Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi full

Chương 66: Lại tìm đến phái kh u cổ

/390
Trước Tiếp
Đồ đệ của hắn lại không thể không kết anh, mà lôi kiếp lần này chính là cơ hội tốt nhất.

Nhưng lôi kiếp này lại đánh quá dứt khoát, lúc trước hắn còn lo rằng không thể dẫn dụ lôi kiếp nên đã định cưỡng ép dẫn lôi.

Nhưng bây giờ xem ra hoàn toàn không cần hắn ra tay thì từng trận sấm sét vẫn đánh xuống rộn ràng như pháo nổ.

Hắn đột nhiên có chút hoài nghi, lực tương tác không thể tưởng tượng nối giữa đồ đệ của mình và Lôi linh khí này rốt cuộc là tốt hay xấu? Chúc Dao đau đến mức chết lặng, ý thức càng lúc càng mơ hồ, chỉ có thể dẫn nhập linh khí một cách cứng nhắc.

“Chíp chíp...” Đây lòng cô đột nhiên vang lên một âm thanh trong trẻo.

Là Mộc linh, mợ kiếp, quên lấy nó ra rồi.

Nó sẽ không bị Lỗi linh khí đè chết đấy chứ? Chúc Dao lo lắng quan sát bên trong, thấy ở một góc trong thần thức của mình có một cây nhỏ đang ngơ ngác, đột nhiên có một luồng Lôi linh khí cực lớn tràn vào,

Chúc Dao muốn lấy nó ra nhưng đã không còn chút sức lực nào nữa.

Cô bỗng có chút áy náy, thật xin lỗi tiểu Mộc linh.

“Chíp chíp...

Chíp chíp...” Dường như Mộc linh nghe được tiếng lòng của cô nên đung đưa những cành lá nhỏ của mình, rồi đột nhiên bay ra khỏi cái góc đó, tung ra hai cái dây leo kéo lấy một luồng Lôi linh khí, rồi bay trở lại thần thức.

Giống như một người vận chuyển nhỏ bé bắt đầu bận rộn tới tới lui lui.

Chúc Dao: “...” Nó không sợ Lôi linh khí, chẳng lẽ nó ở trong thần thức của mình lâu nên quen rồi? Có Mộc linh giúp đỡ, tốc độ hấp thu linh khí của cô nhanh hơn nhiều, sấm sét càng lúc càng dày đặc, không ngừng nạp điện cho cô.

“Chíp chíp, chíp chíp, chíp chíp, chíp chíp.” Mộc linh có chút sốt ruột, hai cái dây leo đã không thể theo kịp tốc độ này nữa, vì vậy nó lại vươn ra bốn cái nữa.

Chúc Dao cảm nhận được sự trợ giúp, âm thầm like cho nó.

Rốt cuộc cũng có thêm sức lực để rèn luyện thần thức của mình, cũng là tu luyện Nguyên Anh.

Cô chỉ có thể dùng Lôi linh khí không ngừng rèn luyện thần thức.

Từng giờ từng phút trôi qua, cho đến khi thần thức của cô ngày càng ngưng tụ, dần dần có hình dáng đại khái, giống như một đứa trẻ sơ sinh nhỏ bé, mặt mũi càng lúc càng rõ ràng, cơn đau trên người cũng từ từ giảm bớt.

Lôi linh khí không cần mình dẫn dắt cũng có thể tự tiến vào.

Lúc này, cô mới có thêm sức lực để nhìn về phía Mộc linh.

Oa, từ lúc nào mà một mầm non đã lớn thành một cái cây rồi? Chẳng lẽ là vì tiếp xúc nhiều với Lôi linh khí, nên nó đã lớn hơn? “Chíp chíp...” Mộc linh đang đung đưa hàng nghìn dây leo, nó mệt mỏi kêu lên, nó thu đông dây leo về rồi bay vào tận sâu bên trong thần thức.

Nó tựa vào cạnh Nguyên Anh của cô, bất động như đang ngủ.

Vất vả cho mi rồi! Chúc Dao thầm nói.

Nguyên Anh của cô đã được hình thành, kiếp lôi cũng ngừng lại kịp lúc.

Cô chữa trị kinh mạch vừa bị tổn thương của mình rồi mở mắt ra.

Chúc Dao nhìn xung quanh một lượt, dùng từ hoàn toàn thay đổi để hình dung cũng không quá đáng chút nào.

Khắp nơi đều là dấu vết cháy xém, nếu như sư phụ không đoán được trước mà bày ra trận pháp, thì chắc có lẽ hòn đảo này đã bị đánh chìm rối.

Ngọc Ngôn đang đứng cách cô năm bước.

“Sư phụ, con kết anh rồi.” Chúc Dao đắc ý vẫy vẫy tay, cảm giác mình đúng là khỏe như voi.

“Ừ.” Hắn quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt rồi mới hài lòng gật đầu, chân mày cũng dãn ra.

Ngẩng đầu nhìn về phương hướng của phái Khấu Cổ, mây đen mang theo kiếp lôi đã bắt đầu tiêu tan.

Vừa rồi gây ra động tĩnh lớn như vậy, lôi kiếp lại đánh xuống ầm ầm, chắc chắn tất cả mọi người trong phải đều đã nhận ra.

Sau khi mây đen tan đi ắt sẽ có người tới kiểm tra, phải nghĩ cách đối phó mới được.

“Chủ nhân, ta về rồi đây, cô có nhớ thú đáng yêu của cô không?” Hạt Vừng không biết từ nơi nào chui ra, nhào phốc tới trước mặt Chúc Dao, nhưng đi được nửa đường thì bị Ngọc Ngôn tát cho một phát bay ngược trở

lai.

Nghe đánh bộp một cái, cả người Hạt Vừng lấm đầy bùn đất, nó ấm ức bò dậy nhe nanh gào thét với Ngọc Ngôn, sau đó lại làm bộ đáng thương nói với Chúc Dao: “Chủ nhân, hắn bắt nạt ta, cô phải lấy lại công bằng cho thú của mình chứ.” Chúc Dao thưởng cho nó một cái liếc mắt, nhớ lại vừa rồi Mộc linh còn liều mạng giúp mình kết anh, so sánh với nhau thì con thú này hoàn toàn chỉ là một kẻ thích vuốt đuôi, chẳng được tích sự gì.

“Ổ, chủ nhân kết anh rồi.” Hình như lúc này Hạt Vừng mới phát hiện ra sự khác lạ của Chúc Dao, nó chạy quanh cô mấy vòng giống như con chó nhỏ.

“Quá tuyệt vời, ta biết là chủ nhân rất lợi hại mà.” Chúc Dao túm lấy mặt nó, bẹo hai má nó bạnh ra: “Mi quay về làm gì?” “Đau quá, đau quá, đau!” Hạt Vừng giãy giụa lắc đầu thoát ra, dùng móng vuốt gãi đầu: “Chẳng phải người ta nhớ chủ nhân hay sao, cho nên vừa mới khôi phục linh khí là lập tức chạy về.

Sao chủ nhân có thể vô tình vô nghĩa như vậy?” “Lại còn già mồm nữa à!” Chúc Dao gõ lên đầu nó một cái, sau đó còn vò đầu nó thật mạnh.

“Ái ái ái, đau quá...” Hạt Vừng không có chỗ trốn, chỉ có thể chịu đựng để cho cô vò, ngoẹo đầu nhìn về phía Ngọc Ngôn bên cạnh, hét lên: “Này này này, quản đồ đệ của ngươi đi chứ!” Người nào đó trực tiếp phớt lờ, đồ đệ hoạt bát một chút, hắn hoàn toàn không có ý kiến.

“Vị đạo hữu đang làm phép ở nơi này, Tử Mộ của phái Khấu Cổ đến, không biết có thể gặp mặt một lát không?”

Người giám hộ của cả phải Khâu cổ dạo này cảm thấy khá buồn, vì bí cảnh Thức Vân Khải năm trăm năm mới mở một lần đã xảy ra chuyện kỳ lạ.

Hơn năm mươi đệ tử của phái Khấu Cổ được phái đến bí cảnh lần này đã hy sinh mất một nửa.

Đây là tổn thất lớn nhất từ ngày khai phái cho tới nay, nhưng chuyện này chưa phải là chuyện khiến ông ta lo lắng nhất, mà là lúc kiểm tra lại số người thì thiếu mất một đệ tử.

Theo như đệ tử thân truyền của mình nói thì nữ tu đó tên là Bánh Bao.

Không tra thì không biết, vừa tra ra ông ta đã sợ hết hồn, Bánh Bao này chính là đứa bé mà mười năm trước thái sư thúc ôm về, nhị đệ tử của Ngọc Lâm Phong.

Ông ta lại muốn than thở, con bé con mới mười mấy tuổi đầu, chơi cái gì không chơi, lại cứ thích mang tính mạng của mình ra đùa giỡn.

Chỉ nghĩ đến sự tức giận của thái sư thúc thôi, ông ta đã cảm thấy tim gan phèo phổi đều đau hết cả.

Ài, nhắc tới thái sư thúc này cũng thật xui xẻo.

Hơn vạn năm qua vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyên nhận đồ đệ, không dễ gì mới chờ được thì cứ hễ nhận một người lại chết một người, nhận một người lại chết một người, không ai thọ được! Ông ta liền nghi ngờ, phải chăng số mệnh của sự thúc tổ khắc...

Chà chà! Ông ta nghĩ tới nghĩ lui cả ngày, cũng không biết báo cáo lại với thái sư thúc thế nào.

Chuyện phiền toái kiểu này cứ xảy ra hết lần này tới lần khác.

Sau khi trở về phái, đồ đệ của Phượng Dịch tôn giả đột nhiên kết anh, đây vốn dĩ là chuyện vui.

Nhưng mỗi lần lịch kiếp đều nảy sinh hiện tượng kỳ dị, kiếp lôi đánh ầm ầm cả nửa ngày, nhưng không có tia sét nào đánh trúng người đang chuẩn bị kết anh, mà lại hăm hở chạy sang phía Đông của phái Khấu Cổ, đánh ẩm ẩm một cách sung sướng.

Ông ta sống đến từng này tuổi rồi, chưa bao giờ nhìn thấy lối kiếp đánh lệch, hơn nữa hướng Đông còn có sóng linh lực dao động khác thường truyền tới.

Tử Mộ nhất thời đứng ngồi không yên, gọi thêm mấy đệ tử, quyết định tự mình đi xem.

Ừm, tuyệt đối không phải vì trốn tránh thái sư thúc đâu.

Kết quả khi đến nơi lôi kiếp đánh xuống thì lại phát hiện nơi đó bài trí rất nhiều trận pháp tuyệt diệu, ông ta theo nguyên tắc “tiên lễ hậu binh” gọi lên một tiếng.

Không ngờ người ở bên trong lại mở trận pháp ra thật.

Tử Mộ liếc vào trong, vừa thấy rõ ai đang đứng đó thì chân lập tức nhũn ra, suýt nữa đã ngã sấp mặt.

“Thái...

Thái thái thái thái...

Thái sư thúc!” Tại sao vị tôn thần này lại ở đây, ông ta chưa kịp chuẩn bị tinh thần mà!

Khoan đã!

Cậu thanh niên mi thanh mục tú, vô cùng xinh đẹp đang đứng bên cạnh thái sư thúc là ai? Hình như thái sư thúc luôn bảo vệ cậu ta một cách cố ý, chẳng lẽ thái sư thúc bị sang chấn nặng sau chuyện của đồ đệ...

nên không cẩn thận đi chệch đường đấy chứ? Chỉ mấy giây thôi mà Tử Mộ đã tưởng tượng ra cả tỷ câu chuyện tình máu chó, vượt qua khuôn phép thể tục, khiến người ta cảm động đến mức bật khóc.

Không không không, chắc chắn là do ông ta nghĩ linh tinh thôi, sao thái sư thúc lại có loại sở thích này được, a a a...

Tử Mộ yên lặng nhìn cái vị “thế tục không cho phép” đứng đó, thế rồi phát hiện ra đối phương lại là một Nguyên Anh chân nhân.

Thái sư thúc đúng là có mắt nhìn người! Ông ta hỏi thêm một chút mới biết đối phương là một tán tu, vốn định gia nhập phái Khấu Cổ, nhưng trùng hợp thay, lúc đi ngang qua đảo này lại phát hiện ra con yêu thú cấp chín.

Lúc đánh không lại thì may mà thái sư thúc chạy tới, tiện thể dẫn kiếp lôi đến, giúp cậu ta thu phục con yêu thú này.

Thái sư thúc không bao giờ bước chân ra khỏi cửa mà lại chủ động ra tay cứu người? Cậu thanh niên này là ai mà lại khiến cho thái sư thúc phải ra mặt? Quả nhiên quan hệ giữa hai người này không hề đơn giản nhỉ? 12 Tử Mộ nhìn con yêu thú cao ngang ngọn núi nhỏ đứng phía sau hai người bọn họ, quan sát cẩn thận mới phát hiện ra nó là yêu thú cấp chín, chẳng trách phải dẫn lôi kiếp đến giúp người ta thu phục.

Chỉ là tại sao thái sư thúc phải giúp người ngoài thu phục yêu thú chứ, hơn nữa thu phục xong còn vui vẻ tặng cho người ta.

Con yêu thú cấp chín này tương đương với một tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ đấy! Cấp chín đấy! Thế này thì bao nhiêu của nả cho người ngoài hết à?

Cho dù đối phương là đối tượng ấy ấy của ngài thì thế này cũng thoáng quá rồi đấy! Tử Mộ vừa thở dài thườn thượt, vừa quay sang bày tỏ sự bất mãn của mình với thái sư thúc một cách khéo léo.

Nhưng đối phương chỉ quay lại nhìn thiếu niên đằng sau chứ chẳng thèm để lại một câu giải thích, rồi bay vào một cái biến mất hút.

Tử Mộ: “...”

Ai ôi, ai bảo mình là kẻ chuyên đi dọn dẹp hậu quả chứ.

Nhưng nghĩ lại thì đối phương tới nhờ vả Khâu Cổ, sau này là người nhà mình, yêu thú cấp chín dĩ nhiên cũng thuộc về nhà mình rồi.

Tử Mộ lại bình thường trở lại, ra vẻ khách sáo mời người thiếu niên trẻ tuổi kia về.

Tuổi tác của các tu sĩ từ Trúc Cơ trở lên không thể phán đoán qua khuôn mặt.

Mặc dù người ta trông giống thiếu niên, nhưng người hiểu biết rộng như Tử Mộ cũng không dám tự xưng mình lớn hơn.

Huống chi người này còn có thể là “đối tượng ấy ấy” của thái sư thúc.

“Không biết đạo hiệu của chân nhân là gì?” Chúc Dao hơi sửng sốt, trước khi Tử Mộ lên tiếng, cô đã đoán được tại sao sư phụ muốn để cho Hạt Vừng hồi phục lại chân thân.

Cho nên cô mới tiện miệng bịa chuyện theo lý do vừa nãy, ngoại trừ cái thân phận là tán tu ra thì toàn là cô bốc phét cả.

Rõ ràng sư phụ không hài lòng nên mới nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Đúng, đang tức giận đùng đùng đấy, tuy chỉ có mỗi cô nhìn ra là đang giận mà thôi.

“Ấy...

Ta vẫn chưa lấy đạo hiệu.” Chúc Dao cười ha ha: “Ta họ Tương...

tên chỉ có một chữ Du.” “Thì ra là Tương đạo hữu.” Tử Mộ cười khách sáo hỏi kỹ thân phận của đối phương mới thấy yên tâm.

Ngay cả cái tên Chúc Dao cũng rất không liên quan, dĩ nhiên những thông tin khác cũng phải trả lời qua loa rồi.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Ngân Phạm1626696494chị em nào đang buồn . đang thất tình . đang stress . đang cô đơn . . . đọc ngay truyện này nha . câu từ chắc với 1 số bạn hơi trẻ trâu nhưng cốt truyện hay , truyện trong truyện , hài hước , k đọc uổn lắm nha - sent 2023-09-29 00:50:09
so_tranhDuyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-09-22 23:51:53
DIỆP BẠCH MSNữ đồ đệ rút ra bài học sau 1 đêm trồng củ cải cùng sư phụ: Đừng bao h trêu chọc trai tân mấy ngàn năm , vì nam chính người ta 1 đêm 7 lần còn nam9 của mình 1 đêm có 1 lần mà kéo dài tới sáng . Ông sư phụ trong lòng nghĩ đây chỉ là hình thức song tu thôi.. hihi dễ cưng quá - sent 2023-08-04 23:22:39
mai mai1667666884 Ủa sao ko thấy bình luận của mk - sent 2022-11-20 15:59:48
mai mai1667666884Duyệt thẻ giúp e ạ - sent 2022-11-20 15:35:01
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương