngờ cha mẹ ruột không ổn mà bá mẫu và tổ mẫu vẫn còn chút tình thân.

Cô lau nước mắt rồi ai oán kể lại những chuyện xảy ra khi cô ra khỏi Chu phủ.

“Bá mẫu, tổ mẫu, chuyện là như vậy đấy. Sau khi ra khỏi phủ, mẫu thân dắt cháu đến một con ngõ, ở đó có một người là bà Từ...”

Trần Quan thị vừa nghe đến tên bà Từ liền tức giận, đập một cái lên giường: “Hai đứa nghiệp chướng này... Tứ nha đầu đừng nói nữa, ta biết rõ bà Từ đó làm nghề gì rồi!”

Đúng lúc này, có đứa trẻ ở bên ngoài gọi Trần Niệm Nhiên về nhà.

Bá mẫu hít một hơi rồi vỗ về mu bàn tay Trần Niệm Nhiên an ủi: “Tứ nha đầu, cháu cứ về nhà trước đi, chuyện này cứ để ta lo. Ta sẽ làm chủ cho cháu, cháu yên tâm. Có ta ở đây thì không có chuyện để hai đứa nghiệp chướng kia làm chủ đâu.”

Trần Niệm Nhiên biết, chuyện này đã có bá mẫu chống lưng thì không còn gì dễ dàng hơn nữa. Cô bèn ngoan ngoãn chào từ biệt tổ mẫu và bá mẫu, cùng đứa trẻ đứng ngoài đi về nhà.

Tiểu nha đầu đến gọi cô là ngũ muội của cô, một đứa trẻ mười một tuổi nhưng trông thấp nhỏ hơn so với những đứa trẻ khác cùng trang lứa. Sắc mặt khô vàng, mái tóc trông chẳng khác nào đống rơm khô.

Tiểu nha đầu trông thấy cô cũng rụt rè gọi một tiếng “tỷ”.

Trên đường hai người trở về nhà, ngũ nha đầu rụt rè vươn tay ra nắm lấy tay cô: “Tỷ, lần này tỷ không đi nữa phải không? Muội vẫn mong tỷ ở nhà, như vậy thì muội và lục muội sẽ không phải chịu đói nữa.”

Bàn tay nhỏ gầy đến mức khiến người ta nghi ngờ không biết có phải là một nhúm xương mảnh khảnh hay không, vết chai trong lòng bàn tay khiến Trần Niệm Nhiên thấy mũi cay cay.

Đây chính là đứa con của gia đình nghèo khổ.

“Ừ, lần này tỷ về nhà rồi thì sẽ không đi nữa, chỉ ở nhà chăm sóc cho các muội thôi.”

Ngũ nha đầu nghe vậy liền vui vẻ siết chặt lấy tay cô: “Thật ư? Như vậy thì tốt quá rồi! Có tỷ ở nhà thì bọn muội sẽ không phải chịu đói chịu khổ nữa. Hi hi, tỷ tỷ thật tốt!”

Tiểu nha đầu vừa nói vừa sán lại gần. Từ lời cô bé nói, Trần Niệm Nhiên cũng nắm được đại khái một số chuyện về gia đình của nguyên chủ.

Hóa ra tuy nguyên chủ sinh ra trong một gia đình nghèo nhưng lại rất ngoan ngoãn biết điều. Cô không hề tán thành với hành động của cha mẹ nên lén lút ra ngoài làm việc, lén lút giấu được một ít tiền.

Thỉnh thoảng cô sẽ mua xâu kẹo cho các muội muội trong nhà cho đỡ thèm, tuy rất ít khi được như vậy, nhưng trong lòng các muội muội, người tỷ tỷ này vô cùng vĩ đại.

Còn về chuyện ăn uống thì thực sự không có gì mà ăn, nguyên chủ sẽ hay nghĩ cách làm vài thứ như bánh độn rau dại hay canh thịt thú rừng. Nói chung là những ngày cô có ở nhà, hai muội muội dưới cô không đến mức chết đói.

Sau khi biết được tin này, Trần Niệm Nhiên lại ôm trán, hình như cô lại phải gánh thêm hai mạng nữa rồi!

Hai tỷ muội về đến nhà, Trần Niệm Nhiên trông thấy cả nhà toàn người thiếu dinh dưỡng thì thầm đổ mồ hôi hột.

Không ngờ nhà này lại nhiều người đến thế! Đại huynh và nhị huynh đã thành thân rồi, đại tẩu còn đang mang thai, ưỡn cái bụng lớn đứng nghênh ngang bên cạnh Trần Ninh thị. Xương gò má nhô cao và đuôi mắt xếch ngược ấy khiến Trần Niệm Nhiên cảm giác chắc hẳn nữ nhân này cũng là kiểu người thực dụng như Trần Ninh thị.

“Ôi chao, tiểu tứ về nhà rồi đấy hả! Ăn cơm, ăn cơm thôi.” Trần Ninh thị nhiệt tình đi lên nắm lấy tay cô, không ngừng chào mời vào ăn cơm.

Mấy người còn lại cũng nói chuyện với cô một lúc, hết gọi muội muội lại gọi tỷ tỷ. Không thể không nói, cả nhà này từ trên xuống dưới mười mấy người, chỉ có hai muội muội là thuận mắt một chút.

Trong số đó có một đứa bé trai vài tuổi ăn mặc chỉn chu, hơi mập, khiến Trần Niệm Nhiên thực sự phải mở rộng tầm mắt.

Tiểu tử đó chỉ liếc mắt một cái sau khi cô về nhà, rồi ngẩng đầu ngồi nghiêm chỉnh ở chính vị trong phòng khách.

Hay thật, cả nhà ăn cơm, nơi chính vị đều là để người đứng đầu gia đình ngồi, nhưng gia đình lại để một đứa bé trai tám tuổi ngồi!

Con cái của hộ nhỏ nhà nông mà vẫn có thể trắng trẻo mập mạp, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ như thế kia, có thể tưởng tượng được thằng bé được đối xử tốt như thế nào.

Một người nhanh tay bưng một chậu cơm lên, Trần Niệm Nhiên nhìn lục muội nhỏ nhất xới cơm cho mọi người.

Trên bàn chỉ có một bát cải trắng xào không một chút mỡ và vài cọng dưa muối, rồi lại thêm một chậu to cháo loãng trộn rau dại. Nhìn là biết chỗ cháo này được nấu bằng gạo cứng thô rồi thêm ít rau dại vào.

Cháo loãng đến mức có thể soi gương được, ăn uống thế này thì làm sao mà chịu nổi cơn đói? Cuối cùng Trần Niệm Nhiên cũng hiểu ra vì sao hai muội muội lại vàng vọt gầy guộc như thế kia rồi!

Trần Niệm Nhiên không chạm đũa, chỉ nhìn cả nhà xì xụp ăn. Nhưng đứa trẻ đối diện kia cũng không ăn giống cô.

Lúc này đứa trẻ hếch cao cằm lên, quan sát cô bằng vẻ mặt ghét bỏ. Trần Ninh thị bưng một bát cơm trắng lên bàn, trên đó còn có hai miếng thịt nạc mỡ bằng nhau, Trần Niệm Nhiên cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao cả gia đình này vàng vọt gầy guộc như thế mà đứa trẻ trước mặt này lại trắng trẻo mập mạp.

Trần Ninh thị thấy Trần Niệm Nhiên đang nhìn đứa trẻ kia bèn cười gượng: “Tứ nha đầu à, ấu đệ của con được tiên sinh nói là đầu to, là một đứa trẻ thông minh. Thế nên cả nhà mình đều phải gồng mình nuôi nó đi học. Đấy, bốn tuổi đến học đường, được tú tài tiên sinh khen suốt đấy!”

Trần Niệm Tổ nghe đến đây bèn nói: “Hôm qua tiên sinh còn khen con đấy, bảo con học giỏi, chữ cũng đẹp nữa.”

Trần Niệm Nhiên rất thắc mắc, với bộ dạng đối nhân xử thế như vậy, nó thực sự có thể viết được chữ đẹp sao? Nhưng, câu hỏi này cô chỉ giữ trong lòng, không hề nói ra thành lời.

Trần Ninh thị thấy đứa con út như vậy bèn vui vẻ huých nó một cái: “Út à, mau đọc cho tỷ tỷ con nghe đi, để tỷ tỷ biết con học giỏi đến mức nào.”

Đứa con út đang nhai miếng thịt to, mỡ dính khắp miệng.

Người ngồi quanh bàn, đặc biệt là hai muội muội của Trần Niệm Nhiên nhìn mỡ dính ở khóe miệng nó mà cổ họng không ngừng cuộn lên cuộn xuống.

“Ực...” Đứa con trai út nuốt cơm và thịt xuống bụng rồi mới liếc nhìn mọi người quanh bàn một cách đắc ý: “Nhân chi sơ, tính bản thiện...”

Trần Niệm Nhiên nghe, học mấy năm trời mà sao vẫn còn đọc Tam Tự Kinh thế.

Tính ra, đứa út này đi học từ năm bốn tuổi, bây giờ đã tầm tám chín tuổi rồi, thì cũng phải học được bốn năm. Theo lý mà nói bây giờ phải đọc được cái gì cao thâm hơn chứ?

“Đấy là Tam Tự Kinh, đệ đọc cái gì đó khác đi, biết Luận Ngữ không?” Trần Niệm Nhiên uống một miếng canh, thực sự rất khó nuốt. Nhìn xem, đại tẩu nhị tẩu đều đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong bát ấu đệ kìa.

Đặc biệt là đại tẩu đang mang thai. Đại tẩu vuốt ve cái bụng, không ngừng nuốt nước bọt.

“Luận Ngữ? Không biết, tiên sinh chưa dạy.” Đứa trẻ nghe vậy thì sững người, sau đó bèn nổi đóa lên, liếc xéo Trần Niệm Nhiên: “Tỷ thì hiểu cái gì, tiên sinh đã nói rồi, phải học tốt Tam Tự Kinh, phải viết đẹp, nếu viết không đẹp thì những cái phía sau cũng không cần học nữa!”

Học bốn năm rồi mà vẫn còn đang học Tam Tự Kinh vỡ lòng cơ bản nhất ư? Chẳng trách là đứa viết đẹp nhất, học giỏi nhất trong một đám trẻ con mặc quần thủng đáy. Bốn năm rồi, cũng phải học thêm được cái gì rồi chứ?

Thực ra, viết như thế nào thì e rằng khó nói thật. Bởi vì cả nhà này không ai học hành, càng không biết đọc chữ viết chữ. Đẹp với không đẹp, chẳng phải đều do đứa trẻ này nói là xong sao?

Sau khi chắc chắn thằng nhóc này nói dối, Trần Niệm Nhiên càng thêm thất vọng với Trần Ninh thị.

Cô không hỏi nữa, ngoan ngoãn ăn cơm.

Bởi vì nhà quá nghèo, người lại đông, nên tối đó Trần Niệm Nhiên ngủ chung với hai muội muội.

Nói thật, nhìn cái giường toàn cỏ với đất, cô thực sự không thể đặt lưng xuống được. Nhưng điều kiện gia đình chỉ có thế, cô cũng không thể ra ngoài ngủ đất cả đêm.

“Tỷ, tỷ lên đây đi, cho tỷ đắp cái chăn này đấy.” Lục muội năm tuổi rất ngoan, cô bé không ngừng kéo chiếc chăn đã nát đến lọt gió lên người cô.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thikhông ra nữa à ad ơi - sent 2023-12-20 12:57:53
kienhuyenBao giờ lên truyện vậy ad ơi - sent 2023-12-07 19:59:16
huong ho thiSao lâu ra vậy ad ơi - sent 2023-08-29 15:58:03
trangvy712Dạo này đọc tr nhiều quảng cáo quá add ơiii - sent 2023-03-20 20:44:12
nguyen hien1545802429ai biết cho mình xin tên cv của truyện với - sent 2023-03-07 13:56:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương