Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 8: Sốt ruột đến tức giận

/345
Trước Tiếp
Sắc mặt Trần Tử Thông khá tệ, ông ta lạnh lùng nói: “Bây giờ không phải lúc bàn đến chuyện ra ở riêng, giải quyết tiện nha đầu này trước.” Nha đầu chết tiệt, chỉ bằng vài câu nói đã khiến gia đình náo loạn đến mức bất đồng ý kiến. Suýt nữa đã trúng kế của nó rồi.

“Xử lý nha đầu này xong, huynh đệ hai đứa cũng kiếm được chút tiền, đến lúc nhà lão đại sinh con thì nhà chúng ta cũng có chút hi vọng.” Trần Tử Thông bổ sung thêm một câu, hoàn toàn xua tan đi sự lo lắng của lão đại. Không thể không nói, đúng là gừng càng già càng cay.

Câu này của Trần Tử Thông lại một lần nữa đặt Trần Niệm Nhiên vào tình thế bị đem bán.

Chính vào lúc huynh đệ hai người nhét Trần Niệm Nhiên vào một chiếc túi lớn rồi chuẩn bị ném lên xe mang ra ngoài thì cánh cửa bị đẩy ra.

Quan Thục Viên dìu Lão Lý thị bước vào.

Lão Lý thị và Quan Thục Viên đã đến được một lúc nên đã nghe được bảy tám phần cuộc đối thoại trong phòng, Lão Lý thị vừa bước vào liền khóc to: “Đám nghiệp chướng, các ngươi đã bán tứ nha đầu một lần mà còn muốn bán thêm lần thứ hai nữa hả, dù thế nào thì con bé cũng là cháu gái của Lão Lý thị ta đấy! Các ngươi không thương con bé nhưng người làm tổ mẫu này cũng biết thương cháu gái mình! Chuyện hôm nay không đến lượt mấy người các ngươi quản, từ bây giờ trở đi tứ nha đầu sẽ theo ta đến ở nhà bá mẫu con bé, sau này chuyện của tứ nha đầu sẽ do ta quyết định!”

Cả đời Lão Lý thị luôn sống theo ý phu quân, sau khi ông cụ qua đời liền nghe theo Trần Tử Thông. Không ngờ hôm nay lại đứng lên muốn làm chủ cho tứ nha đầu nhà mình.

Hành động của bà khiến Trần Tử Thông vô cùng tức giận.

“Mẫu thân, người ra ngoài đi, con là phụ thân của tứ nha đầu, chuyện này phải...”

Ông ta còn chưa nói xong, Lão Lý thị đã vung cây gậy trong tay lên: “Bây giờ ngươi cũng biết mình là phụ thân tứ nha đầu rồi cơ đấy! Ta nhổ vào, đồ bất hiếu nhà ngươi, ta là mẫu thân ngươi đây này! Ta sinh ra trước hay ngươi sinh ra trước? Bây giờ ngay cả lời của lão nương mà ngươi cũng không nghe nữa hả? Không nói gì nữa, từ hôm nay trở đi chuyện của tứ nha đầu sẽ do ta quyết định.”

Sau khi mắng đứa con trai bất hiếu này, Lão Lý thị lại hướng về phía hai đứa cháu trai đang đứng ngây người như phỗng mà mắng: “Còn đứng đấy làm gì? Mau thả muội muội hai đứa ra ngay! Muốn ta đánh mới chịu nghe ta nói đúng không? Buông tay ra cho ta, bà già này phải đưa tứ nha đầu đi khỏi đây!”

Sao hai đứa cháu trai kia dám không nghe lời bà được chứ, nói thế nào thì lão thái thái cũng là tổ mẫu của bọn họ.

Trần Niệm Nhiên vừa được tự do liền nhanh chân chạy lại đỡ lão thái thái đang vô cùng tức giận: “Tổ mẫu, cháu không sao, người đừng tức giận, cháu vẫn khỏe lắm.”

Thấy cô hiểu chuyện như vậy, Lão Lý thị lại thở dài: “Mấy người các ngươi, các ngươi... Ta phải nói các ngươi thế nào đây?” Bà giơ gậy chỉ vào phu thê Trần Tử Thông rồi lắc đầu: “Khuê nữ hiểu chuyện như tứ nha đầu mà các ngươi lại chỉ muốn làm hại con bé. Hầy, ta không còn gì để nói nữa, sau này tứ nha đầu sẽ đi theo ta, chuyện của con bé sẽ do ta quyết định. Nếu các ngươi muốn quản chuyện của con bé thì phải bước qua bà già này trước.”

Mặc dù phu thê Trần Tử Thông không cam lòng nhưng dù sao thời đại này vẫn luôn đề cao chữ hiếu. Thường ngày Lão Lý thị luôn yếu đuối nên họ mới có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng hôm nay rõ ràng là không ổn. Hai người cứ vậy mà mở to mắt nhìn lão thái thái đưa Trần Niệm Nhiên rời khỏi đây.

Hành động này chẳng khác nào cướp đi hai mươi lượng bạc. Trần Niệm Nhiên vừa ra khỏi cửa thì Ninh Đại Lan liền tức giận đến mức nằm vật ra đất mà gào khóc.

“Ông nó, xem ra chuyện học hành của thằng út nhà ta không thành được rồi!”

Ánh mắt Trần Niệm Nhiên chợt lóe lên, không phải cô không thể giúp ấu đệ giao nộp học phí, nhưng giúp lần này vậy còn lần sau thì sao?

Hơn nữa, ấu đệ thật sự xứng đáng để cô bỏ ra số tiền đó ư? Không phải nhân tài xuất chúng thì dựa vào đâu mà cô nhất định phải góp tiền?

Ngay lúc này, Quan Thục Viên lấy ra một lượng bạc: “Này, đừng nói là ta không giúp đỡ, hai người lấy một lượng bạc này đi nộp học phí cho đứa út đi. Sau này đạt được vinh hiển thì lại trả lại ta sau, ta có thể giúp đỡ hai người nhưng cũng chỉ giúp được lần này mà thôi. Còn về việc sau này hai người có muốn để nó đi học hay không thì không liên quan gì đến ta. Anh em kiến giả nhất phận.(*)”

(*) Mỗi người đều chỉ chăm lo được cho số phận riêng của mình.

“Chúng ta là dân làm ăn, chỗ ngân lượng này không phải tự nhiên mà có, đó là do chúng ta dậy sớm vất vả kiếm được. Đôi lúc ra ngoài làm ăn còn gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng… Mà thôi, nói những chuyện này chưa chắc mấy người đã hiểu.”

“Nhưng ta thấy hai người cũng rất khó khăn, không thì thế này đi, tứ nha đầu đi theo ta, hai nha đầu còn lại ta cũng đưa đi luôn. Để mấy đứa nó làm chút việc vặt ở cửa tiệm của ta, đến lúc đó còn có thể đưa cho chúng chút tiền công giảm bớt gánh nặng cho hai người, đồng thời nhà hai người cũng có thêm chút trợ cấp.”

Trần Niệm Nhiên ngây người, trong lòng cô vô cùng ấm áp. Bá mẫu này rất biết cách giải quyết vấn đề, biết cách đưa cô và hai muội muội kia đi cùng. Chỉ dựa vào việc đứng ra gánh vác này của bà ấy cũng đủ khiến cô đồng lòng đi theo bà rồi.

Vốn phu thê Trần Tử Thông cho rằng sẽ không có thêm khoản thu nào nữa, không ngờ rằng nhà lão đại đến đây phá hỏng chuyện tốt của họ nhưng lại bỏ ra phí nhập học cho con trai út nhà mình. Càng quan trọng hơn chính là còn muốn mang hai nha đầu trong nhà đi cùng.

Như vậy thì không những có thể giảm bớt khẩu phần ăn mà còn có thể kiếm thêm chút phí trợ cấp.

Hai người nhất thời không giữ thể diện gì nữa mà lập tức mỉm cười tươi tắn với Quan Thục Viên. Thậm chí Ninh Đại Lan còn quát lên một câu với Trần Niệm Nhiên: “Sau này ở nhà bá mẫu thì biết điều một chút!”

Trần Niệm Nhiên khịt mũi một tiếng rồi dẫn theo hai muội muội bước ra khỏi cửa.

Ngay đêm đó bá mẫu liền thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng sớm hôm sau ngồi xe ngựa vào thành.

Khi bà ấy đang dọn đồ thì Trần Niệm Nhiên tiến vào rồi ôm eo bà ấy: “Bá mẫu, bá mẫu đúng là người tốt.”

Đây là lời nói xuất phát từ nội tâm, nếu không phải bá mẫu ra mặt thì sao cô có thể đưa cả hai người muội muội kia theo được? Nếu không có bà, dù hôm nay cô có thể nghĩ cách thoát thân thì cái giá phải trả chắc chắn không nhỏ.

Quan Thục Viên bỏ đậu ván trong tay xuống, giơ tay vỗ lên mu bàn tay cô: “Nha đầu này, từ nhỏ cháu đã rất được lòng người. Nhà ta chỉ có năm người con trai, vẫn luôn trông mong có được một khuê nữ hiểu chuyện như cháu. Ôi, tiếc rằng số trời đã định! Mẫu thân cháu nghèo đến mức hỏng cả mắt luôn rồi, cứ nhất định phải chăm chăm vào con trai mới chịu; thật ra nếu có thể nuôi dạy con gái thật tốt thì sẽ đỡ được rất nhiều gánh nặng đấy. Cháu đừng trách mẫu thân mình làm gì, muội ấy tầm mắt hạn hẹp, chỉ biết thương con trai, đó cũng là do bị người nhà mẹ ruột giày vò. Nhưng nếu không phải muội ấy như vậy thì ta cũng không thể có duyên mà có được ba tỷ muội cháu. Ha ha, sau này lăn lộn với bá mẫu, nếu cháu làm tốt thì sẽ có một phần của hồi môn tốt lắm đấy.”

Bà quay người lại rồi nhấc cằm cô lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô: “Nha đầu ngốc này, bá mẫu chỉ bỏ ra chút sức lực mà thôi, cháu khóc cái gì. Hơn nữa, bá mẫu cũng không tốt đến mức đó đâu. Ta, đại bá và mấy người đường ca kia của cháu đều vô cùng bận rộn, trong nhà không có người cơm nước, so với việc tìm một nha đầu từ bên ngoài thì chi bằng để tỷ muội các cháu đến giúp một tay. Không phải chỉ là chuyện một bữa cơm thôi ư...”

“Bá mẫu, cháu biết người muốn giúp mấy tỷ muội cháu. Tứ nha đầu nhận ân tình này của người. Nhưng việc làm ăn của nhà bá mẫu cũng phải mất một năm mới có chút khởi sắc, làm gì có chỗ cho tỷ muội chúng cháu đến thêm phiền chứ? Bá mẫu nói đi nói lại cũng chỉ vì không muốn thấy chúng cháu chịu khổ, chúng cháu có được một người bá mẫu thế này đúng là... may mắn tu được từ kiếp trước. Tứ nha đầu sẽ không nói mấy câu khiến người ta cảm động nữa, nhưng bá mẫu yên tâm, cháu chỉ hi vọng bá mẫu có thể đưa ba tỷ muội cháu ra khỏi đây là được, còn chuyện sau này, cứ để cháu chống đỡ. Bá mẫu yên tâm, tứ nha đầu không phải người vô năng, cháu sẽ nuôi dưỡng hai muội muội thật tốt. Chỉ là hiện giờ vẫn phải nhờ bá mẫu giúp cháu tìm một nơi để ở, tốt nhất là biến thân phận của cháu thành người đã thành thân.”

“Cái gì? Cháu đang nói linh tinh cái gì đấy? Dù bá mẫu có nghèo đến đâu cũng sẽ không để nha đầu cháu...”

Quan Thục Viên chưa nói hết câu thì Trần Niệm Nhiên đã giơ ngón tay chắn trước miệng bà.

“Bá mẫu nghe tứ nha đầu nói này. Người cũng biết lần này cháu đến Chu gia để làm gì. Người cảm thấy nữ nhân giống như cháu dù có thể gả cho người khác thì sẽ kiếm được mối hôn sự nào tốt ư? Nếu không phải làm thiếp cho người ta thì sẽ phải gả vào gia đình có hoàn cảnh khó khăn.”

“Mặc dù thành thân được nhưng bá mẫu thấy với kết cục như vậy, liệu tứ nha đầu sẽ hạnh phúc được sao? Không, không đâu, không được nhà chồng yêu thương thì tứ nha đầu sẽ không gả qua đó, dù tứ nha đầu từng là nha hoàn thông phòng cũng sẽ không tùy tiện làm thiếp của một nam nhân bình thường. Vậy nên cháu muốn dùng thân phận đã thành thân để người khác biết rằng cháu không còn là một tiểu cô nương nữa, khi bắt đầu làm việc cũng thuận tiện hơn rất nhiều. Dù mang theo hai muội muội thì cháu cũng có thể kiếm được kế sinh nhai.”

Thấy Trần Niệm Nhiên nói vô cùng có lý, Quan Thục Viên liền bật khóc. Bà ôm chầm lấy cô rồi chỉ biết gọi một tiếng: “Tứ nha đầu mệnh khổ của ta. Đều tại đôi phu thê nghiệp chướng kia, nếu không phải tại chúng thì sao tứ nha đầu luôn được mọi người yêu quý nhà ta lại phải lưu lạc đến mức độ này cơ chứ?”

Đêm đó không còn chuyện gì để nói, rạng sáng hôm sau Trần Niệm Nhiên không báo với phu thê Trần Tử Thông một tiếng đã ngồi lên xe bò trong thôn vào trấn trên.

Khi đến nhà đại bá liền thấy xa xa có một đứa trẻ bốn năm tuổi đang chạy về phía mấy người họ: “Mẫu thân, mẫu thân... con muốn ăn kẹo.”

Quan Thục Viên thấy tiểu tử kia chạy lại gần liền ngại ngùng nói với Trần Niệm Nhiên rằng: “Con trai út của ta, nghịch như quỷ ấy.”

Bà ấy vừa cười nói vừa nhìn về phía tiểu tử kia, ánh mắt chan chứa tình mẫu tử. Lúc này nụ cười của bà đẹp đến mức khiến người ta không dám tiến gần đến, sợ sẽ phá vỡ khung cảnh tuyệt đẹp.

Trần Niệm Nhiên vô cùng kinh ngạc, hóa ra tình yêu của người mẹ có thể khiến một người phụ nữ trở nên xinh đẹp như vậy!

Quan Thục Viên ôm tiểu tử kia vào lòng rồi hôn lên mặt nó một cái, thằng bé không nhận được kẹo nhưng vẫn nhận lại được mấy quả dại. Nó cũng không chê mà mở to đôi mắt to tròn long lanh quan sát nhóm người Trần Niệm Nhiên.

Trần Niệm Nhiên thấy ngũ muội và lục muội đứng co ro phía sau, đôi chân lại càng dùng sức trốn sau lưng cô. Ánh mắt nhìn về phía con trai út nhà bá mẫu đều là vẻ vô cùng ngưỡng mộ.

Cúi đầu xuống, Trần Niệm Nhiên mới bi thương phát hiện ra rằng giày trên chân hai muội muội đều đã rách, đầu ngón chân lộ cả ra bên ngoài. Chẳng trách khi hai bé con này nhìn thấy tiểu tử ăn mặc sạch sẽ gọn gàng kia liền trốn sau lưng cô, xem ra việc cần làm đầu tiên chính là mua thêm quần áo cho hai muội muội.

“Hi hi, đây chẳng phải là nương tử của con sao?” Sau khi ngoẹo cổ nhìn rồi nhận ra Trần Niệm Nhiên, thằng bé đột nhiên vỗ tay hoan hô.

“Hả?” Trần Niệm Nhiên toát mồ hôi hột, có thế nào cũng không thể ngờ được rằng lại có một tên nhóc xông đến nhận cô là nương tử!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thikhông ra nữa à ad ơi - sent 2023-12-20 12:57:53
kienhuyenBao giờ lên truyện vậy ad ơi - sent 2023-12-07 19:59:16
huong ho thiSao lâu ra vậy ad ơi - sent 2023-08-29 15:58:03
trangvy712Dạo này đọc tr nhiều quảng cáo quá add ơiii - sent 2023-03-20 20:44:12
nguyen hien1545802429ai biết cho mình xin tên cv của truyện với - sent 2023-03-07 13:56:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương