Hẹn Yêu full

Chương 21: Nỗi nhớ bủa vây

/170
Trước Tiếp
Hôm sau, Mai Thu vẫn ngồi học trong lớp 12A7, cô thấp thỏm nhìn chỗ ngồi bên trên mình đang để trống, sau đó cô hết nhìn ra cửa lớp lại ngước nhìn đồng hồ.

Đơn chuyển lớp đã được rút lại.Từ giờ chắc hắn sẽ thấy yên tâm khi cả hai vẫn được học cùng lớp. Mà sao đã đến giờ vào lớp một lúc rồi vẫn chưa thấy mặt mũi hắn đâu? Là hắn đến muộn hay là không đi học?

Mình đang đợi hắn ư? Sao lúc này mình lại mong hắn đến lớp hơn bao giờ hết vậy?

Sĩ số lớp: 44, vắng: 1 (Phong)

Hôm sau, sĩ số lớp: 44, vắng: 1 (Phong).

Những ngày hôm sau nữa, cũng đều như vậy...

Cô lo lắng liếc nhìn lớp trưởng ghi sĩ số lớp trên góc bảng hằng ngày và kè kè chiếc điện thoại bên người chờ đợi một tin nhắn hồi âm từ Phong sau mấy lần nhắn tin hỏi thăm về sự vắng mặt không lý do của hắn.

“Khánh ơi, Phong có chuyện gì à? Nghỉ cả tuần rồi không thấy đi học.”

“Tớ cũng không biết nữa.”

Đến cả bạn thân của hắn cũng không biết thì chắc trong lớp không ai biết rồi.

Phong à, cậu đang ở đâu được chứ? Ngày nào cũng chờ mòn mỏi cậu đến lớp, đơn giản là chỉ muốn nhìn thấy cậu và hỏi cậu có ổn hay không thôi. Tớ chán ngấy phải tiếp tục chờ đợi cậu trong vô vọng rồi.

Chờ đợi không đáng sợ mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đến bao giờ. Nỗi băn khoăn về sự mất tích của hắn cùng không gian trống trải ở vị trí chỗ ngồi trước mặt đã kéo theo cả sự trống trải trong lòng cô.

Cô thở dài và hồi tượng lại hình ảnh của hắn những ngày trước đây.

“Kính cận của cậu dày thế? Đưa tôi xem nào.”

“Đừng đeo thử, tớ cận nặng, cậu sẽ bị hoa mắt đấy.”

“Tôi đeo kính trông thế nào?”

“Nhìn tri thức lắm.”

“Thật à? Tôi biết mà.”

“Không, lúc nãy tớ dùng câu tỉnh lược nên cậu chưa nghe hết được câu trả lời đầy đủ của tớ.”

“Cậu cứ nói đầy đủ đi.”

“Lưu manh, giả danh tri thức.”

“Xùy, thế thì tôi không thể để mình bị cận được.”

Lần khác...

“Sao hôm qua cậu mời cả cái dãy này đi ăn chè vậy? Có sự kiện gì đặc biệt à?”

“Không, chỉ đơn giản là muốn mời cậu đi ăn chè mà sợ cậu ngại đi một mình với tôi nên tôi mời cả dãy đi ăn luôn.”

Lần khác nữa...

“Thấy kiểu tóc này của tôi ổn không?”

“Cậu thích để kiểu tóc nào thì đấy là quyền của cậu, hỏi tớ làm gì?”

“Cứ nói ý kiến của cậu xem nào.”

“Là cậu hỏi nên tớ mới nói đấy, chứ không phải tự dưng tớ phán xét gì đâu. Kiểu tóc vuốt keo dựng ngược lên trời này của cậu nhìn hơi ngứa mắt, nếu xét trên quan điểm của phụ huynh thì trông không được ngoan hiền, giống như kiểu “cắp chợ” vậy.”

Hôm sau…

“Hôm qua mày mới cắt tóc à, Phong? Cắt tụi đi nhìn ngố quá.”

“Haha.” Đám bạn phá lên cười sau khi nghe Khánh chê bai thẳng thừng kiểu tóc mới của hắn.

“Mai Thu, xấu lắm à?”

“Nhìn cậu ra dáng ngoan hiền hơn rồi mà. Hành động của cậu dễ thương như con cún nghe lời chủ đi tỉa lông vậy.”

Con người hắn bình thường không phải chỉ biết trêu đùa mình thôi mà thực ra hắn cũng có những khoảnh khắc và hành động rất đỗi đáng yêu.

Có lẽ từ trước đến giờ ngoài những cảm xúc khó tả không thể gọi tên, thì còn những cảm xúc hắn mang lại cho mình là vui có, buồn có, hụt hẫng có, trống trải có, tức giận cũng có... và dĩ nhiên cả nhớ nhung cũng có.

Tại sao mình lại càng ngày càng nhớ hắn nhiều như vậy? Cảm giác nhớ nhung xen lẫn cả sự bồn chồn, bất an trong lòng nữa.

Khoan đã, hắn là ai? Từ lúc nào mà lại trở nên quan trọng với mình thế?

Xem nào, mình bắt đầu để ý đến hắn từ bao giờ? Từ lúc mình tuyệt vọng nhất, hắn chạy đến cứu mình trong rừng và cõng mình suốt một đoạn đường dài? Từ lúc hắn đội mưa gió trong ngày bão chở mình về tận nhà? Hay sớm hơn là từ lúc hắn hào phóng nhường chỗ cho mình? Hay còn sớm hơn nữa là từ lúc hắn thay mình ra ngoài cửa lớp đứng để chịu phạt vì không mang sách Tiếng Anh? Hay là từ lúc... Ôi, chẳng biết từ lúc nào nữa...

Có lẽ mình dần dần cảm động từ những hành động quan tâm dù nhỏ nhoi của hắn và đặc biệt là hắn chỉ làm thế với một mình mình thôi.

Hóa ra, nhớ một tên con trai là như vậy à? Mình chưa bao giờ để một người bạn khác giới nào chi phối cảm giác của mình nhiều như lúc này. Hiện tại chẳng có cách nào ngoài việc chờ đợi hắn xuất hiện, cũng chẳng biết là từ khi nào mà cuộc sống của mình thiếu hắn lại trở nên vô vị thế.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
TIP x TUTduyệt thẻ mình với - sent 2023-04-11 19:05:57
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương