Cuộc Sống Làm Ruộng Ở Cổ Đại

Chương 9: Nương tử hôn ta này

/345
Trước Tiếp
Quan Thục Viên thấy bộ dạng đó của con trai mình liền bật cười, ngay cả hai tiểu nha đầu đứng trốn sau lưng Trần Niệm Nhiên cũng mỉm cười.

Ngũ muội kéo áo Trần Niệm Nhiên rồi khẽ nói: “Tỷ, tiểu tử này vẫn nhớ chuyện năm đó muốn tỷ làm nương tử của nó này. Muội tưởng hơn một năm trôi qua nên chắc nó cũng đã quên, không ngờ tên nhóc này lại có ý đồ xấu xa như vậy.”

Trần Niệm Nhiên giơ tay ra muốn bế tiểu tử kia. Không ngờ tên nhóc đó lại rất vui vẻ, nhảy xuống khỏi người bá mẫu rồi đi bằng đôi chân ngắn ngủn đến trước mặt Trần Niệm Nhiên, cánh tay nhỏ bụ bẫm ôm lấy cổ cô rồi tấm tắc: “Nương tử, cuối cùng thì ta cũng đợi được nàng đến đây rồi, mỹ nhân ơi, tối nay tiểu sinh mời nàng một bữa, nào, vào nhà thôi!”

Trần Niệm Nhiên lại bật cười lần nữa, tiểu tử này lại giở trò gì đây? Lại còn tiểu sinh mời nàng một bữa nữa chứ!

“Tứ nha đầu, sinh thần ba tuổi của tiểu tử này được tổ chức ở nhà, khi đó thấy cháu xinh đẹp nhất lại đúng lúc thấy nhà người ta cưới thê tử nên thằng nhóc liền muốn cháu làm nương tử của nó. Mọi người chỉ nghĩ đây là lời nói đùa của trẻ con nên đã đồng ý, ai ngờ được rằng qua lâu vậy rồi mà tiểu tử này vẫn nhớ chuyện đó, thỉnh thoảng thằng nhóc vẫn nhắc đến cháu đấy. Mấy hôm trước vừa xem một bài hí khúc, trong đó có đoạn tiểu sinh mời khách từ phương xa đến nhà dùng bữa, ta không nghĩ rằng thằng nhóc này lại nhớ, hôm nay áp dụng lên cháu thế này...”

Quan Thục Viên giải thích, Trần Niệm Nhiên lại toát mồ hôi hột. Cô nhìn bộ dạng lanh lợi của tiểu tử đang ôm trong lòng, da dẻ mọng nước, còn cả đôi mắt giống như quả nho đen kia nữa… Trần Niệm Nhiên bắt đầu cảm thấy nếu mình cũng có một bé con như thế này thì ngày tháng sau này sẽ tốt biết bao!

Nhìn đến mức nhộn nhạo trong lòng, cô bèn hôn tiểu tử kia một cái.

Tiểu tử kia được cô chủ động hôn như vậy liền mở to mắt rồi xấu hổ cúi đầu, vùi mặt trước ngực cô: “Ôi, xấu hổ quá đi thôi, nương tử xinh đẹp lại hôn người ta này...”

“Ha ha... quỷ nghịch ngợm!” Quan Thục Viên vừa tức vừa phiền muộn. Bà ấy hiểu rất rõ con trai nhà mình như thế nào. Thấy cô nương nào xinh đẹp liền muốn dỗ người ta vui vẻ rồi đòi kẹo, không thì lại đòi tín vật, tiểu tử này còn nhỏ như vậy, sao lại có thể đa tình như thế chứ?

“Bánh Bao, qua đây nào, đừng quấn tỷ tỷ như vậy, tỷ tỷ đi đường xa nên đang mệt lắm đấy.” Quan Thục Viên muốn đón Bánh Bao đi.

Nhưng Bánh Bao vẫn dúi đầu trước ngực Trần Niệm Nhiên dụi qua dụi lại rồi lè lưỡi một cái: “Nương tử bảo vệ đệ, đệ không muốn ở cùng mẫu thân đâu. Nương tử thơm quá, Bánh Bao thích!”

“Bá mẫu, ôm Bánh Bao rất ấm, cháu thích lắm nên không mệt, cứ để cháu ôm đi.” Thấy Quan Thục Viên sắp tức giận đến nơi, Trần Niệm Nhiên liền lên tiếng khuyên nhủ.

Cô ôm Bánh Bao rồi sải bước đi vào trong nhà.

Nhà Quan Thục Viên buôn bán trong trấn, mặc dù đã có cửa tiệm nhưng chỗ ở hiện tại chỉ là nơi đi thuê.

Sau khi dọn đến nhà họ, cùng ngày hôm đó Trần Niệm Nhiên đến Chu phủ một chuyến.

Nhưng cô không tiến vào mà chỉ đứng bên ngoài đợi Phượng Nhi. Chẳng mấy chốc Phượng nha đầu xách theo một cái túi vội vàng chạy đến.

Sau khi đặt túi đồ kia trước mặt cô, Phượng nha đầu liền thở một hơi rồi nói: “Ôi cha mẹ ơi, cô không biết túi đồ này để ở chỗ ta khiến ta lo lắng bất an cả ngày thế nào đâu. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng thì cô cũng chịu đến lấy đồ. Nếu cứ để như vậy, ta vừa muốn chiếm làm của riêng vừa cảm thấy không thể làm như vậy được, cô không biết tâm trí ta bị dày vò cả một ngày dài như thế nào đâu.”

Trần Niệm Nhiên chỉ mỉm cười rồi nhận lấy túi đồ, cô nhìn Phượng nha đầu rồi nói “cảm ơn” một cách trịnh trọng.

Phượng nha đầu thấy cô nghiêm túc như vậy, ngược lại cảm thấy hơi mất tự nhiên vì biểu hiện ban nãy của mình.

Nàng ấy đỏ mặt: “Chúng ta không cần phải làm đến mức đó mà, cô cũng biết ta chỉ nói như vậy chứ không có ý gì. Trong nhà thế nào rồi? Sao lại quay lại đây nhanh thế? Không phải nhà cô xảy ra chuyện gì rồi chứ? Lẽ nào cô muốn đưa chỗ đồ này cho đám người đó thật sao? Trần Niệm Nhiên, ta nói cho cô biết, cô đừng đưa số ngân lượng này cho họ, dựa vào tính cách của đám người kia chỉ sợ dù cô đưa tiền cho họ thì họ cũng tiêu trong nháy mắt thôi.”

Phượng nha đầu có khuôn mặt tròn, lông mày đen dày, cánh tay và chân đều nhỏ nhưng dáng đi lại vô cùng mạnh mẽ. Từ trước đến nay vốn là người vô cùng nóng tính có gì nói đó. Thường ngày có quan hệ tốt với Trần Niệm Nhiên nên vừa thấy cô trở lại nhanh như vậy liền hốt hoảng.

“Phượng Nhi, ta để ngân lượng này ở chỗ cô, đương nhiên sẽ không đưa cho người trong nhà một cách lung tung. Ta đã làm tròn nghĩa vụ với họ hết mức có thể rồi. Còn những thứ khác đừng hi vọng gì ở ta nữa. Phượng nha đầu, cô đợi ta đến chuộc thân cho cô, hai năm ở lại đây cô phải ngoan ngoãn một chút.”

Nhà Phượng nha đầu cũng nhiều huynh đệ tỷ muội nên nàng ấy bị bán làm nha hoàn cho Chu phủ. Vì là khế ước trọn đời nên nếu Phượng nha đầu muốn chuộc thân thì số ngân lượng phải tăng gấp mấy lần. Khế ước năm đó là hai mươi lượng bạc, bây giờ tăng lên gấp ba là sáu mươi lượng.

Đối với những nhà bình thường mà nói thì sáu mươi lượng bạc là số tiền mà cả đời này họ cũng không thể lấy ra được.

Vậy nên dù Phượng nha đầu khao khát được trở về nhà nhưng cũng chỉ có thể mỉm cười một cách đau khổ: “Được rồi, cô có thể sống tốt là được, còn ta ấy à, thật ra làm nha hoàn tạp vụ trong Chu phủ cũng rất tốt mà. Ít nhất làm việc trong nhà bếp thì không thể chết đói được. Trong nhà đói đến mức không có gì để ăn, năm nào ca ca ta cũng đưa các cháu đến thăm ta, cô không biết đâu, đó chính là giây phút vui vẻ nhất của ta đấy.”

Hoàn cảnh của Phượng nha đầu khác với Trần Niệm Nhiên. Nàng ấy yêu cầu được bán đến Chu phủ. Vì khi đó nàng ấy thấy ca ca không cưới được thê tử, cha mẹ ưu sầu nên đã chủ động tìm đến trung gian nhà bên, nói chuyện xong xuôi mới báo lại chuyện bán đi làm nha hoàn.

Lúc đó vì chuyện này mà phụ thân Phượng nha đầu đau lòng không thôi. Nhưng đã ký khế ước thì dù không nỡ thế nào cũng chỉ còn cách làm theo. Đương nhiên, Trần Niệm Nhiên lờ mờ biết được rằng, có vẻ như sở dĩ Phượng nha đầu ký kết khế ước cũng là vì biết được nguyên nhân bản thân bị đem bán...

Vì lý do đó mà khi phải ra khỏi phủ, Trần Niệm Nhiên không chút do dự mà lựa chọn đưa ngân lượng cho Phượng nha đầu. Trước đó cũng không phải cô chưa từng đấu tranh, nhỡ người ta không nhận là đã cầm ngân lượng của cô thì sao? Phải biết rằng với số tiền đó, gia đình nhà nông có thể tiêu được trong mười năm trời nếu biết tiết kiệm một chút.

Nhưng dựa vào sự tín nhiệm đối với Phượng nha đầu, Trần Niệm Nhiên vẫn mạo hiểm mà để lại ngân lượng. Không thể không nói rằng mắt nhìn người của cô đúng là rất chuẩn, Phượng nha đầu không khiến cô phải thất vọng.

À đúng rồi, sau khi cô rời khỏi đây, Ngũ thiếu gia liền gọi ta đến đó làm nha hoàn sai vặt. Mặc dù là nha hoàn sai vặt nhưng ta sống cũng rất thoải mái. Còn nữa, sau khi ta đến đó làm nha hoàn sai vặt thì có nhiều người hâm mộ ta lắm đấy. Nhất là mấy người thường ngày luôn tỏ ra kiêu ngạo bên phía đại phòng, lúc nhìn thấy ta liền đối xử vô cùng tốt. Ha ha...” Khi sắp chào tạm biệt, Phượng nha đầu liền nói đến chuyện này, nhìn Trần Niệm Nhiên bằng ánh mắt cẩn thận từng li từng tí.

Thấy bộ dạng đó của nàng ấy thì sao Trần Niệm Nhiên lại không biết được chứ? Cô khẽ nhếch môi, không ngắt lời nàng ấy nhưng trong lòng lại đang cảm khái, lẽ nào người kia làm thật đấy ư? Cô có thể hiểu thành sở dĩ Chu Ngạo Hiên đối xử với Phượng nha đầu như vậy là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về không?

“À đúng rồi, nếu cô có việc thì cứ để tiểu tử canh cổng báo với ta một tiếng, bây giờ hắn tốt với ta lắm.” Nhắc đến tiểu tử canh cổng, Phượng nha đầu lại càng đỏ mặt, dáng vẻ ngại ngùng đó khiến Trần Niệm Nhiên không nhịn được mà mỉm cười: “Cô với hắn... qua lại rồi.”

Cô vừa nói xong, Phượng nha đầu đâm ra cáu kỉnh, nàng ấy trừng mắt hung hăng nhìn cô: “Kệ cô đấy, ta còn phải về tưới hoa cho thiếu gia nữa. Ây da, cô không biết đâu, bây giờ việc ta quản lý mấy bông hoa màu đen kia giúp thiếu gia chính là một trong những việc quan trọng nhất đấy. Chỉ một mình thiếu gia sao có thể trồng nhiều hoa như vậy? Cũng không sợ mất thời gian vào những đam mê vô bổ.”

Phượng nha đầu cau mày chạy đi.

Trần Niệm Nhiên mỉm cười tiễn nàng ấy vào trong phủ rồi mới khẽ lắc đầu: “Mấy người chỉ biết thiếu gia thích hoa nhưng không ai biết rằng hắn trộn lẫn số hoa đó với cỏ, cuối cùng tinh chế ra một vài loại thuốc đặc biệt. Cũng không biết tiểu tử đó học mấy thứ đấy ở đâu, đến mình còn không biết.” Cô sẽ không thừa nhận rằng giây phút này cô thật sự rất hâm mộ Chu Ngạo Hiên, không ngờ hắn lại biết nhiều kiến thức về dược lý đến vậy. Đương nhiên, đó là độc dược. Nhưng độc dược mới là thứ mà cô thích nhất.

Khi cô về đến nhà cũng là lúc bá mẫu đang nấu bữa trưa.

Trần Niệm Nhiên vội tiến lên giành việc: “Bá mẫu cứ để cháu, người đến giúp bá phụ trông coi cửa tiệm đi, thuận tiện để bá phụ nghe ngóng xem quanh đây có sơn trang nào tiện an cư lạc nghiệp không. Chuyện này có chút phiền toái nên đành nhờ bá phụ để tâm hơn một chút.”

Nói xong cô liền đưa túi đồ vừa lấy về kia cho Quan Thục Viên.

Quan Thục Viên mở ra nhìn, thấy trong đó là một đống ngân lượng mới tinh liền đưa lên miệng cắn theo thói quen, sau đó ngẩng lên nhìn cô bằng ánh mắt cảm khái: “Nha đầu này, cuối cùng cũng học được cách lo liệu cho bản thân rồi. Chỉ tiếc là vẫn khổ cho cháu quá. Cháu thật sự muốn dùng thân phận phụ nhân đã xuất giá để bắt đầu cuộc sống ư?”

“Vâng, thật ra giữa việc làm nha hoàn thông phòng cho nhà người ta và phụ nhân đã xuất giá cũng không có gì khác nhau đâu. Không bằng cứ lấy cho cháu thân phận là người đã xuất giá, còn về nhà chồng... tùy tiện bịa ra là được, chỉ cần có thể để cháu và các muội muội có một nơi an thân thôi.”

Quan Thục Viên thấy cô đã quyết tâm nên cũng không khuyên thêm nữa. Bà ấy chỉ thở dài, sau khi để ngân lượng về chỗ cũ, căn dặn cô hai câu liền đi về phía cửa tiệm.

Cửa tiệm nhà Quan Thục Viên buôn bán những vật phẩm dân dã trong núi, thậm chí có cả mấy loại như thịt muối rau khô. Tất nhiên cũng có một số mặt hàng thường được dân làng sử dụng. Hôm nay vừa đúng có phiên chợ, lúc Quan Thục Viên đến đó thì cửa tiệm đang vô cùng bận rộn.

Sau khi hết bận, Quan Thục Viên liền gọi Trần Tử Minh sang một bên nói chuyện.

“Mẫu thân sao rồi?” Trần Tử Minh thấy dáng vẻ của nương tử nhà mình còn tưởng bệnh tình của mẫu thân trở nặng, hai đầu lông mày nhíu lại thật chặt.

“Không phải, ông nó à, trước khi nói chuyện này tôi phải xin lỗi mình. Bởi vì... chuyện này hơi gấp nên tôi cũng không kịp nói trước một tiếng.” Nói xong, Quan Thục Viên liền nhìn ông ấy bằng ánh mắt cẩn thận. Phải biết rằng việc thu nhận mấy tỷ muội tứ nha đầu không phải chuyện gì lớn nhưng cũng không phải chuyện nhỏ. Hơn nữa bây giờ trong nhà còn có mẹ chồng đang ốm đau bệnh tật... Đối với gia đình vừa mới khá khẩm hơn một chút như nhà họ thì vấn đề tiền bạc cũng sẽ trở nên eo hẹp.

“Nói đi.” Trần Tử Minh day thái dương, đương nhiên ông rất hiểu nương tử của mình. Có khả năng làm việc, tuy miệng lưỡi hơi chua ngoa nhưng lại rất dễ mềm lòng.

“Chuyện là thế này, sau khi tôi về nhà thì vô tình nghe được việc tứ nha đầu đã trở về.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
huong ho thikhông ra nữa à ad ơi - sent 2023-12-20 12:57:53
kienhuyenBao giờ lên truyện vậy ad ơi - sent 2023-12-07 19:59:16
huong ho thiSao lâu ra vậy ad ơi - sent 2023-08-29 15:58:03
trangvy712Dạo này đọc tr nhiều quảng cáo quá add ơiii - sent 2023-03-20 20:44:12
nguyen hien1545802429ai biết cho mình xin tên cv của truyện với - sent 2023-03-07 13:56:02
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương