Hoa Thần Lục full

Chương 10: Thở dài

/243
Trước Tiếp
Lại qua mấy ngày, hôm đó là ngày mười hai, tiết Vũ Thủy, lúc người người nhà nhà đang cầu khấn, tại phủ đệ của Long tướng quân tiếng pháo trúc

cũng vang vọng một góc trời.

Hôm nay là ngày đại hôn của Long tướng quân, hắn làm theo ý mình, kiên quyết lấy Liễu Chi làm vợ.

Một nha hoàn áo vải lại trở thành chính thất duy nhất của đại tướng quân quyền thế đương triều, đây cũng là chuyện lớn làm náo động cả phủ Thái Bình, sự quan tâm chỉ đứng sau chuyện Vũ Thụy An lâm trọng bệnh.

Trên đường tới Vương phủ Thụy An tái khám, ba người Địch Khương, Vấn Dược và Thư Hương cùng đi qua phủ tướng quân, trùng hợp nhìn thấy bên trong cánh cửa lạnh lẽo kia, Long Minh và Liễu Chi đang hành lễ phu thê giao bái.

Cha mẹ bọn họ đều đã mất, như vậy bên trên không có cao đường, đắc tội với nữ hoàng thiên gia coi như ra khỏi cửa không có trời đất, hai người không vướng bận gì, cũng chỉ có tình yêu thật sự mới có thể khiến bọn họ bất chấp như vậy?

“Chỉ e bọn họ có mệnh ân ái nhưng lại vô phúc hưởng thụ.” Thư Hương đứng một bên lạnh lùng tiếp câu.

Địch Khương gật đầu, cũng không hề lạc quan nhìn họ.

Quan viên của thiên triều đa phần sợ sắc mặt của nữ hoàng, không dám tới chúc phúc, vì thế ngày đại hôn cả phủ tướng quân đều trống vắng, người dự lễ chỉ có lác đác mấy người trong phủ tướng quân, còn có dăm ba người bạn của Long Minh.

Nhưng cho dù chỉ có vài người như vậy, Long Minh và Liễu Chi đều cười rất vui vẻ, dáng vẻ ngọt ngào hạnh phúc đó, khiến người xung quanh đều không nén được cảm động rơi nước mắt.

Cuối cùng để có thể tu thành chính quả như vậy, mọi người đều biết bọn họ đã chịu áp lực và cản trở thế nào từ bên ngoài, có người ngưỡng mộ vận may của Liễu Chi, cũng có người thầm mắng chửi Long Minh không biết tốt xấu lại đi đắc tội với hoàng thất.

“Công chúa Chiều Hòa đẹp hơn Liễu Chi nhiều! Sao ngài ấy lại lấy tiểu tỳ đó chứ?”

“Đẹp thì có tác dụng gì? Ta nghe nói tính khí của công chúa Chiều Hòa không được tốt lắm!”

“Dựa vào cái gì mà nói chỉ có công chúa mới xứng với đại tướng quân chứ? Ta thấy hai người họ rất đẹp đôi!”

Đám người đứng xem xung quanh đang thì thào to nhỏ.

Địch Khương và Thư Hương đều cười nhạt, còn Vấn Dược lại có thái độ khác thường, ở một bên ngưỡng mộ đến hồ đồ: “Liễu Chì quả thật được gả cho một người chồng tốt, đây là phúc phận nàng ta đã tu cả mấy đời!”

Địch Khương lắc đầu: “Con đường tương lại so với lúc trước chỉ sợ sẽ càng gian nan hơn.”

“Tại sao?” Vấn Dược khó hiểu: “Nữ hoàng trước đó nói được làm được, đã nói sẽ không nhúng tay vào hôn sự của bọn họ thì sẽ không nhúng tay, lúc này Vũ Tinh Nghi còn không giữ nổi thân mình, ngay cả Vương gia Thụy An cũng bệnh tật triền miên, sống chết còn chưa biết, còn ai có thể quấy rầy bọn họ được nữa chứ?”

“Ta không biết,” Địch Khương mỉm cười: “Nhưng có một câu ngạn ngữ là tu hú sẵn tổ, còn có câu ai rồi cũng sẽ quay về đúng vị trí của mình, cái gọi là nhân quả tuần hoàn báo ứng xác đáng, rốt cuộc là người hay là quỷ, cuối cùng đều sẽ trở về đúng hình dáng ban đầu, không phải sao?”

“Nghĩa là gì?” Vấn Dược dồn hỏi Địch Khương, nhưng nàng không đáp.

“Ngươi nghe hiểu không?” Vấn Dược lại hỏi Thư Hương, có điều cậu ta cũng không thèm để ý.

Vấn Dược hậm hực suốt đường đi, không hiểu tại sao, nàng ta không thích cái vị đại tiểu thư tác oai tác quái kia, cứ phải tranh giành thị phi mới được sao.

“Nàng ta là công chúa thì giỏi lắm sao? Bắt mọi người đều phải tâng bốc tán tụng? Còn không cho Long đại tướng quân được cưới người phụ nữ trong lòng mình ư?” Vấn Dược không phục, cả quãng đường cứ dồn hỏi, Địch Khương và Thư Hương đều cảm thấy đau đầu.

Địch Khương dứt khoát lấy huyết ngọc ở trong người ném cho Vấn Dược: “Ngươi tự mình hỏi nàng ta đi.”

“Ai?”

Vấn Dược còn chưa nói xong, vừa nhận lấy huyết ngọc, trong đầu đã vang lên tiếng của Vũ Tinh Nghi, chỉ nghe thấy nàng ta lạnh lùng nói: “Thế nên ta mới chúc phúc cho bọn họ trăm năm hòa hợp, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mặt bản cung, được chưa?”

Vấn Dược sửng sốt gật đầu: “Cô từ bỏ được là được.”

Vũ Tinh Nghi không đáp. Vấn Dược vốn tưởng rằng Vũ Tinh Nghi sẽ không bỏ qua khi thấy bọn họ vẻ vang, nhưng không ngờ nàng ta thật sự không muốn gặp lại hai người họ nữa, đây giống như một thoại bản cao trào liên tục, nữ chính đột nhiên qua đời, sau đó mọi việc đột nhiên dừng lại, khiến người xem kịch cảm thấy có chút khó chịu.

Vấn Dược giống như bị người ta nhìn thấu, muốn an ủi Vũ Tinh Nghi vài câu, lại nói tiếp: “Mặc dù nhân tài như Long tướng quân ngàn dặm mới tìm được một, nhưng người là công chúa, muốn có người đàn ông như thế nào mà chẳng được, hà tất phải đi tranh giành phu quân với người khác, đúng không?”

Vũ Tinh Nghị vẫn không trả lời.

“Không cần biết hai người bọn họ ngọt ngào thể nào, cuộc sống cũng sẽ không tốt hơn người được, đúng không? Nghĩ thoáng ra một chút.”

“Khụ...”

“Khụ khụ...”

Địch Khương và Thư Hương cùng ho hắng vài tiếng, từ đầu đến cuối Vũ Tinh Nghị vẫn không nói năng gì.

Vấn Dược hậm hực, thấy không ai thèm quan tâm đến mình, vì thế ngại ngùng gãi đầu, cuối cùng cũng im lặng không nói nữa.

Sau khi mấy người bọn họ tới Vương phủ Thụy An, phát hiện thái y trong phòng đã giải tán một nửa, chỉ còn vài người có thâm niên ở lại trông chừng, nhưng trong viện, số lượng tăng nhân mà quốc sư phải đến ngày càng đông, nhưng bản thân quốc sư, Địch Khương vẫn chưa được nhìn thấy.

Trong lòng nàng vô cùng tò mò, đệ nhất pháp thuật đương triều sẽ trông như thế nào.

Ba đầu sáu tay hay là pháp lực thông thiên?

Chỉ nghĩ thôi đã khiến cho người ta cảm thấy kích động không thôi.

“Chưởng quầy, người đang cười gì vậy?” Vấn Dược hỏi.

“Hả?” Địch Khương ngẩn ra: “Ta nào có cười.”

“Người cười rồi mà, ánh mắt long lanh sáng rỡ.”

“Ngươi nhìn nhầm rồi!” Địch Khương nói xong, lấy lại huyết ngọc trong tay Vấn Dược: “Ta còn có chuyện cần xử lý, người đi xem Vương gia trước đi, Thư Hương đi cùng ta.”

“Vâng!” Vấn Dược vừa nghe sẽ được gặp Vương gia, cũng không quan tâm Địch Khương có việc gì, phải biết trong lòng nàng ta, chuyện lớn trong thiên hạ cũng không quan trọng bằng Vương gia.

Vì thế Địch Khương dẫn theo Thư Hương tới Lầu Đông Tiểu Tạ, nơi ở của công chúa Chiều Hòa.

Địch Khương mở huyết ngọc ra, linh hồn của Vũ Tinh Nghi bay ra ngoài.

“Cô chắc chắn muốn ở lại đây?”

“Ừm.” Vũ Tinh Nghị kiên định gật đầu.

“Ở đây có rất nhiều tăng nhân, chỉ sợ ở lại sẽ vô ích với cô.”

“Bản cũng không sợ tan biến thành tro bụi, chỉ sợ không gặp mặt được hoàng huynh lần cuối.” “Vậy được rồi.” Địch Khương bằng lòng cho nàng ta ở lại, vẫy vẫy tay, giúp nàng ta che giấu khí tức, để đảm bảo sẽ không bị đám đạo nhân không có mắt kia làm tổn thương.

Vũ Tinh Nghi không nhiều lời, chỉ lẳng lặng ngồi một mình bên cạnh cửa sổ, hai mắt đăm chiêu nhìn ra ngoài, ánh mắt mông lung, không biết đang suy nghĩ điều gì. Còn ở phủ tướng quân cách đây không xa, mặc cho tiếng cầu mưa hết đợt này tới đợt khác, cũng không ngăn được tiếng đàn sáo lễ nhạc vàng

lên.

“Hôm nay là ngày đại hôn của Long tướng quân, công chúa không muốn gặp hắn ta sao?” Địch Khương mang theo chút than vãn hỏi.

Vũ Tinh Nghị lắc đầu: “Trước đây bạn cũng đã gặp chàng ở tiệm kim khí.”

“Lúc đó không tính.”

“Biểu hiện của Mai tỷ hôm đó không có gì không ổn, trong mắt chàng không có ta, sao ta phải đau khổ dây dưa chứ?”

“Cũng phải...” Địch Khương thở dài, không biết phải an ủi thế nào.

Vũ Tinh Nghi thu lại ánh mắt, quay lại ngẩn ra nhìn chiếc đàn tì bà treo trên tường. Chiếc đàn được làm bằng gỗ không sơn, không hề giống một vật quý giá, nhìn kỹ có thể thấy là người ngoài ngành làm ra, hai dây đàn bị đặt sai vị trí là minh chứng.

Lần đầu nhìn thấy nó, Địch Khương vốn tưởng rằng đó là đàn tỳ bà của Mai tỷ, nhưng nhìn thần sắc bây giờ của công chúa, vật này có lẽ là thứ đồ yêu thích của nàng ta.

“Chiếc đàn tì bà được chế tạo cẩu thả này, công chúa lại đặc biệt đem nó từ phủ công chúa tới đây, lại còn đặt trong phủ của Vương gia Thụy An, thật đáng ngạc nhiên.” Địch Khương cảm thấy kỳ lạ, âm thầm ghi nhớ.

Từ tiền điện truyền đến tiếng lách cách, tiếng người náo loạn, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì rồi.

Điều đầu tiên Vũ Tinh Nghi nghĩ đến là bệnh tình của Vũ Thụy An, vì thế vội vàng đứng dậy nói: “Tính mạng ca ca nguy hiểm cận kề, bản cung đi xem huynh ấy thế nào, Địch đại phu cứ tự nhiên.”

“Được.” Địch Khương gật đầu.

Chờ Vũ Tinh Nghi đi xa khuất, Địch Khương mới lấy chiếc đàn tì bà trên tường xuống. Phía sau đàn giống như suy nghĩ trong lòng nàng, có khắc tên một người, ngoài ra còn có một câu thơ.

“Thân không có đôi cánh phượng muôn sắc cùng bay

(Nhưng) tâm có linh cảm tương thông.”

Thể chữ phiêu dật thanh tú, trông rất đẹp mắt, bên cạnh câu thơ, hai chữ Long Minh được khắc rồng bay phượng múa, đối lập hoàn toàn với câu thơ phong nhã.

Rõ ràng không phải cùng một người làm.

“Thư Hương.”

“Có.”

“Đem chiếc đàn tì bà này đến phủ Long đại tướng quân, trên thiếp hãy viết tên húy của công chúa Chiêu Hòa.”

“Vâng.” Thư Hương nhìn qua, không nhiều lời liền ôm đàn tì bà đi.

Địch Khương cảm thấy rằng ảnh hưởng bởi bao nhiêu năm ở cùng với Vấn Dược, sự nhạy cảm với những câu chuyện phiếm của nàng đã được nâng cao đáng kể, nàng chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết rằng chắc chắn có điều gì đó không hợp lẽ thường.

Lúc này Địch Khương rất tò mò, Long tướng quân sau khi nhìn thấy đàn tì bà sẽ phản ứng thế nào?

Ba ngày tiếp theo, sức khỏe của Vương gia Thụy An ngày càng xấu đi, đến ngày mười năm đã không thể ăn được nước cháo nữa, thuốc cũng không thấm vào đâu.

Trong ba ngày này, Địch Khương vẫn luôn ở lại trong phủ chờ khám, không được ra ngoài, nàng không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài, và việc Mai tỷ đi đầu lại càng là một điều bí ẩn.
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương