Hoa Thần Lục full

Chương 14: Hồ quang l m

/243
Trước Tiếp
Mấy ngày sau, trời quang mây tạnh, tuyết đọng đã bắt đầu tan.

Địch Khương vừa mở cửa sổ ra đã thấy Chung Húc đang quét tuyết trong sân nhà mình, một nụ hồng hạnh vừa chớm nở trên nền gạch trắng như tuyết vươn ra khỏi bức tường sân nhà hắn. Địch Khương thấy thế không khỏi lấy làm kinh ngạc, nàng vươn cổ ra hét lớn về phía hắn: “Ông chủ Chung, hồng hạnh nhà anh vượt tường rồi kìa!”

Tấm lưng Chung Húc chợt cứng đờ, hắn ném phát cái chổi xuống, tức đến mức lông mày giật bần bật.

Bấy giờ Địch Khương mới tự biết là mình lại lỡ lời rồi, bèn vội vàng rụt cổ vào đóng cửa sổ lại.

Sau đấy, phải mấy ngày Địch Khương không nhìn thấy Chung Húc đầu. Tiệm quan tài vẫn mở cửa buôn bán hằng ngày, nhưng chỉ có mình Trường Sinh chẳng có gì thú vị trong tiệm, thật sự chẳng vui gì cả. Đang lúc Địch Khương nằm dài bên cửa sổ buồn chán như mọi khi thì Thu Hương đi vào, trong tay cậu còn xách theo một giỏ củ cải trắng.

“Chưởng quầy, Lưu Vân sư thái mang một giỏ rau củ đến tặng, nói rằng đây là củ cải vừa mới nhổ lên, mang cho chưởng quầy nếm thử.”

Địch Khương quay lại nhìn một cái, thấy củ cải vừa trắng vừa mập trông rất ngon. Nàng thấy bề mặt củ cải không dính bùn đất, cho nên cầm lấy một củ để lên tay quan sát thì phát hiện hóa ra chúng đều đã được rửa sạch cẩn thận rồi, vì thế đưa lên miệng cắn một miếng thật to.

Củ cải vừa ăn đã thấy ngọt thanh, vô cùng đã miệng.

“Ôi, Lưu Vân sư thái có lòng quá.” Cả miệng Địch Khương đầy củ cải, lúc nói chuyện nghe không rõ ràng lắm.

Đến khi ăn xong đầy thỏa mãn, nàng mới lấy một chiếc khăn tay từ trong ngăn tủ ra.

Chiếc khăn tay ấy là do Địch Khương đích thân thêu bằng gấm vân hoa mất ba ngày ròng.

Ban đầu nàng định tặng nó cho Lưu Vân sư thái nhưng mà vì buồn ngủ lơ mơ nên quên mất.

Địch Khương vuốt ve bảy chữ nhỏ được thêu dưới góc bên trái: Phật không độ người, chỉ độ mình, rồi nói: “Câu nói này ta vẫn luôn dùng để tự cảnh tỉnh bản thân, mong Lưu Vân sự thái cũng sớm ngộ đạo.” Địch Khương nói xong thì cẩn thận gói chiếc khăn tay lại rồi đưa cho Thư Hương: “Mang tặng cho Lưu Vân sư thái, coi như là quà đáp lễ của ta. Nhất định phải giao tận tay cho bà ấy đấy.”

“Vâng, thưa chưởng quầy.”

Thư Hương vâng lời mang chiếc khăn đến am Xuất Vân, đến khi cậu quay về trong tay lại cầm thêm một giỏ củ cải trắng. Ngoại trừ thứ đó, cậu còn mang về thêm một bộ Lê Viên Xuân được chế tác vô cùng tinh xảo.

“Lưu Vân sư thái có nói, đây là bộ hí phục Thụy An từng tặng, ngài ấy hi vọng bộ hí phục này có thể được chôn cất cùng với Thanh Mai. Thế nhưng thi hài của Thanh Mai đã bị Chung Húc thiêu hủy từ lâu, hắn vì tỏ lòng áy náy nên đã đích thân mang tro cốt của nàng ta về quê. Thế nhưng Lưu Vân sư thái tạm thời không thể rời khỏi am Xuất Vân, nên hi vọng chúng ta giao nó cho ông chủ Chung của tiệm quan tài, nhờ hắn chôn Thanh Mai và Lê Viên Xuân cùng với nhau.”

“Ô? Giờ ông chủ Chung đang ở đâu?”

“Ta đã hỏi Trường Sinh rồi, ông chủ Chung đưa tro cốt của Mai tỷ về quê nội, nên đã đến thôn Trạng Nguyên rồi.”

“Thôn Trạng Nguyên?”

“Vâng.”

“Ừ...” Địch Khương thầm kinh ngạc: Cái tên thôn Trạng Nguyên này thật là tỏa ra khí phách trong sự quê mùa, khiến người ta cảm giác nghiêm túc một cách khó hiểu.

Mà điều làm cho Địch Khương kinh ngạc hơn đó là Chung Húc, đừng nhìn hắn bề ngoài lòng gan dạ sắt, thực ra lại trong nóng ngoài lạnh, đến người đã chết chẳng liên quan gì hắn cũng chăm sóc cực kỳ cẩn thận. Chẳng trách mấy ngày nay không thấy Chung Húc, hóa ra là hắn đã rời phủ Thái Bình từ lâu...

Địch Khương nghĩ một hồi rồi nói: “Ngươi đi bảo với Vấn Dược là đóng cửa tiệm lại, chúng ta đi du xuân.”

“Du xuân?” Thư Hương tỏ vẻ khó hiểu.

Nàng gật đầu đáp: “Đến thôn Trạng Nguyên du lịch nửa tháng.”

Thời tiết đầu tháng hai còn chưa tan hết hơi lạnh mùa xuân, sáng dậy sớm đi trên đường vẫn còn cảm thấy sương mù mờ mịt dính ướt cả áo. Dọc theo con đường có thể thấy mặt đất đầy những cánh hồng hạnh trắng rơi xuống sau một đêm mưa. Ba người chủ tớ Địch Khương sánh bước đi trên con đường lớn của phủ Thái Bình, một mình Thư Hương vác hành lý còn Vấn Dược thì cầm đèn lồng đi bên cạnh.

Suốt đoạn đường không thấy mấy người, nhưng lại thấy vài quỷ hồn. Chỉ có điều chúng không chú ý tới ba người họ, mà họ cũng làm như không nhìn thấy chúng.

“Chung Húc chỉ mới rời đi có mấy ngày, mấy con quỷ già đã ra ngoài hoạt động rồi.” Vấn Dược than thở một câu.

“Đúng thế.” Địch Khương gật đầu, nàng kéo vành mũ áo mưa xuống rồi tiếp tục tiến về phía trước.

Sau khi ra khỏi cổng thành đi thêm hai mươi dặm nữa là đến một cánh rừng, cây cối trong rừng đều trơ trụi hết cả, trông không có chút sức sống nào.

“Chưởng quầy, thời tiết này sao mà đi du xuân đây. Khắp nơi đều là khí lạnh, còn nhiều ngày nữa mới đến tháng ba mùa xuân, chúng ta vẫn nên về nhà ngủ thôi.” Vấn Dược cầm lấy khăn che mũi, vẻ mặt đầy ghét bỏ.

Địch Khương liếc nàng ta một cái rồi đáp: “Hôm qua lúc nghe bảo ra ngoài chơi, ngươi còn vui vẻ tưng bừng, ồn ào đến mức cả phố đều biết chúng ta sắp ra ngoài, thế mà mới nửa ngày đã than mệt rồi?”

“Lúc đó ta không ngờ quang cảnh bên ngoài lại thế này...” Vấn Dược tỏ vẻ oan ức.

Địch Khương thở dài một hơi, an ủi nói: “Ra khỏi cánh rừng này là ổn rồi, rừng Hồ Quang nhờ có Chung Húc mà đã thanh tịnh hơn rất nhiều. Nhưng những vấn đề lịch sử để lại dù sao vẫn còn, chúng ta ra khỏi đây trước giờ Dậu là được.”

Vấn Dược nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời giăng đầy mây đen, nói: “Lúc chúng ta ra ngoài thì mặt trời vừa mới ló, giờ chắc cũng mới giữa trưa, sao sắc trời lại âm u thế này nhỉ? Thật là âm khí nặng quá...” Nàng ta lắc đầu liên tục.

Địch Khương không để ý đến Vấn Dược nữa mà đi tiếp, đi được nửa canh giờ thì sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

“Đã đến giờ Dậu nhanh vậy sao?” Vấn Dược quấn chặt áo trên người, trông có vẻ đang rét run.

Thế nhưng sắc mặt Thư Hương vẫn không đổi, cậu suy tư một lát, sau đó nói: “Có lúc thời gian trong cánh rừng này sẽ rút ngắn hơn so với bên ngoài, nói đơn giản một chút thì là chúng ta gặp phải Quỷ đả tường rồi.”

Trong lòng Địch Khương cảm thấy kinh ngạc: Nửa đêm gặp Quỷ đả tường không phải là hiếm, nhưng lúc ba người họ tiến vào khu rừng còn chưa tới chính ngọ. Ngay lúc dương khí nặng nhất vậy mà ma quỷ đã hoành hành đến mức này ư?

Nàng không biết vấn đề ở đây là gì, nhưng chắc chắn chuyện này không bình thường.

“Ối! Đó là gì thế!” Đúng lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng Vấn Dược thét lên. Cùng lúc đó, lồng đèn trong tay nàng ta rơi xuống đất theo tiếng thét. Không có ý nghĩ của con người duy trì, ánh sáng trong Bất Diệt Đăng chợt tắt lịm.

Xung quanh bỗng chìm vào bóng tối, dường như có vô số cánh tay vươn ra từ bốn phương tám hướng.

“Chưởng quầy, chẳng phải ngài nói Chung Húc đã thanh tẩy sạch sẽ cánh rừng này rồi ư, sao, sao vẫn quỷ quái thế này?” Vấn Dược run rẩy cất tiếng nói, dáng vẻ dũng mãnh thường ngày hoàn toàn không thấy đâu nữa.

“Ngươi xuống cho ta đã!” Địch Khương tức giận quát một lên, bởi vì Vấn Dược trèo cả người lên Địch Khương, làm nàng suýt nữa thở không ra hơi. Lúc Địch Khương còn đang bận gỡ nàng ta ra khỏi người mình, thì bên cạnh đột nhiên sáng lên.

Nàng ngoảnh lại nhìn thì thấy Thư Hương ung dung cầm chiếc đèn lồng lên, Bất Diệt Đăng trong tay cậu còn sáng hơn khi Vấn Dược cầm một chút.

“Kể ra thường ngày ngươi là hung dữ nhất, giờ lại nhát gan nhất!” Địch Khương bực bội dạy dỗ Vấn Dược một trận, nàng ta cúi mặt không dám nói thêm lời nào.

Địch Khương thấy Vấn Dược đã biết lỗi nên cũng không nỡ trách mắng tiếp, nàng quay sang hỏi: “Ban nãy ngươi nhìn thấy gì mà lại sợ đến mức đó?”

“Người chết!” Vấn Dược đột nhiên ngẩng đầu, thốt lên một cách cường điệu: “Cực kỳ nhiều xương khô chất thành một ngọn núi luôn.”

“Xương cốt ở đâu cơ?” Thư Hương nhấc đèn lồng lên nhìn xung quanh mấy lượt.

Địch Khương phất tay áo trước mặt Vấn Dược, thở dài nói: “Đi thôi.”

“Chưởng quầy, có xương cốt thật đấy, ngài phải tin ta!” Giờ lá gan của Vấn Dược đã quay lại, nàng ta vội quan sát xung quanh, cuối cùng đến bản thân cũng trở nên bối rối, lẩm bẩm nói: “Quái lạ, vừa nãy rõ ràng ta đã nhìn thấy mà.”

“Thời tiết thế này nhìn nhầm cũng rất bình thường.” Địch Khương dẫn đầu, nàng nhận lấy Bất Diệt Đăng từ tay Thư Hương rồi đi phía trước mở đường.

Không tới nửa canh giờ, cả ba người đã ra khỏi rừng Hồ Quang.

Bên ngoài rừng Hồ Quang, phía tây ánh mặt trời chiếu rọi. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt họ, khiến ba người chốc lát không nhìn rõ con đường phía trước. Đợi đến khi thích ứng lại thì thấy hoa hạnh kết thành từng mảng, hai bên đường nở thành một rừng hoa hạnh.

“Oa, đẹp quá.” Vấn Dược tấm tắc khen, Địch Khương cũng vô cùng bất ngờ.

Rừng Hồ Quang hiếm khi có người đặt chân tới, mảnh rừng hoa hạnh này cũng không có mấy người biết đến cho nên mới có thể bảo tồn vẹn toàn như vậy.

“Chưởng quầy, hoa thần tháng hai là hoa hạnh, ngài dự định tả ai thế?”

Địch Khương lắc đầu đáp: “Trước mắt vẫn chưa biết.”

“Theo ta thì ngài chính là hạnh hoa thần, không cần tả ai hết.”

“Nói như vậy là sao?”

Địch Khương trêu Vấn Dược, vốn tưởng rằng nàng ta không thể nói ra được lý do, nào ngờ Vấn Dược lập tức trả lời thẳng thắn: “Nghe nói trước đây có một vị danh y họ Đổng, trước giờ hắn khám bệnh chưa bao giờ lấy tiền. Khi bệnh nhân khỏi, hắn bèn kêu bệnh nhân trồng năm cây hạnh ở gần nhà mình. Lâu dần, xung quanh nhà họ Đổng có thêm một rừng hạnh, quả do cây kết thành cũng được hắn dùng để cứu giúp người nghèo, sau đó thì danh y họ Đổng thành tiên.”

“Ồ, người mà người nhắc tới là Đổng Phụng.” Trong lòng Địch Khương thầm nghĩ, nhắc tới ông ấy mới chợt nhận ra quả thực đã lâu không gặp nhau rồi. Để khi khác nàng đến nhà thăm hỏi, ôn lại tình cảm vậy.

Vấn Dược thấy sắc mặt của Địch Khương khác thường bèn cất tiếng hỏi: “Chưởng quây quen sao?”

“Đổng Hạnh Tiên là tấm gương của người thầy thuốc, làm sao ta có thể không biết được? Còn về việc hắn có quen ta hay không, chuyện đó để sau này hằng

nói.”

“Sớm muộn chưởng quầy cũng sẽ vang danh thiên hạ giống như hắn thôi!” Vấn Dược gật đầu vô cùng trịnh trọng: “Trong lòng ta, chưởng quầy người tài giỏi hành nghề cứu giúp người đời, tấm lòng còn hơn cả Bồ Tát.”

“Ngươi ấy à, đọc nhiều sách vào, bớt đi hóng chuyện đi.” Địch Khương lắc đầu cười nói: “Đồng Hạnh đã là Hạnh hoa thần của người xưa, còn Hạnh hoa thần của ta, ta vẫn chưa nghĩ ra dáng vẻ như thế nào.”

“ô, hoa hạnh đúng là không dễ viết, vừa nhắc tới hoa hạnh ai cũng nói một câu “một nhánh hồng hạnh vượt tường, chẳng lẽ phải tả Phan Kim Liên thành hoa thần ư?”

“Chuyện đó nói sau đi, ta đói rồi.” Địch Khương chỉ vào một sạp mỳ không xa phía trước, xa vậy mà vẫn có thể ngửi thấy mùi thịt bay ra từ trong nồi. Nàng bất giác bị mê hoặc, thế là nhấc váy lên chầm chậm chạy về phía đó.

“Thơm quá đi, chưởng quầy cho ba bát! Thêm mì nữa!”

“Có ngay!”

Vừa mới dứt lời Địch Khương đã hối hận, nàng tiến lên nhìn kĩ sạp mỳ mới phát hiện mì trong nồi toàn là câu cá nheo. Bên trong chảo thức ăn được đậy nắp để giữ nhiệt cạnh đó đầy rắn, sâu bọ rồi thì chuột và kiến, đủ các loại nhiều không đếm xuể, vừa nhìn một cái đã khiến ruột gan người ta muốn lộn tùng phèo.

Không đợi Địch Khương cất lời từ chối, đã thấy chưởng quầy bưng ba bát lớn lên để lên cái bàn cuối cùng, sau đó còn ra hiệu mời họ qua đó ngồi.

Lúc này nàng mới chú ý đến những người qua đường ghé vào sạp mì. Một số thì mắt lồi ra khỏi hốc mắt, rớt xuống bên cạnh mũi, tất cả đều đang ngoác cái miệng đỏ như chậu máu nhét râu cá nheo vào miệng.

“Chưởng, chưởng quầy, chúng ta nhất định phải ăn sao?” Nghe Vấn Dược nhỏ giọng hỏi xong, Địch Khương lại nhìn chưởng quầy cao to vạm vỡ kia. Thấy hắn đang tỏ vẻ nghi ngờ nhìn ba người họ, thế là nàng chỉ đành bất chấp nói: “Bữa này không ăn cũng phải ăn, mau ăn đi!”

“Biết rồi ạ.” Vấn Dược nói rồi cố gắng nuốt khan, sau đó bắt đầu run rẩy ăn mì.

Địch Khương thấy nàng ta không kháng cự lắm nên giả vờ hiền hậu đẩy bát mì của mình sang cho Vấn Dược, bảo: “Người đã ba ngày không ăn cơm rồi, ăn thêm chút đi, tất cả đều là của ngươi.”

Địch Khương nói xong, Thu Hương cũng bắt chước theo: “Tỷ tỷ, phần của ta cũng nhường cho tỷ hết, ta không sợ đói.”

“Các người...” Vấn Dược vừa định nôn ra thì Địch Khương lại đá vào bắp chân nàng ta một cái. Vấn Dược rưng rưng nước mắt, nhưng thấy dáng vẻ của Địch Khương thì chỉ đành ăn tiếp. Mà vị chưởng quầy kia dường như rất thích ba người họ, cứ nhìn chằm chằm mãi đến khi Vấn Dược ăn xong mới rời đi.

“Ợ -.” Vấn Dược ở một tiếng rõ vang, trong không khí lập tức tỏa ra một mùi vô cùng kì lạ.

Địch Khương và Thư Hương vội vàng bịt mũi không muốn đối mặt với nàng ta.

Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên vắng vẻ, bàn ghế vẫn còn đó những người đã biến đâu hết, chỉ còn lại ba người họ đưa mắt nhìn nhau giữa rừng núi hoang vu.

“Chưởng quầy, những thứ đó là gì vậy?”

“Là ma quỷ.” Địch Khương nói rồi lại bổ sung thêm một câu: “Ý niệm lưu lại lâu ngày thành ma quỷ, chúng sẽ ăn thịt người đó.”

“Vậy tại sao chúng lại không ăn chúng ta?”

“Thể chất của chúng ta vốn đã nửa chính nửa tà, ma quỷ thấy chúng ta thì tưởng cũng là quỷ. Còn người phàm thấy chúng ta thì nghĩ chúng ta cũng giống họ. Đó chính là bí mật tại sao ta ở trên thế gian này sừng sững trăm năm mà không có kẻ nào đến gây phiền phức.”

Vấn Dược giơ ngón tay cái về phía Địch Khương, nàng ta cảm thán nói: “Bản lĩnh tùy cơ ứng biến của chưởng quầy thật sự khiến người ta phải kinh ngạc! Quả lợi hại!”
Trước Tiếp
21 ngày vip trở lên không còn quảng cáo!
Truy cập webtruyenvip.com
Đang nhập để bình luận
hanhretM mới được cho m hỏi nam chính là ai ạ, cảm ơn ạ - sent 2023-06-01 00:58:24
tamtamtamtamDuyệt thẻ giúp mình với, mình vừa nạp rồi - sent 2023-03-19 21:03:37
chuchu6789cuốn quá i, hóng chương mới - sent 2023-03-02 23:24:02
Thuhien Tran1655045573Chung húc xuất hiện ít quá - sent 2023-02-13 22:00:34
Phạm Phương LiênTruyện hay mà lỡ tay đánh giá nhầm sao - sent 2022-11-27 07:31:36
Dùng phím WASD/mũi tên để sang chương