Hắc Tổng Tài Là Lão Công Của Tôi full

Chương 42: Anh ta mới là vua ở đây

/411
Trước Tiếp
Thím La ngồi xuống bên mép giường cô, ý nặng tình thâm nói: “Cô Diệp, tôi đại khái cũng biết rằng cô muốn nhanh chóng rời khỏi biệt thự này càng sớm càng tốt. Nhưng mà quan hệ giữa cô và cậu chủ bây giờ cũng giống như là lấy trứng chọi đá vậy đấy. Nếu cô có thể nhẫn nhịn cho qua thì có thể đường ai nấy đi, còn nếu cô không thể chịu đựng được mà muốn chọn cách đối đầu thì.........”

Thím La không tiếp tục nói nữa, chỉ để bát cháo lên tủ trong suốt ngay cạnh đầu giường, nhẹ nhàng nói: “Khi nào cô muốn ăn thì cứ ăn một chút nhé. Cái bát này có thể giữ nhiệt được, một tiếng sau tôi sẽ quay lại xem cô.”

Diệp Du Nhiên nghiến răng nghiến lợi. Trứng gà, cục đá! Lấy trứng chọi đá!

Thật là một sự ẩn dụ hay!

Thế nếu cô kiên quyết không chịu cúi đầu thì kết quả sẽ chỉ có một đó là trứng bị đánh vỡ nát hay sao hả?!

Trong căn phòng ngủ to lớn, thoáng chốc rơi vào yên tĩnh.

Trong lòng Diệp Du Nhiên vô cùng phức tạp. Trong một phút ngắn ngủi cô đã suy nghĩ rất nhiều, nghĩ nhiều đến mức khiến não cô cũng đau, nhưng mạch suy nghĩ của cô vẫn không thể dừng lại được.

Có lẽ cô đã hôn mê được một lúc, khi mở mắt ra lần nữa thì đôi mắt sáng ngời như ngọc kia lại vô cùng bình tĩnh, giống như một cái giếng cạn không có nước, không có sóng hay dấu vết nào để lại cả.

Dường như có thể nhìn sâu vào tận đáy con mắt, cũng dường như là bị bóng tối bao trùm từ bề ngoài đến tận đáy vực.

Trời gần trưa cô mới đứng dậy đi vào bếp, bình tĩnh mà nấu nướng, toàn bộ đều là món mà Nam Cung Tước thích ăn.

Trong bữa ăn, cô nói thẳng: “Cuối tuần này tôi cần về nhà ba ngày.”

Đôi mắt đen như mực của Nam Cung Tước quét về phía cô, những người hầu xung quanh đều run lẩy bẩy, anh lạnh lùng nói: “Được.”

Diệp Du Nhiên nhận được một câu trả lời đồng ý thì bình tĩnh né sang một bên. Điều này tưởng chừng như dễ dàng nhưng cũng không hề dễ dàng, kết quả mà cô xin lại được dường như chẳng ảnh hưởng gì đến cô cả.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Một nụ cười xấu xa xuất hiện trên khóe môi Nam Cung Tước, trong mắt xuất hiện một tia hứng thú. Anh thực sự không nghĩ rằng Diệp Du Nhiên sẽ có phản ứng như thế này.

Sau bữa ăn, anh ngoắc ngón tay, khi Diệp Du Nhiên ngoan ngoãn nghe lời đi tới, giọng nói lạnh lùng và độc đoán của anh phát ra một sự mê hoặc: “Buổi tối cùng tôi đi tham gia sự kiện khiêu vũ.”

Cái gì? Anh ta muốn đi tham dự buổi lễ khiêu vũ của trường cùng với cô sao?

Diệp Du Nhiên sau khi nghe xong thì hơi sửng sốt, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh. Cô dùng giọng nói bình tĩnh không có độ cao thấp nói: “Tôi cần phải đến trường một chuyến.”

Nam Cung Tước nhướng mày: “Đi gặp Hàn Thiên Triết sao?”

Diệp Du Nhiên lắc đầu, giọng điệu không thay đổi: “Đi gặp Cảnh Đồng.”

Nam Cung Tước nhớ lại thông tin tài liệu mình từng xem, Cảnh Đồng là bạn học của cô, sau đó búng tay một cái: “Được, đến lúc đó gặp ở cổng trường.”

Diệp Du Nhiên yên lặng lắng nghe, cứ như thể việc tối nay tham gia bữa tiệc khiêu vũ giao lưu với Nam Cung Tước sẽ gây ra những chủ đề và sự chế giễu cũng như coi thường hoàn toàn không liên quan đến cô vậy.

Sau khi nhận được bộ máy ảnh hoàn chỉnh từ tay Cảnh Đồng, Diệp Du Nhiên lặng lẽ đứng ở trước cổng trường một lúc, sau đó lựa chọn về nhà một chuyến trước .

Dì Trương nhìn thấy chiếc hộp đựng máy ảnh màu đen mà cô mang về sau đó vội vàng mở ra xem, không vui vẻ nói: “Sao nó lại tháo rời ra thế này chứ? Bao bì đâu? Sách hướng dẫn đâu hả?”

Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng nói: “Tôi vừa mượn ở trường về. Sẽ dùng nó vào cuối tuần và sẽ trả lại vào thứ hai đầu tuần.”

“Cô nói cái gì cơ?” Dì Trương đột nhiên cao giọng: “Làm sao có thể mượn được chứ?! Không phải đã nói là sẽ mua cái mới hay sao?”

“Không có cái mới. Nếu không dùng máy ảnh này, vậy thì bây giờ tôi sẽ đem trả lại ngay.” Diệp Du Nhiên bình tĩnh nhìn bà ta, giọng điệu đều đều khiến dì Trương không nói nên lời.

Bà ta tức giận đến mức cả lồng ngực đều dao động kịch liệt, một lúc sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi dùng, sao lại không dùng được chứ! Hôm nay tôi sẽ bắt đầu dùng!” Thôi thì cũng có thể bán với giá thấp hơn một chút, dù sao thì máy ảnh mới tinh cũng phải khấu hao một chút mới bán đi được.

Diệp Du Nhiên không biết bà ta đang nghĩ gì, bước tới lấy sách hướng dẫn bên trong ra: “Tôi sẽ hướng dẫn dì cách sử dụng.”

“Không cần cô hướng dẫn.” Dì Trương đẩy cô ra: “Tôi đâu phải đứa ngốc. Tôi sẽ tự mình tìm hiểu cũng được. Hơn nữa vẫn còn có ba của cô.”

Khi Diệp Du Nhiên nghe bà ta nhắc đến ba mình, cô không còn nài nỉ nữa mà chỉ dặn dò: “Nhớ cẩn thận đấy, đây là máy mới của trường, đừng va vào nó làm hư.”

“Còn cần cô nhắc nhở à!” Dì Trương vẫy vẫy tay, có ý xua đuổi nói: “Không còn việc gì nữa thì cô về đi, mắc công ngài Nam Cung lại không tìm được cô”

Đây chẳng phải rõ ràng là đã có ý đem cô bán cho Nam Cung Tước rồi hay sao?

Diệp Du Nhiên cảm thấy trong lòng nhói đau, nhưng trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi về ngay.”

Khi cô trở lại cổng trường thì đã là năm giờ chiều, rất nhiều lớp đã tan học ra về, hầu hết học sinh ra vào đều đang rôm rả bàn luận về bữa tiệc khiêu vũ giao lưu vào tối nay và bắt đầu chuẩn bị cho nó.

Khi nhìn thấy cô, bọn họ không thể không chỉ trỏ bàn luận vài câu. Diệp Du Nhiên chỉ im lặng đứng yên tại đó, hoàn toàn không để tâm chút nào.

Khoảng mười phút sau, xe của Nam Cung Tước dừng lại bên cạnh cô, anh lạnh lùng nói: “Lên xe.”

Diệp Du Nhiên nhàn nhạt nhìn anh kiên định nói: “Tôi có thể tự mình đi bộ qua đó, anh đi gửi xe là được.”

“Lái xe cũng phải mất hơn một tiếng mấy, cô chắc là muốn tự mình đi bộ qua đó sao?” Đôi môi mỏng của Nam Cung Tước cong lên, ném cho cô một tia giễu cợt.

“Cái gì cơ? Anh không phải là muốn đi dự buổi tiệc khiêu vũ sao?” Đôi mắt bình tĩnh của Diệp Du Nhiên cuối cùng cũng nổi lên một làn sóng đầy ngạc nhiên.

“Chỉ có ở trường cô mới có buổi tiệc khiêu vũ giao tiếp thôi hay sao hả?” Nam Cung Tước bật cười và chế nhạo một cách sắc bén: “Muốn tôi tham gia chung à?”

Diệp Du Nhiên nhíu mày lại, nhưng vẫn kéo cửa xe ra và ngồi lên.

Xe liền nổ máy và nhanh chóng phóng đi.

Trở lại biệt thự, nhà tạo mẫu tóc đã chờ cô từ sớm, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu dưới sự chỉ huy của Nam Cung Tước và bắt đầu chuẩn bị cho cô.

Đợi khi Diệp Du Nhiên mặc lên một chiếc váy đuôi cá tươi tắn đầy thanh lịch và bước ra trên đôi giày cao gót cùng màu, ánh mắt của Nam Cung Tước nhìn cô càng thâm sâu hơn, ánh mắt anh hệt như X quang xuyên thấu quét qua toàn bộ cơ thể của cô và nói với nhà tạo mẫu: “Cái này chật quá, đổi cho cô ấy một bộ rộng rãi hơn đi.”

Nhà tạo mẫu nhìn lại bộ lễ phục trên người Diệp Du Nhiên, được cắt may một cách vừa vặn, như thể được thiết kế riêng dành cho cô làm tôn lên đường cong cơ thể, tôn lên sự hoàn hảo về lợi thế hình thể của cô vậy, với cả kiểu tóc và cách trang điểm cũng vô cùng phù hợp với bộ lễ phục này, vô cùng tự nhiên, chật ở đâu cơ chứ?

Nhưng ý của Nam Cung Tước mới là tất cả.

Anh không gấp không gáp sau khi đợi Diệp Du Nhiên đi chỉnh chu lại, Nam Cung Tước mới lái xe chở cô đến một căn biệt thự khác nữa nằm trong tiểu khu để tham dự bữa tiệc khiêu vũ.

Những người đàn ông và phụ nữ ăn mặc thời trang và lộng lẫy, đang mang theo sâm panh hoặc rượu vang đỏ, hoặc ngồi im hoặc tụ tập xung quanh đó. Khi Nam Cung Tước bước vào phòng khách được chiếu sáng bởi ngọn đèn pha lê khổng lồ, ánh mắt bọn họ đều không hẹn mà nhìn sang anh.

Ở thành phố N, anh cũng được xem như là được bu đông đúc, vừa được ngưỡng mộ cũng vừa phải sợ hãi sự tồn tại của anh, giống như một vị hoàng thượng cao cao tại thượng.

“A Tước, cậu cuối cùng cũng chịu tới rồi.” Một giọng nói tự nhiên vô cùng phù phiếm xuyên băng vào đám đông, đôi mắt đào hoa của Lệ Vinh Vũ sáng rực đầy hứng thú vang lên: “Người đẹp, trông cô rất quen thuộc, chúng ta đã từng gặp nhau trước đây rồi phải không?”

“Tôi chưa từng gặp qua anh.” Giọng nói của Diệp Du Nhiên bình tĩnh, cho dù là lần đầu tiên tham gia tiệc khiêu vũ quy tụ toàn người nổi tiếng có thân có phận như thế này, cô cũng không lộ ra một chút rụt rè.

“Chà chà, vị cô nương xinh đẹp đã nói là chúng ta chưa từng gặp qua, vậy thì chúng ta chưa từng gặp qua vậy.” Lệ Vinh Vũ nhớ lại cảnh tưởng lần đó ở quán bar Diệp Du Nhiên hỏi xin Nam Cung Tước danh thiếp lúc đó, trong lòng có chút nở hoa, lập tức tháo bỏ một cúc khuy tay trên chiếc áo sơ mi hồng phấn. Nghiêng người về phía cô với đôi mắt sáng ngời nói: “Một lát có thể mời cô cùng khiêu vũ với tôi không?”

Nam Cung Tước giơ một cánh tay dài thẳng tắp mạnh mẽ, dễ dàng ôm trọn eo Diệp Du Nhiên và nói: “Người là tôi đưa đến, Diệp Du Nhiên.”

Lệ Vinh Vũ ngạc nhiên liếc nhìn bạn mình rồi chăm chú nhìn Diệp Du Nhiên: “Cô Diệp, cô nghĩ thế nào hả? Tôi tin là xinh đẹp như cô chắc sẽ không đành lòng từ chối yêu cầu của tôi nhỉ.”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
naminongNạp thẻ rồi mà xem không được - sent 2023-06-03 22:46:12
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương