Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi full

Chương 98: Tâm tư của nam phụ

/390
Trước Tiếp
“Địnào, tỷ tỷ đưa đệ đi ăn.” Để gây dựng lên hình tượng chói lọi của ân nhân cứu mạng, Chúc Dao dẫn cậu bé tới quán rượu xa hoa nhất trong thành, gọi một bàn đồ ăn đắt tiền nhất lên.

Quả nhiên hai mắt cậu bé sáng rực, nhìn chằm chằm vào đống đồ ăn trên bàn, nhưng vẫn hơi sợ hãi nhìn cô.

“Ăn đi, tỷ gọi cho đệ đó.” Cô đã tích cốc nên đương nhiên không cần ăn uống, hơn nữa ăn xong còn phải đi đại tiện nữa đó.

Cho nên, cô ngồi im một chỗ, nhìn cậu bé ăn như gió cuốn, quét sạch cả bàn.

Chúc Dao ngồi nghĩ cách để tránh cho cậu bé bước lên con đường tu ma, biết đâu cô có thể thay đổi vận mệnh của cậu, cho cậu chút tiền vốn để cậu bé kiếm kế sinh nhai.

Có ơn cứu mạng lần này, cho dù tương lai Mộc Mị Nhan có sống lại, cứu cậu thêm một lần nữa thì cũng chỉ như dệt hoa trên gấm mà thôi, sẽ không trở thành ánh trăng sáng trong lòng cậu được.

Có lẽ cô còn có thể dựa vào chuyện lần này để truyền thụ cho cậu mấy đạo lý như mỗi người trên đời đều có trách nhiệm gìn giữ hòa bình thế giới các kiểu.

Ừm, chuyện này là rất cần thiết.

Chúc Dao đã có chủ ý còn cậu bé kia cũng đã ăn no căng bụng, nhưng cậu bé vẫn lưu luyến một nửa số đồ ăn còn lại trên bàn.

Cậu bé nhìn Chúc Dao với ánh mắt do dự, chần chừ một chút mới hỏi: “Tỷ tỷ ơi, để có thể gói những món này về...

để ăn sau không?” Chúc Dao thấy ánh mắt dè dặt thận trọng kia thì cảm thấy chua xót, đưa tay lên xoa đầu cậu bé: “Đương nhiên là được rồi, nếu như không đủ thì cứ nói với tỷ, tỷ sẽ gọi thêm đồ.” “Cảm ơn tỷ ạ!” Cậu bé nhìn cô với vẻ mặt cảm kích, cầm ấm nước trên bàn muốn rót nước cho cô thì nhận ra trong ấm đã hết nước, ngoan ngoãn nói: “Đệ đi lấy nước cho tỷ, tỷ chờ đệ một chút.” Chúc Dao khẽ gật đầu, đột nhiên nhớ tới củ cải nhỏ trên Ngọc Lâm Phong.

Nếu như đứa bé này có linh căn không tệ thì cũng có thể mang về trên núi nuôi cùng với củ cải nhỏ mà.

Chỉ là trong giấc mơ cô đã thấy cậu bé có linh căn ba hệ, tư chất như vậy thì hơi khó để tiến vào nội môn phái Khấu Cổ.

Huống hồ cô vẫn luôn cho rằng không nên dẫn cậu bé tiến vào tiên môn.

Chúc Dao vừa tính toán vừa chờ cậu bé quay lại.

Nào ngờ cô chờ suốt nửa canh giờ vẫn không thấy cậu bé đâu, mà lại chờ được một mụ béo mặt mũi đanh đá bặm trợn.

Mụ béo kia vừa lên lầu đã chỉ vào cô, nói: “Vị trí gần cửa sổ tầng hai, đúng rồi, chính là cô ta, mau bắt cô ta lại.” Sau lưng mụ ta có hai gã đàn ông cầm dây thừng đi về phía Chúc Dao.

Chúc Dao ngây ra không hiểu gì, nhưng người bình thường không có linh lực sao có thể tới gần cô được.

Chúng chưa đi tới trước bàn đã bị linh khí hộ thể của Chúc Dao bắn ra ngoài.

“Cô còn dám phản kháng hả?” Mụ mập kia chống nạnh, chỉ thẳng vào Chúc Dao: “Ta nói cho cô biết, em trai của cô đã bán cô cho Xuân Viên bọn ta rồi, thức thời thì ngoan ngoãn trở về với ta đi tiếp khách.” Em trai? Tiếp khách? Chúc Dao nghĩ mãi mới hiểu ra mọi chuyện.

Đù, thằng nhóc thổi tha này dám bán cô vào kỹ viện, ơn cứu mạng của cô nó để đi đâu? Tiên sư cái thằng nhóc khốn kiếp này chứ! Chúc Dao giận phì khói, tẩm mặt nạ cao ngạo lạnh lùng trên mặt kêu “tanh tách” mấy tiếng rồi vỡ tan.

Thằng nhóc chết tiệt, bà mà bắt được mi thì nhất định sẽ đánh cho mi nát đít ra.

Chúc Dao chụp tay về phía ba người kia, thi triển một pháp thuật lãng quên khiến bọn họ quên đi chuyện muốn bắt mình.

Sau đó cô rời khỏi quán rượu, định dùng thần thức tìm kiếm tung tích của cậu bé nhưng đột nhiên phát hiện ra ngón tay trống rỗng.

Con bà nó, thằng nhóc kia còn dám trộm đi nhẫn chứa đồ mà sư phụ để lại cho cô.

Chiếc nhẫn kia có ấn ký của sư phụ, phải in ấn ký của cô lên thì nó mới trở thành đồ vật của cô.

Thế nhưng cô vẫn không nỡ xóa đi ấn ký của sư phụ, với cả cô cũng có thể lấy đồ vật ở bên trong ra nên không hề có ý định này.

Không ngờ chính vì không có ẩn kỷ của cô ở trên đó mà đã bị một thằng nhóc bình thường trộm đi lúc nào mà chính cô cũng không phát hiện ra, mất mặt quá đi thôi!

Chúc Dao tỏa thần thức ra, lập tức tìm được vị trí của cậu bé ngay, nhóc ta đang đi vào một hiệu cầm đồ, xem ra là định mang chiếc nhẫn của mình đi cầm.

Trong mắt những người không có linh khí, đó chỉ là một chiếc nhẫn không thể bình thường hơn, chỉ có người tu tiên mới nhận ra đó là một món pháp khí chứa đồ.

Chúc Dao thi triển pháp thuật ẩn thân, vừa suy nghĩ đã dịch chuyển tức thời tới hiệu cầm đồ kia, đúng lúc nghe được mấy lời cầu khẩn của cậu bé.

Chúc Dao hơi sửng sốt, để xem tên tiểu quỷ này muốn làm gì? “Chưởng quẩy, xin ông đó.

Ta có chuyện rất gấp cần đến tiền, em trai của ta đã bị bệnh ba ngày rồi, xin ông rủ lòng thương xót, cầm cho ta chiếc nhẫn này để lấy chút tiền thuốc.” Đáng tiếc người trong quầy không hề bị lay động.

“Đi đi, một chiếc nhẫn cũ rích mà cũng mang tới cắm, hiệu cầm đồ của bọn ta không phải là bãi rác, mau đi đi.” Chúc Dao nhăn mặt, rác? Cô nghĩ tới những món pháp khí pháp bảo bên trong nhẫn, sư phụ mà nghe thấy lời này chắc sẽ khóc mất.

Cậu bé có vẻ đang rất sốt sắng, cầu xin người kia thêm nhiều lần nhưng chủ quầy vẫn không đồng ý.

Cuối cùng ông ta không kiên nhẫn được thêm nữa, cầm cây chổi đánh đuổi cậu bé ra ngoài.

Cậu bé bị đẩy ngã lăn trên mặt đất, chống tay đứng lên, khập khiễng rời đi trong sự tiếc nuối.

Chúc Dao đi theo.

Cô thấy cậu bé đi vào một hẻm nhỏ vắng vẻ, sau đó tới trước một ngôi miếu hoang.

Cậu bé hít một hơi thật sâu, một nụ cười lập tức hiện lên trên khuôn mặt trước đó còn tràn ngập vẻ chán nản uể oải.

Cậu ta lớn tiếng gọi: “Đệ về rồi.” Cậu ta đẩy cửa đi vào trong, một bé trai cao lớn hơn mặc bộ đồ cũ rách rưới đi ra, trừng mắt với cậu ta một cái, nói: “Ngươi còn biết đường về nữa hả, bạc đâu rồi? Ngươi có kiếm được bạc không?” Nụ cười trên mặt cậu ta cứng lại, cúi đầu xuống như đang nhận lỗi: “Không...

không được.” “Không phải ngươi đã nói sẽ cầm bạc về sao?” Thằng nhóc lớn hơn nổi giận: “Bây giờ Hổ Tử phải làm sao đây? Nó đã bệnh nặng lắm rồi.” “Đệ...

đệ sẽ nghĩ cách.” Cậu ta vội vàng giải thích.

Thằng nhóc lớn không chịu nghe, hét to: “Không được, phải xong trong ngày hôm nay.

Ngươi không kiếm được tiền thì không được ở trong căn nhà này.”

“Hầu Tử ca, ngày mai...

ngày mai chắc chắn đệ sẽ kiếm được.” Cậu ta vội vàng nói.

“Đi đi.” Hầu Tử đẩy cậu ta ra: “Ngươi nói mấy câu này cả tháng rồi, nhưng đến giờ đã làm được gì đâu.” Hai người cãi lộn khiến mấy người trong miếu chú ý tới, mười đứa bé có nam có nữ đi ra ngoài thành từng nhóm nhỏ.

Chắc đây là đồng bạn của cậu ta, nhưng rất có thể sắp không còn là đồng bạn nữa rồi.

Bởi vì không có bất kỳ ai trong đám người kia đứng ra nói giúp cậu ta, không hề có sự đồng tình hay về thương hại gì cả.

Cả đám người chỉ chỉ trỏ trỏ về phía đó, đẩy giận dữ vì cậu ta nói không giữ lời.

Lời của những đứa trẻ luôn thẳng thắn, luôn mang lực sát thương lớn hơn so với người lớn.

Cậu bé không tranh luận lại được, chỉ cố kìm nén những giọt nước mắt muốn tuôn rơi, bất lực nhìn những đồng bạn mà mình muốn hòa nhập vào này, cuống cuồng lắc đầu.

“Hầu Tử ca, hôm nay để thấy nó ở trên đường.” Một đứa bé vừa mới đi ra đột nhiên chen tới, chỉ vào cậu bé nói: “Hôm nay nó trộm túi tiền của Tang Kiến Bá, đệ nhìn thấy ba người bọn họ đuổi theo nó.” “Cái gì?!” Sắc mặt Hầu Tử tái nhợt, tỏ vẻ sợ hãi: “Mày dám trộm túi tiền của tên ác bá đó!”

“Đệ chỉ vì Hổ Tử...” “Câm miệng!” Hầu Tử càng giận dữ hơn, giậm chân nói: “Ngươi đang mang tai họa tới cho bọn ta đó, mau đuổi nó ra ngoài thôi.

Nếu để đám người Tạng Kiển Bá nhìn thấy sẽ tưởng chúng ta là đồng bọn của nó, sẽ liên lụy tới chúng ta đó.” “Đúng vậy,mau đuổi nó ra ngoài đi.” Những người khác rối rít hưởng ứng, đẩy cậu bé ra khỏi cửa miệu.

Cậu bé không thể đứng vững được nữa, ngã xuống một rãnh nước ở bên ngoài, toàn thân dính đầy bùn đất, bộ quần áo mỏng manh trên người ướt süng.

Thế nhưng cậu bé ngồi ngơ ngác trong khe không hề động đậy, dường như vẫn đang sững sờ vì sự vô tình vô nghĩa của đồng bạn.

Cậu bé ngồi trong đó hồi lâu mới chậm rãi bò dậy, rời khỏi khu miếu hoang như một linh hồn du đãng, vừa đi vừa lau những giọt nước mắt không ngừng chảy xuống bên khóe mắt, nhưng cậu bé không hề khóc thành tiếng.

Chúc Dao bám theo sau cậu bé, cơn giận cũng đã tiêu tan hơn nữa.

Lúc này cô đã hiểu vì sao cậu ta không chịu tiếp nhận ý tốt của mình, ngược lại còn lấy oán báo ơn bán đứng cô.

Hẳn là do cậu ta gặp phải quá nhiều những chuyện như vậy, hiểu ấm lạnh tình đời là như thế nào, cho nên mới không dám dễ dàng tin tưởng một ai.

Dù sao ngay cả những đồng bọn sống chung cũng có thể phản bội huống chi là một người vừa mới quen,

Chúc Dao đi theo hồi lâu mới biết chính cậu ta cũng không biết phải đi đến nơi nào, cứ lang thang không có mục đích trong thành.

Khi đi tới quán rượu mà cô từng dẫn tới ăn cơm, cậu ta dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn một hồi, sau đó yên lặng đi tiếp.

Thằng nhóc khốn kiếp, giờ mới biết nỗi lòng của chị đây hả? Hừ, không cho mi ăn quả đắng thì còn không chịu ngoan ngoãn.

Từ đầu đến cuối Chúc Dao vẫn không hiện thân, chờ khi cậu ta nghĩ rõ thì cô mới xuất hiện được.

Nếu không cậu ta tuyệt đối có thể bán cô vào lầu xanh thêm một lần nữa.

Cậu ta cứ lang thang không mục đích trong tòa thành suốt ba ngày, có lẽ giờ đã cảm thấy đói bụng nên bước đi có phần loạng choạng, yếu ớt.

Cậu ta lảo đảo đi qua một hộ nhà nông, đột nhiên có mấy người xuất hiện từ phía sau, xông lên cản ngang đường.

“Thằng nhóc thối tha, cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi.” Nhóm người này tổng cộng có năm gã đàn ông trưởng thành, ba người trong đó rất quen mặt.

Đó là ba gã đàn ông đánh cậu bé lần trước, chỉ là lần này dáng đi của bọn chúng khá quái dị.

Chúc Dao nhíu chặt mày, đám người này đúng là điển hình của câu nói sẹo vừa lành đã quên cơn đau!

“Nếu không phải thằng nhãi ngươi trộm túi tiền của ta, ta cũng không bị đoạn tử tuyệt tôn như bây giờ.

Hôm nay ta nhất định phải đánh chết ngươi!” Tang Kiến Bá liếc mắt ra hiệu cho mấy tên đàn em ở bên cạnh, mấy tên xông tới như ong vỡ tổ: “Xem hôm nay quỷ thần trên con đường kia có còn tới cứu ngươi không?”

Cậu bé sợ hãi lui lại một bước, khuôn mặt trầm xuống, tuyệt vọng nhìn đám người đang xông đến.

Cậu ta không buồn phản kháng, mặc cho mấy gã đàn ông kia tóm lấy.

Lần này sẽ không có ai tới cứu cậu ta nữa cả, có lẽ chết cũng là một cách giải thoát.

Cơn giận của mấy gã đàn ông kia không hề giảm bớt vì cậu bé không phản kháng, ngược lại còn đưa tay đẩy ngã cậu bé xuống đất, sau đó vung gậy gỗ lên nên mạnh xuống người cậu.

Nhưng ngay khi cây gậy gỗ sắp đánh lên người cậu bé, một chuyện quỷ quái xảy ra, cây gậy gỗ đột nhiên rời khỏi tay chúng bắn ngược ra ngoài.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
Ngân Phạm1626696494chị em nào đang buồn . đang thất tình . đang stress . đang cô đơn . . . đọc ngay truyện này nha . câu từ chắc với 1 số bạn hơi trẻ trâu nhưng cốt truyện hay , truyện trong truyện , hài hước , k đọc uổn lắm nha - sent 2023-09-29 00:50:09
so_tranhDuyệt thẻ giúp e với ạ - sent 2023-09-22 23:51:53
DIỆP BẠCH MSNữ đồ đệ rút ra bài học sau 1 đêm trồng củ cải cùng sư phụ: Đừng bao h trêu chọc trai tân mấy ngàn năm , vì nam chính người ta 1 đêm 7 lần còn nam9 của mình 1 đêm có 1 lần mà kéo dài tới sáng . Ông sư phụ trong lòng nghĩ đây chỉ là hình thức song tu thôi.. hihi dễ cưng quá - sent 2023-08-04 23:22:39
mai mai1667666884 Ủa sao ko thấy bình luận của mk - sent 2022-11-20 15:59:48
mai mai1667666884Duyệt thẻ giúp e ạ - sent 2022-11-20 15:35:01
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương