Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi full

Chương 55: Khéo léo thực dụng thích hợp mang theo

/390
Trước Tiếp
Cô rơi thẳng từ trên không trung xuống ngã sấp mặt, thế nhưng lại không có chút sức lực nào để bò dậy nữa, thậm chí ý thức cũng bắt đầu mơ hồ.

Con yêu thú to lớn kia đã lao ra khỏi rừng cây, há cái miệng to như chậu máu chạy về phía cô.

Bỗng nhiên sợi dây chuyền ngọc trên ngực Chúc Dao phát ra ánh sáng chói mắt, ngay lúc yêu thú sắp nuốt chửng cô vào miệng thì cô mơ hồ nhìn thấy một bóng người màu trắng chắn trước mặt mình.

Người đó chỉ nhẹ nhàng vung một tay đã tóm được con yêu thú điên cuồng kia, bốn phía vang lên tiếng tia sét roẹt roẹt.

Rồi người đó lại vung tay ném ra xa, lúc yêu thú rơi mạnh xuống mặt đất đã không còn phát ra âm thanh gì nữa.

Chúc Dao cố gắng muốn nhìn rõ xem người trước mặt mình là ai, nhưng mí mắt cô càng lúc càng nặng trĩu, chỉ kịp nghe người ấy thở dài một tiếng rồi chìm vào bóng tối.

Nhìn đồ đệ đã ngất đi, đôi mày của Ngọc Ngôn lập tức cau chặt hơn vài phần.

Hắn đỡ đồ đệ ngốc toàn thân đẫm máu trên mặt đất dậy, lại không kìm được thở dài một tiếng rồi đưa tay bắt mạch và thăm dò đan điền của đồ đệ, đôi mày cứ cau mãi.

Kinh mạch toàn thân đứt hết, linh lực cạn kiệt, đến cả kim đan cũng sắp nứt vỡ rồi.

Con bé đồ đệ ngốc nghếch nhà hắn thật đúng là không trông chừng cẩn thận thì không xong mà.

Ngọc Ngôn khom người ôm đồ đệ trên mặt đất lên, quay người đi về phía sơn động gần đó.

Yêu thú trong động ngửi thấy hơi người lạ thì gào lên nhảy ra ngoài, oai phong lẫm liệt.

Thế nhưng vị sư phụ nào đó không thèm liếc mắt, toàn thân tản ra khí thể khiến yêu thú kia sợ hãi kêu rên rồi nằm rạp ra đất, ngoan ngoãn cụp đuôi trốn đi nhường sơn động lại.

Vị sư phụ nào đó ngang nhiên chiếm đoạt địa bàn rồi đặt đồ đệ ngốc lên đồng cỏ khô, sau đó ngồi xếp bằng sau lưng cô, bắt đầu cố gắng chữa trị kinh mạch đứt đoạn cho đồ đệ như con ong mật chăm chỉ.

Thông thường những tu sĩ bị đứt kinh mạch như Chúc Dao thì cho dù có cứu được cái mạng nhỏ về cũng không thể tu tiên được nữa.

Thế nhưng ai bảo sư phụ cô lại là Ngọc Ngôn chứ! Là người đứng đầu giới tu tiên, nếu như ngay cả đồ đệ của mình cũng không cứu nổi thì hắn đã phí công tu tiên nhiều năm như vậy rồi.

1

Ngọc Ngôn nhắm mắt lại biến ra kiểm ý của bản thân, trong nháy mắt một con rồng màu trắng bay vòng quanh hắn, do dự vài vòng rồi từ từ vây chặt Chúc Dao ngồi phía trước.

Ánh sáng trắng trên người cô càng mạnh, trong trung tâm vòng bay của con rồng trắng, những vết thương trên người Chúc Dao biến mất dưới tốc độ đáng kinh ngạc.

Cứ thế qua mười ngày.

Khi Chúc Dao tỉnh lại lập tức phát hiện ra vết thương trên cơ thể đã hoàn toàn biến mất, ngay cả linh lực cũng hồi phục rồi.

Cô đang ngồi trong một sơn động to lớn, xung quanh chỉ có mình cô, mà bên ngoài cách sơn động không xa có một con yêu thú dang đôi cánh kêu lên những tiếng ai oán.

Vậy mà lại là một con yêu thú cấp tảm! Chúc Dao sợ đến mức suýt thì kêu ra tiếng, mà con yêu thú kia thấy cô ngồi dậy thì dường như còn sợ hãi hơn cả cô.

Nó vọt vào trong bụi cỏ bên cạnh, dường như đang cố gắng muốn trốn đi nên liều mạng rúc cơ thể to lớn vào trong bụi cỏ, chỉ ló cái đầu tròn vo ra, chớp chớp đôi mắt to lớn nhìn cô bằng vẻ mặt sợ hãi.

Thế này là thế nào? Chúc Dao lập tức cạn lời, vừa mới đây thôi cô còn bị con yêu thủ cấp bảy đuổi chạy trối chết, còn con này đường đường là yêu thú cấp tám, làm gì mà lại sợ hãi đến mức này? Lẽ nào yêu thú cấp bậc càng cao thì chỉ số thông minh càng thấp à? Chúc Dao lắc lắc đầu, nhớ lại bóng người áo trắng xuất hiện trước khi cô ngất xỉu, sao cô lại có cảm giác như sư phụ đã đến nhỉ? Cô thăm dò cẩn thận, hình như trong động còn có linh khí hệ Lôi chưa kịp tản đi, hơn nữa còn vô cùng quen thuộc.

“Sư phụ?” Cô thử gọi một tiếng.

“...” Hồi lâu không có ai trả lời.

Cô vỗ ngực, nở nụ cười ngây thơ: “Biết ngay mà!” Sao sư phụ có thể lén lút theo dõi cô được chứ: “Quả nhiên là mình nghĩ quá...” “Chuyện gì?” “...” Nụ cười của cô cứng đờ, sư phụ, người là Tào Tháo hay sao?! Cô nhìn quanh bốn phía nhưng không thấy bóng dáng kia đâu, bèn hỏi: “Sư phụ, người đang ở đâu vậy?” Hang động này liếc mắt một lượt là có thể nhìn thấy hết, không hề có bóng dáng của sư phụ.

Thấy cô đã bắt đầu lật tung hang động lên, giọng nói lạnh bằng lại vang lên lần nữa: “Cúi đầu.” Chúc Dao cúi đầu thì nhìn thấy sợi dây chuyền ngọc màu trắng sư phụ đưa cho cô trước khi đi lại đang tỏa sáng chói mắt, một sự phụ thu nhỏ màu trắng đang hiện lên trong mặt dây chuyền, tung mình bay ra trước mặt cô ba thước.

Đó chính là Ngọc Ngôn.

“Sư phụ!” Chúc Dao mở to mắt nhìn sư phụ phiên bản mini: “Sao người lại biến thành thế này?” “Thứ con đang nhìn thấy chỉ là một phần nguyên thần của ta thôi.” Ngọc Ngôn giải thích: “Tu sĩ từ cấp Kim Đan trở lên không thể tiến vào Thức Vân Khải, nên ta chỉ đành cho thần thức bám vào mặt dây chuyền mới có thể đi vào bí cảnh.

“Vậy sao lại thành thế này?” Người có cần biến thành bé xíu vậy không? “Tuy chỉ là một phần thần thức nhưng dù sao cũng là Hóa Thần kỳ, nếu dùng bản thể xuất hiện tất sẽ bị trận pháp phát hiện ra, chỉ có dùng hình thái này mới có thể che giấu được.”

“Sao sư phụ lại tới đây?” Nghe cô nhắc đến chuyện này, Ngọc Ngôn lạnh lùng liếc cô một cái rồi lập tức bật chế độ dạy dỗ: “Kim đan bị hư hại, kinh mạch đứt đoạn, vi sư chưa từng dạy con là phải liều mạng với yêu thú.” “...” Chúc Dao ngoan ngoãn cúi đầu.

“Nếu ta không xuất hiện thì e là con đã bỏ mạng ở nơi đây rồi.” “Sư phụ chữa trị vết thương cho con sao?” Ngọc Ngôn không trả lời, càng nghiêm túc nhìn cô.

Chúc Dao mỉm cười, bỗng nhiên cô cảm thấy vô cùng ấm lòng, có một sự phụ thích bám theo đồ đệ thế này cũng chẳng có gì là xấu cả.

“Cảm ơn sư phụ.” “..” Ngọc Ngôn ngẩn ra, nhưng vẫn nghiêm mặt quát: “Ngốc nghếch.” “Vâng, đại vương!” “Về sau làm gì phải suy nghĩ cho kĩ.” “Vâng, thưa đại vương!” “Lượng sức mà làm mới là đạo của tu hành.” “Không thành vấn đề, thưa đại vương!”

“Còn nữa...”

“Đại vương còn gì căn dặn nữa ạ?” “Kim đan chưa hồi phục, sắp tới không được động thủ nữa.” “Tuân lệnh đại vương!” “Câm miệng.” “Vâng thưa đại vương, không thành vấn đề thưa đại vương!”

Trải qua vài ngày nghỉ ngơi, toàn bộ thương tích của Chúc Dao đã khỏi hẳn.

Ngọc Ngôn hạ quyết tâm phải rèn luyện cô, dọc đường đi chuyển chọn những nơi có yêu thú.

Ban đầu Chúc Dao vừa mới nhìn thấy yêu thú đã muốn co cẳng chạy, bây giờ đã thản nhiên rút kiểm vừa chém vừa chịu đòn.

Chúc Dao vốn dĩ không có kinh nghiệm đối chiến lắm, căn bản là kiểu bị ăn đòn, thế nhưng có Ngọc Ngôn bên cạnh nên cô chỉ bị một vài vết thương nhẹ, không gặp nguy hiểm tính mạng.

Dần dà, kiểm thuật của cô trải qua rèn giũa đã trở nên rất thuần thục, ngay cả kiểmý cũng có thể thu vào phóng ra thành thạo.

Kiểm ý của cô là một con phượng hoàng, bình thường lúc biến nó ra thì chỉ là một con chim nho nhỏ không lớn hơn bồ câu là mấy, không hề xuất hiện hình dạng khổng lồ như lần đầu tiên sử dụng.

Sư phụ nói kiểm ý là hóa thân của tu vi cô, lúc lĩnh ngộ kiểm ý trong lòng nghĩ đến cái gì thì kiếm ý sẽ hóa thành hình thái giống với ý nghĩ nhất.

Trước đây cô chỉ muốn tìm đường sống dưới móng vuốt của yêu thú, thế nên kiếm ý của cô chính là phượng hoàng niết bàn sống lại.

Cô cũng đã từng nhìn thấy kiếm ý của sư phụ, đó là một con rồng màu trắng.

Chúc Dao thầm nghĩ, lẽ nào ban đầu sư phụ muốn làm hoàng đế nên mới có kiểm ý hình rồng? Nghĩ đến dáng vẻ ngồi trên ghế rồng của sự phụ thì...

thôi bỏ đi, cứ cảm giác phong cách sai sai thế nào ấy.

Có điều bọn họ một rồng một phượng, không hổ là sư đồ, xứng đôi thật.

Chúc Dao nghĩ mà hơi phấn khích.

Có kiếm ý rồi, kiểm thuật của Chúc Dao tiến bộ rất nhanh.

Ban đầu cô cố gắng lắm mới đánh được với yêu thú cấp bốn cấp năm, về sau một mình cô cũng có thể đối phó được với yêu thú cấp sáu.

Chúc Dao giờ thanh trường kiểm lên thuận lợi kết liễu một con yêu thú cấp sáu.

Cô mệt như chó, linh khí đã tiêu hao cạn kiệt không còn chút xíu nào.

Cô ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, hoàn toàn không nhúc nhích được gì nữa.

Vị sư phụ nào đó hiện nửa người lên từ mặt ngọc trước ngực cô, trên khuôn mặt lạnh bằng của hắn có vài phần hài lòng: “Lần này nhanh hơn lần trước một khắc, có điều nhát kiếm vừa rồi của con đáng ra có thể nhanh hơn nữa.” “Sư phụ.” Mặt Chúc Dao thoáng hiện vẻ xấu hổ, dường như cô muốn nói gì đó.

Ngọc Ngôn lại tiếp tục nói: “Yêu thú không thể hóa hình thông thường có cơ thể lớn, thế nên động tác sẽ khá chậm chạp, con nhất định phải thắng ở tốc độ.” “Không phải...”

“Con khống chế linh khí chưa đủ độ, cũng chưa nắm vững được kiểm ý.” “A...”

“Tấn công thì thừa mà phòng thủ lại chưa đủ.” “Con muốn nói là...” “Phải tập luyện nhiều hơn, không được lơ là.” “Sư phụ!” “Sao vậy?” Vị sư phụ nào đó rốt cuộc cũng chú ý đến ngữ điệu của đồ đệ ngốc có gì sai sai.

Đầu Chúc Dao nổi gân xanh, cô chỉ vị trí của sư phụ trước ngực mình: “Người có thể thả ngực con ra rồi nói tiếp không?” Tuy đúng là người trốn trong dây chuyền ngọc thật, nhưng thiết kế mặt ngọc thành dây chuyền là ý gì hả! Còn nữa, sư phụ, người chui ra thì ra hẳn đi, làm gì mà lại nhô lên một nửa, nhìn như thể từ ngực cô mọc ra vậy, cũng quá mất liêm sỉ rồi! PS, tay người đang để ở đâu thể hả?! “Ngực?” Ngọc Ngôn nghiêng đầu, vô thức tìm xung quanh.

Chúc Dao lập tức cảm thấy cả người đều khó chịu.

Đệch, tuy cô thuộc team bức tường nhưng cũng không đến mức không tìm thấy chứ? Người tìm khắp nơi như vậy rất tổn thương đồ đệ đó hiểu không hả?! Đừng tưởng người là sư phụ con thì con không dám đánh người! Ngọc Ngôn nhìn người trước mặt đột nhiên nổi đóa thì chẳng hiểu ra sao, đồ đệ hắn làm sao vậy nhỉ? Vì sao hắn lại mơ hồ cảm nhận được sát khí? Ngọc Ngôn càng ngơ ngác, cuối cùng kết luận là đồ đệ lại ngốc rồi.

May mắn thay, hắn đã nhận ra đồ đệ dường như bất mãn với vị trí đứng của hắn, mặc dù không rõ nguyên nhân nhưng hắn vẫn bay hẳn ra ngoài, từ từ biển về kích cỡ bình thường.

Ngọc Ngôn giơ tay tạo vài kết ấn và trận pháp ẩn giấu bên cạnh Chúc Dao rồi mới ngồi xuống cạnh đồ đệ, hộ pháp cho cô.

Thấy cô đã khôi phục được vài phần hắn mới yên tâm, lại đánh giá đồ đệ từ trên xuống dưới, đôi mày cau lại.

“Cởi quần áo ra.”

“Khụ...

khụ khụ khụ?” Chúc Dao chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị sặc, cô nhìn sư phụ với vẻ không thể tin nổi: “Người nói gì cơ?”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Ngân Phạm1626696494chị em nào đang buồn . đang thất tình . đang stress . đang cô đơn . . . đọc ngay truyện này nha . câu từ chắc với 1 số bạn hơi trẻ trâu nhưng cốt truyện hay , truyện trong truyện , hài hước , k đọc uổn lắm nha - sent 2023-09-29 00:50:09
so_tranhDuyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-09-22 23:51:53
DIỆP BẠCH MSNữ đồ đệ rút ra bài học sau 1 đêm trồng củ cải cùng sư phụ: Đừng bao h trêu chọc trai tân mấy ngàn năm , vì nam chính người ta 1 đêm 7 lần còn nam9 của mình 1 đêm có 1 lần mà kéo dài tới sáng . Ông sư phụ trong lòng nghĩ đây chỉ là hình thức song tu thôi.. hihi dễ cưng quá - sent 2023-08-04 23:22:39
mai mai1667666884 Ủa sao ko thấy bình luận của mk - sent 2022-11-20 15:59:48
mai mai1667666884Duyệt thẻ giúp e ạ - sent 2022-11-20 15:35:01
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương