Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi full

Chương 67: Đại lễ thăng cấp

/390
Trước Tiếp
Hơn nữa, trong phái Khâu Cổ, ngoài phong chủ là Nguyễn Anh chân nhân ra thì tổng cộng chỉ có hơn mười người, nay có thêm một người, địa vị sẽ càng vững chắc hơn.

“Chân nhân có thể lựa chọn gia nhập phái Khâu Cổ là vinh hạnh lớn lao của bản phái, không biết chân nhân muốn vào tòa chủ phong nào của phái ta?”

“Ta chưa nghĩ đến điều này.” Chúc Dao thành thật đáp.

“Vậy chân nhân có sở trường về lĩnh vực nào, ví dụ như chế đan, luyện khí, chế phù các loại.” “Chế đan, luyện khí, chế phù, ta...” Chúc Dao cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi trịnh trọng trả lời: “Không có cái nào cả!” Tử Mộ bước hụt, suýt nữa ngã sấp mặt.

Có ai lại thẳng thắn thể hiện mình là kẻ vô dụng như thế chứ? Khóe miệng ông ta giật giật mấy cái, bỗng nhiên cảm thấy khó hiểu.

Mỗi một tu giả Nguyên Anh, cho dù cố gắng tu luyện thế nào, ít nhất cũng phải mất hơn trăm năm mới có thể kết anh.

Trong suốt trăm năm ấy dù không tinh thông thì cũng phải học được một nghề nào đó chứ, vậy mà tên này lại không biết gì cả! Rốt cục hắn làm sao mà sống được đến bây giờ vậy? “Vậy...

chân nhân muốn đến ngọn núi nào mở động phủ?” Cô có thể trả lời là Ngọc Lâm Phong không? Dù sao ở đó nhiều năm như vậy cũng có cảm tình.

Nhưng...

Cô nhìn vẻ mặt của Tử Mộ, nếu như nói thật chắc sẽ bị đánh chết mất! “Ta có chút tâm đắc với ngự thú, lại vừa thu được một con yêu thú cấp chín, chi bằng đến Ngự Thú Phong đi, chưởng môn thấy thế nào?” “Như vậy rất tốt!” Vốn dĩ Tử Mộ cũng định như vậy.

Thế là ông ta nhanh chóng gọi đệ tử đi báo cho phong chủ Ngự Thú Phong, chuẩn bị động phủ mới, nghênh tiếp trưởng lão mới đến.

Sau đó lại thông báo tin này đến những ngọn núi khác, nhân tiện báo tin Tiêu Dật thăng cấp lên Nguyên Anh thành công, để các môn các phái đến tham gia đại lễ thăng cấp.

Phái Khấu Cổ bỗng chốc có thêm hai trưởng lão Nguyên Anh, Tử Mộ cảm thấy từ giờ có thể ngủ ngon giấc rồi.

Đúng rồi, còn có thêm một con yêu thú cấp chín nữa.

Chúc Dao rất hài lòng với nơi ở mới, so với ngôi nhà tranh trên Ngọc Lâm Phong thì động phủ bây giờ quả là hoàng cung.

Nơi này không chỉ có ba tòa lâu gác ba tầng mà còn có sân trước sân sau, ở giữa còn có một hoa viên lớn, cầu nhỏ nước chảy gì đó quả thực là quá đặc biệt.

Căn phòng của cô nằm trong tòa lầu bên trong cùng ở đầu bên kia hoa viên, phía trước có hai tòa nhà, nghe nói là để cho đệ tử sau này có thu nhận dùng.

Nhưng cái kiểu cứ dăm ba ngày lại lăn ra chết của cô thì thu đồ đệ cũng chỉ dùng để nhặt xác mà thôi.

Xem ra mấy tòa lầu bên kia vĩnh viễn cũng không được sử dụng rồi.

Đãi ngộ của phái Khấu Cổ dành cho trưởng lão rất tốt, hầu như mỗi ngọn núi đều có hai vị trưởng lão Nguyên Anh, bình thường không cần quản lý gì cả.

Người quản lý các phong đương nhiên đã có các phong chủ, có tài nguyên môn phái cung cấp cố định, chỉ là nếu môn phái có chuyện lớn gì cần trưởng lão ra mặt thì họ cũng sẽ không khách sáo.

Thật ra, cô chọn Ngự Thú Phong cũng là có tính toán của mình, bởi vì ngọn núi này ở vị trí Tây Nam, người có tu vi cao nhất cũng không phải là phong chủ mà là Phượng Dịch tôn giả ở đỉnh núi, sư phụ của Tiêu Dật, cũng là thành viên quan trọng nhất trong hậu cung của hắn.

Vốn dĩ theo tiến độ trong mộng của cô thì năm mươi năm sau khi từ bí cảnh đi ra Tiêu Dật mới kết anh, hơn nữa lúc lôi kiếp giáng xuống sẽ bị tâm ma quấy nhiễu, trải qua cửu tử nhất sinh mới có thể kết anh thành công.

Nhưng cũng vì vậy mà hắn bị thương rất nặng, hấp hối gần chết, được sự phụ mình dùng Thủy linh cứu về.

Đúng, thu thập đủ năm cái là có thể triệu hồi rồng thần, à không, là có thể nghênh đón Thủy linh, một trong ngũ linh! Cô không biết tại sao Thủy linh lại ở trong tay Phượng Dịch tôn giả, càng không biết vì sao cô ta phải đợi đổ để mình gần chết, đến khi chỉ còn một hơi thở thoi thóp mới lấy ra cứu hắn.

Bởi vì điểm mấu chốt trong mộng chính là...

Phượng Dịch cần đồ đệ phải trần truồng mới có thể chữa thương, thường xuyên qua lại, đóa hoa lạnh lùng cao ngạo ấy đã bị Tiêu Dật thu phục.

Sau đó vừa trị thương, vừa làm một vài hoạt động không lành mạnh, không thể miêu tả.

Đương nhiên, những điều này đều là tiến độ của nguyên gốc, nhưng sự thực là, Tiêu Dật đã kết anh trước thời hạn năm mươi năm, hơn nữa lôi kiếp nên có lại bị cô dẫn về phía mình.

Không chỉ giúp hắn không bị tâm ma quấy nhiễu mà còn thuận lợi kết anh thành công, không chút khó khăn.

Ngẫm lại tất cả những gì mình làm, lần đầu tiên là vì cứu người, cô giết yêu hổ, mình chết, sau đó Tiêu Dật kết đan.

Lần thứ hai, cô ngăn cản Kim linh bạo động, lại cứu người, bản thân lại chết, Tiêu Dật kết anh.

M* kiếp, cô là bàn tay vàng của Tiêu Dật à? Kim linh gì đó so với cô còn thua xa!

Sau khi biết chân tướng, nước mắt cô tuôn rơi như mưa! Chúc Dao quyết định trở về nhà, ăn que cay để tỉnh táo lại.

Không biết người phóng khoáng lạc quan như sư phụ, có làm vậy hay không?

Mới sáng sớm Chúc Dao đã bị Tử Đãn đánh thức.

Tử Đãn là phong chủ của Ngự Thú Phong, thích nhất là tự tay đem yêu thú về núi nuôi, nếu không cần thiết sẽ không ra khỏi cửa.

Cho nên cô cũng không quen với ông ta.

Tử Đãn cưỡi một con lợn uy phong lẫm liệt, vô cùng khí thế...

Đúng! Vật cưỡi của phong chủ Ngự Thú Phong lại là một con lợn rừng.

Tử Đãn còn coi con yêu thú này như bảo bối, cùng ăn cùng ngủ mỗi ngày, đến cả thân hình của mình cũng phát triển theo bề ngang giống nó.

Đúng vậy, phong chủ Ngự Thú Phong là một gã béo phì, trông ít thì cũng phải hơn một trăm năm mươi cân.

Lúc tên mập này nhảy từ lưng con lợn xuống chạy tới chỗ cô, cô nhất thời xuất hiện ảo giác như đất rung núi chuyển.

“Lão đệ à...” Tử Đãn cười thành một đóa cúc, lao như phi tới, nhấc chân dùng sức vượt qua ngưỡng cửa, nhét cả thân hình đồ sộ đó vào trong phòng cô.

...

Ket!

Ông ta kẹt ở cửa rồi! “Lão...

lão đệ.” Tử Đãn lại nở nụ cười như hoa cúc, vươn tay nhờ giúp đỡ: “Giúp ta với.” Chúc Dao thở dài, cam chịu nắm lấy tay ông ta, kéo ông ta ra như đang nhổ củ cải! Phải vất vả lắm mới kéo được Tử Đãn ra khỏi cửa.

Ông ta tự nhiên như ruồi, tự rót nước tu ừng ực.

“Ta nói này lão đệ, đã nói với đệ bao lâu rồi, là đổi một cái cửa rộng hơn mà cứ nhất quyết không nghe.”

Bản thân kẹt ở cửa lại còn trách ta? Khóe miệng Chúc Dao co giật: “Tử Đãn sư huynh, huynh tới chỗ ta có việc gì?” “Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất!” Tử Đãn vỗ đùi, lớp mỡ lại rung rung.

“Ta tới gọi đệ cùng tới đại lễ thăng cấp, đệ mới vào môn phái, để đỡ ngại ngùng, chúng ta đi cùng nhau là hợp lý nhất.” Thì ra hôm nay là đại lễ thăng cấp của Tiêu Dật, bỗng chốc Chúc Dao có chút hứng thú.

“Mau đi thôi, các môn các phái đều đến rồi, chúng ta là chủ nhà, đến muộn thì không hay lắm.” Dứt lời, ông ta đẩy cô một cái.

“Nếu vậy thì đa tạ sư huynh, chúng ta đi thôi.” Chúc Dao nghĩ đến chuyện Thủy linh, không do dự bước ra ngoài, nhưng chưa đi được mấy bước lại nghe thấy tiếng Tử Đãn.

“Lão đệ...” Tử Đãn lại vươn tay, yếu ớt nói: “Lại...

giúp ta một tay với.” Ông ta lại bị kẹt...

Chúc Dao: “...”

Kết anh là một bước cực kỳ quan trọng trong tu hành, con đường tu hành rất khó khăn.

Đầu tiên, linh căn là vé vào cửa của giới tu tiên, phàm là người có linh căn thì có thể dẫn khí vào cơ thể để đạt đến Luyện Khí, nhưng trong những người Luyện Khí cũng chỉ có một phần một trăm có thể lên Trúc Cơ thành công.

Mà trong một nghìn người Trúc Cơ cũng chỉ có một, hai người có thể đạt đến Kim Đan, trong những người ở cấp Kim Đan có thể thăng đến Nguyên Anh lại càng là vạn người không có một, như vậy có thể thấy được kết anh khó khăn đến mức nào.

Những phái Khấu Cố sau khi có Ngọc Ngôn tôn thượng, lại có một người có thể kết Anh thành công chỉ sau một trăm năm, tin tức này không khỏi khiến các môn phái hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Ai bảo đối phương là đệ nhất tiên môn chứ, cho dù có ghen tị nghiền đến gãy cả răng thì cũng phải nuốt xuống, nể mặt đến tham dự đại lễ thăng cấp của người ta, mà thật ra đó là đại lễ khoe khoang.

Lúc Chúc Dao đến đại điện, mọi người đã đến đông đủ, bên trong không giăng đèn kết hoa khắp nơi như bên ngoài.

Đứng ở bên trong đều là tu sĩ Nguyễn Anh kỳ trong phái, phong chủ các núi, các vị trưởng lão Nguyên Anh, và ba vị tôn giả hiếm khi gặp được, ngồi ở ngay chính giữa chính là Phượng Dịch tôn giả.

Cô ta vẫn mang phong thái lạnh lùng cao ngạo, thậm chí còn không nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện như “cậu” lấy một cái.

Tiêu Dật đứng sau lưng cô ta, chữ “BUG” trên mặt vẫn sáng chói như cũ.

Tử Mộ rất nhiệt tình với cô, lập tức bước tới đón.

Sau đó ông ta giới thiệu cô với mấy vị trưởng lão bình thường không xuất hiện, trưởng lão mới có “yêu thú cấp chín”.

Những người ở đây vốn còn có chút lạnh nhạt, vừa nghe vậy lại lập tức trở nên nhiệt tình.

Chúc Dao đột nhiên thấy dường như mình còn không bằng một con thú!

Hồng Trù chân nhân có vẻ lơ đễnh, khẽ liếc mắt quan sát cô,rồi hừ lạnh một tiếng quay đầu đi, trên mặt đầy vẻ coi thường.

Tình yêu đích thực vẫn nói đâu? Trước đây khi cô còn nhỏ, dẫn người ta đi ngắm trăng, gọi người ta là bé ngọt ngào, giờ cô thay đổi bề ngoài đã khinh thường người ta.

Đồ lolicon xấu xa!

“Hóa ra là Tương sư huynh, tại hạ Tiêu Dật.” Tiêu Dật đi tới, khách sáo chào cô.

Giới tu tiên dùng thực lực để phân vai về, hai người bọn họ đều thuộc Nguyên Anh sơ kỳ, địa vị ngang nhau, nhưng hắn có sự phụ Hóa Thần kỳ, lại gọi cô là sư huynh, vậy cũng xem như nể mặt cô, ngay cả Tử Mộ cũng hài lòng gật đầu, cảm thấy hắn rất biết điều.

Chỉ có Phượng Dịch tỏ vẻ không vừa lòng, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã khôi phục lại trạng thái vô cảm.

Dù sao cũng phải cho người mới tới chút thể diện.

“Tiêu sư đệ!” Người ta đã nhiệt tình như vậy, đương nhiên cô cũng không thể không biết lý lẽ: “Thì ra độ chính là Tiêu sư đệ vừa mới kết anh, chúc mừng Tiêu sư đệ.” Chỉ có mấy câu mà cô đã ngồi luôn vào vị trí sư huynh của Tiêu Dật.

Khóe miệng Tiêu Dật co giật vài cái, nhưng lập tức che giấu thái độ của mình, nói vài câu với khách rồi lại về đứng phía sau Phượng Dịch, bộ dạng áo mũ chỉnh tề.

Bây giờ Chúc Dao mới quan sát kĩ dáng vẻ của hắn, nhưng nhìn thế nào cũng thấy không thích hợp.

Từ khi Mộc linh theo cô, cô càng cảm ứng được Mộc linh khí rõ ràng hơn.

Nhưng bây giờ cô lại không cảm giác được chút khí tức Mộc linh khí nào trên người hắn, không phải hắn có song linh căn Kim - Mộc hay sao?

Cô đột nhiên nghĩ tới khóm sen Thiên Mạch kia, lẽ nào hắn dùng sen Thiên Mạch tẩy kinh phạt mạch, xóa đi Mộc linh căn của bản thân, để trở thành người có Kim linh căn rồi?
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Ngân Phạm1626696494chị em nào đang buồn . đang thất tình . đang stress . đang cô đơn . . . đọc ngay truyện này nha . câu từ chắc với 1 số bạn hơi trẻ trâu nhưng cốt truyện hay , truyện trong truyện , hài hước , k đọc uổn lắm nha - sent 2023-09-29 00:50:09
so_tranhDuyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-09-22 23:51:53
DIỆP BẠCH MSNữ đồ đệ rút ra bài học sau 1 đêm trồng củ cải cùng sư phụ: Đừng bao h trêu chọc trai tân mấy ngàn năm , vì nam chính người ta 1 đêm 7 lần còn nam9 của mình 1 đêm có 1 lần mà kéo dài tới sáng . Ông sư phụ trong lòng nghĩ đây chỉ là hình thức song tu thôi.. hihi dễ cưng quá - sent 2023-08-04 23:22:39
mai mai1667666884 Ủa sao ko thấy bình luận của mk - sent 2022-11-20 15:59:48
mai mai1667666884Duyệt thẻ giúp e ạ - sent 2022-11-20 15:35:01
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương