Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi full

Chương 56: Vật dụng cần thiết khi đi ra ngoài: sư phụ

/390
Trước Tiếp
Ngọc Ngôn nhìn thấy những hành động ngốc nghếch của cô, đưa một chiếc vòng tay ra: “Thay đi.” Cô chần chừ nhận lấy, lúc này mới phát hiện đó là một chiếc vòng tay chứa đồ, vừa đeo lên là sẽ tự động co lại vừa khít với cổ tay của cô.

Chúc Dao đưa thần thức của mình vào bên trong, không gian của chiếc vòng tay này rất lớn, chiếc túi chứa đồ của cô căn bản là không cùng đẳng cấp với nó.

Chúc Dao kiểm tra đồ vật bên trong, ngoài vài tấm bùa thông thường thì số còn lại đều là quần áo phụ nữ, xem ra sự phụ sớm đã chuẩn bị xong xuôi.

Trong mấy ngày vừa rồi, Chúc Dao tập trung liều mạng giết quái cày kinh nghiệm, căn bản không hề chú ý chăm sóc bản thân, món đồng phục môn phái màu trắng mặc trên người đã có mấy vết rách, cho dù có thể dùng Khứ Trần Quyết để giặt sạch đồ trên người nhưng vết rách thì không có cách nào lành lại được.

Hóa ra sư phụ bảo cô đi thay quần áo, sao người không chịu nói sớm chứ, hại cô hiểu nhầm sư phụ có suy nghĩ không trong sáng, không lành mạnh.

Chúc Dao giả vờ ho khan mấy tiếng, lấy một bộ quần áo từ bên trong ra.

Lúc này cô mới phát hiện sư phụ chuẩn bị rất cẩn thận, áo trong áo ngoài đều đủ cả, hơn nữa kiểu dáng, màu sắc đều không giống nhau, quả nhiên là một vị sư phụ tuyệt vời.

“Cảm ơn sự phụ!” Cô vui vẻ cảm ơn một tiếng, sau đó không hề kiêng dè gì, cởi chiếc áo ngoài đã có mấy vết rách xuống, bắt đầu thay đổi trang bị.

Chúc Dao không phải kiểu người tỉ mỉ, lại thêm việc cô chưa từng xem sư phụ như người ngoài nên tiện tay lột luôn cả chiếc áo trong.

Dù bên trong còn có một chiếc áo lót nhưng bình thường loại áo này rất mỏng manh, kiểu gì cũng lộ ra vài thứ không nên lộ.

Vẻ mặt Ngọc Ngôn cứng đờ, theo phản xạ quay mặt đi chỗ khác, không hiểu do đầu lại cảm thấy mặt mình hơi nóng nóng.

Chính bản thân hắn cũng không biết lý do nữa.

Lẽ nào vì cô đồ đệ ngốc nghếch trước mặt hắn? Hẳn quan tâm chăm sóc đồ đệ cũng là chuyện đương nhiên, nhưng vì sao hiện giờ hắn lại cảm thấy nên quay đầu đi? “Xong rồi!” Chúc Dao vỗ vài cái lên bộ quần áo mới của mình, tạo dáng làm điệu một lúc.

Quả nhiên mặc đồ khác vẫn tốt hơn, mấy loại đồng phục thống nhất này chẳng có chỗ nào đẹp cả.

“Ừm.” Ngọc Ngôn lên tiếng, yên lặng cầm lấy bộ đồng phục bị đồ đệ ghét bỏ ném xuống đất, vuốt những vết nhăn ở trên, tìm kiếm những chỗ rách.

Sau đó...

móc kim ra vá...

Chúc Dao lập tức cảm thấy cảnh tượng trước mắt quá mức đáng sợ.

Đi ra ngoài còn mang theo kim khâu trên người! Sư phụ, người rất giống một người vợ hiền” đó, người có biết không hả? Sư phụ không hổ là cao thủ max level kỹ năng trong cuộc sống, chưa đầy mười lăm phút sau, những vết rách trên áo đã biến mất.

Chúc Dao nhận lấy, chăm chú quan sát những nơi được vá lại, hoàn toàn không thấy bất kỳ dấu vết nào.

Cô cố gắng đè nén suy nghĩ, liệu có phải trong một vạn năm đăng đăng này sư phụ đã dồn hết tâm trí để cày kỹ năng sinh hoạt hay không, cho nên mới không thu được một người đồ đệ nào.

Chúc Dao cất đồng phục đi, sau đó đột nhiên phát hiện trong vòng tay chứa đồ ngoài quần áo thì còn có vài tấm vải không hề liên quan gì, nhìn qua thì rất quen mắt, nên cô tiện tay lấy ra bên ngoài.

“Sư phụ, đây là gì vậy?” Tấm vải này hình vuông, trên đó tỏa ra ánh bạc nhạt.

Ngọc Ngôn ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cô: “Đồ con dùng để lại đó.

Sau này đổi sang loại vải khác, tiện tay đặt bên trong.” Chúc Dao sờ lên mặt vải bóng loáng, linh cảm không lành dâng lên trong lòng: “Để lại? Để lại thứ gì hả?” “Băng vệ sinh.” Ngọc Ngôn hùng hồn nói.

“...” Cái mồm thổi chết tiệt, ai cho mày hỏi lung tung chứ.

Sau khi chia tách với đoàn người, Chúc Dao có hơi lo lắng khi không ở bên Tiêu Dật, liệu có vì vậy mà không tìm thấy Mộc linh hay không? Nhưng nghĩ lại thì Mộc linh nằm ở khu vực trung tâm của bí cảnh, hiện giờ cô có sự phụ bên cạnh, cho dù gặp phải yêu thú mạnh mẽ thì vẫn có thể thoát thân được, thậm chí có thể mau chóng tìm được di tích thượng cổ - nơi cất giấu Mộc linh hơn.

Điều cô không ngờ tới chính là bản đồ của Thức Vân Khải lại lớn tới mức này.

Lúc đi vào, cô nghĩ khu rừng rậm không nhìn thấy điểm cuối kia đã là toàn bộ Thức Vân Khải, nào ngờ sau khi ra khỏi rừng rậm, một vùng biển rộng mênh mông xuất hiện ngay trước mắt cô.

Giữa biển cả bao la, phải làm thế nào mới tìm được di tích đây?

Chúc Dao cảm thấy buồn man mác, nhưng vô tình nghe được một giọng hát từ xa xa truyền đến.

Tiếng hát đó rất đẹp, như những lời nức nở, nỉ non, như lời người thương thì thầm bên tai, khiến người nghe cảm thấy đau đớn không nguôi.

“Là tiếng hát của giao nhận.” Mặt dây chuyền ngọc trước ngực Chúc Dao tỏa ra ánh sáng trắng, giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Ngọc Ngôn truyền ra: “Giọng hát của giao nhân có tác dụng hấp dẫn tinh thần người nghe, chớ bị lún sâu vào trong đó.”

Chúc Dao nghe vậy lập tức tỉnh táo lại, thoát khỏi tiếng ca đầy mê hoặc.

Cô đảo mắt nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ra bốn năm bóng người ở trên tảng nham thạch gần đó.

Nhìn từ xa xa thì giống hình người, nhưng điểm khác biệt là họ có đuôi cá, mái tóc dài màu xanh lam xõa xuống đất.

Cô lập tức liên tưởng tới mỹ nhân ngư trong truyện cổ tích, vô cùng tò mò về những người này, có đôi chút kích động đi về phía trước hai bước.

Khi cô đang định ẩn nấp để nhìn lén thì đám giao nhân kia phát hiện ra điều gì đó, đồng loạt quay đầu lại.

Chúc Dao nhìn rõ hình dạng của giao nhận thì lập tức suy sụp! Từ phần đầu trở xuống thì còn bình thường, nhưng khuôn mặt của đám giao nhận kia quả thực khiến người ta phải sợ hãi.

Hai con mắt đen ngòm như hai viên đá được khảm nạm ở trên, đôi mắt to lớn nhưng không hề có tròng trắng mắt.

Họ không có sống mũi thẳng đứng, chiếc mũi như hai cái lỗ thủng trên mặt, cái miệng thì chiếm quá nửa khuôn mặt, khóe miệng ngoác rộng sang hai bên, kéo dài tới tận mang tai.

Chỉ cần họ há miệng, hàm răng nanh sắc bén như những chiếc đinh sắt lộ ra, tạo hình vô cùng đáng sợ.

Chúc Dao bị dọa sợ, chôn chân tại chỗ, những câu chuyện cổ tích thời thơ bé vỡ vụn.

Hu hu, trả nàng tiên cá lại cho ta!

Đám giao nhận trên tảng nham thạch cảm nhận được có người tiến tới, cùng nhau gầm lên uy hiếp, hàm răng sắc nhọn lộ ra trong miệng, giống như ngay sau đó sẽ bổ nhào về phía cô.

Giờ Chúc Dao mới hiểu ra hành động tiếp cận đối phương của mình ngu ngốc đến mức nào, giao nhận là yêu thú cấp tám, chỉ cần một tên là đủ làm thịt cô, đừng nói chi là giờ có hẳn một bầy.

Quả nhiên không tìm đường chết sẽ không phải chết! Khi cô đang định rút lui đầy kỹ thuật thì tên giao nhận cầm đồ đột nhiên xông ra, cẩn thận ngửi mùi của cô, sau đó thu hồi sát khí quanh người về: “Người thuộc bộ tộc nào?” “Hả?” Chúc Dao sửng sốt, có ý gì vậy? Tên giao nhận kia thấy cô không đáp lại, tiếp tục hỏi: “Rốt cục thì người thuộc bộ tộc giao nhân nào?” “Ặc...” Giao nhận, cô á? “Ta chỉ...

đi ngang qua đây thôi.” “Lục Qua? Ta chưa từng nghe qua tộc này!” Tên giao nhận kia sững người, lập tức nghiêm túc nói: “Ngươi có biết mình vượt qua biên giới rồi không hả?” “Vượt biên giới?” “Nơi này là địa bàn của giao nhận tộc Hấp Hải chúng ta, có hiểu không? Nơi này đó!” Gã chỉ lên một tảng đá bám đầy vỏ sò: “Chúng ta đã khắc dấu ấn lên nơi này, nếu người muốn đi săn thì hãy tới nơi khác.” Nói xong, đám giao nhân sau lưng gã đều gật đầu phụ họa.

Chúc Dao sững sờ nhìn cảnh đám giao nhân này coi cô thành đồng loại của chúng, thế nhưng...

sao bọn chúng lại cho rằng như vậy? Phong cách của cô và bọn họ hoàn toàn khác nhau đó.

“Khụ khụ, rất xin lỗi, ta bị lạc đường.” Chúc Dao trả lời một cầu dò xét, nếu như có thể tránh được một trận chiến ác liệt thì đóng giả giao nhận cũng không phải chuyện gì lớn.

“Lạc đường?” Gã giao nhận kia lập tức tỏ vẻ coi thường, nhìn cô như đang nhìn một đứa ngốc: “Rốt cuộc là ai phái ngươi tới đây? Sao ngay cả đường cũng đi nhầm.” “Ặc...

Ta do Hầu Tử phái đến.” “Hầu Tử? Đó là tên thủ lĩnh của các ngươi sao?” Tên giao nhận càng tỏ thái độ coi thường hơn: “Chẳng lẽ người trong tộc các ngươi đều ngốc giống ngươi sao?” “...” Ngươi mới ngốc, cả nhà người đều ngốc.

“Thôi được rồi!” Gã ta đánh giá toàn thân cô một lần, trong mắt đột nhiên lóe sáng, vỗ ngực, tỏ vẻ vô cùng oai phong: “Nể mặt hai ta chung một tộc, ta sẽ đưa người về.

Ta tên là Ngư Lý, là tộc trưởng tộc Hấp Hải.” “Ha ha, sao ta có thể nhận ý tốt của người được?” Cô muốn chạy còn không kịp, sao có thể dẫn theo một con cá chứ.

“Không phải khách khí.” Gã giao nhận kia chống nạnh nói: “Ngươi ngốc nghếch như vậy, chỉ e tốn ba ngày cũng chưa về được.” “Không cần thật mà.”.

“Yên tâm đi, ta rất am hiểu khu vực quanh đây.” “Không cần đâu.” “Ta nói sẽ đưa người về!” “Không cẩn thật đó!” “Rốt cục đưa hay không đưa?!” Gã nhe răng!

“...

Thôi được rồi, đưa!” Có cần phải ép mua ép bán như vậy không hả, đầu năm nay, khó hầu hạ những thanh niên nhiệt tình, lộn, chú cá nhiệt tình quá.

Giao nhận thấy cô chịu khuất phục, lúc này mới tỏ thái độ hài lòng, vẫy đuôi cá bơi tới, đưa tay ôm bả vai Chúc Dao, giống như hai người là anh em tốt vậy: “Nói đi, ngươi ở đâu?” “Ặc...” Chúc Dao do dự một hồi, đột nhiên nghĩ ra một kế, hay là để gã dẫn mình tới di tích thượng cổ kia, dù sao cũng không có ai hiểu rõ địa hình bí cảnh này hơn đám yêu thú này cả: “Ta cũng không biết các ngươi gọi chỗ đó là gì nữa? Chỉ biết ở đó có một tòa cung điện rất cổ xưa, bên trong rất lớn, linh khí sung túc vô cùng.

Đúng rồi, bên ngoài có kết giới mạnh mẽ, người bình thường không thể tới gần được.”

Nghe cô nói xong, vẻ mặt tên giao nhận kia lập tức trở lên kỳ lạ, nhìn chằm chằm vào cô, cặp răng nanh dài nhỏ cọ vào nhau kêu “kẽo kẹt” vài lần: “Ngươi khẳng định mình ở đó?” Trong lòng Chúc Dao mừng như điên, quả nhiên là gã biết, chỉ là không thể để cho đối phương sinh nghi: “Chúng ta sống ở gần đó, nhưng tộc trưởng vẫn luôn không cho phép chúng ta tự tiện ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên ta ra ngoài, cho nên mới lạc đường.”

Ngư Lý nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó mới thôi không nghi ngờ nữa, thản nhiên nói: “Sao các ngươi lại ở nơi quỷ tha ma bắt đó vậy? Nghe nói nơi đó gần vùng đất Đoạn Tuyệt, bị cuốn vào là sẽ hồn bay phách tán

đó.”

Chúc Dao chỉ biết gật đầu, cười phụ họa.

“Được rồi, may cho ngươi là tâm trạng hôm nay của ông đây rất tốt, sẽ đưa người trở về.

Nhưng ta phải nói trước là chỉ dẫn người tới gần đó mà thôi, ta không đến gần vùng đất Đoạn Tuyệt kia đâu.” “Cảm ơn Ngư Lý đại ca.” Chúc Dao lập tức gật đầu.

Ngư Lý đánh tiếng với những tên giao nhận khác, sau đó mới ra hiệu cho Chúc Dao có thể khởi hành rồi.

“Chờ chút đã, ngươi đi đâu đó?”

Chúc Dao vừa đi được một bước thì đã bị gã ta kéo lại, chỉ vào đường biển vô biên phía trước mặt: “Đi đường này.” Nói xong “tùm” một tiếng, gã nhảy xuống biển.

Đi đường thủy

Chúc Dao: “...” Chúc Dao lập tức túa mồ hôi lạnh, cảm thấy nguy cơ bị vạch trần đang cận kề, bởi vì...

cô không biết bơi á!
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Ngân Phạm1626696494chị em nào đang buồn . đang thất tình . đang stress . đang cô đơn . . . đọc ngay truyện này nha . câu từ chắc với 1 số bạn hơi trẻ trâu nhưng cốt truyện hay , truyện trong truyện , hài hước , k đọc uổn lắm nha - sent 2023-09-29 00:50:09
so_tranhDuyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-09-22 23:51:53
DIỆP BẠCH MSNữ đồ đệ rút ra bài học sau 1 đêm trồng củ cải cùng sư phụ: Đừng bao h trêu chọc trai tân mấy ngàn năm , vì nam chính người ta 1 đêm 7 lần còn nam9 của mình 1 đêm có 1 lần mà kéo dài tới sáng . Ông sư phụ trong lòng nghĩ đây chỉ là hình thức song tu thôi.. hihi dễ cưng quá - sent 2023-08-04 23:22:39
mai mai1667666884 Ủa sao ko thấy bình luận của mk - sent 2022-11-20 15:59:48
mai mai1667666884Duyệt thẻ giúp e ạ - sent 2022-11-20 15:35:01
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương